Không biết đã qua bao lâu, sắc trời ảm đạm dần, ngoài đường đã có vài quán bắt đầu dọn hàng về.
Bạch Tố Tình cau mày tỉnh lại trong một căn phòng tối đen như mực, cả người đau nhức không thôi. Bỗng một quầng sáng bừng lên phá tan bóng tối u ám, Bạch Tố Tình vội vàng nhắm mắt tránh lóa một lát rồi dè dặt mở ra, tầm nhìn vẫn còn mơ hồ, cô ta phải nháy mắt thêm mấy lần thì mới dần thấy rõ cảnh tượng xung quanh.
Xung quanh trống không, không cửa sổ, không tủ, không bàn, duy chỉ có cái ghế gỗ cứng ngắc mà cô ta đang ngồi lên, tựa như ngồi trong phòng thẩm vấn. Tay chân cô ta bị sợi tơ trong suốt trói chặt vào ghế, không tài nào động đậy được.
Trí nhớ đột nhiên ùa về như thủy triều, Bạch Tố Tình sững người trợn mắt trong nỗi kinh hoàng. M-Mộc Như Lam đâu? Sao lại trói cô ta thế này? Nó định làm gì? Trống ngực đánh thùm thụp, Bạch Tố Tình sợ Mộc Như Lam giết mình, sợ bị biến thành giống như Kim Bưu Hổ, sợ quá!
Chợt cửa phòng mở ra, Mộc Như Lam đi vào cùng một chiếc xe đẩy, thấy vẻ hãi hùng của Bạch Tố Tình, cô cười, “Tỉnh rồi hả Tình Tình.”
Ánh mắt Bạch Tố Tình chuyển từ Mộc Như Lam sang những vật đặt trên xe đẩy, gì thế này? Đinh, tơ, lưỡi móc, búa, thậm chí còn có cả kim… Rốt cuộc nó định làm gì?!
“Chị… Chị định làm gì thế? Chị định giết tôi sao?!” Bạch Tố Tình hoảng sợ hỏi. Cô ta giãy dụa làm sợi tơ càng thít chặt hơn, hằn xuống thành từng ngấn thịt.
“Chị nói rồi mà? Nếu Tình Tình ngoan thì chị sẽ không giết đâu.” Mộc Như Lam đẩy xe đến bên cạnh Bạch Tố Tình. Đứng đối diện Bạch Tố Tình, cô hơi cúi cuống, tay vỗ vỗ khuôn mặt cô ta, “Nhưng Tình Tình có ngoan đâu.”
“Em sẽ ngoan! Em sẽ ngoan mà! Chị đừng! Đừng!” Bạch Tố Tình nhìn những dụng cụ trên xe đẩy mà trong đầu không ngừng hiện lên những cực hình ghê rợn, cô ta quay phắt đi như thể bị giật điện.
“Ha ha…” Mộc Như Lam cười khẽ, ánh mắt dịu dàng như thể cô đang nghe một đứa trẻ nói dối quen miệng hứa rằng sẽ không bao giờ nữa nói dối nữa, “Vậy thì tiếp theo đây, Tình Tình phải hợp tác đàng hoàng nhé.”
Bạch Tố Tình gật đầu lia lịa.
“Đầu tiên, vì sao Tình Tình lại muốn Kha gia?” Mộc Như Lam dựa vào đẩy xe hỏi. Chẳng ai lại không dưng đi mưu đoạt tài sản của một đại đế quốc, dù đó có là một kẻ túng quẫn bất lương thì hắn cũng chỉ tấn công những người yếu hơn chứ chẳng bao giờ nhắm đến các thế lực cao sang xa vời mà hắn không thể với tới. Trừ phi giữa họ có xích mích hay thù hận nào đó.
Kiếp trước Mộc Như Lam không hề biết Bạch Tố Tình còn muốn nuốt cả Kha gia chứ không dừng lại ở Mộc gia, bây giờ mới thấy, trước đây mình chết mà vẫn còn ối chuyện chưa biết.
Bạch Tố Tình nghe vậy thì lập tức cụp mắt né tránh cái nhìn của Mộc Như Lam, ngay sau đó lại nâng lên, “Vì em thèm muốn tài sản Kha gia, em định từ Mộc gia móc nối với Kha gia, sao đó tiến vào nội bộ Kha gia…”
“Em nói dối.” Mộc Như Lam ngắt lời Bạch Tố Tình, cô mỉm cười đưa tay nghịch mấy món đồ trên xe đẩy, tiếng kim loại đập vào nhau làm mặt Bạch Tố Tình tái mét.
“Em…”
“Tình Tình à, em đúng là một đứa trẻ hư. Nếu không chịu nói thật thì chị chỉ còn cách khâu miệng Tình Tình lại thôi, để Tình Tình không bao giờ nói dối được nữa.” Mộc Như Lam cầm lấy một cây kim đã xỏ tơ, cây kim đó không phải kim vá quần áo mà là loại kim to dài dùng để tiêm cho gia súc, dưới ngọn đèn, nó lóe lên một thứ ánh sáng lạnh thấu xương, đáng sợ đến nỗi Bạch Tố Tình trắng bệch cả mặt.
Kiếp trước cô ta đã nhờ vào chính cái miệng nam mô giấu bồ dao găm này để cướp hết mọi thứ của cô, tuy cái ngu của cô cũng có phần trong đó, nhưng chung quy cô ta vẫn không thoát tội được. Này bé hư hay nói dối, mi có biết người khác đã phải đau khổ thế nào vì lời nói dối của mi không? Cẩn thận kẻo mũi dài ra, cẩn thận kẻo bị phù thủy khâu miệng đấy.
Hãy làm một đứa trẻ trung thực đi, nếu có nói dối thì đó cũng phải là một lời nói dối thiện chí.
“Em… Em không biết! Em nói thật! Em thật sự không biết!” Bạch Tố Tình thất kinh rướn đầu sang bên, muốn tránh xa khỏi cây kim trên tay Mộc Như Lam.
“Nếu không biết thật thì tại sao Tình Tình lại làm nhiều chuyện và nói dối nhiều như thế? Còn lừa gạt cả tình cảm của chị nữa chứ, hơi quá đáng rồi đấy Tình Tình, trước đây chị đã từng rất thích em.”
Chỉ nghe Mộc Như Lam nói thôi cũng đủ để Bạch Tố Tình ớn lạnh, cô ta cảm thấy Mộc Như Lam thế này thật quái dị, cực kì cực kì quái dị! Cứ như… Cứ như một kẻ…
Biến thái!
Bạch Tố Tình trợn mắt nhìn về phía Mộc Như Lam thì thấy Mộc Như Lam đang mỉm cười nhìn mình. Đôi mắt kia tựa hắc lưu ly… Đen thấu triệt, đen thuần túy… Nụ cười kia nhuốm vẻ quỷ dị, rùng rợn khủng khiếp đến tột cùng…
Bạch Tố Tình run như cầy sáy, bỗng nhiên cô ta thấy thật hối hận, giá mà cô ta không đến Mộc gia, nếu không đến Mộc gia thì đã không gặp phải kẻ biến thái này, không bị nó bắt lại… Thật đáng sợ…
“Tình Tình?” Mộc Như Lam cầm kim đâm nhẹ lên má Bạch Tố Tình.
“A a a a!” Bạch Tố Tình hét toáng lên, vẻ khiếp đảm của cô ta làm Mộc Như Lam phì cười như đang xem chú hề diễn một màn kịch hài hước.
“Sợ đến thế thì ngoan ngoãn trả lời đi.” Nhìn đồng hồ, Mộc Như Lam nói giọng tiếc nuối, “Hôm nay chị chỉ có thể ở đây một tiếng nên em hãy mau mau cho chị biết đáp án đi, bằng không sau này em sẽ không còn cơ hội mở miệng nữa đâu.”
“Em không biết gì thật mà! Em không biết gì cả, em chỉ nghe theo mệnh lệnh của người khác thôi! Thật mà!” Sắp chết đến nơi rồi, Bạch Tố Tình vốn cũng chẳng trung thành đến mức bất chấp cái chết nên dĩ nhiên cô ta sẽ ngoan ngoãn trả lời.
“Người đó là ai?”
“Là… Là…” Bạch Tố Tình hơi chần chừ, cắn môi không biết có nên nói hay không.
“Là anh trai em?” Mộc Như Lam nhớ lại cuộc gọi lần đó, Bạch Tố Tình hỏi có phải cô là người bên anh trai cô ta không. Bạch Tố Tình có anh trai? Đúng là đáng kinh ngạc, kiếp trước cô chưa bao giờ biết Bạch Tố Tình có một người anh, còn bây giờ thì… Hẳn đây chính là hiệu ứng cánh bướm xảy ra từ việc cô trùng sinh.
Bạch Tố Tình nhìn Mộc Như Lam bàng hoàng, vẻ mặt như nói rằng đáng lý phải không ai biết cô ta có một người anh.
“Làm sao chị biết?”
“Chính miệng Tình Tình nói đấy.” Mộc Như Lam cười.
Bạch Tố Tình nhíu mày, cô ta nói? Thế quái nào được? Sau khi đến thành phố K, anh trai chỉ liên lạc với cô ta đúng một lần khi cô ta và Mộc Chấn Dương bị đuổi khỏi Mộc gia, lúc đó Mộc Như Lam không ở nhà nên không thể có chuyện nghe lén, vậy… Bỗng sực nhớ ra, Bạch Tố Tình há hốc mồm, hai mắt trợn trắng thiếu điều rớt ra ngoài, “Là chị?!”
Cú điện thoại bảo cô ta chạy trốn vào cái ngày cô ta bắt đầu trở thành tội phạm, chẳng lẽ người gọi… chính là Mộc Như Lam?!
Mộc Như Lam cười dịu dàng, “Là chị đấy. Cảnh sát ở khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa đã phát hiện ra cái xác chị cố ý giấu trong tường xi măng. Các phòng đều được đặt mua từ trước, chị biết căn phòng đó là của dì Lưu Miên nên đã bỏ cái xác vào trong tường phòng dì ta, mắt của cái xác thì chị móc ra giấu vào món đồ chơi chị tặng dì Miên. Cơ mà Tình Tình nghịch ngợm quá, cứ thích lấy của chị làm của mình nên mới dẫn đến hậu quả sau này. Vốn cảnh sát chỉ nghi ngờ em có liên quan đến hung thủ thôi, nếu chị không bảo em chạy trốn, em bị cảnh sát bắt được rồi khai ra món đồ chơi đó là của chị thì sao?”
Mộc Như Lam mỉm cười, ấm áp là thế, thánh thiện là thế, cho dù cô có nói vậy thì trong mắt những người không hiểu chuyện, cô vẫn xinh đẹp tựa thiên sứ.
Lồng ngực Bạch Tố Tình nghẹn căng trong giận dữ và thù hận, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Như Lam, cô ta hận không thể nhào tới xé xác cô! Tại nó… Hóa ra tất cả đều tại nó mà ra! Ngay từ đầu nó đã tính kĩ từng đường đi nước bước, nó đào sẵn hố chờ mình nhảy vào, đáng buồn là mình chẳng những không nhận ra mà còn ngu si tới thủ đô nộp mạng! Mấy thứ này, chắc là nó đã chuẩn bị từ lâu rồi chứ gì?
“Không đâu.” Như thể nghe được tiếng lòng Bạch Tố Tình, Mộc Như Lam cười bảo, “Chị không hề dự được chuyện Tình Tình sẽ tới thủ đô, cứ tưởng em sẽ ở lại thành phố K chờ chị về. Còn mấy thứ này là do hồi ở Hồng Kông thấy thiếu dụng cụ không tiện chế tác rối nên chị đã nhờ người làm giúp một bộ. Nhìn này, mới tinh luôn, chị chưa dùng lần nào đâu. Em thích không?” Dứt lời cô dí cây kim lên mặt Bạch Tố Tình.
“Biến thái!” Bạch Tố Tình thét lên, dùng hết sức bình sinh nghiêng mặt xoay đầu hóng tránh khỏi cây kim đáng sợ kia.
“Vô lễ quá.” Mộc Như Lam bỏ cây kim trở lại xe đẩy đoạn cầm lấy một lọ cồn, dưới cái nhìn hoảng sợ của Bạch Tố Tình, cô dùng bông thấm thuốc lau lên quanh miệng cô ta, “Nếu không nói thì chúng ta bắt đầu thôi, hôm nay khâu miệng lại trước, sau đó treo ngược lên làm sạch dạ dày, chờ vài ngày cho khô rồi chị sẽ biến em thành con rối hoàn hảo thứ hai của chị…”
“Đừng!” Bạch Tố Tình xoay đầu nguầy nguậy không cho cuộn bông đụng vào mình, mùi thuốc hăng hắc và xúc cảm lạnh băng khiến cô ta chỉ muốn ngất xỉu, “Em nói! Em nói! Là anh ta! Là anh trai em sai em làm! Là anh ta!”
Mộc Như Lam dừng tay, từ từ hạ cuộn bông xuống, “Anh trai em? Anh trai ruột à?”
“Không phải! Anh ta là con riêng của bố em, anh cùng cha khác mẹ của em! Nhưng không biết vì sao anh ta lại không được công khai nên người ngoài mới không biết em có anh trai!” Bạch Tố Tình nói huỵch toẹt ra hết chứ không dám vòng vo, sợ nếu dài dòng hơn nữa thì thứ tiếp theo áp lên người mình sẽ không là bông mà là kim.
“Nói cách khác, mọi việc em làm đều là nhằm hoàn thành nhiệm vụ anh trai giao cho, và mọi hành động của em đều do anh ta sai khiến?” Mộc Như Lam cười hỏi, một câu hỏi đòi đến hai câu trả lời.
Bạch Tố Tình vội đáp, “Do anh ta sai khiến, mọi hành động của em đều do anh ta sai khiến!” Giữa con rối ngu ngốc và kẻ bí mật giật dây thì đương nhiên là người sau đáng chết hơn rồi. Vì thế cô ta sẵn sàng đổ hết tội lỗi lên anh trai để mình được sống!
“Vậy sao?” Mộc Như Lam lấy di động ra, “Vậy tốt hơn hết chúng ta nên gọi điện hỏi anh ta, ừm, số điện thoại là số mấy nhỉ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...