Kha Uyển Tình như tìm được ốc đảo giữa sa mạc, thể xác và tinh thần đều thả lỏng, đúng vậy, bà ta còn có Mộc Như Lam, chỉ cần bà ta vẫn còn Mộc Như Lam thì bà ta sẽ không bao giờ thiếu tiền xài, Mộc thị phá sản cũng có sao đâu? Mộc Như Lam có nhà hàng Lâu Lan, Mộc Như Lam có Kha gia, bà ta là mẹ của cô, chẳng lẽ Mộc Như Lam sẽ nhìn bà ta chết đói sao? Đúng rồi bà ta có thể dựa vào Mộc Như Lam, bà ta có thể để Mộc Như Lam nuôi, không cần bán mạng cho cái công ty mà ngay cả thời gian đi thẩm mỹ viện cũng không có, và cũng sẽ không bị Hoắc Á Lận cười nhạo mình cố chấp.
Đúng, đúng thế, có Mộc Như Lam chẳng khác nào bà ta có được tất cả.
Kha Uyển Tình oán hận nhìn vào Lam Bỉnh Lân, “Được lắm, cậu nhớ kĩ cho tôi, đời này cậu đừng mơ tưởng có bất kỳ quan hệ gì với con gái tôi! Đừng hòng!”
Kha Uyển Tình nói xong bèn quay đầu xoay người rời đi, bóng lưng kia vẫn mang theo dáng vẻ cao cao tại thượng như trước, Kha Uyển Tình dùng ảo tưởng để hung hăng phát tiết cơn giận, đừng tưởng rằng bà ta không biết, Lam Bỉnh Lân có tình cảm với Mộc Như Lam, mặc dù bà ta đã từng nghĩ tới việc lợi dụng việc hắn có tình cảm với Mộc Như Lam để kiếm chác vụ lợi, nhưng mà bà ta không nghĩ rằng, đối phương hoàn toàn không để bà ta – mẹ của Mộc Như Lam vào mắt! Cái thằng đáng chết, một khi đã như vậy, đừng hòng đến gần Mộc Như Lam dù chỉ một bước!
Lam Bỉnh Lân lẳng lặng nhìn bóng Kha Uyển Tình biến mất ở cửa phòng làm việc, vẻ mặt có chút hung ác nham hiểm, đồ đàn bà ta chết tiệt, bà ta ta nghĩ mình là ai? Mộc Như Lam và hắn có ở cùng nhau hay không lại còn cần bà ta ta cho phép sao? Hừ, thật đúng với câu nói kia, loại người da mặt dày vô đối!
Chỉ chốc lát sau, ánh mắt hắn chuyển động, cầm điện thoại trên bàn bấm một dãy số, rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy, truyền đến âm thanh mang theo vài phần biếng nhác mị hoặc, “Chuyện thế nào rồi?”
“A, vừa mới đi. Xem ra có vẻ rất tức giận.” Lam Bỉnh Lân nhếch miệng cười khinh thường.
“Điều đó là đương nhiên.” Đôi môi đỏ mọng của người bên kia hơi hơi cong lên, ngón cái nhẹ nhàng ma sát chiếc nhẫn ở ngón trỏ, lười biếng ngồi trên chiếc ghế tựa lớn, như ma cà rồng lặng lẽ mở hai cánh ra trong bóng đêm.
“Vậy thì, muốn tiến hành luôn bước kế tiếp sao?” Lam Bỉnh Lân dựa lưng vào ghế nói, nói ra thủ đoạn thâm độc với đối phương, thật sự là một tên nguy hiểm mà, làm cho người ta khó lòng đề phòng, dường như dữ hổ mưu bì* không hay cho lắm, có điều, tình hình của Lam Bỉnh Lân đâm lao thì phải theo lao.
*Dữ hổ mưu bì (bảo hổ lột da): không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương (theo Quicktranslate).
“Đương nhiên, nhưng trước đó, phải cho dùng loại thuốc mạnh đã, tôi không muốn lãng phí dù chỉ một phân tiền.”
“Như vậy cũng được sao? Nhưng mà đối phương là mẹ của Mộc Như Lam, đó là sản nghiệp của Mộc gia.” Lam Bỉnh Lân có chút đoán không ra, rốt cuộc Đoạn Nghiêu này có tình cảm gì với Mộc Như Lam? Là yêu thích hay chỉ là muốn mưu hại? Năm đó Mộc Như Lam cứu hắn một mạng, cả lớp F đều cực kì yêu mến Mộc Như Lam, lẽ ra tình cảm của Đoạn Nghiêu đối với Mộc Như Lam phải càng thêm đặc biệt mới đúng, nhưng xem tình hình hiện tại thì có vẻ không phải như vậy, bởi vì Đoạn Nghiêu xuống tay quá độc ác, đến cả Lam Bỉnh Lân cũng không khỏi khiếp sợ.
“Không cần cậu quan tâm việc này.” Ngón tay trắng trẻo xinh đẹp cầm một quả anh đào đỏ từ bàn bên cạnh, bỏ vào miệng, động tác đơn giản như thế, lại lộ ra một loại mị hoặc làm cho người ta đỏ mặt tim đập rộn, giống như đóa hoa anh túc màu đen nở rộ.
Cúp điện thoại, trong căn phòng trải thảm đỏ, phía trên bậc thang là chiếc ghế lớn, thiếu niên mặc trang phục màu đen tựa vào thành ghế, trên đùi đặt một phong thư màu trắng, nhìn có chút cũ kỹ, nhưng lại được giữ gìn cẩn thận, ngón tay trắng nõn của thiếu niên nhẹ nhành vuốt ve, tĩnh lặng không một tiếng động, trong căn phòng trống trải, bóng dáng in lên mặt đất một cái bóng mờ.
+++
Mộc Như Lam đang ở trong phòng đọc sách, có người gõ cửa, nửa tháng nay Kha Uyển Tình không nói chuyện với cô mà lúc này lại mang khuôn mặt tươi cười, bưng ly sữa vào, “Lam Lam.”
Mộc Như Lam buông quyển sách trong tay ra, nhìn về phía Kha Uyển Tình, khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì, nhận lấy ly sữa, “Cảm ơn mẹ.”
Ngồi bên cạnh Mộc Như Lam, Kha Uyển Tình cười hiền hậu như thể chưa từng xảy ra xích mích, “Hôm nay Lam Lam thi thế nào? Có cảm thấy khó không? Có lòng tin hay không?”
“Khá tốt.” Mộc Như Lam đặt ly sữa lên bàn, bồ câu trắng bay đến dùng mỏ mổ tấm kính, rất ngạc nhiên bên trong có có đồ vật.
“Vậy là tốt rồi, lòng người hiểm ác, nhiều người muốn nhìn con suy sụp, nhất định con phải giữ vững vị trí, tuyệt đối không thể để cho người khác chê cười.” Kha Uyển Tình nói xong nắm chặt nắm tay, dường như Mộc Như Lam bị cười nhạo đối với bà ta ta là sỉ nhục to tát lắm.
Mộc Như Lam mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu con bồ câu trắng, “Chê cười rồi... Ai sẽ cười con vì con bị điểm kém chứ?” Ai lại nhàn rỗi buồn chán, bởi vì người khác mắc một sai lầm nhỏ đã chê cười người ta? Ai mà không có lúc phạm sai lầm? Chỉ cần mình cố gắng hết sức, trừ khi mình không có kiến thức, còn có người chê cười mình được sao? Mà cô còn phải để ý xem có bị người ta chê cười không hay sao?
Chậc, lòng dạ hẹp hòi như vậy, sống không thấy mệt mỏi hay sao?
“Có nhiều lắm chứ.” Kha Uyển Tình cao giọng, mày hơi nhíu lại, sợ Mộc Như Lam buông lỏng, “Còn hai ngày thi nữa, con không được sao nhãng, còn một kỳ học nữa là con trở thành sinh viên, trăm ngàn lần không thể sao nhãng biết không? Vị trí đứng đầu cả nước không thể để cho bất cứ kẻ nào có được, bằng không con sẽ bị người ta cướp đi hào quang rồi giẫm nát dưới chân, mọi người chỉ biết kinh ngạc thậm chí còn có thể tẩy chay Mộc Như Lam, mà quên rằng trước đây Mộc Như Lam đã từng đạt được nhiều thành tích đáng nể.
Mộc Như Lam không nói gì, mỉm cười chơi đùa với bồ câu ngốc, cầm lấy vài hạt đậu phộng ở bên cạnh cho nó ăn, bồ câu trắng kêu thầm thì, không để ý đến Kha Uyển Tình.
Kha Uyển Tình cau mày, bà ta không thích Mộc Như Lam nuôi thú cưng, nuôi thú cưng tốn rất nhiều tinh lực và thời gian, chẳng thà bà ta để Mộc Như Lam học bài suốt ngày còn hơn, con bồ câu này... chỉ muốn bắt nó làm thịt!
Vài phút sau, Kha Uyển Tình không nói chuyện, cũng không có ý định ra ngoài, Mộc Như Lam nhìn bà ta, “Còn chuyện gì nữa sao?”
Sắc mặt Kha Uyển Tình có chút khó coi, bà ta cảm thấy có chút khó chịu, khó chịu là vì bà ta bị một đứa trẻ mười sáu tuổi đùa giỡn, đòi hỏi này nọ từ Mộc Như Lam, bà ta vĩnh viễn cảm thấy đó là điều đương nhiên.
“Công ty nhà chúng ta... có thể bị phá sản.” Kha Uyển Tình nói.
Mộc Như Lam ngẩn ra, nhìn Kha Uyển Tình, Kha Uyển Tình nặng nề gật đầu, tỏ vẻ đây là sự thật chứ không phải nói giỡn.
Mộc Như Lam rút tay đang chơi đùa với bồ câu trắng về, “Mẹ muốn con hỗ trợ?”
Kha Uyển Tình lắc đầu vẻ mặt có chút mệt mỏi, “Quên đi, mẹ quản lý Mộc thị cũng đã mệt mỏi, kết thúc thì kết thúc.”
Mộc Như Lam nhìn Kha Uyển Tình, im lặng, Kha Uyển Tình duỗi tay cầm lấy tay của Mộc Như Lam, vẻ chờ mong lại có chút cao hứng, “Về sau mẹ không đi làm, Lam Lam sẽ nuôi mẹ, đúng không?” Bà ta nuôi cô mười sáu năm, cô phụng dưỡng bà ta là chuyện hiển nhiên mà? Nếu không thì vì sao mọi người lại phải sinh con dưỡng cái? Còn không phải là vì hi vọng sẽ có người nương tựa lúc già sao?
“Ý mẹ là, về sau mẹ sẽ không đi làm, muốn ngây ngốc ở trong nhà làm phu nhân, đúng không?” Khóe miệng Mộc Như Lam hơi cong lên, nhìn Kha Uyển Tình nói.
“Con không muốn?” Kha Uyển Tình sắc mặt khó coi lập tức đứng lên, giọng nói cũng lạnh đi.
“Con cái phụng dưỡng cha mẹ là lẽ đương nhiên, nhưng mẹ à, con còn phải đi học, Như Sâm và Như Lâm cũng đi học, ý của mẹ là về sau con sẽ nuôi tất cả mọi người trong nhà, con sẽ trả mọi chi phí sinh hoạt?” Mộc Như Lam tươi cười càng sâu, Kha Uyển Tình không nhìn ra nụ cười kia có ý gì, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, như thể cô đang cười nhạo bà ta.
Sắc mặt Kha Uyển Tình hoàn toàn lạnh xuống, ánh mắt bà ta tràn đầy vẻ trách cứ, “Con nói cứ như mẹ đã làm chuyện gì sai, không phải tiếng nói của con ở Mộc gia là lớn nhất sao? Ông ngoại con tặng nhà hàng Lâu Lan cho con, mẹ cũng có thể tính sơ lợi nhuận một năm là bao nhiêu.”
“Nhưng nếu dùng lợi nhuận một năm của nhà hàng Lâu Lan để chi trả cho nhà chúng ta thì mẹ nghĩ có đủ không? Cũng được, nếu mẹ bằng lòng bớt đi chút tiền tiêu giảm đi mấy nhãn hiệu trang sức và ít đi mấy cuộc bán đấu giá, cho mấy người làm thôi việc, chỉ cần dùng tiền cho chi tiêu hằng ngày và ăn mặc thì đương nhiên là có thể.” Mộc Như Lam thản nhiên nói, làm sao cô lại không nhận ra ý nghĩ của Kha Uyển Tình? bà ta muốn học theo Hoắc Á Lận hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc tiêu tiền như nước nhưng không cần làm việc, vậy mà lại muốn cô – một đứa con gái vị thành niên ở sau lưng chi trả hóa đơn cho việc bà ta tiêu xài phung phí, thật sự là ích kỷ, làm sao lại có người mẹ ích kỷ như vậy?
Quả nhiên vẻ mặt Kha Uyển Tình lập tức cứng đờ, bà ta thầm nghĩ đến Mộc Như Lam có không ít tiền có thể cho bà ta ta xài, lại quên mất còn có Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm, còn có cả mấy người giúp việc, cẩn thận tính một chút, nếu như bà ta bằng lòng sống như Mộc Như Lam nói, sống cuộc sống bình thường trong giới thượng lưu còn được, nhưng mà nếu muốn làm phu nhân thì không thể. Nhưng mà làm sao Kha Uyển Tình có thể bằng lòng sống một cuộc sống kiệm ăn kiệm dùng hằng ngày? Nói như vậy, làm sao bà ta có thể bì được với Hoắc Á Lận? Giá một bộ khuyên tai trên người Hoắc Á Lận cũng hơn một ngàn vạn, còn lợi nhuận một năm của nhà hàng Lâu Lan mới chỉ hơn một ngàn vạn...
Kha Uyển Tình ngồi cứng ngắc một lúc, trong đầu có chút loạn, một khi con người đã đưa ra quyết định, hơn nữa cho rằng quyết định kia là rất tốt, đột nhiên có chướng ngại vật ở nơi nào cản trở nói cho người đó rằng không thể thực hiện quyết định kia được, trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng bực bội, cũng không bằng lòng trở lại tình trạng trước kia. bà ta mới nghĩ tới việc không cần phải liều mình cực khổ cho công ty mà còn phải nhìn sắc mặt của người khác, muốn Mộc Như Lam nuôi, Mộc Như Lam không nuôi nổi bà ta, không cho bà ta được một cuộc sống như mong muốn, trong lòng bà ta khó chịu, nhưng dù như thế nào cũng không nguyện ý cứu vớt công ty Mộc thị nay chỉ còn là cái vỏ rỗng.
Bỗng nhiên, bà ta lại nghĩ tới điều gì, đôi mắt sáng lên, “Con có thể tìm ông ngoại con.”
Mộc Như Lam nhìn Kha Uyển Tình, tươi cười trên môi rút đi.
Kha Uyển Tình không nhìn ra Mộc Như Lam mất hứng, lòng tràn đầy vui mừng nói, “Đúng vậy, con có thể tìm ông ngoại con, ông ngoại con thương con như vậy, sở hữu không ít công ty, bảo ông ấy cho con một công ty, không phải được rồi sao?”
“Mẹ, con còn phải đi học.” Mộc Như Lam thản nhiên nói.
“Con có thể vừa đi học vừa quản lý công ty mà.” Kha Uyển Tình nói với vẻ đương nhiên, trong học viện Lưu Tư Lan có nhiều người vừa đi học vừa đi làm trong công ty, xem Lam Bỉnh Lân, không phải chỉ hơn Mộc Như Lam một tuổi thôi sao? Người ta cũng đã quản lý Lam thị rất tốt, Mộc Như Lam đọc nhiều sách như vậy, cũng không thể nào không có khả năng ứng dụng vào thực tế chứ? Ít nhất cũng phải làm tốt hơn Lam Bỉnh Lân!
“Con không đồng ý.” Mộc Như Lam mỉm cười dội một một gáo nước lạnh vào Kha Uyển Tình.
Vẻ mặt vui sướng của Kha Uyển Tình lập tức trầm đi, “Con nói cái gì?”
Mộc Như Lam cười hiền lành nhìn bà ta, ngữ điệu đanh thép, “Nhà hàng Lâu Lan là ông ngoại tặng cho con, cho nên con có thể nhận là chuyện đương nhiên, nhưng con dựa vào cái gì mà đòi ông ngoại cho con một công ty? Làm sao con có thể nói với ông ngoại đây? Nói cho ông biết bởi vì con không thể nuôi nổi người mẹ tham vinh hoa phú quý với một nhà hàng Lâu Lan sao? Lợi nhuận một năm cũng không đủ cho bà ta dùng trong một buổi đấu giá? Có lẽ ông ngoại sẽ đón con về Hồng Kông ngay lập tức ấy chứ.”
Mộc Như Lam sẽ không đòi hỏi điều gì từ người khác, cũng giống như họ không giúp đỡ cô lúc cô khó khăn, chính cô sẽ dùng hết sức lực để đứng lên, cũng sẽ không cầu xin người khác giúp đỡ, bởi vì cô tin tưởng, chỉ cần cô không chết, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, miễn là cô nhớ chỉ cần cố gắng trả giá tương xứng, là có thể làm được, mà không cần giống như kẻ ăn xin cầu xin sự giúp đỡ.
Kha Uyển Tình lập tức vỗ bàn đứng dậy, căm tức nhìn Mộc Như Lam, “Con nói mẹ là một người tham vinh hoa phú quý?” Kha Uyển Tình bị chọc giận, Mộc Như Lam dám nói bà ta như vậy? Chẳng phải cô vẫn luôn là đứa con gái ngoan của bà ta sao? Làm sao cô dám nói bà ta như vậy?!
“Ngại quá, con ăn ngay nói thật, khiến mẹ tổn thương rồi sao?” Mộc Như Lam mỉm cười nói, trong nháy mắt Kha Uyển Tình bị chọc tới mức nổi giận đùng đùng.
“Bây giờ con muốn cãi nhau với mẹ hả? Mộc Như Lam giáo dưỡng của con chạy đi đâu mất rồi?!” Kha Uyển Tình chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Mộc Như Lam sẽ đối xử với bà ta như vậy.
“Nếu như mẹ cho rằng con cố ý cùng mẹ đôi co thì tùy. Về phần giáo dưỡng... nói giáo dưỡng với mẹ, không phải là chuyện rất ngu xuẩn sao?” Người đàn bà ta nanh nọc, bởi vì bà ta nuôi dạy tôi cho nên tôi không thể ra tay với bà ta sao? Hiện tại Kha Uyển Tình không khác gì một con quạ bị vặt trụi lông, muốn tìm kiếm phượng hoàng che chở, đồng thời còn nhòm ngó lông vũ của phượng hoàng, một kẻ không tự lập luôn muốn dựa vào người khác ngay từ đầu, lợi dụng cô, cô nhẫn nhịn im hơi lặng tiếng, không phải sao? Ngạo mạn như vậy, ai sẽ bố thí cho bà ta?
“Mày...” Kha Uyển Tình không thể tin nổi trợn mắt, tức giận ngực phập phồng kịch liệt nhìn Mộc Như Lam mỉm cười, trước kia bà ta cảm thấy ấm áp tốt đẹp, lúc này lại hận không thể xé rách mặt của cô, cơ thể và ý nghĩ phối hợp, bà ta giơ cao tay lên, tát mạnh xuống mặt của Mộc Như Lam.
“Bộp!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...