Có một kẻ giết người hàng loạt khét tiếng tên Herman W. Mudgett, biệt danh H. H. Holmes, vài tiếng trước giờ tử hình, gã thấy mệt nên đã ngủ một giấc, hơn nữa còn ngủ rất say. Sau khi tỉnh lại, gã tỉnh táo phấn chấn nói với cai tù, “Đời này tôi chưa bao giờ ngủ ngon như vậy.” Một tiếng trước giờ treo cổ, gã gọi một suất ăn sáng thật thịnh soạn. Đến tận lúc hấp hối, gã vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ, không có lấy một biểu hiện sợ hãi trước cái chết.
Kẻ tâm thần biến thái dường như không bao giờ sợ chết. Đối với bọn họ, giết người là một cách cứu vớt, chết chóc là một kiểu giải thoát.
Máy nghiền đã nghiền được một nửa chiếc xe, xuống thêm chút nữa thôi là đầu của Ive sẽ nát bấy, vậy mà hắn vẫn bình thản vô cùng, tựa như đang quay về lâu thật lâu trước đây, trời trong mây trắng, cỏ cây xanh tươi, khi ấy người mẹ nghiêm khắc yêu dấu của hắn vẫn chưa chết trong một đêm mưa vì khó sinh, hắn vẫn chưa kinh hãi và oán hận đứa em trai chưa sinh ra mà đã cướp đi tính mạng mẹ mình tới mức tâm lý vặn vẹo...
“Cạch!” Cánh cửa đã bẹp một nửa bị ai đó dùng sức cạy ra, Ive mở mắt, thấy Mộc Như Lam nhoài người vào nắm lấy cổ áo hắn, kéo hắn ra bên ngoài, “Nhanh lên!”
Máy nghiền áp đã nghiền đến nóc xe, Ive muốn thoát ra cũng khó bởi vì không gian trong xe quá nhỏ, chính hắn còn không nhúc nhích được. Mộc Như Lam thấy kéo áo không được thì liền lui lại túm chân Ive lôi ra ngoài, hiềm một nỗi cái thân hình cao to nhờ ăn uống đầy đủ của hắn làm cô chảy mồ hôi ròng ròng, may mà cuối cùng cũng kéo ra thành công, ngay khi Mộc Như Lam mạnh tay lôi Ive ra khỏi xe đến nỗi làm hắn ngã u đầu, chiếc xe đó ngay lập tức bị nghiền nát.
Mộc Như Lam thở phào một cái rồi đi tắt máy nghiền, tiếng động ồn ào ngừng lại, không gian trở về với sự tĩnh lặng.
Suýt chút nữa đã bị nghiền nát cùng chiếc xe thành “bánh bao nhân thịt”, Ive ngồi dậy sờ cục u sau đầu, hắn không hiểu vì sao Mộc Như Lam lại cứu mình. Hắn bắn chết tên đàn em định đụng vào Mộc Như Lam hoàn toàn là do tính chiếm hữu với thức ăn và phong độ quý ông, nếu Mộc Như Lam là nam, hơn nữa hoán đổi vị trí, hắn chắc chắn sẽ đứng nhìn cô bị nghiền chết, thậm chí còn cảm thấy hưng phấn ấy chứ.
Đôi mắt xanh thâm thúy quét qua bốn kẻ không biết đã bị Mộc Như Lam xử lý như thế nào, ánh mắt hắn nhìn cô không khỏi trở nên phức tạp, “Em giết bọn họ?”
“Ở đây có bên thứ ba à?” Mộc Như Lam vừa lau mồ hôi vừa hỏi ngược lại.
“Vì một tên biến thái muốn ăn thịt em sao?” Người bình thường làm gì có ai chọn cứu một kẻ nguy hiểm như hắn?
Mộc Như Lam nhìn Ive cười dịu dàng, “Cảm kích à? Không cần cảm kích, bọn chúng cũng là những kẻ có ý xấu với tôi, vả lại so với bọn chúng, tôi thích anh hơn.”
Mộc Như Lam không phải người nhân nghĩa, cô sẽ không bao giờ “tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo*” hay “lấy ơn báo oán”, cô cứu Ive không phải là vì hắn cản cho cô cái tát của Thanh Hổ hay vì hắn không bỏ rơi cô, cô hiểu đồng loại của mình, hắn làm vậy hoàn toàn chỉ là để thỏa mãn dục dọng và sự cố chấp của hắn mà thôi. Vậy tại sao lại cứu hắn? Mộc Như Lam cũng không biết, cô thích thì cô cứu thôi, phương châm của cô là làm theo ý mình, cho dù cô cứu phải một tên yêu nghiệt tai họa cũng chẳng sao cả.
*Tích thủy chi ân dũng tuyền tướng báo: ân một giọt nước, báo cả dòng suối.
Ive nở nụ cười quyến rũ, chỉ số nội tiết tố tăng vọt, có điều cái mặt bầm dập đầy máu của hắn thật sự làm người ta không đành lòng nhìn thẳng, “Được em thích là vinh hạnh của tôi, mèo con đáng yêu ạ.”
Mộc Như Lam đang định nói gì đó thì đột nhiên có tiếng xe cảnh sát truyền tới từ cách đó không xa, rất nhiều xe cảnh sát.
Lúc này Ive đã đứng dậy tiến lại gần Mộc Như Lam, Mộc Như Lam nhìn hắn, không né không tránh, tùy ý hắn cầm lấy tay cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay.
“Sao vậy? Không chơi cùng tôi nữa à?” Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu, trông như đứa trẻ có bạn cùng chơi sắp phải rời đi.
“Ồ, tôi rất muốn, nhưng như thế thì quá thô lỗ, cưng ạ.” Xuống tay với ân nhân cứu mạng không phải là hành động phù hợp với phong độ quý ông của hắn, hơn nữa đối phương còn là một cô gái lịch sự xinh đẹp như thế này, “Tôi phải đi tìm một người, hy vọng sẽ có cơ hội gặp lại em, cô gái xinh đẹp.”
Dứt lời, Ive đi ra bãi nghiền chọn một chiếc xe bỏ không rồi nổ máy chạy đi, tuy nó hơi nát hơi chậm nhưng so với chiếc xe đã bị cảnh sát bao vây thì cũng đỡ nhiều rồi. Chạy được một đoạn ngắn, Ive phát hiện xe của bọn Thanh Hổ, hắn tấp xe vào nhìn, quả nhiên chìa khóa vẫn còn bên trong, vì thế hắn thay xe, chạy vụt đi trong chớp mắt, chẳng bao lâu sau đó, ngọn đèn màu đỏ của xe cảnh sát đổ tới từ một hướng khác.
Khóe môi Ive cong lên, hắn mở radio nghe nhạc, đầu lắc lư theo giai điệu, nếu không có thân mình đầy thương tích và gương mặt bết máu thì ai mà ngờ tên đàn ông đang bình chân như vại này ban nãy đã suýt mất mạng?
“Tiếp theo nên đi đâu đây?” Ive vừa gật gù theo điệu nhạc vừa tự hỏi.
Không thể ở lại Hồng Kông nữa, hắn ta chạy đến tận Trung Quốc xa xôi này là để tìm cô gái đã làm Amon thân ái của hắn rơi vào bể tình, hắn chỉ biết cô gái đó ở Trung Quốc chứ không biết cụ thể địa chỉ hay diện mạo, họ tên, ngươi không thể hy vọng một tên tội phạm vượt ngục bị truy nã toàn cầu có thể thần thông quảng đại tới mức đi điều tra những tư liệu mà người thường không thể nào sờ đến. Sầu ơi là sầu, xem ra phải vừa đi vừa tìm mới được, hắn thật sốt ruột muốn xem vị tiểu thư kia có ngọt như bé mèo đáng yêu này không.
Xe cảnh sát nhanh chóng bao vây bến cảng, lúc nhìn thấy thi thể của tên đàn em, sắc mặt Ebert khó coi đến cực điểm, di động trong túi quần rung lên liên hồi, Mặc Khiêm Nhân bên Mỹ sốt ruột chết đi được, chỉ hận không thể dịch chuyển tức thời, hai nước cách nhau cả một đại dương, hắn có lên máy bay ngay bây giờ thì cũng phải mất mười mấy tiếng mới đến nơi, mười mấy tiếng là đã đủ để Ive ăn sạch Mộc Như Lam!
Mộc Như Lam được tìm thấy ở bãi nghiền ô tô trong tình trạng ngất xỉu và khắp người dính máu. Bọn họ gấp rút đưa cô đến bệnh viện, Ebert cũngđi theo, hắn nghi ngờ Mộc Như Lam giả bộ bất tỉnh nhưng ngại thầy thuốc y tá trong xe cấp cứu nên không dám kiểm tra, nếu có gì không hay xảy ra thì Amon sẽ giết hắn mất!
Tại hiện trường phát hiện sáu thi thể, trong đó có bốn là chết vì trúng đạn, một là chết vì bị cắn đứt động mạch chủ ở cổ, một bị vật thể chưa xác định đâm thủng tim, hung thủ của ba trong bốn nạn nhân chết vì trúng đạn và hung thủ giết nạn nhân còn lại không phải là cùng một người, bởi vì từ ba cái xác có thể suy ra hung thủ không am hiểu về súng ống, chỉ người mới học nghề mới bắn như vậy, mỗi nạn nhân đều bị bắn vài phát mới chết.
Ebert khá hiểu Ive, nạn nhân bị một phát đạn ngay giữa đầu và nạn nhân bị cắn chết tất nhiên là kiệt tác của hắn, về phần những người còn lại thì không cần nói cũng biết đáp án.
Mộc Như Lam bắn đinh vào tim kẻ đứng gần cô nhất rồi cướp súng từ tay đối phương, bởi vì loại đinh này vô thanh cắm vào người nên tên đàn ông đứng cạnh cô còn trở tay không kịp, những tên đang đứng xem Ive dần bị nghiền thành thịt vụn đương nhiên cũng không phát hiện Mộc Như Lam đã lấy được súng và còn nhặt thêm khẩu súng của tên đàn em bị cắn chết, bởi vì không có kỹ thuật gì nên cô chỉ có thể bắn lung tung một lèo, may mà khẩu súng có độ giật rất nhỏ, bằng không cổ tay nhỏ bé của cô nhất định sẽ không chịu nổi.
Nhìn cô gái nằm nhắm mắt yếu ớt làm người ta không khỏi thêm cẩn thận nâng đỡ, trong mắt Ebert hiện lên thần sắc phức tạp, hắn nhận cuộc gọi của Mặc Khiêm Nhân, ngại mấy bác sĩ ở đây, hắn chỉ có thể báo một tin bình an ngắn gọn, tiện thể nói luôn, Ive lại thoát.
Mặc Khiêm Nhân thở phào nhẹ nhõm, có điều mối thù với Ive xem như đã kết, vốn khi nghị viên Savile cố chấp muốn đưa Ive đi cứu người bất chấp lời cảnh cáo của hắn là hắn đã nói rõ sẽ không bắt Ive lại rồi, hắn không có hứng thú đối với con mồi đã từng rơi vào tay, nào ngờ tên kia to gan lớn mật, không dám tìm hắn trả thù mà lại đi tìm Mộc Như Lam! Đúng là thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối lại xông vào!
Đợi đấy, Ive, mi mà rơi vào tay ta lần nữa, ta cam đoan sẽ lột da mi rồi đá xuống địa ngục thoát thai hoán cốt!
++++
Mộc Như Lam vừa nhập viện chưa được bao lâu thì Kha Xương Hoàng đã tới nơi, ngoài ra còn có cả những người ở Kha gia. Đang vui vẻ ở hộp đêm mà tự dưng bị mẹ gọi đến đây, Kha Kim Lan tức đến nghiến răng trèo trẹo, thầm nghĩ ai cũng chết hết mà sao Mộc Như Lam lại còn sống! Đúng là tai họa tồn tại ngàn năm!
Mộc Như Lam không bị thương nên tỉnh lại rất nhanh, cảnh sát nhân đó ùa tới thẩm vấn, kết quả là cô bảo cô không biết gì cả, tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trong bệnh viện, đây là cái cớ tốt nhất, cô bị biến thái lừa bắt đi định giết, còn sống đã là may mắn lắm rồi, về phần những điểm đáng ngờ khác, chỉ cần bọn họ không tìm được chứng cứ thì Kha gia nhất định sẽ bao che cho cô.
Quạ kêu, đêm lặn, trăng tà, mọi vật như trở về vạch xuất phát.
++++
Hồng Kông. Khu Cửu Long.
Quán bar ngầm hỗn tạp rồng rắn, náo nhiệt vô cùng.
Vừa đến Hồng Kông mấy tiếng đồng hồ, Lưu Bùi Dương đội mũ, đeo kính, mặc một chiếc áo len trùm đầu màu đen, hắn cầm cái gương bất li thân lên săm soi một hồi, xác nhận mình trông thật hoàn hảo rồi mới lén lút bước vào quán bar. Vì là lần đầu tiên đến một nơi như thế này nên Lưu Bùi Dương rất tò mò, hắn cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, ngặt nỗi bộ dạng bỡ ngỡ đậm chất “ma mới” – cộng thêm gương mặt ưa nhìn mà cặp kính không thể che giấu nổi – vẫn khiến hắn bị nhiều người trong quán bar chú ý.
Thiếu niên này trông như con cừu non đi lạc vào thế giới hắc ám.
Đây không phải là một quán bar bình thường, cứ nhìn những ánh mắt đầy mùi máu kia là biết.
Lưu Bùi Dương nhìn quanh một lát rồi đi tới quầy bar, gõ gõ bàn nói, “Cho tôi một ly… Ờ… Sô đa.”
Lưu Bùi Dương một phần tò mò về nơi này, một phần lại cảm thấy kỳ lạ, Đoạn Nghiêu bảo hắn tới đây làm gì? Do thám quân địch chăng? Đây là quán bar của Ám Long à? Mẹ nó, nhìn ánh mắt bẩn thỉu của bọn gay kia kìa, ông đây đẹp thật nhưng không phải để mắt chó các người nhìn! Chọc cho mù hết bây giờ!
Đoán rằng Đoạn Nghiêu muốn mình do thám quân địch ở quán bar này, Lưu Bùi Dương nhận lấy ly sô đa từ tay bartender với vẻ mặt băn khoăn, hớp xong một ngụm, hắn cầm ly sô đa dạo quanh một vòng, sau đó tiến về phía dãy hành lang phòng riêng.
So với đại sảnh ồn ào, dãy phòng bên này yên tĩnh hơn rất nhiều, Lưu Bùi Dương từ từ bước vào, nghĩ bụng có khi nào may mắn nghe trộm được gì hay không…
Trong căn phòng thứ hai đếm từ trong ra ngoài.
Trên bộ sô pha tròn màu đỏ ngồi một vài người, thoạt nhìn đều khá trẻ tuổi, mỗi người một vẻ, mà nổi bật nhất chính là chàng trai có khuôn mặt thanh nhã đang ngồi cười ôn hòa ở chiếc ghế chính giữa.
“Thanh Hổ đã chết.” Chân bắt chéo, tay lắc lắc ly rượu, Mộ Thanh Phong bày ra bộ dạng hoa hoa công tử điển hình, “Nghe nói là bị một tên biến thái nước ngoài giết chết, vốn tên này muốn giết Mộc Như Lam nhưng Thanh Hổ lại xen chân vào, cuối cùng không những không bắt được Mộc Như Lam mà còn bị liên lụy.”
“Xì! Thằng ngu!” Mộ Dương Khúc nóng tính hừ một tiếng khinh bỉ, “Có cái địa bàn mà cũng không giữ nổi thì còn chạy về Hồng Kông làm tích sự gì.”
“Ít nhiều cũng có chút tác dụng.” Người đàn ông chiếm trọn chiếc sô pha cười ôn hòa bảo, giọng nói nghe như một người tốt, “Chẳng phải hắn đã cứu Mộc Như Lam sao?”
“Ban đầu muốn bắt cô ta cơ mà? Với cả như vậy đâu thể gọi là cứu?”
“Sao lại không?” Mộ Thanh Phong đạp Mộ Dương Khúc một cái, miệng cười gian trá như mèo trộm được thịt.
Mộ Dương Khúc còn kịp chưa hiểu ý của hắn thì cửa phòng bất thình lình mở toang, một thiếu niên đeo kính mặc áo màu đen té nhào xuống đất cắt ngang cuộc hội thoại, không khí cả phòng cứng đi vì sự xuất hiện đột ngột của một kẻ xa lạ.
Trong khoảng khắc ngã xuống, Lưu Bùi Dương nghĩ, nếu khuôn mặt hắn có bị làm sao thì hắn nhất định sẽ giết hết lũ bọn chúng!
Vốn Lưu Bùi Dương đang loanh quanh bên ngoài xem có may mắn nghe trộm được tin gì tuyệt mật hay không, nào ngờ tuyệt mật đâu không thấy, chỉ thấy một lũ gay chết bầm. Bọn chúng người đông thế mạnh, Lưu Bùi Dương biết mình không nên gây chú ý ở một nơi như thế này nên đành bỏ chạy, ai ngờ lúc chạy ngang căn phòng này thì cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, người bước ra có quen biết đám gay đang đuổi theo đằng sau hắn, bọn chúng hét to bảo gã cản Lưu Bùi Dương lại, gã ta không tóm lấy Lưu Bùi Dương mà lại đẩy mạnh một cái làm hắn ngã uỵch vào đây.
“Ha ha, oắt con, có giỏi thì chạy nữa đi!” Một tên đàn ông béo núc ních phấn khích xông tới, Lưu Bùi Dương bị vẻ ngoài già nua xấu xa của lão làm mắc ói, ngoái đầu thấy có một người đàn ông đang nhìn mình cười cười, Lưu Bùi Dương lập tức đứng dậy chạy sang, miệng hét to như kêu cha gọi mẹ, “Anh à!”
“Phụt!” Mộ Thanh Phong phun hết rượu vang ra ngoài.
====
Sáng dậy ngáp dài ngáp ngắn mở máy làm chương này thì facebook báo “Mặc Khiêm Nhân likes your photo”, tỉnh cả ngủ =)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...