Giả Nghèo

Edit: Băng Hạ Chi

Mùa hè ở thành phố Lâm Lam lúc nào cũng oi bức, bắt đầu từ tháng năm dần ấm lên, không khí vừa nóng lại vừa ẩm, phần lớn mọi người đều lười biếng, không muốn đồng đậy.

Lầu một trong trường trung học Trí Viễn ở Lâm Lam là của lớp mười, lúc nghỉ trưa, so với lầu trên, đám năm nhất phổ thông hiển nhiên là sôi nổi hơn nhiều.

Đặc biệt là lớp ba năm nhất.

Bởi vi mấy hôm trước có một học sinh mới chuyển đến lớp ba.

Những học sinh đắm chìm trong kiếp học tập buồn tẻ luôn rất hứng thú với tên nhóc mới đến.

Đồng Hoài hẹn chơi bóng rổ lại bị cho leo cây, vừa lên lầu dạy dỗ tên đó xong, tay đút túi chậm rì rì xuống lầu.

Đầu cầu thang có mấy nữ sinh đang tụ tập, ríu rít nói chuyện, bàn luận về học sinh chuyển trường, lại còn kéo cậu vào cuộc.

Đồng Hoài chợt dừng bước.

“Học sinh chuyển trường của lớp ba mạnh lắm luôn, vừa đến đã đạp Thôi Kiến của lớp chúng ta xuống hạng hai.”

“Thi tháng thôi, muốn biết chính xác còn phải xem bài thi cuối kì.”

“Không đâu, kì thi tháng này khó như vậy mà, điểm tất cả các môn của tớ đều cực thấp, hôm nay về nhà cũng chả dám xả hơi, phải cong đuôi làm người*.”

(*Đại khái là nơm nớp lo sợ)

“Hây, đúng rồi, lúc tớ đem bài tập đến văn phòng, nhìn thấy phiếu điểm, trên bàn thầy Trần để phiếu điểm của Đồng Hoài lớp họ. Là Đồng Hoài đó đó, mấy cậu biết chứ?”

“Đồng Hoài lớp ba? Nghe nói trùm trường thấy cậu ta cũng phải đi đường vòng, sao thế?”

“Không phải cậu ta lúc nào cũng đứng bét sao, vậy mà điểm tiếng Anh cực cao, tớ còn tưởng mình nhìn nhầm.”

Các nữ sinh khác dồn dập bày ra vẻ mặt “oa”.

Không đợi bọn họ tiếp tục “oa”, Đồng Hoài từ đầu cầu thang ló đầu ra: “Thấy rõ tôi được mấy điểm không?”

Âm thanh bất thình linh vang lên từ sau lưng, mấy nữ sinh giật mình, vẻ mặt như gặp quỷ xoay người lại, nhìn thấy cậu, mặt đỏ lên.


Đuôi tóc Đồng Hoài hơi xoăn, là bẩm sinh, màu tóc lẫn con ngươi đều khá nhạt, trông ngây thơ vô hại. Lúc trước giáo viên chủ nhiệm còn tưởng cậu nhuộm tóc uốn tóc, lại ưu ái cho khuôn mặt đẹp trai lớn lên trông có vẻ ngoan ngoãn của cậu mà ngờ vực hồi lâu.

Nói đến nữ sinh bị cậu nhìn, lúng ta lúng túng: “Không, không nhìn rõ… Rất cao.”

Đồng Hoài hài lòng, đôi mắt cong cong, cười tít mắt: “Phát huy tốt hơn thường ngày.”

Mông cũng nhếch cao hơn hẳn thường ngày*.

(*Ý chỉ đắc ý chứ không hẳn tả Đồng Hoài nhếch mông lên thiệt đâu)

Đồng Hoài lúc nhỏ từng ở nước ngoài, nói và đọc viết tiếng Anh đều tốt, chỉ là mỗi lần thi đều ngủ mê man, lười viết.

Lần này cố gắng thi là do cha cậu uy hiếp.

Mấy nữ sinh nọ thấy cậu cười, mặt càng đỏ hơn, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, nâng chân lên chạy nhanh như một làn khói.

Đồng Hoài đi đến cửa phòng học, còn chưa bước vào, nhớ đến chuyện sáng nay máy điều hòa trong lớp bị hư. Cậu nóng không chịu được, cả người có hơi ỉu xìu, định trốn tiết tìm nơi có điều hòa, thò tay vào túi, tìm điện thoại, vừa mở wechat, lưng đã bị vỗ một phát.

Vừa xoay đầu, lớp trưởng đeo kính gọng đen đã đứng sau lưng cậu: “Cậu chạy đi đâu thế hả Đồng Hoài, thầy Trần tìm kìa.”

Trần Ngô, dạy tiếng Anh.

Thần kinh sống dở chết dở của Đồng Hoài hoạt động trở lại, mắt sáng lên, nghĩ rằng thầy gọi cậu qua để khen ngợi sao?

Dù sao thì tất cả các môn của cậu trừ Ngữ Văn ra, điểm số quanh năm đều trên dưới hai mươi điểm, lần này thi tiếng Anh tốt như thế, coi như là bay thẳng lên trời.

Trong lòng Đồng Hoài rất đắc ý, cất điện thoại vào túi, không để ý sắc mặt kì lạ của lớp trưởng.

Văn phòng có điều hòa, lúc nghỉ trưa các giáo viên có thể ngồi ở văn phòng đều không muốn động đậy. Giáo viên dạy năm nhất phần lớn đều ở trong này, ngủ trưa, chấm bài, ngồi đờ ra cảm nhận cuộc đời, bàn chuyện thành tích của học sinh trong lớp với giáo viên khác, tất cả cùng tụ hợp.

Đồng Hoài khi bước vào văn phòng vẻ mặt tươi cười, đi đến trước bàn của thầy giáo ngồi ở giữa, nói: “Thầy Trần, tìm em có việc gì?”

Trần Ngô ngẩng đầu lên, sắc mặt khác một trời một vực với suy nghĩ của Đồng Hoài, xị mặt: “Cả cách báo cáo cũng không biết nói à?”

Đồng Hoài không quá để ý, à một tiếng: “Báo cáo.”


Trần Ngô không lên tiếng, rút bài thi và phiếu điểm bên cạnh, quăng lên bàn, ngón tay chỉ chỉ trên tờ giấy, ra hiệu Đồng Hoài nhìn.

Trên phiếu điểm là thành tích thi tháng lần này, điểm số mấy môn khác của Đồng Hoài giống như trước đây, đều như vậy, trừ môn tiếng Anh, lại đạt được 100 điểm.

Lần thi tháng này rất khó, người được 100 điểm trong lớp họ cũng không nhiều.

Đồng Hoài đã làm tên học dốt mười mấy năm nay, quả thật là muốn bay lên luôn, miễn cưỡng giữ lại sự rụt rè.

Trong mắt Trần Ngô đầy tức giận: “Đồng Hoài, em muốn quay cóp cũng vừa vừa phải phải thôi chứ, chớp mắt đã lên ba con số! Em nhìn cái điểm số chó tha này đi, không thấy chướng mắt à?”

Ông không khống chế âm thanh, văn phòng vốn nhiều giáo viên, có tai đều nghe rõ, nghe thấy đều nhìn sang, Đồng Hoài nhất thời bị mười mấy cặp mắt nhìn chằm chằm.

Khóe miệng đầy ý cười của Đồng Hoài đông cứng,phản ứng lại, giải thích: “Em không có quay cóp…”

Trần Ngô hừ một tiếng, dựa lưng ra sau, ánh mắt lạnh lùng: “Em cho rằng giáo viên dễ bị lừa thế sao? Thành tích kém cũng không sao, thi cho đàng hoàng, điểm số là của mình, quay cóp có ý nghĩa gì? Em đạt được số điểm không thuộc về mình thì vui lắm sao? Lừa gạt giáo viên, lừa gạt người nhà, cũng là lừa gạt chính mình!”

“Thầy, thầy nói em gian lận, có chứng cứ không?” Đồng Hoài nhẫn nhịn.

Những giáo viên hóng chuyện bên cạnh nghe vậy gật đầu, cảm thấy Trần Ngô thật không phúc hậu, dạy dỗ học sinh cũng không biết chọn chỗ không người mà dạy, ngay trước mặt nhiều người thế này: “Lão Trần, không có chứng cứ thì đừng nói con nhà người ta như vậy không tốt đâu.”

“Chứng cứ? Chứng cứ chính là cái phiếu điểm này.” Trần Ngô lấy ra mấy phiếu điểm bên cạnh chỉ chỉ, “Các người nhìn thành tích lúc trước của em ấy mà xem, học không tốt cũng không sao, nhân phẩm tồi tệ thì không cứu nổi.”

Đồng Hoài được thương yêu từ nhỏ, tính tình của cậu chủ nhỏ, nào có bị ai nói như thế bao giờ, huống hồ bên cạnh còn có mười mấy cặp mắt đang nhìn.

Trần Ngô không ưa cậu lâu rồi, xem ra là muốn mượn cơ hội phê bình.

Trần Ngô cũng trút giận đủ rồi, lại bày ra vẻ mặt giảng đạo: “Nhìn Tiết Đình người ta đi, mười sáu mười bảy tuổi, sao lại khác nhau nhiều như thế chứ? Mẹ em không dạy em làm người phải thành thật…”

Ý cười của Đồng Hoài biến mất, nhìn ông gằn từng chữ: “Cút con mẹ ông đi.”

Trần Ngô dạy học nhiều năm, lần đầu bị học sinh phản kích như thế, trừng lớn con mắt, ngơ người luôn: “?”

Các giáo viên hóng chuyện khác cũng ngơ người.

Đồng Hoài lười nói tiếp, trong tiếng xì xầm bàn tán của người xung quanh và tiếng hét giận dữ của Trần Ngô xoay người bỏ đi, đi đến cửa phòng, còn có thể nghe được tiếng oán giận mà Trần Ngô không chịu được nói với giáo viên khác: “Nhìn đi, đây là cái đinh bị hư trong lớp, kéo thấp điểm trung bình cả lớp, không nghe giảng không chịu sự quản lý không có phép tắc, lại còn dám mắng thầy giáo!”


Đồng Hoài đi thẳng ra cửa, đóng cửa xong vừa ngẩng đầu, ánh sáng bị che khuất, một người đang đứng trước mặt.

Là tấm gương trong miệng Trần Ngô.

Chàng trai cao gầy, đồng phục rộng rãi, cũng là bộ đồng phục thể dục xanh trắng đan xen, cậu ta mặc lại vô cùng hợp, đẹp hơn hẳn mấy nam sinh cùng tuổi, sắc mặt hơi uể oải, dường như chưa tỉnh ngủ.

Tiết Đình một tay đút túi quần, rũ mắt lạnh nhạt liếc nhìn Đồng Hoài.

Cũng chẳng biết cậu ta đã nghe được gì.

Đồng Hoài không giỏi giấu tâm tư, không nhịn được kêu: “Này.”

Tầm mắt của nam sinh lần nữa quay về phía cậu.

“Cậu nghe thấy rồi?” Đồng Hoài chưa từng nói chuyện với tên học sinh chuyển trường này, vừa nãy bị Trần Ngô so sánh một trận, tâm lý không được thoải mái cho lắm.

Khóe miệng Tiết Đình chứa ý cười, tựa như trào phúng, giọng điệu lại rất chân thành: “Rất rõ.”

Dứt lời, nghiêng người lách qua, bước vào văn phòng.

Thái độ gì vậy.

Đồng Hoài đứng yên tại chỗ, hồi lâu mới nghiến răng, trong lòng mắng một câu f*ck.

Trưa tất nhiên cũng không được nghỉ ngơi, Đồng Hoài bị giáo viên chủ nhiệm kéo đến văn phòng, ép cậu xin lỗi Trần Ngô.

Người nhà Đồng Hoài bận rộn, không đến được, trừ người nhà cũng không ai quản lý được Đồng Hoài, cậu lạnh lùng nhìn Trần Ngô, cứng cổ: “Ông ta xin lỗi em trước, em sẽ xin lỗi ông ta.”

Chủ nhiệm Chương đau đầu: “Dù thế nào thì mắng thầy giáo cũng là sai!”

Tay Đồng Hoài đút túi, thờ ơ nghiêng đầu: “Vậy thầy giáo có quyền bôi nhọ học sinh trước mặt nhiều người sao?”

Trần Ngô trọng sĩ diện, tất nhiên không thể nào nói xin lỗi Đồng Hoài.

Đồng Hoài lại cứng đầu, chết sống không chịu mở miệng.

Lúc năm nhất mới bắt đầu nhập học, Đồng Kính Viễn đã quyên cho nhà trường một khoản lớn, miệng nói không cần đối xử đặc biệt với Đồng Hoài, nhưng không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, nhà trường cũng chẳng thể làm gì Đồng Hoài, giảng đạo hết mấy tiếng đồng hồ, phạt cậu viết bản kiểm điểm ba nghìn từ, mới chịu thả cậu đi.

Trở về phòng học, tiết thứ hai buổi chiều cũng sắp xong rồi, giáo viên số học đang nghiêm túc khen Tiết Đình, cả lớp chỉ có cậu ta làm được hai ba câu khó cuối cùng.

Trường học là một nơi không có bí mật, các học sinh đều trông cậy vào việc nhiều chuyện mà giải sầu, mấy tiếng trôi qua, chuyện Đồng Hoài gian lận, Đồng Hoài mắng giáo viên đã truyền khắp nơi, mọi người đều nháy mắt với cậu, có gian lận hay không không quá để ý, bởi vì chuyện đó đã bị cái vế sau làm cho quên lãng.


Dám mắng giáo viên, quá trâu bò.

Đồng Hoài lén nhìn Tiết Đình, trong lòng phiền không chịu được.

Bị giảng đạo mấy tiếng đồng hồ, chủ nhiệm Chương không ít lần đem vật báu trong lòng là Tiết Đình ra để làm gương tốt.

Tiết tiếp theo là hóa học, giáo viên đã sớm kêu cán bộ môn Hóa lấy bài thi phát cho các bạn, cán bộ Hóa là một nữ sinh, lấy hết can đảm tìm Tiết Đình, hỏi cậu có thể giúp cô phát bài không, sẵn tiện làm quen với mọi người.

Tiết Đình nâng mắt, gật đầu, thuận tay giải cho xong câu cuối cùng trong đề, đứng dậy.

Điều hòa trong phòng chưa sửa xong, lúc Tiết Đình kéo theo một trận gió nóng, thổi một mùi hương dễ chịu về phía Hứa Thanh.

Cán bộ môn đầu lưỡi thắt lại, vội bỏ chạy.

Tiết Đình thật ra không biết ai cả, nhưng cậu bẩm sinh đã có sự bình tĩnh ung dung, chậm rì rì nhìn tên, những người khác cười hì hì tự giới thiệu, để cậu biết mặt.

Biết hay không cũng chẳng sao, dù gì thì cuối kì đang đến, sắp phân ban rồi.

Đồng Hoài bị một nhóm người vây quanh hỏi han, ngồi hàng cuối cùng, thấy Tiết Đình đi đến, theo bản năng ngồi thẳng người dậy.

Lát sau, Tiết Đình đưa bài thi của một người khác cho cậu.

Đồng Hoài không tin nổi: “Cậu mù à? Tôi tên gì chẳng lẽ cậu không biết?”

“…” Ánh mắt Tiết Đình quét qua mái tóc xoăn của cậu, lại nhìn bài thi cuối cùng trên tay viết mấy chữ rồng bay phượng múa để phân biệt tên, khó khăn lắm mới nhận ra: “Đồng Chuẩn?”

Đồng Hoài đen mặt: “Không đúng lắm, còn chút xíu nữa.”

Tiết Đình đưa bài thi cho cậu: “Vậy lần sau viết cho đúng.”

Đám người bên cạnh lập tức cười bò.

Chuyện xui xẻo cả ngày nay tuy không phải do Tiết Đình mà ra, nhưng cậu giống như đang châm dầu vào lửa, khiến lửa giận của Đồng Hoài cháy mạnh hơn.

Lúc sắp kết thúc tiết tự học buổi tối cậu còn bị Đồng Kính Viễn gọi điện đến, vì chuyện nhục mạ giáo viên hôm nay mà dạy dỗ cậu một trận, còn tiện thể nhắc đến Tiết Đình: “Giáo viên nói lớp tụi bây có một học sinh mới chuyển đến vừa giỏi lại vừa ngoan, mày học tập người ta nhiều vào.”

F*ck.

Lửa giận của Đồng Hoài hoàn toàn bùng cháy, giương mí mắt liếc nhìn bóng lưng nam sinh ở hàng trước.

Trong lòng nghĩ, mối thù sông núi này, chúng ta xem như đã kết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui