Kha Xương Hoàng chau mày, chọc thìa vào miếng thịt, “Trời lạnh thế này, đừng quấy rầy bà ấy, còn nữa, con lại lẫn lộn bối phận!” Cô gái luôn âm thầm theo sau lão ngày xưa không biết từ khi nào đã bắt đầu bạo dạn hơn, luôn làm cho lão một vài món ăn ngon, thế nhưng chỉ cần biết mình sắp ghiền, lão sẽ dứt khoát từ bỏ.
“Ông ngoại bất công thế, để Tiểu Thanh a di làm thì được mà bà ngoại Junko thì lại không được à?” Mộc Như Lam vừa nghịch tay của Mặc Khiêm Nhân vừa nói, móng tay hắn được cắt rất gọn và sạch, trên tay mang theo những nốt chai tích tụ sau nhiều năm, sờ lên thấy ram ráp, nắm chặt thấy an toàn, kể cả địa ngục cũng không thể nào chia cắt.
Nghe vậy, Kha Xương Hoàng hơi sựng tay lại, trong lòng thoáng qua chút bối rối, cái cảm giác khó kiểm soát ấy đã bị đè nén suốt mấy chục năm mà vẫn chưa hề biến mất...
Cửa thư phòng lại bị gõ vang, Akutsu Junko bưng một chén dược thiện xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Hôm nay bà làm nhiều thêm một phần cho Lưu Bùi Dương nhưng không hiểu sao thằng bé lại ngủ mê mệt, gọi mấy tiếng mà nó vẫn không dậy, vì vậy bà định bụng ngày mai nấu lại phần khác bồi bổ cho nó, thằng bé có vẻ đã chịu khổ mấy ngày qua, còn chén dược thiện dư tối nay thì được chuyển cho Mộc Như Lam.
“Cám ơn bà ngoại.” Mộc Như Lam cười dịu dàng nhận lấy mâm canh, thuận tay kéo Akutsu Junko vào phòng, bất chấp cái trừng mắt của Kha Xương Hoàng, “Tự dưng con thấy tò mò về chuyện hồi xưa của ông ngoại bà ngoại, không ngờ ông ngoại trông lãnh khốc nghiêm nghị như vậy mà lại là người ngoài lạnh trong nóng, vừa nãy ông không cho con nhờ bà ngoại nấu đồ ăn, còn bảo là trời rất lạnh nữa.”
Akutsu Junko kinh ngạc nhìn Kha Xương Hoàng, sau đó lại cúi đầu như chưa hề thấy gì, trong lòng dâng trào vị chua xót, mình thật là phạm tiện, mấy chục năm qua còn chưa nhìn thấu hồng trần hay sao mà vẫn mong đợi tình yêu của người đàn ông này...
Mộc Như Lam mở nắp chén, làn hơi trắng mờ bốc lên, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp thư phòng, chén dược thiện của Kha Xương Hoàng bị mở nắp để lạnh nên đã nhạt mùi từ lâu, vì vậy hương thơm ấy lập tức ùa đến, Kha Xương Hoàng bất giác nhíu mày, đây là hương dược thiện lão đã ăn suốt mười năm, không lẫn vào đâu được...
Mộc Như Lam chớp chớp mắt, “Ông ngoại có thấy bà ngoại Junko nấu thơm hơn Tiểu Thanh a di không?”
“Món này là do bà nấu?!” Kha Xương Hoàng quắc mắt nhìn Akutsu Junko.
Akutsu Junko theo phản xạ lui về sau mấy bước, cúi đầu im lặng.
Sắc mặt Kha Xương Hoàng càng tệ hơn, Mộc Như Lam làm như không thấy gì, cô húp một ngụm canh, híp mắt tận hưởng, “Ừm... Tuyệt quá, không hổ là bà ngoại Junko, nghe Triệu Thúc nói tối nào bà ngoại Junko cũng nấu dược thiện, cậu út sướng thật đấy, mỗi ngày đều được ăn dược thiện ngon thế này.” Dứt lời, Mộc Như Lam bưng dược thiện lên đồng thời kéo tay Mặc Khiêm Nhân đứng dậy. Cô phớt lờ không khí căng thẳng giữa hai người lớn, vừa đi ra ngoài vừa nói, “Con và Khiêm Nhân về phòng nghỉ ngơi trước, ông ngoại bà ngoại ngủ ngon nha.”
Cánh cửa thư phòng nhẹ nhàng đóng lại, ngay sau đấy là tiếng đồ vật bị ném xuống đất vỡ tan tành. Biết Kha Xương Hoàng tức giận thì sẽ tăng huyết áp nhưng Mộc Như Lam không lo, bởi vì đã có Akutsu Junko ở đó. Người phụ nữ này nhìn thì yếu đuối nhưng thực ra rất kiên cường. Đáng khâm phục, mà cũng thật đáng tiếc, nếu người bà yêu không phải là Kha Xương Hoàng thì bây giờ bà đã hạnh phúc gấp trăm lần rồi.
Chén dược thiện bỗng bị một bàn tay mát lạnh đỡ lấy, Mộc Như Lam quay đầu nhìn sang, thấy khuôn mặt tái nhợt sạch sẽ của Mặc Khiêm Nhân, cô cong môi mỉm cười, dắt tay hắn vào phòng của cô cách đó không xa.
Đèn phòng bừng sáng, đợi Mặc Khiêm Nhân vào hẳn, Mộc Như Lam liền đóng cửa lại.
“Sao đột nhiên về nước thế? Nhớ em à?” Mộc Như Lam nhận lấy dược thiện rồi đặt lên bàn, sau đó cô vòng tay ôm hông Mặc Khiêm Nhân, hai má cọ cọ ngực hắn như một bé mèo làm nũng, khiến trái tim hắn thoáng chốc tan thành nước.
Mặc Khiêm Nhân hơi ngần ngừ rồi cũng ôm lấy cô, sợi tóc đen óng sượt vào lòng bàn tay, xúc cảm ấy truyền thẳng đến trái tim hắn, tạo nên từng hồi rung động. Hắn áp má vào tóc cô và siết chặt cái ôm, giọng nói dễ nghe khẽ vang lên, “Ừ.”
Mộc Như Lam cười vui sướng, nhẹ nhàng rời khỏi vòng ôm, cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong veo pha trộn chút ngây ngô, “Em muốn hôn anh. Chúng ta hôn nhau được không?”
Chuyện này mà cũng cần phải hỏi sao? Ngượng chết đi được! Đáng lẽ phải dùng hành động trực tiếp mới đúng!
Mặc Khiêm Nhân vẫn chưa thể miễn dịch với những câu nói thẳng tuột của Mộc Như Lam, không biết phải đến khi nào hắn mới hết ngượng chín tai vì lời cô nói. Cơ mà dù có ngượng hay không, hắn cũng sẽ chẳng bao giờ chống cự được trước sự cám dỗ của Mộc Như Lam.
Gò má cô gái khẽ nâng, từ góc nhìn của Mặc Khiêm Nhân, chúng như hàm chứa một sắc thái mời gọi, mời hắn thưởng thức màu hồng phấn quyến rũ kia.
Và hắn, bị đọa thiên sứ mang đôi cánh đen mê hoặc.
Hơi thở ấm áp giao hòa, trái tim phấn khích nhảy nhịp thình thịch, bốn cánh môi sắp chạm vào nhau, bỗng Mộc Như Lam nghiêng đầu sang bên, dụi vào ngực Mặc Khiêm Nhân mà cười khúc khích, tựa như một đứa trẻ vừa chơi khăm thành công, một con mèo làm ta ngứa lòng rồi bỏ chạy đi mất.
Mặc Khiêm Nhân đỏ bừng lỗ tai, cả người lập tức cứng đờ đi. Cô nàng nghịch ngợm trong lòng hắn đang cười hết sức thích thú, hắn thậm chí còn cảm nhận được cô run lên vì cười, ngọn lửa trong lòng phực lên nóng bỏng, không biết là ngượng hay bực.
Thật đáng ghét!
Chẳng khác gì bất ngờ cướp mất cục xương ngay trước miệng chó lớn! Vì thế chó lớn muốn lấy về bằng mọi giá!
Nắm lấy chiếc cằm của cô nàng đáng ghét vừa đùa bỡn mình, Mặc Khiêm Nhân nửa thẹn nửa giận hôn lên môi cô, vốn hắn định coi đó là xương mà cắn mấy cái nhưng lại không nỡ, chỉ đành dịu dàng liếm liếm, thận trọng mút trọn.
Tiếng cười ngưng lại giữa bờ môi, Mộc Như Lam bị hôn bất ngờ thì có hơi giật mình, chẳng mấy chốc cô cũng cong mắt cười, vòng tay ôm cổ Mặc Khiêm Nhân, hé miệng vươn lưỡi đáp lại nụ hôn của hắn.
Tiếng hôn gần sát bên tai, người chưa xấu hổ mình đã ngượng ngùng, hai hơi thở một nặng nề một ngấy ngọt hòa quyện vào nhau, hình thành nên tư vị nguyên thủy tuyệt vời khó thể nào chối từ.
Ngay khi sắp không kiềm chế được nữa, người đàn ông mở mắt, rời khỏi không gian đầy cám dỗ, “Anh đi tắm.”
Che lại đũng quần theo bản năng, Mặc Khiêm Nhân bước nhanh vào phòng tắm, để lại Mộc Như Lam ngơ ngác đứng tại chỗ, đôi mắt mơ màng bao phủ một làn sương, trông cô như một thiên sứ trắng tinh thuần làm người ta nửa muốn bảo vệ sự thánh khiết của cô, nửa lại muốn quyết liệt nhuốm đen nó.
Một hồi lâu sau, Mộc Như Lam hoàn hồn, nghe phòng tắm lào rào tiếng nước, cô đi tới gõ cửa, mềm giọng hỏi, “Khiêm Nhân định tự giải quyết nhu cầu sinh lý đấy à?”
Cục xà phòng trong tay Mặc Khiêm Nhân bay luôn ra ngoài vì cái siết quá mạnh.
Mộc Như Lam lại nói, “Không được, Khiêm Nhân là của em, tiểu Khiêm Nhân cũng là của em, nếu chúng nó ngỗ nghịch muốn chạy đi thì em sẽ bắt lại ăn hết.” Khiêm Nhân đáng yêu như thế, sao có thể vứt bỏ vô số tiểu Khiêm Nhân đáng yêu một cách tùy tiện vậy được? Chúng nó sẽ đau lòng lắm, để các tiểu Khiêm Nhân không cảm thấy cô đơn, cô sẽ nuốt sạch tất cả, không chừa lại chút gì.
Mặc Khiêm Nhân lấy tay bịt lỗ tai, không muốn nghe cô nàng biến thái kia nói thêm một câu nào nữa. Dục vọng mà hắn vất vả lắm mới áp chế được một chút nay lại xông thẳng về phía dưới bụng, trướng đau rõ ràng.
“Khiêm Nhân?” Giọng nói mềm mềm nũng nịu vang lên sau cánh cửa, không nóng bỏng nhưng vẫn khiến hắn khó thể nào nhịn nổi, mỗi tiếng gọi đều như đang dụ dỗ, cách một bức tường mà cũng không muốn tha cho hắn sao? Cái cô gái hư hỏng đáng ghét này!
“Khiêm Nhân...” Cửa phòng bất ngờ mở ra, hơi nước cuồn cuộn ngăn đi câu nói dở dang, người đàn ông đứng giữa làn hơi vươn tay kéo cô gái vào lòng, cơ thể đầy bọt xà phòng kề sát vào thân hình mềm mại.
Tay của Mộc Như Lam bị nắm lấy, sau đó bị đặt lên tiểu Khiêm Nhân mà cô nhớ nhung. Mặc Khiêm Nhân đè đầu cô vào ngực hắn, nghiến răng nghiến lợi nói, “Không được nhìn lén!”
“Em muốn nhìn.” Đầu Mộc Như Lam không động đậy được, cô vừa động tay vừa nói mà chẳng chút ngại ngùng. Bờ môi cô dán vào khuôn ngực trần của Mặc Khiêm Nhân, hơi thở ấm ấp phả lên da thịt... ngoại trừ kích thích kích thích và kích thích thì có còn cái gì nữa đâu?
“Không được!” Mặc Khiêm Nhân đặt cằm trên đỉnh đầu Mộc Như Lam, hơi thở dồn dập, hai má đỏ ửng, “Đừng có dụ dỗ anh, làm anh không thể nói chuyện chính... Ưm... Đừng lộn xộn...”
“Khiêm Nhân muốn nói chuyện chính gì?” Mộc Như Lam chớp chớp mắt, hàng mi dày phớt lên da ngực người đàn ông, cảm giác khi nó nhẹ nhàng nhảy lên làm cô thấy vô cùng thú vị.
“Là em để Ive chạy thoát?”
“Ừ.” Mộc Như Lam nhịn không được muốn cúi xuống nhìn nhưng lại bị Mặc Khiêm Nhân phát hiện, ấn đầu trở lại.
“... Vì sao?” Mặc Khiêm Nhân cố gắng giữ bình tĩnh.
“Không biết nữa... Em muốn nhìn.” Mặc Khiêm Nhân không bình tĩnh nổi, và Mộc Như Lam cũng vậy. Cô muốn nhìn rõ vật có khả năng làm khuôn mặt lạnh nhạt của hắn nhuốm một sắc thái khác. Cô muốn chiếm hữu nó, để Khiêm Nhân chỉ có thể để lộ biểu cảm mê hoặc ấy trước mặt cô. Nhưng nếu cô cướp nó đi thì Khiêm Nhân sẽ không trọn vẹn nữa, cô không nỡ, nên chỉ còn cách làm cho nó ngoan ngoãn trong tay cô thôi.
“... Không được...”
“Em muốn nhìn.”
“...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...