Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái


Lúc này bảy tám tên đàn ông cao to vọt vào, trong tay đều cầm cây gậy, quần ẩu với A Vãn.

A Vãn thân thủ rất tốt, nhưng một người không địch lại nhiều người.

Chu Từ Phưởng buông tay đang ấn vai Giang Chức ra: "Anh ở đây đừng nhúc nhích."

Cô đè thấp vành nón, xoay người, một chân đá văng ra cây gậy sắp phang vào lưng A Vãn: "Ai sai các ngươi tới?"

Tên cầm đầu mang khẩu trang, giơ tay ý bảo người phía sau dừng tay: "Cô là Z?"

"Là tôi."

Đối phương tùy ý đánh giá cô: "Là tiên sinh bảo chúng tôi tới hiệp trợ cô."

Quả nhiên, chuẩn bị hai đường.

Chu Từ Phưởng đỡ đỡ mắt kính chất liệu đặc biệt, đối diện mặt tên kia: "Không cần."

"Chúng tôi không can thiệp nhiệm vụ của cô, chỉ cần cô đưa người đến nơi chỉ định, chúng tôi tự nhiên sẽ rời đi, sẽ không gây trở ngại cho cô."

Cô ép thanh âm tới cực thấp, trong đôi mắt sau thấu kính lam sắc phủ đầy sương lạnh, tựa như đang kiềm nén lửa giận, cả người đều lộ ra cổ lệ khí: "Đơn tôi nhận, không thích người khác nhúng tay."

Đây là quy tắc của cô, đơn độc hành động, tuyệt không tiếp nhận hợp tác.

Tên đàn ông dường như cũng sớm có đoán trước, không hề nhiều lời: "Chúng tôi cũng là nhận tiền của người giúp người làm việc, đắc tội."

Gã ra lệnh một tiếng, thuộc hạ liền vây quanh Chu Từ Phưởng, gậy sắt cùng côn điện giáng loạn xạ về phía cô.


Cô không có vũ khí, tay không tấc sắt mà vật lộn.

A Vãn cảm thấy bản thân hoa mắt, gậy gộc thế tới rào rạt kia sao đánh tới chỗ người chạy việc kia đều giống như đánh vào bông vậy, mềm như bông, hơn nữa động tác cô cực nhanh, tránh né qua lại không có chút cố sức nào, thậm chí..

Cô còn không công kích, chỉ là phòng thủ.

A Vãn trợn mắt há hốc mồm mà quan chiến một trận đấu, mới quay đầu hỏi Giang Chức cũng đang quan chiến: "Ông chủ, bọn họ không phải một bọn sao? Sao lại đánh nhau rồi?"

"Ngậm miệng lại."

"À."

Giang Chức chống thân mình đứng lên, kéo bước chân yếu ớt tới gần đám người quần ẩu.

A Vãn kêu hắn đừng đi qua.

Một gã cầm côn điện nghe tiếng, cây gậy trong tay nháy mắt chuyển hướng, đánh về phía Giang Chức, A Vãn nhảy lên trước, đang muốn đá qua, liền thấy Giang Chức lười biếng nâng tay, nắm cổ tay tên kia, tựa như không dùng lực, bẻ.

Côn điện rớt cạch xuống đất, gã lập tức đau đến thẳng trợn trắng mắt.

A Vãn cả kinh trừng lớn mắt, sao nói ma ốm mà?

"Ông chủ, anh từng luyện?"

Lực tay kinh người này, không có khả năng chưa luyện qua, hơn nữa động tác đỡ gậy kia, nhẹ nhàng lại tinh chuẩn, người bình thường không có khả năng làm được.

Lại thấy Giang Chức từ áo khoác lấy ra cái khăn tay, lau tay: "Không có."

Trong khi nói lời này, anh một chân gạt ngã một tên mét tám cao to, sau đó không nhanh không chậm mà dùng chân dẫm xuống, mũi chân nghiền nghiền, ném khăn tay, không nhanh không chậm mà xoay xoay cổ tay: "Thuê người gì mà vô dụng vậy."

Nói rồi, anh ho nhẹ hai tiếng, mắt đào hoa nổi lên sương mù hơi nước mênh mông, giấu tất cả lệ quang vào bên trong.

A Vãn: "!"

Anh cảm thấy, sau vụ cơ bụng tám múi, anh lại phát hiện thêm một bí mật khác của ông chủ, đang nghĩ đến xuất thần --

"Choang."

Chén trà sứ Thanh Hoa trên bàn trà bị một tên lảo đảo ngã xuống đất đụng bể.

Giang Chức lao tới nhìn một cái, nhíu mày, bộ ly kia, là anh tốn năm trăm vạn đấu giá về, đồ cổ mấy trăm năm trước, đáng tiếc.

Lúc này, tên bị đá đến trên bàn trà trọng tâm không vững, thân thể ngả ra sau, lưng hắn đè lên mảnh sứ vỡ, nháy mắt đau đến hắn sắc mặt trắng bệch, chửi thầm một tiếng, mò trong ngực ra một phen cây dao găm, đột nhiên đứng dậy, hung ác mà nhào qua Giang Chức ở gần nhất.

A Vãn kêu sợ hãi: "Ông chủ, cẩn thận!"

Giang Chức!


Chu Từ Phưởng dùng sức đẩy hai người vây quanh cô ra, không nghĩ nhiều liền bước tới trước mặt Giang Chức, cô vừa định duỗi tay chặn lại cái dao găm kia, cánh tay đã bị người ấn xuống.

Cô quay đầu lại.

Giang Chức đang nhìn cô, ánh mắt sáng quắc, lúc dao găm sắp đâm tới, anh túm cánh tay cô dùng sức kéo một cái, xoay người hết sức, một chân đá vào bụng tên kia, khiến hắn đau hô ngã xuống, ầm một tiếng, dao găm rơi xuống đất.

"Rốt cuộc cô là ai?"

Đôi mắt này..

Giang Chức nhìn chằm chằm đôi mắt sau mắt kính của cô, chỉ sửng sốt một giây, duỗi tay tháo khẩu trang cô.

Mấy gã trên đất gần như đồng thời nhanh chóng nhặt dao găm lên, lại lần nữa đâm tới Giang Chức vừa đưa tay ra.

Căn bản không có thời gian tự hỏi, Chu Từ Phưởng một phen đẩy Giang Chức ra, dao găm cọ qua cánh tay phải của cô, máu nháy mắt nhiễm ướt tay áo, cô mắt cũng không nháy mắt một cái, một chân đem người nọ quật ngã.

Mà Giang Chức, bị chưởng lực đẩy đến lảo đảo lui ra sau.

A Vãn nhanh chóng tiến lên dìu anh, lòng còn sợ hãi mà ra mồ hôi đầy đầu: "Ông chủ, ngài không sao chứ?"

Anh chưa động, ánh mắt nhìn Chu Từ Phưởng đang đánh nhau với bảy tám người.

Cô ấn một cánh tay đang chảy máu, đá một mảnh sứ vỡ trên đất, một kích tức trúng, tắt đèn, nháy mắt trong nhà đen kịt, ai cũng không nhìn thấy đôi mắt chợt biến đỏ của cô.

Đã lâu rồi cô chưa tức giận, cô vừa giận, đồng tử liền sẽ biến thành màu đỏ dần cho đến khi thành màu đỏ như máu.

Trong tối tăm, mấy tên đàn ông cầm gậy gộc, mò mò mẫm tới gần.

Cô nương ánh sáng ngoài hành lang mà thả người nhảy, cổ chân câu lấy cổ một người, hung hăng một quật ngã, người nọ ngất ngay tại chỗ.

Thân thủ thật nhanh!

Căn bản không cho những người đó có thời gian phản ứng, cô nhảy lấy đà, đồng thời đá sườn, đánh ra một quyền, một quyền này, cô dùng ba phần lực, theo đó là hai tiếng kêu thảm thiết, lại thêm hai người nằm rạp.

"Còn không đi, tôi sẽ không nhẹ tay nữa." Cô đảo mắt qua một cái, đôi mắt lạnh thấu xương, đằng đằng sát khí.


Trong giới cũng có tin đồn về người chạy việc Z, nghe đồn cô lực lớn vô cùng, nhanh như tia chớp, thậm chí còn có lời đồn càng khoa trương hơn, nghe đồn cô có thể xuống nước lên trời không gì làm không được.

Mấy gã đàn ông hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là rút khỏi phòng, người phụ nữ này, bọn họ nhiều người như vậy liên thủ cũng không phải đối thủ của cô ta.

Đám người hoàn toàn đi xa sau, Chu Từ Phưởng mới đóng cửa, quay đầu lại.

A Vãn lập tức nhạy bén mà che trước mặt Giang Chức, vẻ mặt tận khả năng biểu lộ hung ác: "Cô đừng tới đây, tôi đã báo cảnh sát." 'Dâm tặc' này công phu quyền cước quá ghê gớm, nếu muốn dùng sức mạnh, trinh tiết của ông chủ khẳng định khó bảo toàn.

Cô ngược lại không tiến tới, chỉ đứng ở bên cạnh cửa, không giống sát khí dày đặc mới vừa rồi, thần sắc cô bình tĩnh, trong phòng mờ tối, cô lại mang khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, ngay cả đôi mắt sau mắt kính cũng mơ hồ không rõ, chỉ nghe thanh âm cô thấp đến nghẹn ngào: "Đừng làm gì cả, hai người ngồi kia đừng cử động, chờ cảnh sát tới tôi sẽ đi."

Có ý gì?

Không phải tới cướp sắc? Trong đầu A Vãn tất cả đều là hồ nhão, hoàn toàn không hiểu được, nghiêng đầu nhìn ông chủ, ông chủ anh bình thản ung dung, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm người chạy việc kia.

"Ai thuê cô?"

Cô không lên tiếng.

Giang Chức lại hỏi: "Mục đích là gì?" Trong tối tăm, anh tìm đôi mắt cô nhìn qua, tầm mắt khóa chặt cô, "Vì sao không bắt tôi?"

Cô vẫn không nói một câu, một bàn tay ấn miệng vết thương ở cánh tay, yên lặng mà canh giữ ở cửa.

Giang Chức ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, anh suy nghĩ hồi lâu, đá hòm thuốc dưới bàn trà qua.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui