Cô lại khui một hộp sữa bò, trước kia cô không uống sữa bò, lúc mua cho Giang Chức, cô mua thêm một thùng, sau đó thần kỳ phát hiện, cái nhãn hiệu sữa bò đó uống vô cùng ngon.
Hộp thứ ba.
Một buổi sáng, Chu Từ Phưởng uống ba hộp sữa bò nhập khẩu nước ngoài.
Giang Chức thu hồi ánh mắt, thay đổi tư thế nằm: "Đi gọi phó đạo diễn lại đây."
A Vãn kêu Triệu phó đạo tới.
Triệu phó đạo bị điểm danh nên có chút hoảng: "Giang đạo kêu tôi tới có chuyện gì sao?"
Anh dường như thất thần, cầm hộp sữa bò lắc lắc, không đầu không đuôi, nói mấy chữ: "Diễn viên quần chúng."
"..."
Triệu phó đạo có không lần được ý tứ của vị tổ tông này, "Diễn, diễn viên quần chúng làm sao vậy?" Là diễn không tốt, hay là -
"Một ngày bao nhiêu tiền?"
Ặc..
Giang đại đạo diễn vậy mà lại bắt đầu quan tâm vấn đề dân sinh, Triệu phó đạo đúng sự thật trả lời: "Khoảng một trăm hai tới hai trăm, nếu là nhóm đặc biệt có thể cao một chút."
Hai trăm.
Ba hộp sữa bò cô ấy uống kia ít nhất cũng phải mấy trăm, Giang Chức cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho dù cô ấy dán thêm nhiều màn hình, giao thêm nhiều cơm hộp, cũng không đủ để cô uống sữa bò.
Chẳng lẽ là tất cả tiền đi làm của cô gái này đều dùng để mua sữa bò?
Anh ngắm hộp sữa trong tay, dùng giọng điệu thờ ơ đánh giá một câu: "Hôm nay này mấy người diễn viên quần chúng diễn không tồi."
Là ý gì vậy?
Triệu phó đạo vò đầu: "Vậy..
Ngài xem..
Làm, làm thế nào?"
Giang đại đạo diễn nâng nâng mí mắt.
Triệu phó đạo liền nói: "Thù lao tăng một phần?"
Đại đạo diễn không nói chuyện, chỉ nhìn Triệu phó đạo.
Mồ hôi ông chảy ròng ròng, nhanh chóng sửa miệng: "Gấp hai?"
Lạch cạch.
Đại đạo diễn kéo hộp sữa bò, khui ra uống một ngụm.
Triệu phó đạo lau trán, nơm nớp lo sợ lại lắp bắp: "Năm, năm lần?"
Không lên tiếng đứng dậy, anh mặc áo khoác xong, vừa ho mà đi, tinh thần không tốt, mí mắt gục xuống, vừa đi vừa kéo quần áo che kín lại, thật là nhược liễu phù phong.
Là chuyện gì đây? Triệu phó đạo không hiểu ra sao.
Đám người đi xa, Giang mỹ nhân hỉ nộ vô thường kia mới ném lại một chữ: "Ừm."
Triệu phó đạo lau mồ hôi, haizz, thật không để người khác sống mà.
A Vãn nhìn nhìn thời gian, một giờ rồi, đến thời gian ông chủ nghỉ trưa, anh theo sau.
"Con gà kia gần đây thế nào?" Giang Chức đột nhiên hỏi.
A Vãn hồi: "Khá tốt, nặng hai lạng."
Sau đó, liền không có tiếp theo, dọc theo đường đi, đều là tiếng ho khan đứt quãng, kiềm nén, nghe thôi cũng khiến lồng ngực khó chịu.
Hình như thân thể anh không được tốt, Chu Từ Phưởng nghĩ.
"Từ Phưởng."
Phương Lý Tưởng khua tay trước mặt cô: "Từ Phưởng."
Chu Từ Phưởng còn nhìn nơi xa.
Phương Lý Tưởng nhảy nhót vào trong tầm mắt của cô: "Gọi hồn gọi hồn!"
Cô quay đầu: "Hửm?"
Tò mò trong mắt còn chưa kịp thu lại, thật không giống trầm mặc ít lời ngày thường, mà có chút nhân khí.
Phương Lý Tưởng kéo một cô gái đến trước mặt cô: "Đây là trợ lý của tôi."
Cô ký hợp đồng với Bảo Quang, cũng xem như được coi trọng, người đại diện là Lâm Thương, xem như người đại diện át chủ bài nổi danh của Bảo Quang, chỉ là trong tay Lâm Thương trừ cô, còn có nghệ sĩ tuyến một, một người tuyến hai, không có nhiều thời gian cho cô, thế nên đưa tới cho cô một trợ lý chuyên môn.
Nhìn qua rất trẻ, tóc ngắn, một cô gái sạch sẽ.
"Chào cô, tôi là Giang Duy Nhĩ."
Cô cười lên trông rất ngọt, cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là ngoan ngoãn.
Chu Từ Phưởng không có thói quen đối diện với người khác, theo bản năng mà cúi đầu, báo tên của mình: "Chu Từ Phưởng."
Giang Duy Nhĩ cười với cô, bên trái gương mặt có một cái má lúm đồng tiền, rất nhạt, cười lộ răng mới thấy được.
Cô ấy cũng họ Giang, cô ấy cũng đẹp.
Chu Từ Phưởng nghĩ.
"Từ Phưởng, còn sữa bò không? Cho tôi uống một ngụm an ủi đi." Phương Lý Tưởng che lại trái tim nhỏ bé, tròng mắt chuyển nhanh, "Chờ lát nữa liền phải đối diễn với thần tượng của tôi rồi, trái tim nhỏ này của tôi đang đập thình thịch đây này."
Đôi mắt Giang Duy Nhĩ thoáng căng tròn, càng hiện ra thần thái sáng láng: "Thần tượng của cô là Tiếu Lân Thư?"
"Đúng rồi đúng rồi." Phương Lý Tưởng móc điện thoại ra, mở ảnh chụp cảu thần tượng, bắt đầu tâng bốc, "Rất tuấn tú đúng không, nhan sắc này tôi có thể liếm một trăm năm!"
Nam chính bộ phim này chính là Tiếu Lân Thư, chỉ là số lần Chu Từ Phưởng diễn quần chúng không nhiều lắm, một lần cũng chưa gặp qua, nên nhìn ảnh chụp trên di động của Phương Lý Tưởng một cái.
Sau đó, cô nói: "Anh ta không đẹp bằng Giang Chức." Lại nhìn thoáng qua ảnh chụp, "Đôi mắt Giang Chức đẹp hơn anh ta." Tạm dừng ba giây, "Miệng cũng đẹp hơn anh ta." Chỗ nào cũng đều đẹp hơn anh ta.
Ánh nhìn chăm chú đến từ Phương Lý Tưởng.
Ánh nhìn chăm chú đến từ Giang Duy Nhĩ.
Chu Từ Phưởng không nói chuyện nữa, đưa sữa bò đã khui cho Phương Lý Tưởng.
Đinh một tiếng, di động của Giang Duy Nhĩ có tin nhắn tới, cô nhìn thoáng qua, đứng dậy: "Tôi đi toilet."
Toilet tương liên phòng nghỉ, liền cách một cái hành lang, Giang Duy Nhĩ mới vừa đi đến chỗ rẽ, cổ tay đã bị túm chặt, cả người bị kéo vào góc tường.
"Duy Nhĩ."
Âm thanh người đàn ông trầm thấp, rất dễ nghe.
Tiếu Lân Thư xuất thân là ca sĩ, giọng nói hiển nhiên là rất hay.
Giang Duy Nhĩ khẩn trương nhìn xung quanh, lôi kéo người đến một bên, muốn rút tay về, lại bị cầm thật chặt: "Buông em ra trước, sẽ bị phát hiện mất."
Tiếu Lân Thư không những không bỏ, còn duỗi tay vòng qua eo cô: "Bị phát hiện thì công khai thôi."
Anh luôn luôn ôn tồn lễ độ, thật hiếm khi nổi tính đùa giỡn như vậy, chỉ là sao có thể công khai, thân phận của cô nếu như bị lột ra, có tầng quan hệ này với Giang gia, Giang Chức lại là cháu trai cô, Tiếu Lân Thư có nỗ lực cỡ nào, sợ là cũng muốn bị người ta nói thành người trong cuộc.
"Em ký hợp đồng với Bảo Quang?"
"Vâng."
Tiếu Lân Thư ôm cô, cằm gác trên vai cô, nhẹ nhàng cọ xát, có chút không vui: "Sao không đến chỗ anh?"
Anh là con lai, ngũ quan hình dáng lập thể rõ ràng, lại có chút nét đẹp tinh tế của người phương đông, tính tình đặc biệt ôn hòa, xuất đạo ba năm, đã là nghệ sĩ lưu lượng tuyến một trong giới.
"Ở đâu cũng giống nhau," Giang Duy Nhĩ ngoan ngoãn cho anh ôm, khóe miệng ý cười trong vắt, "Tránh tị hiềm cũng tốt."
Âm thanh anh thuần hậu, thấp thấp mà vang bên tai cô: "Duy Nhĩ, chờ anh cầm giải ảnh đế thì chúng ta công khai đi."
Cô cười, nhu thuận mà dịu dàng: "Được."
Lúc này, có người kêu Lân Thư.
Giang Duy Nhĩ buông tay, đẩy anh: "Anh đi đi."
Anh hôn hôn mặt cô.
Đám người đi xa, Giang Duy Nhĩ mới đi ra, vừa nhấc đầu, liền thấy hai gương mặt quen thuộc.
Người đang bưng cằm âm dương quái khí là Tiết Bảo Di: "Chậc chậc chậc," ngữ khí thập phần khó chịu, "Sến súa, cô của Giang Chức à, cô thấy cay đôi mắt không chứ."
Giang Duy Nhĩ không phản ứng, chạy lấy người.
"Duy, Duy Nhĩ." Tiết Băng Tuyết sốt ruột gọi cô, mặt đỏ bừng.
Giang Duy Nhĩ quay đầu lại: "Hả?"
Cô mặc váy dài màu trắng, trang điểm nhẹ, còn để tóc mái, nhìn qua vô cùng giống em gái nhà bên, cực kỳ ngoan ngoãn.
Trước kia cô chưa bao giờ mặc váy, cũng chưa bao giờ trang điểm, Tiết Băng Tuyết nhíu nhíu mày, nhỏ giọng mà nói: "Nếu như trong vòng có người khi dễ em, em, em hãy nói với anh."
Một câu còn nói lắp bắp.
Mẹ nó, đều mặc chung một cái quần lớn lên, con hàng này còn khẩn trương.
Tiết Bảo Di không nhìn nữa, giễu cợt: "Giang gia Ngũ tiểu tỷ, Ngũ cô cô Giang Chức, ai dám khi dễ cô ta chứ." Ánh mắt anh quét người Giang Duy Nhĩ từ trên xuống, cái váy trắng kia quả thực chói mắt, không chịu được cáu kỉnh, châm chọc mỉa mai cô ta, "Giang Duy Nhĩ, cô thấy hèn không, vì một người đàn ông, xỏ lá thật, bá vương hoa biến thành tiểu bạch hoa luôn?"
Còn mặc váy nữa chứ, xem trước kia đi, con hàng này một chân đá một tên hán tử hai trăm cân, chính là họ Tiếu kia thích tiểu bạch hoa, đóa bá vương hoa này liền nhổ hết gai, mặc váy thục nữ, chạy đến giới giải trí làm một tiểu trợ lý.
Tiết Bảo Di càng nghĩ càng giận: "Mẹ nó khí phách một chọn ba trước kia của cô đâu rồi?"
Giang Duy Nhĩ liếm liếm môi, nhịn không nổi, tiến lên, một chân đá qua: "Cậu lăn đi, quản chuyện của cô nãi nãi nữa, đập chết cậu!"
Đá người xong, vuốt mái tóc ngắn một chút, cô liền quay đầu đi mất.
Tiết Bảo Di ôm cẳng chân, đau đến nhe răng trợn mắt.
Mẹ nó!
Cậu ta tức rồi, tức giận đến nổi trận lôi đình: "Cũng chỉ ở trước mặt chúng ta hoành hành, ở trước mặt Tiếu Lân Thư kia như con mèo rút móng ấy, không có tiền đồ!"
Tiết Băng Tuyết vẻ mặt cực kỳ bi thương: "Cậu đừng nói Duy Nhĩ như vậy."
Tiết Bảo Di giận người chú này không biết tranh: "Chú còn bảo vệ cô ta!" Thật muốn chọc cái đầu ngốc bạch ngọt này của chú ấy, "Tiết gia chúng ta sao lại ra được người kỳ lạ như chú chứ, nhớ thương người ta mười mấy năm, vậy mà còn để cho người khác nửa đường chặn ngang, chú có mất mặt không!"
Tiết Băng Tuyết càng thương tâm, đầu gục xuống, tự ghét bỏ mình: "Duy Nhĩ cô ấy không thích chú." Hắn có thể làm sao đây?
Nhìn chút tiền đồ này xem!
Tiết Bảo Di hận không thể một chân đá hắn: "Chú không biết dùng sức mạnh sao?"
Tiết Băng Tuyết vừa nghe, mặt đỏ lựng, sợ bị Giang Duy Nhĩ còn chưa đi xa nghe được, đem Tiết Bảo Di túm qua một bên, tức giận trừng hắn: "Cháu, cháu đồ lưu manh!"
Tiết Bảo Di: "..."
Loại này ngốc bạch ngọt, xứng đáng bị chặn ngang!
Tiết Băng Tuyết là con trai Tiết gia già mà có, Giang Duy Nhĩ là con gái Giang gia già mới có, hai người sinh nhật chỉ kém một ngày, tính cách một công một thụ, một người hàng chú, một hàng cô, theo lý mà nói giống một đôi trời định biết bao, nhưng cố tình, Tiết Băng Tuyết từ mười bốn tuổi đến hai mươi tám tuổi, yêu thầm mười bốn năm, mà đến cái tay nhỏ bé của người ta cũng không dám kéo.
Tức giận quá.
Tiết Bảo Di đại nghịch bất đạo mà đá chú mình một cái, chạy.
Bên ngoài phòng nghỉ đạo diễn.
A Vãn dán ở cửa, nhẹ giọng kêu: "Giang thiếu."
Người bên trong đang lim dim ngủ: "Ngủ, đừng ồn ào."
Nếu là người khác tới, A Vãn khẳng định sẽ không tới quấy rầy vị tổ tông có tính cáu kỉnh lúc rời giường cực kỳ nghiêm trọng này, anh ta nói: "Chu tiểu thư dán màn hình tới."
------ lời nói ngoài lề ------
**
Giang Chức: A Phưởng, em không muốn ngủ với anh sao?
Chu Từ Phưởng: Thân thể của anh..
Giang Chức: Anh ở dưới, nằm! Là được! Rồi!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...