“Tôi…”
“Cô cất cái bộ mặt buồn nôn đó đi,” Bạch Tố Tình còn chưa nói xong, Chu Nhã Nhã đã mất hứng cắt ngang. Một vài học sinh đi qua thấy vậy thì xầm xì.
Chu Nhã Nhã dứt lời lập tức bỏ đi, mặc kệ tiểu bạch liên ở phía sau. Cô rất không ưa những thiếu nữ như Bạch Tố Tình, lí do là loại người này khiến cô có cảm giác không chắc chắn, không nắm rõ trong tay. Hơn nữa, cách
đây không lâu cũng đã có một đứa con gái điềm đạm đáng yêu như thế tìm
đến nhà, tự nhận là bồ nhí được ba cô bao nuôi, suýt chút nữa làm ba mẹ
cô ly hôn. Tuy rằng sau này xác minh được rằng đứa con gái kia có vấn đề về thần kinh, nhưng từ đó trong Chu Nhã Nhã đã hình thành một loại phản xạ, hễ nhìn thấy những tiểu bạch liên như Bạch Tố Tình là liền cảm thấy chán ghét. Đương nhiên, Chu Nhã Nhã không biết một chuyện: kẻ tiểu tam
có vấn đề về thần kinh đó là do chính Mộc Như Lam thuê diễn kịch.
Kiếp trước, Chu Nhã Nhã cũng đã gặp Bạch Tố Tình như thế này, chỉ khác là
khi đó cô rất có thiện cảm với Bạch Tố Tình, chứ không phải chán ghét
như hiện tại.
Bạch Tố Tình càng tức giận, trên mặt càng tỏ ra
đáng thương. Cô ta bối rối đứng tại chỗ, đầu hơi cúi, chiếc váy màu
trắng bọc lấy thân hình gầy yếu, thoạt nhìn nhu nhược vô cùng – giống
như một cô con dâu nhỏ bị hiếp đáp nhưng không dám phản kháng – thu hút
sự thương cảm của rất nhiều nam sinh xung quanh.
Cô ta thầm cười
lạnh, đùa giỡn lũ con trai quả thật vô cùng dễ dàng, chỉ cần diễn vài
điệu bộ tiêu chuẩn là có thể khiến cho bọn chúng nâng niu cô ta như công chúa.
Đột nhiên có người hô to, “Mau lên! Mau đến xem hội trưởng của chúng ta biểu diễn!”
Một câu vừa dứt, những nam sinh vừa định đi đến an ủi Bạch Tố Tình lập tức chuyển hướng, chạy nhanh về phía hội trường.
“Mẹ nó! Cậu dám giành chỗ ngồi của tôi thử xem!”
“Nhảm nhí! Trên ghế có ghi tên của cậu sao? Tránh ra!”
“Muốn chết à…”
Tiếng tranh luận của các nam sinh luẩn quẩn bên tai Bạch Tố Tình khiến sắc
mặt cô ta cứng đờ. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, khi còn ở Pháp, cô ta
được toàn bộ đàn ông vây quanh che chở, chưa bao giờ phải nếm trải cảm
giác bị hắt hủi…
…
Chuẩn bị mất cả tuần, nhưng lễ kỷ niệm
chỉ kéo dài một ngày. Đối với học viện quý tộc mà nói, kỷ niệm thành lập trường là một hoạt động hữu ích có khả năng thành công rất cao, bởi vì
sẽ xuất hiện rất nhiều người địa vị có xã hội cao đến tham dự, nếu biểu
hiện tốt, thanh danh của học viện chắc chắn được nâng cao.
Sau
bài diễn thuyết mở màn của Mộc Như Lam là một tiết mục đàn piano đơn
giản, cô không cần ánh sáng hay trang sức phụ trợ cũng có thể thu hút
ánh nhìn của khán giả, tất cả đều bị chùm âm thanh trong trẻo đang phiêu đãng trong không trung kia làm cho tĩnh lặng.
Mà thực tế, có rất nhiều người đến đây vì Mộc Như Lam.
“Dãy ghế B toàn là người của các trường đại học Mỹ, đại học Harvard, đại học Yale, đại học California, đại học Princeton, có cả đại học Columbia… Oa trời ơi! Nếu tôi nhớ không lầm thì hết học kỳ sau là Mộc Như Lam thi
vào đại học… Bây giờ các đại học danh tiếng đã vội đến chiêu mộ rồi à?”
Lục Tử Mạnh ngồi cùng Mặc Khiêm Nhân ở chỗ bí mật gần đó từ khi mở màn,
hiện tại hắn không ngừng lải nhải, lại còn an ủi vỗ vỗ vai của người
thanh niên ưu tú đang ngồi cạnh, “Khiêm Nhân, thần thoại về cậu sẽ sớm
bị cô gái này đạp lên, tin tôi đi.”
Mặc Khiêm Nhân thản nhiên
nhìn bàn tay người anh em tốt đặt trên vai mình, đến lúc Lục Tử Mạnh
nhanh chóng rụt tay lại thì hắn mới hài lòng quay đầu nhìn về phía khán
đài. Thấy vậy, Lục Tử Mạnh bất mãn nói thầm, “Xùy, thích sạch sẽ cũng
vừa vừa thôi chứ…”
Lục Tử Mạnh quen Mặc Khiêm Nhân đã 25 năm, hầu như hiểu hết mọi thói quen và sở thích của hắn.
Ngồi cạnh cây đàn piano màu trắng, Mộc Như Lam mặc trên người đồng phục Lưu
Tư Lan, nắng vàng rực rỡ ôm lấy cô. Hàng mi dài tinh tế, mái tóc đen che bớt một phần gương mặt, cô mỉm cười dịu dàng, đôi mắt đen lấp lánh ánh
sáng, sưởi ấm trái tim mọi người.
Thật là một cô gái kì diệu.
Như hoa sen trong hồ nước, như tuyệt tác của tạo hóa.
Cô nhất định là thiên sứ hạ phàm mang đến hạnh phúc cho nhân gian.
“Oh God…” Một người đàn ông tóc vàng ngồi ở dãy ghế A vừa lẩm bẩm vừa cầm
máy ảnh đứng dậy làm che mất tầm nhìn của người ngồi sau, có điều hắn
không thàm để ý đến tiếng quát tháo của người nọ, chỉ chuyên tâm bấm máy ảnh liên tục, tách tách tách. Thế nhưng trái tim hắn vẫn đang kêu gào,
chưa được, cô gái này vẫn còn có một mặt tuyệt vời khác! Thân là một
nhiếp ảnh gia chân chính, nhất định phải nắm bắt được tâm hồn của mẫu
ảnh!
Hắn tiếp tục chờ đợi…
“Nhiếp ảnh gia nổi tiếng người
Pháp, Laurence Monde,” Lục Tử Mạnh há hốc mồm, nãy giờ hắn ngồi đây quan sát những người ngồi tại dãy ghế A, bởi ai được xếp ngồi vào vị trí
quan trọng ấy cũng đều có lai lịch và quyền thế lớn, có điều không ngờ
lại xuất hiện cả Laurence Monde, người này rất ít khi nhận lời mời, hắn
là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp của hoàng thất, không dễ gì được hắn
chụp hình.
“Hắn làm gì vậy?” Lục Tử Mạnh kỳ quái nhìn Laurence
đứng bất động, người ngồi sau bị hắn che mất tầm nhìn đã tức đến đỏ mặt, Lục Tử Mạnh tưởng tượng cảnh vị kia nóng giận đá cho Laurence té lăn
quay, thiếu chút nữa thì cười to.
Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nhìn lướt qua, “Bắt giữ linh hồn. Yên tâm đi, lần này hắn chụp không tốt lắm.”
“Hả?” Sao mà biết được hay vậy?
“Hắn đang rất phấn khích, thân thể hơi run, mạch cổ đập nhanh, mỗi khi hắn
muốn bắt giữ lấy thứ gì đó thì đều có biểu hiện như thế. Vậy nên, chúc
mừng hắn gặp khó khăn,” Mặc Khiêm Nhân thong thả vắt chân, câu chữ lạnh
nhạt nhưng lại khiến cho Lục Tử Mạnh vui sướng khi thấy người khác gặp
họa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...