Đái Tình Mỹ lần đầu tiên biết cái gì gọi là lục thần vô chủ. (Lục thần không có chủ. Lục thần của cơ thể người gồm tim, gan, phổi, thận, tỳ, mật. Tạm hiểu là “mất bình tĩnh; hoang mang lo sợ; không làm chủ được tinh thần).
Với mái tóc khá ngắn xinh xắn, cô ngồi trên một chiếc ghế ở đồn cảnh sát, dạ dày quặn thắt. Khuôn mặt trẻ tuổi cố làm ra vẻ trấn định, che giấu sự lo lắng và bất an, trái tim ở bên ngực trái cứ đập mãi không ngừng
Cuộc sống có phải là quá nhấp nhô hay không! Chỉ trong ngày đầu tiên đi làm đã không thận lợi, không kiếm được tiền mặt, lại còn bị đưa về đồn cảnh sát, bây giờ phải làm sao đây?
Đái Tình Mỹ năm nay 17 tuổi, lại rất xinh đẹp, cố tình bên cạnh lại là một người mít ướt, từ khi lên xe cảnh sát, tiếng khóc lóc vẫn không có ngừng nghĩ.
Hazz, cô cũng rất muốn khóc! Nhưng khóc có ích lợi gì? Bây giờ, cô chỉ lo lắng ba lúc nhận được thông báo, không biết sẽ đau khổ đến mức nào......
“Này, Hạng Nhất, chúng ta làm thế nào bây giờ?”
Giọng nói thổn thức cùng với sức kéo trên cổ tay, làm cho Đái Tình Mỹ chú ý, liết mắt nhìn qua, chính là đồ mít ướt kế bên.
Cô vạn lần không ngờ, trong sân trường hai người như hai đường thẳng song song, lần đầu tiên giao nhau lại là ở đồn cảnh sát! Hãy nhìn xem, cô ấy đã khóc rất nhiều, mắt sưng như hạch đào. Cô muốn thông cảm với cô ấy, nhưng cô càng đồng cảm cho mình hơn.
“Không biết.” Cô lắc đầu một cái, thẳng thắn nói, chính mình cũng là lần đầu tiên ngồi trên xe cảnh sát đến đồn cảnh sát.
“A, cậu không biết? Không phải lần nào cậu tham gia cuộc thi nào cũng là người đứng nhất sao?” Lam Doãn Khiết hỏi trực tiếp.
“Bài thi vừa rồi tôi còn chưa làm thì đã bị bắt đến đồn cảnh sát rồi.” Đái Tình Mỹ không biết nên khóc hay cười, tức giận nói.
Nếu bình thường, thì cô sẽ đánh giá cao sự hài hước của bạn học này, nhưng bây giờ không phải lúc, cô hoàn toàn không có ý định để ý đến cô bạn này.
“Xong đời rồi..., người nhà của mình mà biết chắc sẽ đánh mình chết...” Lam Doãn Khiết vừa khóc vừa nói.
“Mình phát hiện tuyến lệ của cậu rất phát triển đó nha.” Nói tóm lại, chính là người thích khóc.
Không khóc, chẳng lẽ cười? Lam Doãn Khiết ngơ ngẩn, tiếng khóc thút thít cũng dừng lại. “Này, Hạng Nhất, sao cậu lại kỳ quái như thế?” Đôi mắt mở to chứa đầy nước mắt liếc nhìn cô một cái như nhìn quái vật vậy
“Xin lỗi.” Cô thành khẩn nói, tiếp theo lại mở miệng: “Đái Tình Mỹ.”
“Cái gì?” Lam Doãn Khiết không hiểu.
“Mình tên là Đái Tình mỹ, không phải Hạng Nhất.” Mặc dù mỗi lần thi cuối năm đều được Hạng Nhất.
“Oh.” Lau nước mắt, cô cũng tự giới thiệu: “Lam Doãn Khiết, kế bên lớp cậu … à, Đái Tình mỹ, tại sao cậu lại có mặt ở đó?” Cô không nghĩ đến, học sinh giỏi như Đái Tình Mỹ lại có thể xuất hiện ở chỗ đó.
“Đi làm.”
Mẹ cô nhập viện rồi, đang chuẩn bị tiếp nhận trị bệnh bằng hoá chất, đối với kinh tế nhà cô thì số tiền viện phí không phải là con số nhỏ, cô không đành lòng nhìn ba vì kiếm tiền, mỗi buổi tối sau khi tan việc còn phải lái xe taxi, cho nên mới tranh thủ kỳ nghỉ hè đi làm thêm để gánh vác kinh tế gia đình.
Thật ra thì cửa tiệm kia cũng giống như các tiệm khác, bán điểm tâm vào ban ngày. Cho đến tám giờ tối, mới bán thêm rượu, sau đó có một số dàn nhạc hát cho bầu không khí thêm sôi động để chiều lòngkhách hàng. Cô nghĩ, nếu đã đi làm, dĩ nhiên nên chọn một công việc có lương cao, phù hợp kinh tế hiện giờ của cô, vì thế cô nói dối rằng mình đã 18 tuổi.
Ai biết được, ngày đầu tiên đi làm đã bị cảnh sát kiểm tra, chạy trốn không kịp, không thể làm gì khác hơn là đi theo mọi người bị mang về bót cảnh sát.
“Mới bao nhiêu tuổi mà đi làm, đã vậy còn làm ở hộp đêm, không sợ bị trường học bắt được hay sao?”
Họ đọc toàn những thứ rỗng tuếch, nào là các trường Công giáo rất nghiêm khắc, hiệu trưởng nhìn thấy nữ sinh mặc quần short sẽ cảm thấy thiếu đoan trang mà lắc đầu thở dài. Nếu một học sinh Hạng Nhất đi làm ở hộp đêm mà bọn họ xem là chuyện bình thường, thì tên Lam Doãn Khiết của cô chấp nhận viết ngược.
Vị bạn học Hạng Nhất này quá oai phong rồi!
“Mẹ của mình nằm viện, cần tiền thuốc thang. Ngược lại là cậu, cậu không có việc gì thì tại sao lại đến đó?” Cô trả lời đơn giản.
Ba của Lam Doãn Kiết là hội trưởng hội phụ huynh của trường học, nhà rất có tiền, vì thế cậu ấy sẽ không cần đi làm, phải không?
“...... Mình, mình đi tới đó để nhìn Sky.”
Sky là tay chơi bass trong ban nhạc về đêm, nghe nói rất được nhiều người hâm mộ. Tóm lại một câu, cô là một fan hâm mộ
Cảnh sát đi tới, cau mày nhìn về phía hai cô nhóc hỏi: “Tại sao đã trễ thế này mà vẫn chưa về nhà?”
Lam Doãn Khiết hoảng hốt, lại bắt đầu khóc sướt mướt, đợi cô nói xong lý do, đồn cảnh sát cũng bị ngập lụt rồi!
Cảnh sát có chút không chống đỡ được đối với người có tuyến lệ phát triển như Lam Doãn Khiết, chỉ hỏi qua loa rồi thôi. Sau đó liếc mắt về phía Đái Tình Mỹ đang ngồi im lặng.”cô thì sao?”
Một ý nghĩ xoẹt qua đầu, ngay lập tức, Đái Tình Mỹ từ tình trạng một giọt nước mắt cũng không có đột nhiên bắt lấy Lam Doãn Khiết, bắt đầu òa khóc, khóc đến thở không ra hơi nói ——
“Cháu đi với cậu ấy,chúng con chỉ muốn đi xem Sky...... chú cảnh sát, làm ơn, đừng để cho người nhà chúng con biết có được hay không? Cũng đừng thông báo cho trường học..., giám thị sẽ trừng phạt, lần sau chúng con không dám nữa đâu, thật mà......” Sợ sẽ liên lụy đến ông chủ, cô liều chết cũng không nói là mình đi làm.
Lam Doãn Khiết kinh ngạc nhìn Đái Tình Mỹ.
Wao, diễn hay ghê, còn khóc nhiều hơn cô nữa! Thua người không thua trận, cô cũng dồn toàn lực khóc lớn. Trong lúc nhất thời, tiếng khóc của hai người tràn ngập cả đồn cảnh sát.
Làm sao xử lý hai củ khoai lang nóng phỏng tay này đây? Cảnh sát cũng rất nhức đầu.”Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, bây giờ đang trong kỳ nghỉ hè, có thể không thông báo cho trường học, nhưng phải gọi điện thoại thông báo người nhà tới dẫn các cô trở về.”
Biết được sẽ không thông báo trường học, Đái Tình Mỹ giống như bay lên thiên đường, nhưng vừa nghe đến phải thông báo người nhà, trong nháy mắt lại ngã xuống địa ngục. Cô không thể gọi cho ba, không bằng gọi về nhà cho anh trai thử xem.
Nhưng cô có linh cảm, một người được nuôi dưỡng tốt như anh trai nhất định đang làm bài tập, không có thời gian rãnh.
Sự thật chứng minh, suy đoán của cô là chính xác, trong khi anh trai của Lam Doãn Khiết không đến mười phút đã xuất hiện ở đồn cảnh sát, thì anh trai của cô lại dùng giọng nói lạnh lùng muốn tự cô nghĩ biện pháp, rồi cúp máy.
“Đái Tình Mỹ, anh mình tới đón mình về nhà, còn cậu thì sao?” Dù sao cùng gặp rủi ro, quan tâm một chút là chuyện cần phải làm.
Đái Tình Mỹ nghiêm mặt, trong đầu trống rỗng, mờ mịt lắc đầu một cái.
Nghĩ đến Lam Doãn Khiết phải đi, cô đột nhiên cảm thấy một sự sợ hãi và kích động mãnh liệt, không nhịn được hốc mắt ửng hồng, nhưng cô vẫn cúi đầu cắn chặt môi dưới, cậy mạnh đem hai tay của mình siết vào nhau.
Đột nhiên, một giọng nói dễ nghe như tiếng đàn vi-ô-lông kêu tên Lam Doãn Khiết vang lên. Lam Doãn Khiết từ trên ghế nhảy xuống, chạy nhanh ra ngoài, Đái Tình Mỹ nhìn vị trí trống không bên cạnh, một giây tiếp theo, cảm giác sở hãi cùng với tình trạng tứ cố vô thân lúc này rốt cuộc làm cho nước mắt tràn mi…
Khi cô nghĩ là mình sẽ ngồi ở đồn cảnh sát cả đêm thì phía sau vang lên giọng nói nam tính nghiêm túc, lạnh lùng: “Ngây người ở đó làm gì? Nhanh lên một chút, về nhà nào.”
Đái Tình Mỹ lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt chứa lệ nhìn về phía sau, chớp cũng không chớp nhìn bóng dáng trước mặt…
Một chàng trai trẻ tuổi xa lạ, đôi mắt có phần giống Lam Doãn Khiết, đường nét trên khôn mặt cực kỳ dễ nhìn, hơn nữa ăn mặc nhã nhặn, giống như công tử giàu sang tuấn tú bước ra từ trong truyện tranh.
Trái tim như ngừng đập, thật lâu không nói được một câu nào......
Chàng trai trẻ tuổi có chút kiêu ngạo, khuôn mặt nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu lại nhìn thật hung dữ, nhưng không biết tại sao khi nhìn anh, cô lại có cảm giác tin tưởng vào anh.
Giống như người sắp chết đuối gặp được khúc gỗ cứu mạng, Đái Tình Mỹ liền bắt lấy cánh tay bền chắc của anh, chỉ sợ anh đột nhiên thay đổi ý định, vô tình bỏ cô ở lại đây.
Anh không có hất tay cô ra, ánh mắt sắc bén không tiếng động ra lệnh cho cô nhấc cái mông lên khỏi ghế trong đồn cảnh sát, cho đến khi cô và Lam Doãn Khiết ngồi lên chiếc xe thể thao siêu cấp thì anh mới lái xe rời đi, lúc này Đái Tình Mỹ còn có chút hoảng hốt và thất thần.
“Anh thật là gian trá nha, anh lừa gạt cảnh sát nói chúng em là người thân, là chị em họ, thế mà cảnh sát cũng tin, ha ha ha.”
Lúc nãy Lam Doãn Khiết còn nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt mà vừa ngồi vào xe, thì đã lập tức xoay người về phía Đái Tình Mỹ ngồi phía sau không ngửng rủ rỉ rù rì nói anh trai cô dàn xếp với cảnh sát chu toàn như thế nào, còn dùng giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa sùng bái giới thiệu người tài xế cực kì đẹp trai là anh trai của cô, tên là Lam Doãn Khang, hiện tại đang học kiến trúc ở nước Mĩ.
“Lam Doãn Khiết im lặng.” Chàng trai ngồi ở ghế tài xế cau mày ra lệnh.
Lam Doãn Khiết làm như không nghe thấy, tựa người vào ghế dựa, giọng nói vẫn không thay đổi mà còn lớn hơn rất nhiều, làm cho lỗ tai của Đái Tình Mỹ ong ong. Cô vẫn không lên tiếng, mà luôn nhìn về phía đôi mắt đen vững vàng, thâm thúy của Lam Doãn Khang ở gương chiếu hậu phía trước.
So với tưởng tượng của cô thì ánh mắt anh lạnh lùng hơn rất nhiều, cũng càng kiêu ngạo hơn!
Đây là cô lần đầu tiên nhìn thấy Lam Doãn Khang, cũng là lần duy nhất, nghe nói nghỉ hè còn chưa có kết thúc, anh đã trở về nước Mỹ tiếp tục việc học rồi.
Nhưng việc này, lại “thần xui quỷ khiến” khiến cô và Lam Doãn Khiết trở thành bạn thân, cô ấy mời cô tới nhà họ Lam mấy lần, nhưng chưa một lần nhìn thấy anh, chỉ thỉnh thoảng từ trong miệng của Lam Doãn Khiết biết được tình hình gần đây của anh ở nước ngoài.
Nói cũng rất thần kỳ, rõ ràng cũng chỉ gặp mặt một lần, nhưng trong lòng của cô vẫn luôn nhớ đến cảm giác khi lần đầu nhìn thấy Lam Doãn Khang…
Thật hung dữ! Lại làm cho người ta cảm thấy rất an tâm khi ở bên cạnh anh.
Khi đó, đối với tình cảm u mê này cô cũng không rõ ràng cho lắm, sau này mới biết được thì ra là loại này nhớ mãi không quên này, gọi là thương thầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...