Mộc Như Sâm tức khắc chộp lấy điện thoại, Mộc Như Lâm cũng lại gần giường theo phản xạ. Thái Sử Nương Tử lùi ra sau, lúc lùi đến chỗ Phỉ Phi, cô nói mà không nhìn cô ta, “Bất kể là cô cố ý hay là vô tình, nếu cô có đầu óc thì nên hiểu một điều, mỗi người sinh ra là độc nhất vô nhị, đặc biệt là Lam Lam của chúng tôi. Cô ấy là báu vật không ai giả mạo được, dù giống đến mấy thì giả vẫn là giả.”
Chỉ cần có não là hiểu ngay ý của Thái Sử Nương Tử, Phỉ Phi miệng cười mà mắt không cười, “Cậu không thấy như vậy bất công lắm à? Làm sao các cậu biết chắc tôi cố ý bắt chước hội trưởng Mộc Như Lam mà không phải là bản thân tôi vốn dĩ đã thế? Hơi quá rồi đấy. Thế giới này có cả mấy tỷ người, biết bao nhiêu người có khuôn mặt giống nhau, huống chi là khí chất và trang phục? Chi bằng các cậu cứ nghĩ tôi cùng một kiểu người với hội trưởng Mộc Như Lam đi.”
“Tôi không cần biết cô là bắt chước thật hay bắt chước giả.” Thái Sử Nương Tử lạnh lùng ngắt lời cô ta, “Tôi tốt bụng nhắc nhở cô, nếu cô thực sự không có ý xấu thì cứ tiếp tục vui vẻ trong học viện Lưu Tư Lan; nhưng nếu ngược lại thì, chờ tới khi Lam Lam của chúng tôi trở về, cô sẽ biết cái gì gọi là ghen tị.”
Phỉ Phi không nói gì thêm mà chỉ lắc đầu cười bất đắc dĩ như thể Thái Sử Nương Tử chỉ đang gây sự vô lý. Thái Sử Nương Tử quay đi, trước đó không quên nhìn hai anh em một cái.
Được nối máy với Mộc Như Lam, Mộc Như Sâm chớp mắt đã quên hết mọi buồn phiền ban nãy, “Chị! Em nhớ chị lắm!”
Từ đầu dây kia truyền đến giọng nói nhu hòa của Mộc Như Lam, dù chỉ là giọng nói thôi nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất đỗi ấm áp, “Chị cũng nhớ hai đứa. Nghe Nương Tử kể em gặp tai nạn xe cộ, có nghiêm trọng lắm không? Sao không gọi điện cho chị? Lúc nãy liên lạc với hai em không được làm chị lo quá.”
Mộc Như Sâm lập tức trừng Mộc Như Lâm, ngầm chất vấn sao mày không gọi điện báo chị ấy? Hại anh mày bực bội cả buổi chẳng vì cái gì cả!
Nghe được nội dung cuộc gọi, Mộc Như Lâm cau mày, theo phản xạ nhìn về phía Phỉ Phi, Phỉ Phi thấy thế thì nghiêng đầu nhìn lại cậu bằng ánh mắt vô tội.
Mộc Như Lâm im lặng quay sang chỗ khác, đôi mắt bên dưới tròng kính lạnh đi. Cậu sẽ không đời nào tin một người ngoài thay vì tin người chị mình yêu thương nhiều năm. Cậu rút lại kết kết luận cô gái này không có ác ý, ít nhất là cô ta rõ ràng đã cố tình châm ngòi ly gián bọn họ và Mộc Như Lam.
Để ý tới thấy cái lạnh xẹt qua trong mắt Mộc Như Lâm, Phỉ Phi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, trên môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt hiền hòa, có điều đôi mắt xinh đẹp kia lại không hề cười. Chậc, hội trưởng Mộc Như Lam, đúng là lợi hại, mới câu đầu tiên mà đã dễ dàng đập tan sự hoài nghi và tức giận của người khác đối với mình…
Làm cô ra ngày càng tò mò, đồng thời cũng ngày càng khó chịu.
Mộc Như Sâm ôm điện thoại nấu cháo với Mộc Như Lam, nói đủ chuyện tào lao trên trời dưới đất. Cuộc chiến tranh lạnh từ hồi còn ở núi Alps đã hoàn toàn chấm dứt theo cuộc gọi này, bọn họ cũng tạm thời bỏ qua lời cảnh cáo của Đoạn Nghiêu — bọn họ không chủ động liên lạc Mộc Như Lam nha, là Mộc Như Lam tự mình gọi cho họ đấy.
Thái Sử Nương Tử lặng lẽ tựa vào cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn bầu trời.
Tại một nơi khác, Lễ Thân rỗi quá đâm chán, bèn gọi điện quấy rầy thanh mai.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận…”
Lễ Thân cúp máy. Ngồi nhìn mui xe đếm giây, hai phút sau gọi lại.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận…”
Trúc mã nhíu mày, Thái Sử Nương Tử đang gọi điện với ai thế? Sao mà lâu quá vậy? Năm phút sau gọi lại, vẫn bận; mười phút, vẫn bận; hai mươi phút, vẫn bận; ba mươi phút, thế quái nào vẫn bận?! Chẳng lẽ đang nấu cháo với thằng nào?
Lễ Thân mất bình tĩnh, bây giờ cô người đẹp tới trễ ba mươi phút mới thong thả cúi cuống gỗ cửa xe, trên khuôn mặt được trang điểm kĩ càng là một nụ cười tao nhã, tay đeo chiếc túi xách LV Lễ Thân tặng hôm trước, trông cô ta khá là ung dung thành thục. Lễ Thân khá thích mấy cô gái kiểu này, lớn tuổi hơn cũng không sao, hắn thích cảm giác hẹn hò với người đẹp, mọi khi luôn lịch sự xuống xe mở cửa cho mỹ nữ, vậy mà lần này lại rồ máy phóng đi luôn, bỏ lại cô gái mấy ngày nay được sủng mà kiêu ngơ ngác đứng giữa đường.
Lễ Thân nghĩ, thanh mai nhà mình mù tịt chuyện tình cảm, hắn có nghĩa vụ phải trông chừng cô kẻo có ngày cô bị lừa tình! Đến lúc đó cô khóc ngất lên ngất xuống thì người khổ chính là trúc mã hắn đây!
Mộc Như Sâm tỉ tê xong thì đến phiên Mộc Như Lâm, sau gần một tiếng đồng, chiếc điện thoại cuối cùng cũng trở về tay Thái Sử Nương Tử – người thiếu chút nữa đã ngủ gật chỗ cửa sổ.
“Cám ơn cậu nhé Nương Tử.” Mộc Như Lam dịu dàng nói.
Thái Sử Nương Tử bảo khách sáo gì chứ, còn nói sẽ hỗ trợ trông chừng fan của cô ở học viên Lưu Tư Lan, nhất quyết không để bọn họ bị Phỉ Phi dụ dỗ tạo phản.
Mộc Như Lam cúp điện thoại đoạn nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã ảm đạm đi nhiều.
Lúc nói chuyện với Mộc Như Sâm là cô đã về đến Mặc gia cùng Mặc Khiêm Nhân rồi, trong lúc cô ngồi nói chuyện trong xe, Mặc Khiêm Nhân đã chuyển hết đồ đạc vào phòng. Khi cô vào nhà, lão Mặc gia gia và Kha Xương Hoàng đang xem thời sự, thời sự đưa tin khu nhà đông dân nhất xảy ra hỏa hoạn, một căn bốc cháy làm liên lụy xung quanh. Có tổng cộng ba căn nhà bị thiêu cháy, một trong số đó được phát hiện sớm nên thiệt hại không nhiều, hai căn còn lại thì nghiêm trọng hơn, nhất là căn nhà nơi ngọn lửa xuất phát. Tivi chiếu cảnh xe cứu hỏa và lính chữa cháy tất bật làm việc, thế nhưng ngọn lửa vẫn phừng phực như đốt lên tận trời, coi bộ không mấy hiệu quả…
“… Điều đáng mừng là tòa nhà này chỉ mới được mua lại gần đây, chủ nhà chưa mở cửa cho thuê nên bước đầu dự đoán không có thiệt hại về người. Theo người dân quanh đó, trước khi xảy ra hoả hoạn đã có hai chiếc xe đỗ trước hẻm, có vài tên đàn ông phá khóa xông vào tòa nhà, bọn chúng rời đi chưa bao lâu thì tòa nhà bốc cháy. Cảnh sát đang tiến hành điều tra, tin rằng sẽ nhanh chóng truy ra kẻ tình nghi phóng hỏa…” MC nói giọng phổ thông nghiêm chỉnh lưu loát.
Mộc Như Lam nhìn tòa nhà ngập trong biển lửa, đôi mắt hơi nheo lại.
“Lam Lam, lại ăn cơm.” Bên mẹ Mặc đã được Mặc Khiêm Nhân trấn an ổn thỏa, vì hai người về trễ nên mẹ Mặc cô ấy đi nấu vài món.
“Vâng.” Mộc Như Lam chào hỏi hai ông lão rồi vào phòng ăn, không thấy Mặc Khiêm Nhân đâu, cô chớp chớp mắt hỏi, “Mẹ, Khiêm Nhân đâu rồi?”
“… Chắc là ở thư phòng, con ăn trước đi, mẹ đi gọi nó.”
“Không cần gọi, anh ấy đi ra ngoài rồi.” Mặc Vô Ngân đi trên lầu xuống, vừa nói vừa nìn Mộc Như Lam.
Mẹ Mặc lẩm bẩm vài câu đại loại sao thằng nhóc này chưa ăn cơm mà đã chạy đi đâu không biết, rồi bỏ đi gọi điện cho Mặc Khiêm Nhân, vì thế trên bàn cơm chỉ còn Mộc Như Lam một mình bưng chén cầm đũa.
Mặc Vô Ngân tiến đến bên cạnh Mộc Như Lam, biểu cảm nghi hoặc mà nghiêm túc, “Chị dâu.”
“Ừ?” Mộc Như Lam thấy Mặc Vô Ngân có vẻ như đang định bàn chuyện gì đó hết sức quan trọng với cô.
“Người bắt chị đi quan trọng với chị lắm à?” Mặc Vô Ngân không rõ đó là ai nhưng cũng biết sơ hắn là một thiếu niên có quan hệ rất tốt với Mộc Như Lam, bởi vì cô chẳng những không giận mà còn theo hắn tới bệnh viện.
Mộc Như Lam gật đầu, “Khá là đặc biệt.”
Mặc Vô Ngân như bị sét đánh ngang tai, hai giây sau mới khôi phục nguyên trạng, cô sốt ruột hỏi, “Đặc biệt như thế nào? Không! Mặc kệ hắn đặc biệt ra sao, chị đừng vì hắn mà thờ ơ với cảm giác của anh em chứ!” Mặc Vô Ngân tỏ rõ mình về phe anh trai, chị dâu cũng quan trọng, nhưng ông anh nhà mình quan trọng hơn!
Mộc Như Lam nhìn Mặc Vô Ngân, nhất thời không nói nên lời, cô thờ ơ với Mặc Khiêm Nhân sao?
Mặc Vô Ngân thấy vậy thì cho rằng Mộc Như Lam còn trẻ tuổi nên không tinh ý trong chuyện tình cảm, vì thế cô bất đầu vỗ ngực cằn nhằn, “Trời ạ, tính anh ấy thì chị biết rồi đấy, anh ấy không chịu thể hiện cảm xúc, thường nói ít mà làm nhiều. Hồi trước anh ấy hay lấy cớ em IQ thấp để giấu em nhiều chuyện, khi đó em còn tưởng là vì em IQ thấp thật, sau này mới biết là do anh ấy kiệm lời, dù trong lòng buồn bực cũng ỉm đi không chịu nói ra…”
Mộc Như Lam im lặng lắng nghe rồi ngẫm lại, vậy ra Khiêm Nhân bỏ đi không chịu ăn cơm hay nói chuyện với cô là vì hắn buồn bực không vui à?
Cơm nước xong xuôi, cô nhìn đồng hồ sau đó rời nhà lần nữa, lần này xe chạy về phía bệnh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...