Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Mặc Khiêm Nhân chỉ nhìn Mộc Như Lam chứ không lên theo, trên lầu không tên nào còn sống nên hắn không cần lo.
Hắn quay sang tên đội phó, “Bây giờ có hỏi gì thì chắc cậu cũng chẳng trả lời.”
Tên đội phó quỳ rạp dưới đất, nhìn Mặc Khiêm Nhân như muốn nói mày thích giết thì cứ giết, tùy.
“Ngu xuẩn.” Thế nhưng Mặc Khiêm Nhân chỉ nói hai chữ gọn lỏn rồi bỏ đi mở cửa lồng cho các cô gái.
Tên đội phó quay phắt lại, “Amon!”
Mặc Khiêm Nhân dừng chân.
“Mày không giết tao?” Hắn ta lạnh lùng nhìn Mặc Khiêm Nhân, nếu hôm nay Amon không giết hắn cho dù có bị tống vào tù, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm được cách thoát ra! Và khi đó hắn sẽ trả lại toàn bộ nỗi khuất nhục Amon đã bắt hắn phải chịu, trả đủ cả vốn lẫn lời!
“Sao lại phải giết?” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên lên tiếng, giọng vô cảm, “Chỉ có cái ngữ IQ ngang ếch mới đi truy cùng giết tận đám lính quèn thay vì đuổi theo gã tướng lĩnh. Vả lại, tôi thích sạch sẽ.”
Ý là, giết mi ta ngại bẩn.
“Đứng lại!” Tên đội phó tức giận hét to, trong tay không biết từ lúc nào đã cầm thanh kiếm Mặc Khiêm Nhân vứt, nãy giờ hắn không đánh lén cũng hơi đáng ngạc nhiên.
Mặc Khiêm Nhân xoay lại chụp lấy thanh kiếm hắn ta ném tới.
“Tao ghét nhất là bị lừa!” Hắn nhìn Mặc Khiêm Nhân bằng ánh mắt u ám mà kiên định, “Hôm nay mày không giết tao nhưng cũng đừng mong tao cảm kích! Thanh kiếm này mày cứ giữ, một ngày nào đó tao sẽ tới đòi lại! Mày nhớ kĩ cho tao, tao là phó đội trưởng chi đội C-D1 – Sind Miller!”
Hạ chiến thư? Muốn đánh cược tính mạng và sĩ diện đàn ông? Cái bọn giết người như ngóe mà cũng có mấy thứ đó à? Đúng là phát hiện mới.
Mặc Khiêm Nhân nhìn thanh kiếm rồi lại nhìn tên đội phó. Thanh kiếm trở thành một phần của hắn, hắn vung tay làm một cú móc điệu nghệ, chiếc vỏ rớt dưới đất liền bay vào lòng bàn tay còn lại. Hàn quang chợt lóe, kiếm tra vào vỏ, tiếng leng keng chứng tỏ đây thực sự là một thanh kiếm tốt.
Tuy vụ cá cược nghe chán chết nhưng thanh kiếm này thì xịn đấy.
Mấy cô gái trong lồng ôm má mê mệt nhìn người đàn ông đứng dưới ngọn đèn, ngầu quá…
Trực thăng vùn vụt kéo đến cùng cơ số những tàu, ánh đèn chói bừng đêm đen, chiếu lòa cả hòn đảo hiu quạnh.
Có người báo cảnh sát, cảnh sát khoan thai đến chậm.
Ebert đuối đến nỗi tay run lẩy bẩy, hắn không dám gặp Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân, không biết đã trốn đi đâu rồi.
Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân cùng ngồi trên trực thăng, có cảnh sát đưa chăn ấm tới, hai người cùng bọc chung một chăn, cơ thể mảnh mai của Mộc Như Lam lọt thỏm vào lòng Mặc Khiêm Nhân.
“Người anh ổn thật chứ?” Mộc Như Lam lo lắng hỏi. Bị tiêm hơn mười loại ma túy mà không sao thật à? Rõ ràng trước đó còn yếu tới mức không biết đâu là ảo giác đâu là thực, sao mới hở ra một lát đã khỏe phây phây rồi?
“Không sao.” Mặc Khiêm Nhân cúi đầu nhìn cô, nữ cảnh sát đối diện chỉ nhìn thấy mí mắt và hàng mi dài của hắn, không nhìn thấy sự dịu dàng vô bờ hắn dành cho Mộc Như Lam, “Có lẽ phải cảm ơn Ive.”
“Hửm?” Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn hắn tò mò, Ive?
“Trước khi bị bỏ tù Ive đã suýt đoạt giải Nobel Y học, hắn nghiên cứu ra một loại thuốc có tính hòa tan với ma túy, có thể coi là khắc tinh của ma túy.”
Hồi Ive còn tự do, Mặc Khiêm Nhân từng một lần tới sở nghiên cứu hoàng gia của Ive. Nhân lúc Mặc Khiêm Nhân không để ý, Ive đã tiêm cho hắn một liều thuốc thí nghiệm, liều này từng được thử trên năm con chuột bạch, trong đó ba con có biểu hiện hung hăng điên loạn, chết sau mười phút, hai con kia chết ngay tức khắc.
Ive vốn không phải kẻ kiên nhẫn, thấy có tiến triển là muốn dùng trên cơ thể người ngay. Ban đầu hắn định lấy bệnh nhân ra làm chuột bạch nhưng Mặc Khiêm Nhân lại bất ngờ xuất hiện. Những người đặc biệt luôn mang một sức hấp dẫn nhất định, Ive khi đó chưa biết độ nguy hiểm của Mặc Khiêm Nhân nên đã nảy sinh hứng thú với hắn, to gan tiêm thuốc vào người hắn hòng quan sát tác dụng, không ngờ các thành phần chủ chốt của thuốc lại thích ứng với tế bào của Mặc Khiêm Nhân, sinh ra kháng thể.
Đây là một sự khẳng định tuyệt đối đối với thành quả nghiên cứu của Ive. Khắc tinh của ma túy, một khi đã được đưa vào cơ thể thì dù con nghiện có thèm thuốc đến mấy, cảm giác phê pha cũng sẽ ngày một ngắn đi, cuối cùng không xi nhê gì nữa. Phải tội Ive còn chưa kịp nhận giải thì đã bị bắt vì sát hại bệnh nhân, thế là tên ích kỷ này hủy hết số thuốc và giấu nhẹm luôn cách pha chế, cả thế giới chỉ một mình Mặc Khiêm Nhân có kháng thể ma túy.
Ha? Cứu thế giới? Đùa chắc? Biến thái như Ive mà có lý tưởng cao đẹp vậy à? Bây giờ lý tưởng của hắn chỉ có nuốt chửng Mộc Như Lam ngọt ngào thôi…
Ma túy càng nhẹ thì càng khó kích thích kháng thể, kháng thể phân giải càng chậm, thời gian tác dụng của ma túy càng dài; ngược lại, những loại ma túy mạnh sẽ bị phân giải nhanh hơn dẫn đến thời gian tác dụng ngắn hơn. Thêm nữa ngay từ đầu Mặc Khiêm Nhân đã cố ý không cho chúng tính được thời gian chính xác, thành ra bọn chúng bị hắn lừa ngọt xớt.
Thì ra là vậy.
Mộc Như Lam gật đầu, Ive a, lợi hại thật đấy, có điều hắn không nên tiêm một thứ chưa được kiểm nghiệm an toàn vào người Khiêm Nhân như thế, bất lịch sự quá, lần sau phải chỉnh hắn một trận mới được.
Trực thăng đưa bọn họ về California, sau đó là một buổi thẩm vấn kéo dài đến tận nửa đêm do số người được cứu khá đông. Từng người một được lấy khẩu cung và tất cả đều ăn ý bỏ qua đoạn Mộc Như Lam giết người. Có thể do có chuyện khác ấn tượng hơn làm họ quên bẫng khúc đó, cũng có thể do họ bị ảo giác tập thể, chung quy cô ấy không hại đến mình nên kệ đi.
Trời đã tối muộn, phía cảnh sát bèn lo cho Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam một phòng khách sạn. Người ngợm bẩn thỉu thì đương nhiên trước tiên phải đi tắm. Trong phòng chỉ có một phòng tắm, tắm uyên ương cũng là một lựa chọn không tồi.
Ngặt nỗi Mặc Khiêm Nhân không chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...