Sau khi ăn no nê hai người ai về phòng nấy, dần dần đã có cảm giác thân thuộc như bạn bè sống chung một mái nhà.
Trước khi vào phòng Cố Trạch gọi cô lại hỏi: “Tiệc tối ngày mai có thời gian không?”
Khương Niệm sửng sốt, trường hợp xuất hiện cùng nhau cũng không thể tránh được, cô trả lời: “Có.”
“Ừm.”
Cố Trạch gật đầu đã hiểu rồi đi thẳng vào trong, Khương Niệm thở dài lại đến lúc sắm vai vợ Cố tiên sinh rồi.
*
Khương Niệm và Tần Khả Vi có hẹn với tổng giám đốc Thanh Nhã phẩm trà.
Khuôn mặt Lý Uyển bảo dưỡng không tồi, chỉ có hình dáng nếp nhăn rất nhỏ ở khóe mắt mới mơ hồ nhìn ra tuổi tác thật của bà.
Tần Khả Vi cùng bà ấy quan hệ rất tốt nên sau khi gặp mặt không hề khách sáo đi thẳng vào vấn đề hợp tác.
Khương Niệm đối với làn da của mình thật sự rất tự tin, lo lắng duy nhất chính là bản thân không có nhiệt độ không đủ tư cách làm người đại diện cho sản phẩm.
“Làn da đứa bé này không tồi.” Lý Uyển ghé sát vào, gần gũi nhìn cô: “Lỗ chân lông rất nhỏ cũng không có khuyết điểm khác da trắng mịn tựa trong suốt, thật đẹp.”
“Cảm ơn chị.” Khương Niệm nhoẻn miệng cười.
Tần Khả Vi vén tóc ngắn bên tai cô, “Ngày hôm qua con bé còn nói với tôi có thể véo ra nước đấy.”
“Thật sao!” Lý Uyển nghe vậy thì bật cười nâng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm: “Vừa mới kết hôn, non nớt mềm mại như nụ hoa chớm nở sợ là Cố tổng yêu thích đến không nỡ buông tay.”
Khương Niệm: “???”
"Đúng vậy, nhìn xem gầy đi rồi.” Tần Khả Vi trấn an sờ sờ đầu cô.
“Cố tổng quá tàn bạo rồi.”
“……”
Khương Niệm: “……”
Xem như cô đã biết, phụ nữ sau khi kết hôn đều trực tiếp khởi động xe phóng vùn vụt trên cao tốc không hề e ngại.
Dùng xong trà chiều việc hợp tác coi như đã định Khương Niệm liền trở về xe bảo mẫu.
Vừa ngồi xuống, tiểu Đinh đem điện thoại đưa qua như hiến dâng vật quý.
Ánh mắt đặc biệt chân thành, “Niệm tỷ, cầu xin khuyên người đàn ông của chị xuất đạo.”
“Cái gì?” Khương Niệm nhận lấy điện thoại liếc nhìn hình ảnh trên màn hình.
Là một chương trình phỏng vấn, Cố Trạch một thân tây trang đen, sống lưng thẳng tắp, ngón tay thon dài đặt trên gối quy củ nghiêm túc.
Anh nghiêng mặt đường cong lưu loát sắc sảo, môi nhạt khẽ mím thành một đường thẳng ánh mắt nhìn nữ MC trầm định lại an tĩnh.
“Tôi biết vấn đề này không thích hợp xuất hiện trong tiết mục của chúng ta nhưng có rất nhiều người hâm mộ nhắn tin tới muốn biết cuộc sống tân hôn hằng ngày của ngài, có thể chứ?”
Cố Trạch hạ tầm mắt gật đầu, “Có thể.”
Nữ MC cong môi hớn hở, “Sau khi kết hôn, ngài xưng hô với vợ như thế nào?”
“Niệm Niệm.” Hai chữ đơn giản từ miệng anh phát ra, âm cuối phảng phất ở đầu lưỡi mang theo chút ý vị lưu luyến.
Khương Niệm khẽ chớp mắt, hàng mi dài theo cử động của cô nâng lên hạ xuống lộ ra đáy mắt phản chiếu gương mặt nghiêm túc của người đàn ông.
“Vậy vợ ngài gọi ngài là gì?”
Cố Trạch câu chữ rõ ràng trả lời: “Ông xã.”
“Có thể nói về vợ ngài không, ví dụ như thích màu sắc gì, thích món ăn nào, tính cách ra sao?” Nữ MC thấy Cố Trạch thật dễ nói chuyện nên dần dần chuyển đề tài tới chỗ sâu khai quật.
Màn ảnh yên lặng dừng trên gương mặt anh một lúc.
Hồi lâu Cố Trạch nâng môi mang theo sự lãnh đạm thong thả nói: “Cô ấy thích màu hồng nhạt, thích ăn ngọt, tính cách dính người giống mèo con……”
“Oa hâm mộ quá.” Tiểu Đinh nhìn về phía Khương Niệm, “Niệm tỷ, bây giờ em muốn phỏng vấn ngược lại chị.”
“Có rắm mau thả.”
“Cố tiên sinh chưa trả lời đúng một vấn đề về nhà có phải quỳ bàn phím không?” Tiểu Đinh ánh mắt lập lòe bộ dáng vẫy đuôi mong chờ.
Cô bé biết Khương Niệm cùng Cố Trạch liên hôn.
Không hề nghĩ tới hai người quen thuộc đến tình trạng như vậy.
Phỏng vấn này bất luận người quen nào tới xem đều nhìn ra là hiện trường tai nạn xe cộ chắp vá tạm thời.
Nếu như Khương Niệm khiến Cố Trạch quỳ bàn phím thật thì quả là ghê gớm.
“Chị…… Hiện tại rất thích màu hồng nhạt.” Khương Niệm tắt video ném điện thoại trả cho tiểu Đinh, “Em vẫn là một cẩu độc thân, sẽ không biết ma lực của tình yêu lớn như thế nào đâu.”
Khương Niệm bây giờ cũng không biết nhưng cô biết chuyện kết hôn giả lộ ra đối với hai người ảnh hưởng lớn ra sao.
Xét thấy cái phỏng vấn kia có lực ảnh hưởng tương đối lớn nên buổi tiệc tối hôm nay Khương Niệm cố ý chọn lễ phục màu hồng nhạt làm nổi bật làn da trắng như ngọc lộ cảm giác thiếu nữ phơi phới.
Xuống xe vai diễn chính thức bắt đầu.
Khương Niệm mỉm cười e thẹn khoác tay Cố Trạch bước vào sảnh chính.
Đối mặt với những người không ngừng tiến lên chào hỏi, cô dịu dàng vén tóc ra sau tai, nũng nịu gọi: “Ông xã.”
Thanh âm mềm mại như bánh ngọt trong phòng.
Vì để diễn tròn vai cô vợ nhỏ dính người, khi Cố Trạch cùng người khác nói chuyện ánh mắt Khương Niệm không ngừng đuổi theo bóng hình anh, khóe mắt cong cong như vầng trăng non mang theo tia sáng, lấp lánh như hàng ngàn vì tinh tú trên bầu trời đêm.
Vô luận như thế nào cũng không thể lạnh nhạt.
Nhưng cuộc đối thoại của mấy người đàn ông này quá nhàm chán, Khương Niệm nhẫn nại thật vất vả.
Mãi đến khi kiếm cớ chuồn vào toilet trang điểm lại mới có thể thoát khỏi đống từ điển chuyên ngành kinh tế đó.
Sau khi ra ngoài cô cũng không đi tìm Cố Trạch mà chạy đến khu đồ ăn chọn vài món.
Ngẫu nhiên sẽ nói vài câu cùng những danh viện* có quen biết, nhưng hứng thú của Khương Niệm đều đặt trên mấy món bánh kia.
*Danh viện: những cô gái có gia thế.
“Khương Niệm, tôi còn chưa chúc cô tân hôn vui vẻ nữa.” Một người mặc lễ phục màu đen thấp ngực đi tới, khoanh tay đứng trước mặt Khương Niệm.
Khí thế hùng hổ còn mang theo oán giận, Khương Niệm rất nhanh đã nhận ra người này.
Cao Văn Văn- fan trung thành của Cố Trạch, cô ta theo đuổi Cố Trạch đã nhiều năm người trong vòng không ai không biết.
Nếu không phải cô ta theo đuổi quá mức nhiệt tình, kỳ thật Cố gia và Cao gia liên hôn cũng là lựa chọn không tồi.
Nhưng rất nhiều đồ vật tốt quá hóa rồ, cô ta yêu quá sâu ngược lại không thích hợp với vị trí thiếu phu nhân Cố gia này.
Nghe nói ngày cô cùng Cố Trạch kết hôn, Cao Văn Văn nháo tới muốn nhảy lầu, nhưng cuối cùng bị ngăn lại.
“Không sao, Cao tiểu thư rất bận bịu.” Khương Niệm cười một cái.
Ánh mắt Cao Văn Văn đầy căm ghét, “Không vội, bất quá lời chúc phúc này cả đời tôi cũng không nói ra.”
"Không vấn đề.” Khương Niệm tán thành gật đầu, cầm lấy miếng bánh kem nếm thử.
Quá ngọt.
Cao Văn Văn bám lấy không buông, “Cố Trạch sẽ không thích cô, thức thời thì sớm nên rời khỏi anh ấy, nếu không tôi sẽ không buông tha cho cô!”
Động tác đặt bánh kem xuống bàn dừng lại, Khương Niệm buồn cười nhìn cô ta, “Không buông tha tôi?”
“Nghe nói cô sắp nhận đại ngôn Thanh Nhã, có biết chỉ cần một câu nói của tôi liền đem cô đổi đi không!”
“Uy hiếp tôi?” Khương Niệm không nhịn được bật cười, “Cao tiểu thư có thể thử xem, nếu đổi được, tôi ngồi vị trí thiếu phu nhân Cố gia này quả thật phí công vô nghĩa.”
Từ trước đến nay người kính cô một thước cô nhường người một trượng không có nghĩa Khương Niệm cô là quả hồng mềm mặc người xoa nắn.
“Cô chỉ biết dựa vào nam nhân, khoe khoang cái gì chứ?”
Khương Niệm thở dài: “Khoe khoang rằng tôi có ông xã vô cùng lợi hại nha.”
"Cô!”
“Sao lại ở đây?” Cố Trạch đi đến nhìn Khương Niệm hỏi.
Khương Niệm sửng sốt, không nghĩ tới Cố Trạch xuất hiện đúng lúc như vậy.
“Có chút đói nên định kiếm cái gì đó ăn.” Khương Niệm đem khối bánh kem mới bị chạm vào một góc nhỏ trong tay ra.
Đụng vào cái này vẫn là nhờ phúc khí của anh đấy.
“Cố Trạch!” Cao Văn Văn khẽ gọi mang theo chút nức nở.
Vừa nhìn thấy Cố Trạch, trong mắt Cao Văn Văn lập tức nổi lên sương mù ướt dầm dề.
Hoàn toàn không có nửa điểm khí thế hùng hổ dọa người vừa rồi.
Cố Trạch lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có người, lễ phép gật đầu, "Xin chào.”
Khách khí lạnh nhạt.
Cao Văn Văn chỉ cảm thấy tâm can đều nát.
Làm sao có thể? Thì ra trước nay anh vẫn không nhớ được cô, mặc dù cô đã theo đuổi anh tận 5 năm trời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...