Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Khi khách khứa bắt đầu nghĩ bữa tiệc đính hôn này đã hết đường cứu vãn, và khi mẹ Mặc, lão Mặc với Kha Xương Hoàng đã không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh, một tiếng ngựa hí vút dài, vó ngựa đạp đất để lại những vũng nước, hai nhân vật chính xuất hiện một cách không ai ngờ nổi.

Mọi người trố mắt nhìn. Gã phục vụ đang định gỡ bom rút lui quay đầu lại, đứng từ xa nhìn cặp đôi vừa gây bất ngờ cho cả đại sảnh.

Hoắc tam thiếu tà mị huýt sáo, “Ồ, ai bảo công tử Mặc gia không lãng mạn thế?” Anh ta mang đến cho cô gái đó một khung cảnh cổ tích ngoài đời thực kia mà. Cũng hay đấy, lần sau tán gái hắn sẽ thử cưỡi bạch mã chơi xem sao.

“Anh hai nên học tập người ta đi.” Hoắc tam thiếu tủm tỉm nhìn sang người đàn ông đậm vẻ quân nhân.

Người đàn ông đó bình thản liếc một cái làm Hoắc tam thiếu giơ tay đầu hàng. Hắn nhún vai chán chường, ánh mắt dời sang cô gái trên lưng ngựa, đây là Mộc Như Lam?

Nghe nói Kha Uyển Tình từng tìm mọi cách tác hợp Mộc Như Lam với ba anh em bọn họ. Tuy họ thấy việc làm của Kha Uyển Tình thật nực cười, thậm chí còn có một thời gian giận lây sang Mộc Như Lam, ai bảo cô ta chỉ biết học học học mà không có chủ kiến, để bị Kha Uyển Tình nắm mũi dắt đi? Làm mẹ hắn suốt ngày cằn nhằn, bảo hắn tập trung cưa đổ Mộc Như Lam đi, chán chết, hắn không ưa loại con gái đẹp mà vô vị.

Nhưng bây giờ người ta là công chúa Kha gia, hắn khinh thì khinh nhưng cũng không nên biểu hiện ra. Vả lại hiện tại hắn rất tò mò, một Mộc Như Lam bắt được trái tim của Mặc Khiêm Nhân, rốt cuộc cô ta trông ra làm sao, có điểm nào ưu tú mà hắn không biết ngoài thành tích học tập không?

Người tò mò không chỉ có mỗi mình Hoắc tam thiếu.


Tuấn mã cao lớn, mũi phì hơi thở trắng toát, trông hết sức uy phong lẫm liệt.

Mặc Khiêm Nhân xuống ngựa với phong thái không chê vào đâu được, bộ vest đen tôn lên dáng người cao gầy và khí chất lạnh lùng tựa lãnh ngạo đế vương. Phái nữ trong đại sảnh nửa muốn nhúng chàm hắn, nửa xấu hổ thẹn thùng.

Mộc Như Lam ngồi một bên trên lưng ngựa, trên người mang chiếc áo khoác mà Mặc Khiêm Nhân đã đem theo lúc đưa cô rời khỏi phòng và một chiếc mũ rộng cùng bộ, ngay cả chân cũng được che lại, an tâm không bị lạnh chút nào.

Mặc Khiêm Nhân vươn tay về phía cô, cô tin tưởng lao vào vòng tay hắn. Chiếc mũ rộng cỡ rớt ra sau, mái tóc đen xõa theo như một pha quay chậm, để lộ gương mặt thiếu nữ xinh đẹp, cô ấy cười nhu hòa, đôi mắt ấm áp như hai vầng mặt trời con. Chàng trai cao lớn tuấn mỹ mang khí chất lạnh cùng cô gái nhỏ nhắn tinh tế tựa thiên sứ, dưới ánh trăng lưỡi liềm, họ tạo nên một cảnh tượng duy mỹ ngỡ chỉ xuất hiện trong truyện tranh.

Mọi người trầm trồ. Trầm trồ cô gái, trầm trồ chàng trai, trầm trồ cả đôi.

Mặc Khiêm Nhân thả Mộc Như Lam xuống, chỉnh lại tóc cho cô đoạn nắm tay cô bước vào, đám đông chen sau cửa lùi lại nhường đường, Mặc Khiêm Nhân cho người đóng cửa chặn hết gió rồi mới giúp Mộc Như Lam cởi áo khoác, lộ bộ lễ phục khoe vai trần càng làm cô thêm lộng lẫy.

Không ai có thể dứt mắt khỏi họ, ai lại đi để ý thứ gì khác vào thời khắc trăng sáng và thái dương cùng sánh đôi cơ chứ?

Hoắc Dạ Chu đứng trong góc nhìn Mộc Như Lam, chợt hắn quay sang huých bụng anh ba nhà mình, “Thấy chưa, đây chính là cái cô Mộc Như Lam bị anh chê là vô vị đó.”

Hoắc tam thiếu nheo mắt nhìn Hoắc Dạ Chu, “Thằng nhóc này, mỉa cái gì đấy?”

Hoắc Dạ Chu nâng kính mắt ra bộ nhã nhặn nhưng miệng thì kín đáo nở nụ cười, chẳng hiểu sao, nhìn anh ba kinh ngạc nhận ra người ảnh chê bai tài giỏi thế nào, hắn cảm thấy sảng khoái như thể cục nghẹn bấy lâu cuối cùng cũng xuôi xuống.


Hai nhân vật chính đã trở về, lễ đính hôn nay mới thực sự bắt đầu. Dưới sự chứng kiến của mọi người, họ cùng nhau trao nhẫn đính hôn, tiếng vỗ tay nổ vang hoàn thành nghi thức đầy cảm động.

++++

Trăng khuyết treo lơ lửng, một thiếu niên mảnh khảnh đứng trên sân cỏ, đôi mắt côi lệ nhìn căn đại biệt thự sáng bừng, bóng hắn trải dài nơi mặt đất bàng bạc ánh trăng, cô độc như một ngọn đèn đường giữa ngoại ô hắt hiu.

++++

Biệt thự này vốn là khách sạn và nhà hàng phục vụ những vị khách đến trang viên nhưng bây giờ đã bị Mặc gia bao trọn. Ai nấy đều hiểu, Mặc gia đính hôn cũng như kết hôn, bởi vì sau khi đính hôn, tên vị hôn thê sẽ được việt vào hộ tịch Mặc gia. Cho dù Mộc Như Lam mới mười sáu tuổi thì lệ này cũng không thay đổi, thế nên mới có nhiều người hoặc coi trọng hoặc muốn phá hỏng bữa tiệc này đến vậy.

Cả tên cũng đã xuất hiện trong hộ tịch mà còn gọi là đính hôn đơn thuần được sao?

Lão Mặc rất cao hứng, gặp ai cũng tươi cười chào đón, thậm chí còn uống rượu nhiều hơn mọi khi. Kha Xương Hoàng thì xúc động như cha già gả con gái, vừa vui lại vừa xót xa, đã thế Hoắc Quan còn ở đây chọc tức lão, kết quả huyết áp hơi bất ổn. Akutsu Junko đang mải tiếp đón khách khứa, sợ lỡ sau này Mộc Như Lam gặp vấn đề gì tại thủ đô thì bọn họ ở Hồng Kông nước xa khó cứu được lửa gần, vì vậy bà giúp Mộc Như Lam tạo sẵn lưới quan hệ, không kịp chú ý đến Kha Xương Hoàng. Mộc Như Lam dỗ ông ngoại uống thuốc rồi đỡ lão nhân lên lầu nghỉ ngơi.

Bữa tiếc kết thúc, khách khứa lục tục ra về, những người tất bật hồi lâu nay mới được thả lỏng, bỗng ai đó hỏi, “Lam Lam đâu?”

“Con bé đưa lão Kha lên lầu nghỉ ngơi rồi mà?”


“Nhưng đi hơi lâu rồi.”

“Chắc là mệt nên con bé nghỉ luôn trên đó…”

Cùng lúc đó, tầng hai.

Phòng trống không, cửa sổ mở toang hoác, rèm cửa bị gió thổi phần phật. Mặc Khiêm Nhân trầm mặc đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài nhưng chỉ thấy cỏ cây xanh rì, đôi mắt đạm mạc dần ngưng kết hàn sương…

++++

Chiếc xe đen rong ruổi trên đường, Mộ Thanh Phong ngồi trong xe, trán toát mồ hôi lạnh, hắn đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với Đoạn Ngọc bên Hồng Kông.

“A Nghiêu điên mất rồi! Nó dám đặt bom trong trang viên Hoắc gia! Tuy chưa tới mức san bằng cả biệt thự nhưng chắc chắn sẽ có thương vong!” Trong đó có biết bao nhiêu là nhân vật lớn, Kha gia, Hoắc gia, Mặc gia, mới liệt kê chừng đó là đã thấy kinh người, vậy mà Đoạn Nghiêu… Đúng là muốn chết đây mà!

Có tiếng cười khẽ truyền đến, “Từ cái ngày Mộc Như Lam cứu nó, nó đã phát điên rồi.” Một kẻ luôn sống trong bóng tối mà đột nhiên nhín thấy ánh sáng thì sẽ thế nào? Đầu tiên là muốn tiêu diệt vì quá chói lóa, sau đó là muốn chiếm giữ, mà nếu ánh sáng ấy ấm áp như mặt trời thì sao? Ha ha… Đại khái là một kiểu cố chấp đến chết mới buông tay.

“Hả?” Mộ Thanh Phong nhất thời không hiểu ý Đoạn Ngọc, hắn vừa lái xe, vừa theo dõi Đoạn Nghiêu, lại vừa phải đề phòng bị phát hiện, nào có rảnh mà tập trung sang Đoạn Ngọc.

“Từ giờ không cần bám theo nó nữa.” Đoạn Ngọc nói đoạn vuốt ve tấm lưng trần của Lưu Bùi Dương, dấu hồng ái muội cùng làn da mịn màng khiến ngón tay y lưu luyến không thôi, nụ cười trên môi cũng dịu dàng chân thật hơn một ít, “Tôi đã đoán trước được kết cục của nó rồi.”

Căn bản không cần y ra tay, sự cố chấp điên cuồng của Đoạn Nghiêu sẽ hủy diệt chính hắn. Đúng là đồ yếu đuối, chỉ có kẻ yếu đuối mới rối trí vì tình yêu.


“Vậy còn manh mối về hung thủ giết bố của Mặc Khiêm Nhân thì sao?”

“Giả thôi.” Mặc Khiêm Nhân điều tra mười năm còn chưa ra thì sao những kẻ như họ có manh mối được? Y chẳng qua chỉ chơi xỏ Đoạn Nghiêu mà thôi, Đoạn Nghiêu căn bản không có thời gian và sức lực đi kiểm tra một chuyện đã xảy ra cả thập kỉ về trước.

Mộ Thanh Phong lặng đi, nghe tiếng cúp máy, hắn lắc đầu bất đắc dĩ nhưng không hề giảm tốc độ, chỉ có điều, nhìn chiếc xe chạy đằng trước, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng…

++++

Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, một bàn tay trắng nõn nhận máy, có giọng đàn ông tục tằng vang lên, “Lão đại, đã dẫn tên đó tới phía tây ngoại ô, có cần—” Tên cầm lái nhìn xe Mộ Thanh Phong qua kính chiếu hậu đồng thời làm động tác cắt cổ. Đối phương theo dõi lão đại của họ lâu như thế mà vẫn tưởng bọn họ không biết, mẹ nó, nghĩ bọn họ ngu lắm à!

“Ha…” Giọng nói trầm khàn câu hồn vang lên sau tiếng cười khẽ, “Đã lâu tôi không gặp anh Thanh Phong, tuy tập tài liệu đó chả có tác dụng gì ngoại trừ gợi cho Mặc Khiêm Nhân vài kí ức không vui nhưng dù sao cũng là công sức của anh ta, anh Thanh Phong còn đặc biệt gửi đến cho tôi nữa. Chi bằng, mời anh ta tới đây uống ly trà.”

Nghe thế, người đầu kia hung ác cười nhận lệnh đoạn cúp máy, tiếp tục tiến về phía tây ngoại ô hẻo lánh…

Cậu thiếu niên cất điện thoại lại rồi quay đi. Ánh trăng chiếu vào qua cánh cửa ban công, đây là tầng cao nhất của một tòa nhà năm mươi chín tầng, đèn neon không chiếu tới, chỉ có thể tắm trong ánh trăng thuần túy.

Qua cánh cửa ban công là đến chiếc giường lớn màu đỏ sậm, nàng thiên sứ an yên nằm đó, chăn đắp kín cổ rất chỉnh tề. Trong phòng không bật đèn, ánh trăng hơi mông lung, nhưng vẫn đủ để hắn thấy rõ.

====

Comt nhiều nhiều thank nhiều nhiều thì mới ra chương nhanh nhanh nha ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui