Vẻ mặt Mộc Như Lam trông rất vô tội, nụ cười dịu dàng cũng hết sức ngây thơ, cứ như thể cô không hề biết điều này là có gì không ổn.
Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam, yết hầu gian nan di chuyển lên xuống, hắn cụp mắt nhìn sang chỗ khác, “... Em tự thay.”
“Nhưng thế này thì thay kiểu gì?” Mộc Như Lam nâng tay lên, hai tay bị bọc thành hai cái bánh bao thì mà làm sao mà cởi quần?
“Anh đi nhờ bà chủ nhà trọ...”
“Không cần.” Mộc Như Lam đứng dậy giơ tay lên làm chiếc áo len bị hở vùng bụng, vòng eo thon thả lộ ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn Mặc Khiêm Nhân chăm chú, “Khiêm Nhân thay giúp em đi, cả áo cũng thay luôn, có được không?” Theo Mộc Như Lam, cô đã giúp hắn “ra” một lần rồi, còn gì phải thẹn thùng nữa đâu, vả lại, Mặc Khiêm Nhân là của cô mà, cái gì của mình thì cứ việc sử dụng thoải mái.
Mặc Khiêm Nhân vội vàng kéo áo xuống che đi cái bụng nhỏ đang lộ ra ngoài, cửa sổ chưa đóng, coi chừng bị cảm. Hắn vô tình nhìn thoáng qua lưng của Mộc Như Lam, thấy phần eo gần thắt lưng bị tím bầm một mảng, lan đến tận trong quần.
Cứ nghĩ đến chuyện trên người cô vẫn còn rất nhiều vết thương mà hắn chưa nhìn thấy là Mặc Khiêm Nhân lại cảm thấy phiền não hết sức, đã vậy Mộc Như Lam còn nhìn hắn chằm chằm như thế, hắn không thể làm gì hơn ngoài việc đỏ tai lạnh mặt đồng ý, chỗ cần bôi thuốc hình như cũng có chút… đặc biệt.
Cái cách Mặc Khiêm Nhân cố tỏ ra bình tĩnh để che giấu sự ngượng ngùng khiến Mộc Như Lam thích thú không thôi, đôi mắt xinh đẹp vui vẻ híp lại thành hai vầng trăng khuyết.
Quần áo ngủ rộng thùng thình được đặt cạnh giường, Mặc Khiêm Nhân ngồi xổm xuống, mới chỉ đụng vào khuy quần của Mộc Như Lam thôi mà mấy ngón tay đã run hết cả lên, trong lòng dày vò gần chết.
Vì chênh lệch chiều cao nên hắn phải ngồi xuống mới có thể thay quần cho Mộc Như Lam, có điều khi đấy hắn sẽ đối mặt với vùng tam giác của cô, không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn phải tự tay cởi quần cho cô, Mặc Khiêm Nhân nghĩ mà đầu bốc khói, đã thế tiểu Khiêm Nhân còn vô sỉ rục rịch làm hắn khó chịu vô cùng, mà nếu để Mộc Như Lam quay lưng lại thì hắn sẽ phải đối diện với cái mông cong cong của cô, đường nào cũng chết!
Đáng lẽ hắn không nên đồng ý làm chuyện này!
“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam hơi cúi đầu nhìn hắn, bộ dạng thuần khiết vô tội như thêm dầu vào lửa, Mặc Khiêm Nhân mất tự nhiên khép chân lại một chút, hắn quay mặt sang chỗ khác, cắn răng tháo khuy, kéo khóa, cởi quần, ném lên giường, sau đó cầm quần ngủ bằng sợi bông lại gần để Mộc Như Lam xỏ chân vào.
So với Mặc Khiêm Nhân đang cực kì xấu hổ, cô nàng biến thái nọ bình tĩnh hơn rất nhiều, cô chống tay trên vai hắn, chậm rãi xỏ chân trái vào quần, đến khi nâng chân phải lên, cô hít nhẹ một hơi. Mặc Khiêm Nhân ngay tức khắc quay đầu lại, nhìn về phía đầu gối chân phải của cô.
Toàn bộ đầu gối cơ hồ đã sưng tấy lên, nhát dao của Jack quá đột ngột, cô vừa té xong đã phải vội vàng chống dậy làm đầu gối bị đập mạnh xuống đất, cộng thêm Mộc Như Lam dù trời lạnh đến mấy cũng không thích mặc hai cái quần, hạt cát nhân đó xuyên qua vải cắt vào da, thân yếu thịt mềm mà da cô lại trắng nên vết thương mới nghiêm trọng như vậy.
Mặc Khiêm Nhân nào kịp nghĩ đến thứ gì khác, hắn cẩn thận giúp Mộc Như Lam xỏ chân vào, kéo quần lên, đặt cô ngồi xuống giường, sau đó xắn ống quần.
Miếng gạc thấm thuốc sát trùng nhẹ nhàng làm sạch miệng vết thương, người đàn ông nửa quỳ chuyên tâm giúp cô xử lý vết thương, tựa như một kỵ sĩ toàn tâm toàn ý phục vụ công chúa – anh tuấn, bản lĩnh, và thành kính mười phần.
Mộc Như Lam cúi đầu nhìn hắn, mái tóc đen phủ lên làn da tái nhợt càng làm nổi bật màu mực bất hoại, tóc hắn không thô chút nào, dù không mềm bằng của cô. Mộc Như Lam không khỏi chạm tay lên đó, sợi tóc lành lạnh đâm vào lòng bàn tay, ngứa đến tận trong tim.
Mặc Khiêm Nhân khựng tay một lát rồi lại tiếp tục công việc bôi thuốc. Hắn vốn không thích tiếp xúc tay chân, đụng vào đầu lại càng không, thứ nhất là vì bệnh sạch sẽ, thứ hai là vì một vài nguyên nhân tâm lý. Chỉ có Mộc Như Lam là ngoại lệ, ở cạnh Mộc Như Lam, hắn không những hết bệnh sạch sẽ mà còn biết đến xấu hổ ngượng ngùng – cái cảm giác mà hắn tưởng mình sẽ không bao giờ trải nghiệm.
Xử lý xong vết thương trên đầu gối, Mặc Khiêm Nhân ngẩng đầu nhìn Mộc Như Lam, “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
“Phía sau rất đau.” Mộc Như Lam ngoái đầu ra sau lưng.
Mặc Khiêm Nhân lập tức nghĩ đến hình ảnh mình vừa nhìn thấy, so với việc Mộc Như Lam bị đau thì chuyện ngượng ngùng quả thật không đáng nhắc tới...
Nói thế chứ hắn vẫn rất ngượng.
Mộc Như Lam nâng hai tay lên để tiện cho Mặc Khiêm Nhân cởi áo len ra và thay bằng áo ngủ rộng rãi. Mặc Khiêm Nhân định đánh nhanh thắng nhanh, nào ngờ cái áo len lại mắc vào khuy áo lót của Mộc Như Lam làm áo lót bị kéo tuột lên trên, trực tiếp rời khỏi vị trí vốn dĩ của nó.
Tuy lúc sáng Mặc Khiêm Nhân ý loạn tình mê đã sớm có tiếp xúc thân mật nhưng vì hắn gài khuy lại cho Mộc Như Lam rất nhanh nên cũng không thấy rõ lắm, bây giờ chúng đột ngột đập thẳng vào mắt như vậy, Mặc Khiêm Nhân không thể không sững người, vô thức nhìn chằm chằm vào bộ phận không nên nhìn kia.
Mặt của Mộc Như Lam vẫn đang bị chiếc áo len chưa cởi hết che khuất, cảm giác áo ngực dịch chuyển rất rõ ràng nên cô cũng không khó hiểu được tình huống hiện tại, im lặng trong chốc lát, thấy Mặc Khiêm Nhân chưa chịu lấy cái áo vướng trên đầu mình xuống, Mộc Như Lam bèn gọi, “Khiêm Nhân?”
Mặc Khiêm Nhân vẫn không trả lời, vì thế cô nói, “Em sắp không thở nổi nữa rồi.”
Ngực bị cái gì đó đắp lên, áo len trên đầu cũng được kéo xuống dưới, không còn gì cản trở tầm mắt, Mộc Như Lam thấy Mặc Khiêm Nhân quay mặt vào tường, sống lưng hắn cứng ngắc, hai tay thì máy móc khuấy thuốc nước —— trong khi loại thuốc này hoàn toàn không cần khuấy.
Mộc Như Lam cúi đầu nhìn chiếc chăn bông đang phủ lên cơ thể mình, sau đó nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, “Khiêm Nhân?”
“... Anh không cố ý...” Mặc Khiêm Nhân đáp thật nhẹ.
“Nói không cố ý là xong à?” Mộc Như Lam hơi thu lại nụ cười, ngữ điệu trầm trầm như đang tức giận.
Sống lưng Mặc Khiêm Nhân càng cứng hơn.
“Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, Khiêm Nhân.” Mộc Như Lam nói hết sức nghiêm túc, hai giây sau, cô nhếch môi cười, “Mau lại đây mặc áo ngực cho em đi. Anh làm nó tuột ra thì phải có trách nhiệm đưa nó về vị trí cũ mới được.”
Mặc áo ngực... Giúp cô ấy mặc áo ngực...
Mặc Khiêm Nhân lặng lẽ rút khăn giấy lên lau cái mũi đang ngứa, tuy chiếc khăn không dính màu đỏ nhưng hắn vẫn có cảm giác mình sẽ chảy máu mũi bất cứ lúc nào...
“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam chớp chớp mắt, “Anh ngượng à? Rõ ràng hồi sáng đã ngậm đã hôn đã liếm...”
“Đừng nói nữa.” Mặc Khiêm Nhân vội ngắt lời cô rồi im lặng đứng dậy, cúi đầu đi đến trước mặt Mộc Như Lam, hắn khom người xuống, gỡ cái chăn đang che cảnh xuân ra, run run cầm lấy chiếc áo ngực đã tuột lên tận xương quai xanh, nhẹ nhàng kéo nó trở lại vị trí ban đầu.
Như vậy hẳn là được rồi? Mặc Khiêm Nhân căng thẳng như lâm đại địch.
“Không được.” Thấy Mặc Khiêm Nhân tưởng như vậy là xong, Mộc Như Lam mỉm cười bảo, “Nếu chỉ làm thế này thì bộ ngực của em sẽ không thoải mái, phải để áo bao trọn bầu ngực rồi gài lại, em đang phát dục, mặc không đúng sẽ bị đau cho xem.”
“...” Mặc Khiêm Nhân đứng cứng ngắc tại chỗ.
“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam mềm giọng gọi tên hắn hết lần này đến lần khác, “Khiêm...”
Cảnh vật đột nhiên chao đảo, đợi đến khi ý thức được thì Mộc Như Lam đã bị đặt nằm trên giường, cô thấy đôi mắt vốn luôn ánh màu xám lạnh nhạt nay chìm trong một vực nước đen sâu hun hút như muốn xoáy nát hồn phách con người.
Hắn gập một chân đè lên đùi của cô, hai tay thì ép ở hai bên đầu. Hương bạc hà thanh lạnh bao trọn lấy Mộc Như Lam, cô không hiểu gì cả, người đàn ông này đang nhìn cô bằng một ánh mắt có tính xâm lược rất mạnh, nó vừa xa lạ lại vừa nguy hiểm, nhưng vẫn chưa đến mức khiến cô muốn giết hắn.
“Khiêm Nhân?”
“Đừng tùy tiện nói chuyện.” Mặc Khiêm Nhân lên tiếng, chất giọng khàn khàn nửa buồn bực nửa nguy hiểm, “Đừng tùy tiện nói chuyện với anh, đừng tùy tiện gọi tên anh, đừng tùy tiện nói những lời không đứng đắn với anh! Chẳng lẽ em không biết, chỉ là gọi tên thôi nhưng đối với anh cũng là một sự dụ hoặc không thể kháng cự hay sao!”
Mặc Khiêm Nhân hơi giận, hắn thì cố gắng kiềm chế còn cô thì lại vô tư khiêu khích như đang xem xiếc, có cái lý nào như vậy? Thật vô trách nhiệm, thật sự quá vô trách nhiệm! Trời biết hắn sẽ làm gì với cô nếu mất đi lý trí, rõ ràng cô chẳng hiểu gì cả...
Mộc Như Lam tựa hồ bị câu nói của Mặc Khiêm Nhân làm giật mình, đôi mắt trong veo phản chiếu khuôn mặt nguy hiểm của người đàn ông. Một hồi lâu sau, cô chớp chớp mắt như gọi thần trí quay về, “Khiêm Nhân bị em quyến rũ à?”
“Đã bị quyến rũ từ rất lâu rồi.” Đã từ rất lâu, khi mà hắn vẫn còn ở Mỹ, chỉ vì biết đến vụ án kia, chỉ vì biết đến một cô gái tên Mộc Như Lam, hắn đã ra sức lưu tâm thậm chí đáp máy bay về nước, chẳng phải ngay từ khi đó, hắn đã bị cô nàng biến thái này hấp dẫn rồi sao?
Mộc Như Lam khe khẽ cười, “Vậy ra anh giận là vì không được thỏa mãn sao?”
“...” Khung cảnh tỏ tình lãng mạn bị đóng băng trong nháy mắt! Tuy nhìn chung thì cô nói vậy cũng không sai nhưng Mặc Khiêm Nhân hắn đâu phải hạng vô liêm sỉ ngày ngày tơ tưởng đến chuyện đó?! Rõ ràng kẻ đầu sỏ là cô!
Mộc Như Lam vươn tay ôm cổ hắn, “Thật lòng xin lỗi, đều là lỗi tại em, em quên mất Khiêm Nhân đang trong độ tuổi tràn đầy tinh lực, buổi sáng chỉ giải quyết giúp anh một lần là không đủ. Đừng lo, lần này em sẽ làm tới khi anh thỏa mãn mới thôi. Như vậy Khiêm Nhân sẽ không giận nữa phải không?”
“Em... A... Đừng đụng lung tung...” Mặc Khiêm Nhân đang định sửa lại cái suy nghĩ sai lầm rằng hắn tức giận là vì không được thỏa mãn, chỉ cần giúp hắn giải quyết nhu cầu thì hắn sẽ không giận nữa, nào ngờ Mộc Như Lam lại cong đầu gối cọ lên.
“Rõ ràng Khiêm Nhân rất thích mà. Không sao, dù không thể dùng tay nhưng em cũng sẽ cố hết sức để thỏa mãn Khiêm Nhân.” Người của cô, nín nhịn lâu quá lỡ nghẹn hỏng thì sao?
“Lam Lam...”
“Thích không?”
“...”
“Khiêm Nhân?”
“...”
“Khiêm Nhân?”
“Ừm...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...