Mắng xong, Lưu Bùi
Dương sảng khoái nắm tay Mộc Như Lam đi đến nơi mà cô định dẫn hắn tới.
Chợt cúc hoa đau, hắn nghiến răng quay đầu lại lườm Đoạn Ngọc mấy lần.
Lúc ở quán bar, vì đó là địa bàn của người khác, bọn họ người đông thế
mạnh nên hắn không thể phách lối; còn bây giờ đang ở Kha gia, địa bàn
của nữ thần của hắn, còn lâu hắn mới sợ bọn họ, Lưu Bùi Dương hắn từ bé
đến lớn chưa bao giờ sợ ai.
Đoạn Ngọc đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Lưu Bùi Dương và Mộc Như Lam, vải dệt trước ngực tựa hồ còn lưu lại thân nhiệt thiếu niên, nhớ lại tràng chửi bới vừa nãy, hắn bất giác phì cười, làm Mộ Thanh Phong và Mộ Dương Khúc lập tức lùi xa chín mươi
dặm...
Thấy Mộc Như Lam dẫn bạn đến, Akutsu Junko tuy không quen
Lưu Bùi Dương nhưng vẫn chào đón rất nhiệt tình, đây là lần đầu tiên bà
gặp bạn bè ở thành phố K của Mộc Như Lam, hơn nữa Lưu Bùi Dương hết sức
xinh trai, nói chuyện với phụ nữ ngọt như mật như đường, chẳng mấy chốc
Akutsu Jinko đã được nịnh lên mây, vui vẻ giúp hắn sắp xếp phòng ngủ,
còn đi nấu ăn cho hắn.
Lưu Bùi Dương soi gương được mười phút thì mới sực nhớ ra một chuyện, hắn vội cầm chiếc điện thoại đặt ở đầu
giường lên, bấm một dãy số, sau vài tiếng tút tút, người bên kia bắt
máy.
“A lô?” Chất giọng khàn khàn câu hồn đoạt phách, như thể ở
đầu dây bên kia không phải một con người, mà là một nam yêu tinh quyến
rũ.
“Là tôi.” Gương mặt âm nhu của Lưu Bùi Dương nghiêm túc hẳn
lên, thấp thoáng vẻ tàn nhẫn lạnh lùng. Những người từng thấy bộ mặt này của hắn đều biết, thiếu niên xinh đẹp này, lúc cần ác cũng có thể ác
đến triệt để, bằng không thì sao một kẻ được người nhà cưng chiều từ nhỏ như hắn lại chọn cùng Đoạn Nghiêu đi lên con đường đầy nguy kiểm kia?
“Tôi chờ điện thoại của cậu khá là lâu.” Giọng nói của Đoạn Nghiêu truyền đến.
“Mau nói nhiệm vụ đi.” Bây giờ Lưu Bùi Dương đang đau cúc, cần phải đi tắm
rửa và bôi thuốc nên hắn không muốn dài dòng với Đoạn Nghiêu.
“Ha ha... Đừng nóng, cậu đã đến quán bar mà tôi bảo chưa?”
“Khốn kiếp...” Nhắc tới quán bar nọ, Lưu Bùi Dương lại nghĩ đến cúc hoa của
mình, nhịn không được chửi một câu, sau đó đáp, “Rồi, mà sao?”
“Xem ra cậu đã gặp chuyện không vui. Nhiệm vụ chính của cậu là đến quán bar
đó thêm vài lần nữa, tôi cần biết có những ai ra vào quán bar đó... Có
phải cậu đã đụng phải ai không?”
“Không biết tên.” Tuy cúc hoa
rất đau nhưng Lưu Bùi Dương vẫn làm tròn trách nhiệm mà lục lại toàn bộ
trí nhớ, ấn tượng nhất là đám Đoạn Ngọc Mộ Thanh Phong, những tên còn
lại chỉ là người qua đường A B C, mặt mũi thế nào hắn cũng quên luôn
rồi.
“Miêu tả một chút đi...”
Ngoài trời gió lạnh gào thét, dưới trăng cành lá đung đưa, hắt bóng những cánh tay vươn ra từ địa ngục.
Trong căn biệt thự lộng lẫy mà trống trải, thảm đỏ trải dài từ ngoài vào trong, đèn pha lê hoa lệ soi sáng từng ngóc ngách.
Trên chiếc ngai đỏ sẫm cao cao tại thượng, thiếu niên tựa hoa yêu nhẹ nhàng
cúp điện thoại, hắn nở một nụ cười mê hoặc, bàn tay trắng nõn nhẹ đặt
lên vầng trán, in lên đó một khoảng bóng đen, hắn cười lầm rầm, sau đó
dần trở thành cười to, tiếng cười vang vọng khắp biệt thự hoang vắng…
Anh trai kính yêu, xem ra rất thích món quà hắn gửi đến, nhưng liệu y có
biết món quà xinh đẹp này chính là một thanh kiếm buộc nơ hay không? Một ngày nào đó, nó sẽ cắm phập vào trái tim y...
Chẳng phải y đã
nói rồi sao? Muốn làm nên đại sự, cả chí thân cũng giết. Hắn thực sự
trông chờ, vô cùng vô cùng trông chờ, chờ xem liệu kẻ nói ra những lời
đó có thể giết hắn trước khi hắn giết y hay không. Hắn muốn nhìn xem,
tên anh trai đã nhẫn tâm trục xuất đứa em ruột khi nó mới chỉ mười một
tuổi, là thật sự vì đại sự mà giết chết tình thân, hay là vì em trai hắn đây không đủ quan trọng nên mới bị y đối đãi vô tình như vậy.
Giao dịch thuốc phiện mà lớp F bị cuốn vào hai năm trước, hắn đã sớm biết,
đó chính là cạm bẫy mà anh trai Đoạn Ngọc giăng ra cho hắn.
Đứa
em trai sở hữu quyền thừa kế Ám Long bị tên anh ruột ngầm cầm trịch trục xuất từ Hồng Kông sang thành phố K, một mình sống trong căn biệt thự
trống trải này từ khi mười một tuổi. Y nói, nếu cứ sống chung với hắn
dưới một bầu trời, y sẽ nhịn không được mà giết chết hắn mất.
Hắn không hiểu, rõ ràng hắn không hề muốn tranh giành với anh trai, vì cớ
gì hắn vẫn bị vứt bỏ? Dù hắn có hứa thế nào có thề ra sao, y cũng không
bao giờ tin hắn. Hắn từng rất thích người anh mạnh mẽ đầy bản lĩnh của
mình, từng rất sùng bái y, coi y như thần tượng, nhưng sao y lại có thể
nhẫn tâm đến thế? Đuổi hắn ra khỏi nhà rồi, mỗi lần hắn kiềm lòng không
đặng nhấc máy gọi cho y, y luôn đáp lại bằng những lời phũ phàng đâm nát trái tim hắn. Rõ ràng là anh em chảy chung một dòng máu, sao y có thể
làm tới mức đó?
Muốn làm nên đại sự, cả chí thân cũng giết...
Sau sự kiện ấy, hắn đã hoàn toàn hiểu được, khi Đoạn Ngọc nói với hắn câu này, y thật sự có ý như vậy…
Đến thành phố K, hắn cố gắng cam chịu, cố gắng biến mình trở thành một cậu
ấm vô dụng ăn chơi trác táng để làm anh trai an tâm, nào ngờ y vẫn không buông tha cho hắn, trong giao dịch thuốc phiện năm đó, hắn quật cường
không chịu cúi đầu là vì hắn cho rằng Đoạn Ngọc sẽ không thật sự giết
hắn, hắn là em trai ruột của y cơ mà! Cùng cha cùng mẹ, cùng chung huyết thống!
Thế nhưng hắn đã lầm.
Máu của Mộc Như Lam túa ra,
nóng rát đến đáng sợ, tựa như những chiếc gai đâm vào trái tim hắn. Nơi
yếu đuối nhất bị chà đạp không thương tiếc, chút mềm mỏng sót lại dành
hết cho Mộc Như Lam, người quan trọng nhất trong sinh mệnh hắn không bao giờ là tên anh trai máu lạnh vô tình kia nữa.
Sợ hắn tranh Ám Long với y sao? Sợ năng lực của hắn mạnh hơn y sao? Vậy thì cùng so nào.
Bàn tay trắng nõn dần trượt xuống, để lộ khuôn mặt đẹp yêu nghiệt, hàng mi
chậm rãi nâng lên, hé ra mắt đào côi lệ mê hoặc, cặp môi quyến rũ khẽ
bật một tiếng thở dài. Đoạn Nghiêu từ từ ngồi thẳng dậy, hai tay đặt lên tay vịn, hắn nhìn khoảng trống lạnh lẽo phía dưới, tựa như một vị vua
cô độc trên vương vị của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...