Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Nhìn Mộc Như Lam xếp hành lý, Lê Dạng nhíu mày, “Cậu đổi ký túc xá à?”

Mộc Như Lam ngoái đầu cười, “Không phải, mình chuyển trường.”

“Cái gì?” Lê Dạng kinh ngạc lại gần, “Chuyển trường? Chuyển đi đâu?”

“Chuyển tới Bạch Đế… A, taxi sắp tới rồi.” Cô xếp nhanh tay hơn.

Lê Dạng đứng nhìn mà không biết nên làm gì mới phải, Đoạn Nghiêu bảo cô tới Mỹ trông nom Mộc Như Lam, vậy mà bây giờ Mộc Như Lam lại chuyển trường…

Cô bèn tới phòng giáo vụ hỏi thử, được biết nhập học Bạch Đế không dễ chút nào, Bạch Đế chỉ nhận sinh viên qua kỳ thi đại học, nhưng dân thường rất ít ai được nhận, tuy nhà cô cũng coi là có số nhưng muốn nhập học thì cần được phụ huynh ký tên vào một bản hiệp nghị, vì… Bên Bạch Đế không muốn gặp phiền phức bởi những sinh viên yếu đuối.

Tỉ như tự sát trong trường…


Lê Dạng bàng hoàng, không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng nói đi nói lại, sao Kha gia đồng ý ký hiệp nghị giao lại toàn quyền quản lý Mộc Như Lam cho Bạch Đế cơ chứ? Ngộ nhỡ học trong đó Mộc Như Lam bị hà hiếp thì sao? Ngộ nhỡ Mộc Như Lam có chuyện gì cần gia tộc giúp đỡ thì sao? Ngộ nhỡ Mộc Như Lam gặp bất trắc thì sao? Chẳng lẽ họ không định truy cứu trách nhiệm hay trả thù cái trường đó à?

Lê Dạng còn chưa kịp tìm hiểu kỹ càng thì Mộc Như Lam đã lên taxi đến Bạch Đế cùng hành lý và con chim cưng của mình rồi.

Cùng lúc đó, Tần Phá Phong, Tần Xuất Vân, và Tần Tịch Dương cũng ngồi xe về trường cũ, bọn họ vốn là sinh viên Bạch Đế, chẳng qua không ưa những lúc sinh viên trong đó quậy quá lố nên mới tới Harvard.

Theo sau chiếc taxi chở Mộc Như Lam, Tần Phá Phong bắt tréo chân, vừa ăn khoai chiên vừa nói, “Không ngờ cô ta chuyển thật, đúng là không sợ chết.”

Tần Tịch Dương ngồi cạnh hắn, bốc khoai ra nhai rồm rộp, “Boss ra tay ấy mà.”

“Dơ thế, thôi em ăn hết luôn đi.” Nhìn cái tay  dính đầy bột khoai của Tần Tịch Dương, Tần Phá Phong đưa luôn bịch khoai chiên cho cô.

“Cám ơn.” Tần Tịch Dương xem chừng chỉ chờ hắn nói vậy, mãn nguyện ôm bịch khoai ngồi xê sang bên.

“Dù gì cũng sẽ không thiếu trò hay cho chúng ta xem.” Tần Xuất Vân cau mày lái xe, không hiểu sao Mộc Như Lam vào Bạch Đế mà cô ta lại thấy bất an… Chắc Mộc Như Lam sẽ không… làm đảo lộn thế giới của họ đâu nhỉ?


Xe chạy hơn ba tiếng mới tới được ngôi trường vây quanh bởi bức tường xanh, đã có người đứng sẵn trước cổng, là phó chủ tịch hội sinh viên Sefino, dáng anh ta cao thẳng, bộ đồng phục màu bạch kim càng làm nổi bật vẻ sang quý của chàng trai trẻ tuổi, tóc nâu, mắt đeo kính, trầm tĩnh mà xa cách.

Hẳn anh ta đang đợi cô.

“Những thành viên khác của hội sinh viên đều đang có tiết nên người đưa cô tới ký túc xá sẽ là tôi, tiện thể nhắc cô vài chuyện, nội quy học viện Bạch Đế cực kỳ nghiêm, ai vi phạm sẽ bị phạt rất nặng, mong cô nhớ kỹ điều này.” Sefino vừa lái xe golf vừa bảo Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam cười đáp, cô đưa mắt nhìn xung quanh, phải công nhận rằng, trừ phần luật lệ khắc nghiệt ra, ngôi trường này quả thật là một nơi học tập lý tưởng: rộng rãi, yên tĩnh, không khí trong lành, chim hót hoa thơm.

Xe golf băng qua nhà hát, chạy thêm hai mươi phút nữa mới tới trung tâm học viện — các khu dạy học và ký túc xá sinh viên, ngoài ra còn có rất nhiều khu đặc quyền.

Sefino chở Mộc Như Lam đến dãy phòng học mà lần trước cô và và Ebert đi lạc tới, cùng lúc đó vang lên tiếng chuông tan học.

Bầu không khí yên tĩnh bắt đầu bị phá vỡ, có sinh viên rời phòng học đi ra hành lang, thấy Mộc Như Lam thì không khỏi ngạc nhiên, dần dần người vây xem càng ngày càng đông.

Mộc Như Lam hỏi Sefino, “Chuyện gì vậy?”


“Sau khi nhập học, việc đầu tiên mỗi sinh viên Bạch Đế cần làm là xếp thứ hạng, thứ hạng của cô sẽ quyết định ký túc xá cô ở, những khu đặc quyền cô được vào, thái độ của người ta đối với cô, và…” Sefino chỉnh mắt kiếng, “Trọng lượng lời nói của cô.”

“Tôi đã bảo rồi, học viện Bạch Đế có chế độ cấp bậc rất khắc nghiệt, muốn sinh tồn ở đây thì phải biết dùng đầu óc. Theo tôi.” Sefino lên cầu thang, tiến về đại sảnh ở tầng một khu nhà.

Mộc Như Lam nhướng mày, cũng cất bước đi theo.

Nói thật cô cũng rất hiếu kỳ muốn biết cái bảng xếp hạng đó rốt cuộc trông ra làm sao.

Rất nhiều sinh viên chạy xuống đại sảnh để xem cô gái nổi tiếng Bạch Đế nhờ bức tranh của Gamela xếp thứ mấy. Nơi này có một luật ngầm, là danh tiếng càng vang mà thứ hạng không được cao thì sẽ càng bị bắt nạt, bất cứ ai xếp trên mi cũng có quyền đè đầu cưỡi cổ mi, sẽ không ai bênh vực hay đòi lại công lý cho mi, kể cả khi mi thật sự vô tội.

Tất nhiên mi cũng có thể phản kháng, nếu mị trụ được trước sự trả thù của tất cả những người xếp trên mi. Nói thế nào nhỉ? Giống như chủ nghĩa giai cấp vậy đó, dân thường mà chống đối quý tộc thì chẳng khác nào tuyên chiến với toàn bộ giới quý tộc.

Tần Lãnh Nguyệt đi xuống từ tầng ba, thấy Mộc Như Lam thì mỉm cười, trên đường đi cô ta liên tục được chúng sinh viên ân cần hỏi thăm.

Đại sảnh tầng một rộng vô cùng, trông từa tựa một sàn giao dịch chứng khoán, trên tường lắp các màn hình lớn hiển thị những bảng số liệu được cập nhật liên tục, một loạt số thứ tự và tên được phân biệt theo màu sắc, từ 10 trở lên là màu đỏ, từ 2000 trở xuống là màu xám.

Top 10 ở các bảng xếp hạng biến động khá nhẹ nhưng khu vực màu xám thì thay đổi lia lịa, có người lên, có kẻ xuống.

“Tất cả các danh hiệu đều được quyết định bằng số. Lấy thẻ căn cước của cô ra đi.” Sefino tới trước một màn hình điện tử, tại đấy có hệ thống nhận dạng, anh ta lấy thẻ của mình ra, đó là một chiếc thẻ  trắng muốt, ở giữa có một cặp cánh vàng đan vào nhau, giống ý đúc chiếc mà Tần Nhược Liễu đưa cho Mộc Như Lam. Anh ta quẹt thẻ, trên màn hình hiện lên dòng chữ: Hệ thống thành tích đang làm việc…


Mộc Như Lam đưa thẻ căn cước của mình cho Sefino.

Sefino đặt thẻ căn cước vào một chỗ riêng trên màn hình, lát sau trên màn hình thượng lại xuất hiện chữ: Kha Như Lam; quốc tịch: Hồng Kông; tuổi: 17, đang sắp xếp dữ liệu…

Trong đại sảnh tổng cộng có năm bảng xếp hạng, tên của hơn ba ngàn sinh viên Bạch Đế đều ở trên đó, con số bên cạnh tên người xếp đầu có đến mười chữ số, còn người xếp chót thì số chỉ ở hàng đơn vị.

Năm bảng xếp hạng lần lượt là: bảng tổng hợp thực lực, bảng thành tích, bảng chỉ số hấp dẫn, bảng chỉ số xấu tính, và bảng tài sản.

Đứng đầu bảng tổng hợp thực lực là Tần Lãnh Nguyệt, đứng đầu bảng thành tích thi cử là Tần Lãnh Nguyệt, đứng đầu bảng chỉ số hấp dẫn cũng là Tần Lãnh Nguyệt.

“Hệ thống thông minh này là công trình triệu đô của các nhà khoa học, tư liệu và tin tức của mỗi một sinh viên đều lưu trữ tại đây, sau khi được kích hoạt, nó sẽ tính toán giá trị của cô thành các con số, sau đó tiến hành xếp hạng. Nó hoạt động từng phút từng giây, giám sát số liệu của tất cả các sinh viên. À phải rồi, cách tính của bảng tài sản là 1000:1,  ví dụ cô có 1000 đô thì sẽ được 1 điểm. Trên bảng tổng hợp sẽ là kết quả tổng hợp tài sản và thành tính của cô, cách tính cũng là 1000:1.” Sefino giải thích.

Mộc Như Lam nhướng mày, vậy ra bọn họ đã điều tra tất tần tật tư liệu về cô rồi sao? Thậm chí cả tài sản cá nhân của cô? Nhưng làm sao bọn họ biết được? Đến Mộc Như Lam còn không biết mình có bao nhiêu tiền nữa là.

Cùng lúc đó hệ thống đã tính toán xong, trừ bảng chỉ số hấp dẫn và bản chỉ số xấu tính ra thì ba bảng còn lại đều chuyển trắng, chỉ lát nữa thôi, tên và thứ hạng của Mộc Như Lam sẽ xuất hiện.

Những người đứng xem sốt ruột nhìn chằm chằm vào ba bảng xếp hạng.

Tần Lãnh Nguyệt cũng nhìn rất tập trung, nhóm Tần Phá Phong mới chạy tới thấy sắp có kết quả thì cũng không khỏi căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui