Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi 

Mộc Như Lam mở cái túi giấy màu vàng ra, trong đó có một xấp giấy A4 khoảng mười tờ, cô cầm đọc một hồi, đây là hợp đồng chuyển nhượng tài sản có hiệu lực pháp lý, có chữ ký và đóng dấu tên của Kha Thế Tình.

Kha Thế Tình cho cô hai phần ba bất động sản của Kha gia?! Kể cả khi trong đó có vài món vô giá không tính được vào trong điểm trên bảng xếp hạng tài sản, chừng này vẫn dư sức đưa Mộc Như Lam lên hạng nhất…

Mộc Như Lam cau mày, không hiểu ông cậu út này muốn gì, bảo cô vào học ở Bạch Đế, sau đó để cô đứng nhất bảng tài sản, bây giờ còn gửi cho cô cả bản hợp đồng này… Dù có là Kha Xương Hoàng thì tài sản để lại cho cô cùng lắm chỉ khoảng một phần hai thôi – đó đã là miếng bánh to nhất cho một đứa cháu gái ngoại vốn đáng lẽ phải nhịn đói, vậy mà Kha Thế Tình lại cho cô hẳn hai phần ba? Rốt cuộc hắn định làm gì? Nếu đây là do hắn muốn trả ơn cô tử tế với mẹ con hắn mấy năm qua thì cũng hơi quá vô tình rồi, đừng nghĩ xấu cho cô như vậy chứ…

Bỏ bản hợp đồng vào lại trong túi, Mộc Như Lam quay đi học bài, giờ có gọi qua hỏi chắc Kha Thế Tình cũng chỉ trả lời cho có, không sao, cô có rất nhiều thời gian, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tất cả mọi bí mật bị phơi bày, chỉ cần cô còn sống.

++++

Hồng Kông.

Hương trà lững lờ thấm đượm mùi hoa lan, mái tóc của chàng trai mặc áo tôn trung sơn trắng đã dài thêm đôi chút nhưng vẫn giữ nguyên vẻ dịu ngoan, bàn tay trắng nõn nhẹ nâng ấm rót hai cốc trà xanh, một cốc dành cho người đàn ông ngồi đối diện, cốc còn lại không biết là cho ai.

Nhìn chén trà đó, Mộ Thanh Phong buột miệng hỏi người đang ngồi quỳ trên tatami, “Còn vị khách nào nữa à?”

Kha Thế Tình đổ nước vào ấm trà, từng cử chỉ toát lên sự tao nhã tự nhiên, giống như đang biểu diễn nghệ thuật vậy, hắn nở nụ cười ôn hòa, “Không có.”

“Vậy cốc trà này cho ai?” Chẳng lẽ lúc uống trà một mình hắn cũng có thói quen rót dư ra một chén? Quái đản thật.


“Vận mệnh.” Kha Thế Tình đáp.

Nếu Kha Thế Tình không giữ vị trí gia chủ Kha gia, không có sở thích làm ngư ông đắc lợi, thì có lẽ Mộ Thanh Phong đã nghĩ rằng hắn là một cao nhân nhìn thấu hồng trần.

Mộ Thanh Phong nhếch miệng cười lạnh, hắn đưa mắt nhìn vườn hoa nằm sau căn đại biệt thự lộng lẫy rồi lại hướng sự tâp trung về Kha Thế Tình, “Anh tin vào mấy thứ như vận mệnh sao?”

“Mọi vật trên đời đều đã được an bài, tôi chỉ tuân theo mà thôi, phải vậy thì cuộc sống mới đỡ cực khổ.” Kha Thế Tình tự rót cho mình một cốc trà, hương trà khô chát mà ngòn ngọt theo xoang mũi lan vào phổi, xoa dịu mọi nỗi ưu phiền.

“Vậy vận mệnh hẳn đã nói cho anh biết khi nào thì nên động tay hái quả, khi nào thì nên làm cao nhân không màng thế sự.” Mộ Thanh Phong nói kháy. Tên Kha Thế Tình này thốt ra câu đó mà không thấy ngượng mồm à, trong cuộc chiến giữa Đoàn Nghiêu và Đoàn Ngọc, giữa Ám Long và phe Đoàn Nghiêu, kẻ được lợi nhất chính là hắn ta chứ ai! Nếu Mộ Thanh Phong hắn không phát hiện sớm thì đến khi cuộc chiến giữa hai anh em Đoàn gia kết thúc, chỉ sợ Ám Long đã trở thành một cái xác khô quắt dưới hàm răng của tên ma cà rồng Kha Thế Tình rồi.

Kha Thế Tình không mấy bận tâm đến lời châm chọc của Mộ Thanh Phong, “Ai tôn trọng vận mệnh thì sẽ được vận mệnh tôn trọng lại. Vận mệnh bảo tôi chịu cực khổ thì tôi sẽ chịu cực khổ, bảo tôi thăng tiến thì tôi sẽ thăng tiến; vận mệnh bảo tôi bước lên vị trí nào, tôi sẽ tận tâm tận lực hoàn thành nghĩa vụ của vị trí nấy. Anh Mộ muốn tôi dừng bán vũ khí cho Ám Long thì cũng phải xem vận mệnh quyết định sao đã.”

“Anh nói dễ hiểu hơn tí được không?!” Sao hắn ta không đi làm hòa thượng hay thầy bói mẹ đi! Vận mệnh vận mệnh, vận mệnh cái con khỉ!

“Nói dễ hiểu hơn là, anh em Đoàn gia không đánh nhau thì tôi sẽ không bán được vũ khí, vậy tự nhiên tôi sẽ hết làm ngư ông thôi.”

“…” Mả cha nó chứ vận mệnh chỉ dẫn! Hắn ta không bán được vũ khí thì còn ngồi một chỗ thu lợi cái đếch gì!

Mộ Thanh Phong chỉ muốn lật luôn cái bàn trà lên cho rồi, cơ mà nghĩ lại đây là đồ của Kha gia, hơn nữa nó lại nặng quá không nhấc lên được, thôi thì ngồi yên vậy.

Cuối cùng Mộ Thanh Phong đành buồn bực rời đi mà chẳng thu hoạch được gì.

Từ sau khi đám vợ bé bị đuổi đi, Kha gia trở nên im lặng hơn rất nhiều. Kha Xương Hoàng, Akutsu Junko, và lão quản gia đi du lịch vòng quanh thế giới rồi, trong nhà chỉ còn lại mấy người hầu, vừa rộng vừa trống vắng, chẳng bằng ra Noãn các đằng sau ở.


Guồng nước ngoài sân quay một vòng dưới bầu trời đêm, nhỏ róc rách những giọt suối mát lành.

Ngồi quỳ trên tatami, chàng trai ôn nhuận nghiêng ấm trà, rót cho mình một cốc, cho vận mệnh một cốc. Hắn vươn tay mơn trớn mấy đóa lan trong bình, dáng ngồi thẳng thớm nhưng không hề cứng nhắc, cử chỉ mềm mại nhưng chẳng chút ẻo lả, vài sợi tóc mái đung đưa, cùng hơi trà hôi hổi, che đi đôi mắt hắn…

Cửu Long.

Đoàn Ngọc đã tỉnh lại sau hơn một tháng điều trị, vết thương chí mạng không phải từ con dao suýt găm vào tim, mà là hình ảnh cậu trai kia dứt khoát rút dao ra rồi quay lưng bỏ đi không chút lưu tình.

Y ngồi tựa vào giường bệnh nhìn màn đêm bao phủ ngoài cửa sổ, đằng sau lớp áo bệnh nhân là mấy lớp băng gạc liền, sắc mặt y tái nhợt, thoạt trông yếu ớt lạ thường.

Nghe tiếng cửa phòng mở, Đoàn Ngọc quay phắt lại nhìn, thấy người đến là Mộ Thanh Phong thì ánh mắt y lại tối đi.

Mộ Thanh Phong bất lực dằn khay đồ ăn xuống bàn, “Có ăn không thì bảo?” Không ăn là hắn vứt cho chó ngay đó!

“Cảm ơn.”

“Ăn thì ăn liền đi, nó mà nguội mất là tôi đem cho chó ăn đấy!” Mộ Thanh Phong thô lỗ xé bọc lấy thức ăn nóng hầm hập ra, mặt đen sì sì, “Anh mà cứ thế này thì để Đoàn Nghiêu thắng luôn đi, còn tranh với giành cái rắm gì nữa?!”

“Không tranh ư?” Trên môi Đoàn Ngọc vẫn là nụ cười dịu dàng mà nguy hiểm ngày nào, “Tại sao lại không tranh? Nó muốn cướp đi thứ vốn là của tôi mà lại không phải trả giá đắt sao?”

“Anh đang nói đến Ám Long, hay là nói đến thằng quỷ Lưu Bùi Dương kia?”


“… Không liên quan đến cậu.” Ánh mắt Đoàn Ngọc lạnh đi tức thì.

“Rồi rồi, tôi kệ đó, anh chỉ cần cho tôi một câu trả lời là được, bây giờ Ám Long đang trong tình trạng một mất một còn với Đoàn Nghiêu, Kha Thế Tình thì ngồi giữa ăn lãi kếch sù, anh định làm gì để phá vỡ cục diện bế tắc này đây?”

“Đơn giản thôi.” Bàn tay cầm thìa của Đoàn Ngọc siết chặt đến nỗi hằn xương trắng, “Để Đoàn Nghiêu biết Mộc Như Lam đã bị cuốn vào chuyện két sắt Desno đi, để xem con kiến hôi mà chạy vào vùng bão tố, thì sẽ bị cuồng phong xé xác, hay là sẽ bị quật văng ra, không có lấy nổi một cơ hội đến gần.”

“Cái gì?” Mộ Thanh Phong nhíu mày, két sắt Desno gì cơ, sao lại dính tới Mộc Như Lam?

“Nói chung cứ để Đoàn Nghiêu biết Mộc Như Lam có thể sẽ chết là được.” Ánh mắt Đoàn Ngọc lạnh băng, đúng thế, y phải công nhận Đoàn Nghiêu đã đi nước cờ Lưu Bùi Dương vô cùng cao tay, nhưng y có nhược điểm thì đã sao? Chí ít y vẫn có thể dõi theo Lưu Bùi Dương, cậu ta không thể chạy ra ngoài tầm mắt y được, nhưng tử huyệt của Đoàn Nghiêu… Mộc Như Lam thì lại đang ở trong địa bàn của thế lực mạnh nhất nước Mỹ, Đoàn Nghiêu muốn nhìn một cái cũng khó.

“… Mộc Như Lam… Sẽ chết sao?” Mộ Thanh Phong chần chừ hỏi.

“Ai biết.” Y nói lập lờ nước đôi.

Các thế lực ngoại quốc đang dậy sóng, trong nước cũng bắt đầu hỗn loạn không yên, tựa hồ sắp có một thế cục mới xuất hiện, thế giới sẽ được sắp xếp lại một lần nữa.

++++

Hai tuần trôi qua yên bình mà chẳng bình yên, trong thời gian này đã có thêm hai cô gái mất tích, mỗi tuần một người ở những địa điểm khác nhau, lần thứ nhất thì ở khu vật nuôi, lần thứ hai lại ở khu vườn tược cách xa khu vật nuôi, cứ như bị ma bắt vậy.

Chuyện đau đầu hơn là bố mẹ của nam sinh nhảy lầu tự tử đã tập hợp thêm vài phụ huynh khác làm đơn xin được vào trong trường để diễn giảng khuyên tụi trẻ đừng vì áp lực mà nghĩ quẩn, nói đến mức đó mà học viện còn từ chối thì có vẻ vô tình quá.

Vụ sinh viên mất tích này khiến Bạch Đế phải tạm thời cấm sinh viên ra ngoài ban đêm, con thần ưng Andes của Bạch Mạc Ly ngày nào cũng lượn trên không, cặp mắt sắc bén đủ sức lùng ra lũ chuột núp dưới tán lá ấy thế mà lần này lại vô dụng.

Để làm rõ tình huống, Tần Xuất Vân đã cố ý lái xe chạy quanh trường vào ban đêm, trên người gắn camera siêu nhỏ, nhóm Tần Phá Phong thì bám theo cách một quãng khá xa, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, còn người mất tích thì lại là mấy cô gái ngu ngơ lén chạy tới.


Những vụ mất tích này không thể để sinh viên biết, sẽ ảnh hưởng đến uy tín và danh dự của học viện Bạch Đế. Ngặt nỗi nạn nhân càng ngày càng nhiều, đã bắt đầu có người báo với hội sinh viên rằng bạn mình mấy ngày nay đi đâu không thấy, nếu cứ tiếp tục thì sẽ không giấu được mất, nhưng đột ngột cho nghỉ học thì lại càng khiến người ta nghi ngờ hơn.

Dưới vỏ bọc yên bình của học viện Bạch Đế đang là sóng ngầm cuộn trào.

Vậy mà ngay thời điểm này phụ huynh lại muốn mở buổi diễn giảng.

Tại phòng họp học viện Bạch Đế.

“Chẳng lẽ là do bàn tay ma quỷ? Người mất tích đều là nữ, hơn nữa còn là những cô gái xinh đẹp. Hay là có phù thủy? Thích ăn tim những cô gái trẻ đẹp?!” Hắc Báo càng nói càng ghê, càng nói càng lùi vào trong ghế, hắn sợ nhất là mấy thứ bom không nổ chết được, kinh vãi ra!

Những người khác quăng cho Hắc Báo ánh mắt khinh bỉ, Bạch Hổ trầm ngâm chốc lát rồi bảo, “Hay là có kẻ nào lấy được tấm thẻ mang quyền tự do ra vào Bạch Đế?”

“Nhưng tên sinh viên được ghi lại trong hồ sơ hoàn toàn khớp với tên trên bảng, không thừa không thiếu. Trước khi vụ việc xảy ra cũng không có sinh viên nào báo mất thẻ, tất cả đều đang được sử dụng bình thường.” Tức là không có khả năng sinh viên bị mất thẻ, thẻ này rất quan trọng, ai mất cũng sẽ đi báo cho hội sinh viên làm lại ngay, còn tấm thẻ đã mất thì sẽ bị vô hiệu hóa.

Tần Xuất Vân nhăn trán, không hiểu sao cô ta lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, tên sinh viên trong hồ sơ và tên trên bảng xếp hạng…

“Hiện tại đã có hơn mười sinh viên mất tích, có vẻ ban đầu tên thủ phạm mới chỉ thử nghiệm nên hành động rất cẩn thận, mỗi tuần bắt một người thôi; nhưng dạo này hắn ta càng ngày càng lộng hành, số người mất tích mỗi tuần đã tăng thêm ba rồi!”

“Trong những phụ huynh đến đây vào ngày mai, có phụ huynh của hai trong số các nữ sinh mất tích…”

Mọi người trầm mặc, xưa nay học viện Bạch chưa bao giờ gặp phải vấn đề nghiêm trọng như vậy, với hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt đó thì đáng lẽ không thể có ai đột nhập được chứ đừng nói là núp trong này một thời gian dài. Những nữ sinh mất tích không biết sống chết ra sao, nếu là bắt cóc tống tiền thì bây giờ cũng phải gửi thư đe dọa rồi chứ…

“Có lẽ chúng ta nên mời thám tử… Không, Gino! Bảo Gino tới đây xem!” Hắc Báo nhớ ra Gino là người duy nhất bên mình học tâm lý học tội phạm, vụ này đương nhiên phải nhờ hắn!

Tần Phá Phong trợn mắt, “Cậu ta đang ở California.” Đúng vậy, để khiến Mặc Khiêm Nhân đồng ý cho mình vào Coen nghiên cứu biến thái, cách đây không lâu Gino đã tới California chuẩn bị cuộc chiến trường kỳ rồi.

“Vả lại nếu muốn mời chuyên gia tâm lý tội phạm tới phá án thì mời Amon chẳng phải hiệu quả hơn sao? Hắn phá án nhanh nhất chuẩn nhất mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui