Cuối cùng đề tài lừa gạt nguy hiểm đó bị Chu Dục lảng đi.
Chu Dục đưa Hà Hòa về nhà, hôm nay hiếm khi anh không tìm đủ mọi lý do để vào nhà Hà Hòa ngồi nhây. Anh lặng lẽ quay về căn hộ 703 của mình, nhìn mọi thứ trống rỗng mà không nén được thở dài sườn sượt.
Thật sự chẳng thể ngờ được cái hố to nhất sâu nhất lại do tự mình đào cho mình nhảy. Nhưng mà, nếu lúc trước không có tương kế tựu kế giấu diếm thân phận rồi mặt dày dọn đến ăn vạ Hà Hòa thì hai người họ sẽ có được mối quan hệ thân thiết như hôm nay sao?
Chu Dục nhức đầu, đã lâu rồi anh mới lại trải qua cảm giác bất lực không biết làm thế nào cho phải.
Ngày hôm sau, Hà Hòa tinh thần sảng khoái thức dậy. Vì sáng nay phải đến văn phòng nên cậu sửa soạn đâu ra đấy chỉn chu nghiêm túc, tuy rằng không có mặc âu phục nhưng so với cách ăn mặc thoải mái ngày thường thì trang trọng hơn nhiều.
Chu Dục nhìn thấy cậu ăn mặc như vậy thì mắt sáng lên như đèn pha, ngắm tới ngắm lui. Anh lái xe đưa cậu đến văn phòng. Lúc Hà Hòa xuống xe nói với Chu Dục: “Chắc buổi chiều em mới xong việc, khi nào xong em nhắn tin cho anh.”
“Được, nhớ phải nhắn đó, anh tới đón em.”
Hà Hòa cười vẫy tay chào tạm biệt anh, nhìn theo xe đi xa dần. Bây giờ tuy rằng hai người vẫn chưa ngả bài với nhau, chủ yếu là do Hà Hòa còn chưa tỏ rõ thái độ, nhưng hai người đều biết đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Từ tối hôm qua, không khí giữa họ đã có biến chuyển rõ rệt.
Hà Hòa mỉm cười đi vào phòng làm việc.
Đến khoảng 9 giờ, ông chủ dẫn theo cả team đi đến công ty của đối tác. Đây là một công ty game nhỏ, chỗ làm còn khá đơn sơ, nhân viên cũng không nhiều lắm, designer cũng chỉ có khoảng hai ba người. Đã có designer nhưng họ không muốn thiết kế nhân vật của mình rập khuôn theo thị trường nên mới tìm phòng làm việc có chuyên môn hợp tác thiết kế.
Những tạo hình nhân vật trong bản thảo Hà Hòa giao ngày hôm qua đã được edit trên phần mềm, xử lý sơ bộ một số chi tiết rồi, lúc bên công ty họ chỉnh sửa đưa vào game chắc chắn sẽ càng sống động hơn nữa.
Lần này phòng làm việc toàn quân xuất phát, nếu hôm nay thương thảo thuận lợi thì tiếp theo chắc chắn sẽ còn phải hợp tác tiếp những hạng mục phía sau.
Đột nhiên, khi chuẩn bị bước lên xe thì di động Hà Hòa reo lên, là số lạ. Cậu không nghĩ gì nhiều mà bắt máy luôn.
“A Hòa.” Giọng nói này Hà Hòa rất quen thuộc, cậu không do dự chuẩn bị cúp máy thì bên kia đầu dây Triệu Nhuận Trạch như biết được cậu sắp làm gì bèn vội nói: “Anh chỉ nói hai câu thôi, A Hòa, anh gửi cho em một file điện tử, em xem qua đi.”
Hà Hòa nhíu mày: “Triệu Nhuận Trạch, rốt cuộc anh muốn gì đây?”
“Anh chỉ là không muốn em bị lừa bán mà còn giúp người ta đếm tiền.” Triệu Nhuận Trạch cười, giọng điệu dịu dàng chảy nhớt vẫn không đổi, nhưng trong tiếng cười lại mang theo ý nham hiểm. “A Hòa, anh đã nói với em rồi, em nắm trong tay một gia tài đồ sộ như vậy thì đừng mong người ta đến với em chỉ vì bản thân em.”
Hà Hòa thót bụng một cái, Triệu Nhuận Trạch có chủ định gọi điện thoại đến chắc chắn không chỉ là muốn châm chọc cậu cho hả, nói vài câu rồi thôi.
Những lời này ám chỉ ai không cần nghĩ cũng biết.
Cậu nhíu mày, rất muốn bơ câu chuyện hòng ly gián của Triệu Nhuận Trạch, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mở tập tin kia ra xem.
Bên trong tập tin chỉ có vài bức ảnh, nhân vật chính trong đó đều là Chu Dục. Có một tấm chụp anh vừa bước xuống từ một chiếc siêu xe, chiếc xe đó theo lý mà nói anh không thể nào có tiền để sở hữu được, mà khí chất kia cũng hoàn toàn không giống với anh ngày thường. Một tấm ảnh khác chụp anh và vài người nữa đi vào một tòa cao ốc, tấm ảnh tiếp theo chụp toàn cảnh tòa cao ốc đó, là tòa nhà văn phòng của tập đoàn Hưng Lập.
Đồng tử của Hà Hòa co rụt lại, bức ảnh cuối cùng là chân dung của chính Chu Dục, phía dưới có ghi “Chu Dục, chủ tịch tập đoàn Hưng Lập, hiện là cổ đông nắm giữ nhiều cổ phần nhất…”
Sắc mặt Hà Hòa trắng bệch.
Dù cho Hà Hòa có không rành việc đến đâu đi nữa thì cũng đã từng nghe qua tập đoàn Hưng Lập. Đó là một công ty điện tử khoa học kỹ thuật, là nhà tiên phong trong lĩnh vực khai thác phần mềm, cũng có đá chéo sân sang sản xuất phần cứng. Công nghệ của họ đã được chứng minh là tốt nhất, nhân tài trong công ty nhiều như sao đếm không xuể, chỉ trong bảy năm ngắn ngủi đã tiến đến vị trí hàng đầu trong giới kinh doanh của thành phố H.
Mà Chu Dục, là chủ tịch của tập đoàn Hưng Lập?
Đinh Phi Vũ lên xe rồi nhìn ra thấy Hà Hòa đứng im re không động đậy liền hỏi: “A Hòa, bồ sao thế? Mau lên xe đi.”
Hà Hòa không nói gì, thậm chí cũng không biểu lộ ra cảm xúc gì khác lạ, để di động vào túi rồi leo lên xe ngồi. Chỉ là dọc đường đi trong đầu cậu bắt đầu nghĩ đến những bức ảnh mình vừa xem liền không tài nào bình tĩnh được, đầu óc cậu như đang ngâm trong nước sôi lửa bỏng, chỉ cần một mồi lửa là có thể bùng cháy ngay.
Công ty game của đối tác khá xa, nằm ở ngoại thành, phải lái xe hơn một giờ mới đến nơi. Lúc Hà Hòa xuống xe vẻ mặt có hơi khó ở, nhưng mọi người chỉ nghĩ rằng do cậu ngồi xe lâu nên khó chịu.
Hà Hòa lơ đãng liếc nhìn xung quanh, bỗng nhiên khựng lại: “Bên đó là…” Người đại diện công ty ra đón họ nhìn theo tầm mắt của Hà Hòa cười hớn hở nói: “Đó là nhà máy trực thuộc tập đoàn Hưng Lập. Vị trí công ty chúng tôi tuy khá xa trung tâm nhưng từ khi nhà máy của tập đoàn Hưng Lập xây dựng ở đây từ năm kia thì khu vực quanh đây giá nhà phải nói là tăng vọt.”
Người đại diện nói đầy vẻ tự hào, vì tòa nhà cũ kĩ của họ nay có thể làm hàng xóm với công ty lớn như vậy cũng oách lắm chứ.
Hà Hòa mím môi, đi theo đoàn người lên lầu.
Tòa nhà văn phòng này chỉ có bảy tầng, công ty game nằm ở góc phía tây trên tầng năm, nhìn từ cửa sổ có thể thấy được nhà máy của công ty Hưng Lập mà người đại diện vừa giới thiệu.
Nhà máy kia chiếm một diện tích rất lớn, có thể nói đó là cả một khu phức hợp, có khu sản xuất, có khu nghiên cứu khoa học kỹ thuật, có ký túc xá nhân viên, nhìn tổng thể rất hoành tráng khí thế, ngay cả công tác phủ xanh cũng rất tỉ mỉ.
Gọi khu phức hợp đó là nhà máy còn có vẻ quê mùa so với quy mô của nó.
Hà Hòa đứng bên cửa sổ nhìn hồi lâu, đến khi sắp rời đi lại chợt nhìn thấy vài chiếc siêu xe đang tiến tới, đi đầu chính là chiếc xe giá trên trời trong ảnh chụp. Tim Hà Hòa lại đánh thót một cái nữa.
…
Chu Dục đưa Hà Hòa đi làm xong không về chung cư, Hà Hòa không ở nhà thì một mình anh về đó cũng chẳng làm gì, cho nên anh đến công ty luôn. Mặc dù hôm nay là thứ bảy nhưng cũng có nhân viên trực bình thường.
Dòng điện thoại di động sắp tung ra vào quý một của tập đoàn Hưng Lập đang trong dây chuyền sản xuất, vì thế nhóm lãnh đạo quyết định đi thị sát một vòng nhà máy ở ngoại ô.
Thế là cảnh tượng Hà Hòa thấy được chính là xe còn chưa vào cổng thì đã có rất nhiều người đứng đón sẵn ở bên ngoài. Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc tiến vào cổng lớn, có khá nhiều người bước xuống từ trên xe. Tuy khoảng cách khá xa nhưng thị lực của Hà Hòa rất tốt, vẫn có thể nhìn thoáng được đường nét khuôn mặt.
Không quen, không quen, không quen, có quen, là một người từng lên tạp chí tài chính của thành phố H, được đánh giá rất cao, người tiếp theo cũng vậy. Sau đó, từ trong chiếc xe đi đầu Hà Hòa vẫn luôn chú ý bước xuống một người, một người mà cậu không cần nhìn mặt, chỉ cần thấy bóng dáng thấp thoáng đã nhận ra ngay tức thì.
Là người đang gặp vận xui, rơi vào cảnh túng quẫn, gần đây mới tìm được việc làm mới dần dần trở nên hăng hái yêu đời, hàng xóm kiêm người theo đuổi của cậu. Giờ phút này anh chẳng có tí gì giống với hình tượng anh đắp nặn ra. Tất cả mọi người đều vây quanh anh, cung kính khép nép với anh, cẩn thận lấy lòng anh. Cuối cùng, cả đám người đều đi vào trong, khuất khỏi tầm mắt.
Mà Chu Dục… Quả nhiên khí thế của anh lúc này hoàn toàn khác biệt với người mà Hà Hòa quen thân kia. Khuôn mặt anh vẫn tươi cười, nhưng nét nghiêm túc quý phái không lẫn đi đâu được, rất ra dáng một vị lãnh đạo nghiêm túc. Những người bên cạnh anh dường như đã rất quen thuộc với phong cách này, như là lẽ đương nhiên.
Trái tim như bị ai bóp nghẹt, sắc mặt Hà Hòa từ từ tái nhợt.
Đã như vậy còn nhìn không rõ thì cậu chính là một thằng ngốc rồi.
Cho dù không phải là chủ tịch thì Chu Dục với bản lĩnh như vậy nào có phải là người bán sắc kiếm tiền, nào có phải là người sắm vai bạn trai người khác nhờ thuê mướn, lại càng không phải là người ở trong khu chung cư Lục Dã Hoa Đình thường thường bậc trung, trong nhà túng thiếu đến nỗi mua không nổi một cái sô pha, còn phải đi làm đầu bếp cho người ta sống qua ngày.
Cậu nhắm mắt lại, đưa tay siết nhẹ bồn hoa bằng đá cẩm thạch cạnh cửa sổ.
Đinh Phi Vũ chú ý đến trạng thái của Hà Hòa không bình thường, đi tới hỏi: “A Hòa, bồ sao vậy? Sao mặt mày tái xanh thế kia?”
_______________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...