Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Ebert thong thả bước vào bệnh viện, toàn thân toát lên khí chất quý tộc Châu Âu. Người quanh đó nhìn hắn mà trong lòng không khỏi cảm thán, sao dạo này có nhiều nhân vật nổi bật tới đây thế nhỉ? Ước gì được bằng một góc của họ thì tốt biết mấy…

Ebert đi thang máy lên tầng ba, tiến về phía phòng bệnh của Kha Vãn Nhu.

Ngải Bảo Trân đang cầm bình thủy định đi rót nước thì bỗng thấy một người đàn ông ngoại quốc tiến lại đây, bà ta dừng chân hỏi, “Cậu là…”

Ebert trình ra giấy chứng nhận và thẻ chứng minh thân phận mà cảnh sát đã đưa cho hắn, “Tôi là Ebert, tôi có chút chuyện muốn hỏi Kha tiểu thư, bây giờ có tiện không?” Lễ mừng năm mới ở Mỹ đã trôi qua cùng dịp giáng sinh rồi, rỗi quá không có gì làm, Ebert chợt nhớ đến thỏi nam châm hút biến thái mang tên Mộc Như Lam này, nghe nói cô đã đến Hồng Kông, thế là hắn chạy ngay tới đây, không ngờ vừa xuống máy bay thì đã nhận được một bất ngờ lớn.

Giết người lấy máu và cắt mất tử cung, chẳng phải trong ngục giam của Amon cũng có một tên biến thái với thủ pháp tương tự đấy sao? Ive Sparsona, tên sát nhân biến thái từng khiến cả California bàng hoàng sợ hãi, nghe nói hắn đã bỏ trốn sau cuộc phẫu thuật cho con gái của nghị sĩ Savile nhưng thật không ngờ hắn lại chạy đến tận Hồng Kông xa xôi này.

Năm đó Ive chính là tên sát nhân mà Ebert và Mặc Khiêm Nhân cùng truy đuổi, điều làm Ebert bực nhất là hắn còn chưa thấy mặt Ive đâu thì Mặc Khiêm Nhân đã bắt được rồi, đã thế lời đề nghị nghiên cứu của hắn cũng bị Mặc Khiêm Nhân từ chối với một lý do hết sức đáng ghét: sợ hắn bị đám biến thái trong kia đồng hóa!

Đương nhiên Ebert biết Mặc Khiêm Nhân đang ám chỉ ai, còn có thể là ai nữa ngoài viện trưởng tiền nhiệm của bệnh viện tâm thần Coen – kẻ luôn được cho là đủ khả năng so bì với hắn?


Ebert dù sao cũng là một người lý trí, hắn biết mình có tài đứng ở góc nhìn kẻ sát nhân mà suy đoán hành tung và kết nối tư tưởng với đối phương, thiên phú như vậy quả thật rất dễ bị kẻ xảo quyệt đồng hóa, vì thế Ebert tuy tức Mặc Khiêm Nhân thật nhưng cũng sẽ không lấy đó làm lý do gây sự, hắn hiểu rõ độ nguy hiểm của đám biến thái kia.

Thế nhưng bây giờ Ive lại tự dẫn xác đến, hơn nữa Ebert còn có cảm giác hắn ta đã gần trong gang tấc. Chỉ có thể nói đây đúng là ý trời, hắn đã hứng thú với Ive từ lâu lắm rồi!

Ngải Bảo Trân đọc chứng minh thư, biết người này là cảnh sát, bà ta nhìn về phía Kha Vãn Nhu vừa tỉnh dậy muốn ăn chút cháo, gật đầu, “Được, nhưng tôi hy vọng các anh có thể phá án nhanh nhanh một chút, những chuyện thế này thật quá khủng khiếp, một tên biến thái ẩn náu ngay trong trường học…” Ngải Bảo Trân nghĩ giả sử lúc Kha Vãn Nhu tới hiện trường mà tên sát nhân vẫn chưa rời khỏi, con bé nhất định sẽ có kết cục giống như cô nữ sinh kia, thật kinh khủng, điều này thật quá kinh khủng!

“Yên tâm đi.” Ebert nhếch môi cười, lần này không có Amon, Ive là con mồi của hắn, hắn sẽ không để hắn ta tự do được lâu đâu. Ban đầu hắn còn định đến sở cảnh sát tìm tên Ive nhưng lại nghĩ Ive chắc sẽ không ngu đến mức dùng tên thật, mà cho dù có dùng thì hắn cũng sẽ mang một gương mặt khác.

Kha Vãn Nhu ngồi trên giường, nghe Ngải Bảo Trân nói có người muốn hỏi về chuyện tối qua, cô ta lập tức cảm thấy phiền chán, chẳng ai muốn nhớ lại những chuyện như thế cả, khác gì phim kinh dị đâu chứ! Thế nhưng khi nhìn thấy Ebert thì mọi bực dọc đều tan thành mây khói, lại là trai đẹp nước ngoài, khí chất có vẻ khá tương đồng với bác sĩ Ive.

Khí chất đương nhiên là giống nhau rồi, bởi vì Ebert đang dần đứng vào vị trí của Ive. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mặc Khiêm Nhân không cho hắn đặt chân vào ngục giam, những kẻ bị Mặc Khiêm Nhân tống vào đó đều cực kì nguy hiểm, Ebert chỉ cần sơ suất một chút là sẽ bị đồng hóa ngay. Có thể thiên phú của hắn rất hữu dụng trong việc phục vụ FBI nghiên cứu tâm lý tội phạm biến thái, nhưng Mặc Khiêm Nhân không xem trọng điều này, khả năng Ebert bị đồng hóa là quá cao.

“Cô có thể kể cho tôi nghe chút chuyện xảy ra vào tối qua được không?” Ebert đứng bên cạnh Kha Vãn Nhu với nụ cười trấn an.

Kha Vãn Nhu ngượng ngùng nhìn Ebert, cố gắng kìm nén cảm giác kì lạ dưới đáy lòng, “Hôm qua tôi chỉ thấy thi thể, không nhìn thấy tội phạm…”

“Ừm, dĩ nhiên là thế.” Cô ta mà gặp Ive thì còn sống được đến bây giờ chắc? Biến thái không có lòng trắc ẩn, giết người diệt khẩu là chuyện hết sức bình thường. Ebert nhìn Kha Vãn Nhu, đôi mắt thâm thúy dần sâu như hắc động, “Cái tôi muốn biết là cảm giác của cô ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy thi thể, ẩn dưới nỗi sợ hãi, cảm giác khách quan về thi thể đêm qua…”

Đúng vậy, đây mới là điều mà hắn quan tâm, thông qua cái nhìn của người thứ ba, hắn sẽ nắm được cảm giác khách quan của Ive khi để lại thi thể, từ đó nhập vai Ive, hiểu rõ tâm tư và cảm giác của hắn ta, thậm chí là tìm ra manh mối về nạn nhân tiếp theo để đi trước một bước và tóm lấy Ive. Đây chính là cách mà hắn làm việc!

Vì sao Ive lại thích thú tử cung của phụ nữ đến thế, tới tận bây giờ vẫn chưa có ai tìm ra câu trả lời, bởi vì hắn không bao giờ để lại dấu vết, bọn họ không biết thứ gì đã bóp méo tâm lý của Ive nên không thể tiến hành trị liệu cho hắn. Không biết bệnh thì kê đơn thế nào được?


Kha Vãn Nhu cau mày khó hiểu, cô ta chỉ mới hồi tưởng là trong đầu đã xuất hiện gương mặt trắng bệch như quỷ, ngoài sợ hãi ra thì làm gì còn cảm giác nào khác?

Ebert hơi cúi xuống, mặt đưa sát vào Kha Vãn Nhu, Kha Vãn Nhu căng thẳng muốn quay đi nhưng lại bị hắn nắm cằm kéo trở về, “Có. Hãy suy nghĩ thật kỹ càng, trí óc con người là một thứ kỳ diệu, đối với cái gì đã thấy, bên cạnh những cảm giác chủ quan được nhân lên nhiều lần, luôn luôn tồn tại các cảm giác khách quan bị vô thức bỏ qua. Bây giờ, chúng ta trở lại đêm qua…”

Ánh mắt Ebert dần trở nên quỷ dị, Kha Vãn Nhu nhìn vào mắt hắn, sắc mặt bắt đầu mơ màng, cứ như thể linh hồn của cô ta đã bị hút vào đôi mắt ấy, một lần nữa trở lại cái toilet u ám ở tầng sáu tối qua. Xung quanh lặng ngắt, tấm gương sau lưng phản chiếu hình ảnh cô gái trong gian phòng để mở, sắc mặt cô ta trắng bệch, đôi mắt vô hồn trợn to, quần áo trên người thật sạch sẽ, cô ta ngồi ngay ngắn trên bồn cầu, tựa như vẫn còn sống…

“Cảm giác được chưa?” Vào lúc Kha Vãn Nhu sợ đến đờ cả người, một giọng nói đầy an tâm chợt vang lên bên tai.

Nỗi sợ của Kha Vãn Nhu dần dịu lại, nhớ lại thi thể trong buồng vệ sinh, cô ta chậm rãi gật đầu, “Cảm giác được…”

“Cái gì?”

“Tôi thấy…”

++++


Chất lỏng màu đỏ được rót vào trong ly, để lại một vệt sóng sánh.

Mùi thơm tuyệt vời hòa trộn cùng hương rượu thanh ngát, phiêu đãng giữa không trung, hoàn hảo đến tột cùng.

Đặt trên chiếc dĩa tinh xảo, những miếng thịt nướng hấp dẫn được trang trí bởi súp lơ và cà chua, nước sốt đậm đà làm nổi bật sắc hương, kích thích vị giác con người.

Nữ bác sĩ ngồi đối diện Ive, nhìn đĩa thức ăn đẹp hệt như thành phẩm của đầu bếp nhà hàng năm sao, trái tim cô ta đập thình thịch vì phấn khích và hạnh phúc, bác sĩ Ive đúng là hoàn hảo! Thật muốn trở thành người phụ nữ của anh ta!

Ive rót rượu cho cô ta, đoạn, hắn nâng tay cầm dao lên và nói, “Thử xem.”

Nữ bác sĩ ngồi thẳng lưng lên, cầm lấy dao nĩa, cố hết sức để mình trông không quá mất tự nhiên, so với sự tao nhã của đối phương, động tác của cô ta quả thật hơi vụng về.

Cầm dao bạc cắt một miếng thịt nhỏ rồi bỏ vào miệng, hương vị hơi lạ nhưng tóm lại vẫn rất ngon, cô ta tò mò hỏi, “Đây là thịt gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui