Kha Uyển Tình không lên tiếng trả lời mà chỉ hạ mắt nhìn viên ruby trên tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi vòng đá quý.
Mộc Chấn Dương thấy vậy thì trong lòng không khỏi sợ sệt, ông ta quay đầu
liếc nhanh Bạch Tố Tình, cô ta lập tức treo lên một nụ cười cổ vũ khiến
Mộc Chấn Dương nhất thời nghĩ rằng, để một đứa nhỏ vừa ngoan vừa đáng
yêu như vậy trở thành con gái Mộc gia thì trở mặt với Kha Uyển Tình một
chút cũng có đáng là bao?
Vì thế Mộc Chấn Dương nhẹ đặt tay lên bả vai Kha Uyển Tình, “Uyển Tình, Tình Tình nó...”
Lời còn chưa nói hết thì Kha Uyển Tình đã thẳng tay ném mạnh chuỗi vòng
ruby vào mặt Mộc Chấn Dương, viên đá quý hình củ ấu lập tức cứa thêm một vết thương trên mặt ông ta rồi rơi xuống đất, phát ra vài tiếng loảng
xoảng, sau đó lại chìm vào im lặng.
Chân Mộc Như Lâm vừa mới bước đến nửa cầu thang để tìm Mộc Như Lam cũng vì thế mà dừng lại, cậu đứng
trên cầu thang nhìn cảnh tượng đang diễn ra dưới đại sảnh.
Không khí trong nháy mắt căng thẳng đến cực điểm.
Bạch Tố Tình khó tin nhìn biến cố bất ngờ vừa xảy ra, vì, vì sao?! Cô ta đã
tìm hiểu rồi, đây là loại đá quý mà Kha Uyển Tình yêu thích nhất, bà ta
và Mộc Chấn Dương cũng từng dùng ruby để ước hẹn tình yêu, vào thời khắc này nó hẳn phải gợi nhớ về tình cảm mà Kha Uyển Tình dành cho Mộc Chấn
Dương, lòng bà ta hẳn phải mềm nhũn rối loạn, Mộc Chấn Dương nói gì bà
ta cũng đồng ý mới đúng chứ! Làm sao lại...
Mộc Chấn Dương ôm khuôn mặt đau nhói, hai mắt trợn tròn nhìn Kha Uyển Tình, hoàn toàn không hiểu tại sao, “Bà làm gì vậy?!”
Kha Uyển Tình dùng đôi mắt hung ác nham hiểm trừng Mộc Chấn Dương, “Làm gì? Những lời này không phải là tôi mới cần hỏi ông sao?! Tình Tình? Nhận
nuôi? Ông mẹ nó nằm mơ!” Kha Uyển Tình bất thình lình cầm lấy cốc nước
trên bàn hắt vào người Bạch Tố Tình, Bạch Tố Tình bị bất ngờ cũng không
kịp đề phòng, tuy đã vội lùi về sau mấy bước nhưng vẫn bị nước nóng văng bỏng, cô ta đau đớn kêu lên một tiếng.
“Tình Tình!” Mộc Chấn Dương lập tức biến sắc, tiến tới xem xét vết thương của Bạch Tố Tình.
Thấy vậy, khuôn mặt Kha Uyển Tình lại càng thêm dữ tợn, bà ta tức giận đến
đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tiểu hồ ly dâm đãng! Sai lầm lớn
nhất của Kha Uyển Tình tao, một là gả cho Mộc Chấn Dương, hai chính là
cho mày tiến vào nhà chúng tao!”
“Vì... vì sao...” Bạch Tố Tình ôm lấy gò má bỏng rát đau đớn, khóe mắt đo đỏ trông thật oan uổng, “Cháu làm sai chỗ nào?”
Kha Uyển Tình chưa từng chán ghét một người nào đến thế, dù có là Hoắc Á
Lận thì bà ta cũng chưa bao giờ có xung động muốn giết người như lúc
này, toàn thân bà ta run lên vì tức, “Mộc Chấn Dương dùng bao nhiêu tiền ở thành phố G chẳng lẽ tao không biết?! Tao còn muốn nhìn xem là con hồ ly tinh trơ trẽn nào, không ngờ lại là mày!”
Mộc Chấn Dương lập tức trừng mắt kinh ngạc, “Bà...”
“Ông tưởng ông mở tài khoản riêng mà tôi không biết à?!” Kha Uyển Tình bị
Chu Phúc đi vào ngăn cản. Có chuyện gì thì nhất định phải nói rõ ràng,
tuyệt đối không thể cãi vã mà không biết lý do, Kha Uyển Tình nhìn Mộc
Chấn Dương, trong mắt tràn đầy khinh thường lẫn giễu cợt, “Ông cho là
ông là ai, tôi là ai? Mộc Chấn Dương ông đời này nhất định là đồ vô tích sự, nhất định phải sống dưới lòng bàn tay Kha Uyển Tình tôi, Tôn Ngộ
Không mà muốn thoát khỏi lòng bàn tay Như Lai Phật Tổ à, ông nằm mơ!”
Từ lúc Mộc Chấn Dương bắt đầu lập tài khoản riêng, Kha Uyển Tình cũng đã
biết, nhưng người ta nói mấy chuyện này đừng nên quản lý quá chặt, đàn
ông luôn thích trên người có chút tiền để giữ mặt mũi. Mộc Chấn Dương
thích sĩ diện, bà ta biết, cho nên đành nén giận không đi tìm ông ta
tính sổ, bà ta nghĩ Mộc Chấn Dương sẽ không dám giấu mình nuôi gái bên
ngoài, mà sự thật cũng đúng như thế, tiền của Mộc Chấn Dương đều được
trữ trong tài khoản, càng trữ càng nhiều nhưng không hề đụng đến, dần
dần bà ta cũng yên lòng, nào biết mấy ngày hôm trước, lúc muốn lấy tiền
của Mộc Chấn Dương bù vào lỗ đen công ty, bà ta phát hiện tất cả đã
không còn!
Hơn tám mươi triệu đó! Nói hết là hết sao? Ông ta hoàn toàn không có kê khai chi tiêu gì ở thành phố G, vậy tiền kia đã chạy
đi đâu?
Kha Uyển Tình không nghĩ rằng Mộc Chấn Dương thực sự dám
tìm gái nên đang tính đêm nay hỏi ông ta, nào biết Bạch Tố Tình lại đột
nhiên đưa ra cái vòng này, nó gợi đến cuộc sống tốt đẹp ở Kha gia trước
kia, nhưng đồng thời cũng nhắc cho bà ta nhớ, thời gian này Bạch Tố Tình cũng ở thành phố G! Cô ta là nghệ sỹ ký hợp đồng của công ty TMT nhưng
hiện tại vẫn chưa có hoạt động nào, TMT làm gì hảo tâm mà cho cô ta
nhiều tiền như vậy?
Khéo thật! Mọi chuyện thật quá khéo! Hơn nữa
thái độ của Mộc Chấn Dương với Bạch Tố Tình, trái một câu Tình Tình phải một câu Tình Tình, thậm chí còn muốn nhận cô ta làm con gái nuôi! Ông
ta đối xử với Mộc Như Lam cũng chưa gần gũi tới mức đó!
Gặp những chuyện như thế này, phụ nữ trời sinh luôn có giác quan thứ sáu nhạy như ra đa, đặc biệt loại người cường thế thích nắm chồng trong lòng bàn tay như Kha Uyển Tình.
Bạch Tố Tình thầm nghĩ hỏng bét rồi! Ngoài
mặt lập tức phản ứng cho hợp tình huống, cô ta mở to đôi mắt, lệ nóng
tuôn rơi, nghẹn ngào lên tiếng, “Kha, Kha di... Sao có thể nói vậy...
sao lại oan uổng cho cháu... Nếu Kha di không thích cháu thì cứ nói
thẳng, cháu có thể vào cô nhi viện, có thể sống một mình, vì sao lại nói cháu như vậy...”
Ảnh hậu cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi, đến
cả Chu Phúc từ Kha gia theo Kha Uyển Tình đến Mộc gia mà cũng không khỏi có chút nghi ngờ lời nói của Kha Uyển Tình, ông ngăn không cho bà ta
xông lên đánh người như một mụ đàn bà chanh chua, “Tiểu thư...”
“Kha Uyển Tình!” Mộc Chấn Dương nhìn Bạch Tố Tình mà đau lòng không thôi,
ông ta vỗ vỗ lưng an ủi Bạch Tố Tình, không hề nhận thấy ý né tránh lặng lẽ và vẻ tức giận trong đáy mắt cô ta, lão già chết tiệt này còn xán
lại đây! Muốn cô ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội hay
sao?!
Mộc Chấn Dương giận dữ nhìn Kha Uyển Tình trừng trừng, “Bà
đang nói hươu nói vượn cái gì thế hả?! Tôi và Tình Tình là trong sạch,
bà lên cơn điên à?!”
Đúng là Kha Uyển Tình nổi nóng, vẻ oan uổng
của Bạch Tố Tình đã làm bà ta có hơi buông lỏng nhưng khi nhìn sang Mộc
Chấn Dương thì một ngọn lửa giận dữ lại lập tức bùng lên, nếu không có
Chu Phúc ngăn cản, bà ta còn muốn vồ đến cào mặt Mộc Chấn Dương, “Ông
câm miệng cho tôi! Còn dám nói trong sạch cái gì, trước kia ông nào dám
tranh luận với tôi?! Từ sau khi tiểu hồ ly tinh này vào cửa, ông mới
càng ngày càng to gan!”
“Bà...” Mộc Chấn Dương tức đỏ mặt, Kha
Uyển Tình nói như vậy làm ông ta mất hết mặt mũi, Mộc Chấn Dương để ý
nhất chính là việc mình bị Kha Uyển Tình chèn ép đến không ngẩng được
đầu. Ông ta hít sâu vài cái, quay sang Bạch Tố Tình, “Tình Tình, cháu
lên lầu trước đi, chuyện này để chú và Kha di của cháu giải quyết.”
“Lên lầu làm gì?! Nơi này là nhà của tôi, cô lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Kha Uyển Tình vừa trừng Bạch Tố Tình vừa chỉ vào cửa quát lớn.
Bạch Tố Tình nước mắt lưng tròng gật đầu, “Được, cháu đi, không ở lại đây
làm Kha di khó chịu nữa. Đều là lỗi của mẹ cháu, mình chết sớm còn muốn
đưa đứa con là cháu đến nhà Kha di, hại gia đình lục đục bất hòa, đều là lỗi của cháu, thực xin lỗi, cháu đi...” Dứt lời, Bạch Tố Tình che miệng đi về phía cửa, nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã bị Mộc Chấn
Dương kéo lại.
“Bà xem bà ép đứa nhỏ đến tình cảnh gì thế này!
Cháu nó không phải là con gái của chị em tốt mà bà luôn mồm nhắc đến
sao? Bà đổ oan cho người ta rồi còn đuổi người đi, không sợ làm Bạch
Tuyết thất vọng sao?!” Mộc Chấn Dương giữ Bạch Tố Tình không cho cô ta
đi, hai mắt đỏ ngầu, ông ta hét về phía Kha Uyển Tình.
Kha Uyển
Tình nghe tên Bạch Tuyết, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh người
bạn thân năm nào luôn ở bên mình không rời, bà ta thoáng dao động một
chút, lại nhìn bộ dạng Bạch Tố Tình thương tâm khổ sở đến sắp ngất xỉu,
Kha Uyển Tình bỗng cảm thấy có phải là mình đã lầm hay không, nhưng thái độ của Mộc Chấn Dương thật sự làm bà ta không thể chấp nhận nổi, hơn
nữa, quả thật là sau khi Bạch Tố Tình đến Mộc gia, Mộc Chấn Dương mới
bắt đầu càng ngày càng cả gan chống lại bà ta! Điểm này là tuyệt đối
không thể nào chấp nhận, bà ta rời bỏ Kha gia vì ông ta, sinh con đẻ cái vì ông ta, lăn lộn bươn chải vì ông ta, lúc mệt mỏi mắng mỏ vài câu thì làm sao chứ? Phát tiết đôi ba lời thì thế nào đâu? Vậy mà ông ta lại
dám cãi nhau ầm ĩ với bà ta chỉ vì một người ngoài!
Lúc này Chu
Phúc mới lên tiếng, “Tiểu thư, hay là cứ để Bạch tiểu thư lên lầu đã,
chuyện người lớn, trẻ nhỏ tuy trong cuộc nhưng xen vào cũng không tốt,
vợ chồng cãi nhau mà có người ngoài ở đây thì sẽ khiến người ta chê
cười.”
Đương nhiên không phải Chu Phúc muốn giúp Bạch Tố Tình,
tuy hơi do dự nhưng dù sao ông cũng là người của Kha Uyển Tình, chẳng
qua là ông thấy hiện tại Kha Uyển Tình đang bị kích động, Mộc Chấn Dương cũng chẳng khá hơn là bao, bọn họ như vậy hoàn toàn là vì Bạch Tố Tình, ông ta không hy vọng lát nữa hai người đều tức đến hồ đồ rồi nói ly
hôn, mấy đứa nhỏ trong nhà sẽ bị ảnh hưởng, nhất là Mộc Như Lam, học kỳ
sau cô còn phải thi tốt nghiệp trung học.
Ở trong nhà này ai nói
gì Kha Uyển Tình cũng không nghe, có chăng nghe một chút thì cũng chỉ
nghe Mộc Như Lam và Chu Phúc, lúc này Chu Phúc đã lên tiếng, vả lại bà
ta cũng phải để ý mặt mũi. Hít sâu hai cái, Kha Uyển Tình mặc cho Bạch
Tố Tình cút lên lầu, dù sao bà ta muốn đuổi Bạch Tố Tình ra ngoài thì
cũng chỉ cần một câu nói mà thôi!
Bạch Tố Tình che miệng khóc
chạy lên lầu, trên cầu thang lại đụng phải Mộc Như Lâm, thiếu niên mặc
áo ngủ đang tựa vào lan can tầng hai mà nhìn cô ta, chiều cao hơn 1m7
cộng thêm khuôn mặt tuấn tú cùng khí chất trầm tĩnh như nước khiến cô ta không khỏi ngẩn người kinh diễm một phen, thầm cảm thán thật không hổ
là em trai Mộc Như Lam.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Bạch Tố Tình
đã kịp phản ứng lại, cô ta đáng thương nhìn Mộc Như Lâm một cái rồi bước nhanh qua người cậu, như thể thực sự hổ thẹn vì bị bắt gặp một màn này
vậy, dáng vẻ ấy càng làm người ta khó lòng tin nổi một cô gái như thế sẽ là hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác.
Tầm mắt Mộc Như Lâm
lướt qua Bạch Tố Tình, lại quay đầu nhìn Mộc Chấn Dương và Kha Uyển Tình đang cãi nhau trong đại sảnh, cậu xoay người về phòng, cúi đầu vô cảm
phun ra một câu, “Chậc, phiền phức.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...