Lưu Miên quăng quà lên trên chiếc giường lớn mềm mại, sắc mặt cô ta tối sầm, tiệc sinh nhật đang diễn ra tốt đẹp, không dưng lại bị tên Mặc Khiêm Nhân kia làm mất vui!
Cô ta nặng nề phỉ nhổ hai lượt, sau đó mới nhìn về phía đống quà, trong đấy có một hộp quà bọc giấy kẻ sọc màu xanh lá. Mộc Như Lam từng nói sẽ tặng một thứ mà cô ta cực kì mong muốn, nhưng kỳ thật chính Lưu Miên cũng quên bẵng là cô ta đã nói mình muốn cái gì, cô ta thuộc tuýp người dễ dãi có mới nới cũ. Dù gì đi nữa, nếu đã là quà do Mộc Như Lam tặng thì hẳn sẽ không phải thứ tầm thường.
Xé giấy bọc quà, Lưu Miên háo hức mở hộp, thế nhưng đập vào mắt cô ta lại là một chiếc đồng hồ đeo tay, tâm trạng lập tức tệ đi, “Đây là cái gì?” Lưu Miên chán chê cầm lên lật qua lật lại, không phải Cartier cũng chẳng phải Tiffany, căn bản chỉ là một món đồ tạp nham vô giá trị!
Lưu Miên nhíu mày, bực tức ném đồng hồ vào thùng rác, thiện cảm với Mộc Như Lam cũng theo đó mà biến mất sạch sành sanh. Cho dù không phải là thứ cô ta thực sự muốn có thì ít ra cũng phải là hàng cao cấp chứ? Cái loại quà này may ra chỉ có cô ta lúc bé mới ưa thích, còn bây giờ, nó hệt như đang nhắc nhở cô ta, nếu không có Hoắc Á Lận thì hiện tại cô ta chính là hạng người bần cùng rách rưới, tuổi gì mà đòi làm pháp y với con em nhà giàu!
Lưu Miên nhìn sang đống quà, chợt thấy một hộp quà màu đỏ tương đối nổi bật, thầm nghĩ Bạch Tố Tình như thế thì chắc cũng chẳng tặng được thứ gì hay ho. Cô ta vốn định trực tiếp ném đi nhưng lại không nhịn được tò mò, vì vậy liền xé mở, cùng lắm thì lại tiếp tục ném vào thùng rác.
Có điều Lưu Miên không ngờ thứ Bạch Tố Tình tặng sẽ là một món đồ chơi, hơn nữa trông qua cũng biết là một món đồ chơi cao cấp. Lưu Miên ngạc nhiên nhìn con rắn nhỏ màu xanh lá cây vừa lấy ra khỏi hộp quà, thân rắn được hình thành từ nhiều khối lập phương nhỏ kế tiếp nhau, hình như có vài đốt rỗng ruột, nếu mở ra có lẽ sẽ nhận thêm bất ngờ. Con rắn nhỏ mỉm cười, hai bên má là hai vòng xoắn ốc đo đỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Đồ chơi có loại đắt loại rẻ, mà thứ cô ta cầm trên tay chắc chắn không phải hàng rẻ tiền.
Thật ra thứ trong hộp quà màu đỏ mới là món quà Mộc Như Lam tặng Lưu Miên, còn trong hộp quà màu xanh lá chỉ là thứ mà Bạch Tố Tình tùy tiện mua, cô ta đã đánh tráo hai món quà hòng khiến Lưu Miên sinh ra thiện cảm rồi giúp cô ta nói chuyện với Hoắc Á Lận, một người đàn bà cao cao tại thượng luôn khinh thường kẻ dưới.
Rõ ràng Bạch Tố Tình đã đi đúng bước, Lưu Miên thật sự rất thích món quà này.
Lưu Miên vốn định mở con rắn ra xem bên trong có cái gì không, nhưng chỗ nối ở giữa hai phần rỗng ruột phải dùng loại tua vít cực nhỏ mới tháo được. Cô ta lắc lắc, cảm thấy bên trong có cái gì đó động đậy thì lòng hiếu kì càng lớn hơn, ngặt nỗi không tìm thấy tua vít nên đành phải lắp lại đặt ở đầu giường.
Lưu Miên lần lượt mở những món quà còn lại, nhìn sơ tất cả đều là đồ quý giá, chỉ có Mộc Như Lam keo kiệt nhất, Lưu Miên càng lúc càng không vui, vốn đang định giúp nó nói tốt vài câu trước mặt Hoắc Á Lận, hiện tại xem ra, hừ!
Lưu Miên thu dọn quà tặng rồi nhìn lại phòng mình, cảm thấy thật thư thái. Cô ta thích ngủ dựa vào cửa sổ nên giường được kê tựa vào bức tường ngay bên cạnh cửa sổ, như vậy cô ta lúc nào cũng có thể ngửi thấy không khí trong lành bên ngoài. Lưu Miên cảm thấy đêm nay cô ta nhất định sẽ ngủ rất ngon, vì thế liền cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Giữa căn phòng im lặng, tiếng hát của người phụ nữ truyền ra xa xăm. Cửa sổ bị gió bật tung, lộ ra rừng rậm nhân tạo tối đen một mảng, chiếc rèm chao đảo đung đưa, trên bức tường nơi đầu giường, một cái bóng màu đen như ẩn như hiện...
…
Mộc Như Lam ngồi làm bài tập tại chiếc bàn đặt trước cửa sổ, đây là kiến thức năm nhất đại học y, từ vấn đề cơ bản đến vấn đề chuyên sâu hơn một chút. Mỗi khi gặp phải những chỗ khó hiểu, Mộc Như Lam thường dùng bút dạ quang đánh dấu lại rồi lên mạng tra tìm thông tin, nếu tìm không thấy thì cô sẽ đến trường học hoặc bệnh viện hỏi các chuyên gia, trước nay đều như vậy.
Bỗng nhiên cô nghĩ ra điều gì đó, một cái bóng đèn lóe lên trong đầu, hình như trong phòng làm việc của Mặc Khiêm Nhân ở Lưu Tư Lan ngoại trừ sách tâm lý học thì có cả sách y học. Ừm, tuy rằng không quá hy vọng vào một nhà tâm lý học tội phạm nhưng cô thực sự rất muốn biết vấn đề trong cuốn sách này nên lí giải như thế nào, không chờ được đến lúc chạy tới bệnh viện hỏi người khác.
Vì vậy Mộc Như Lam lấy di động ra, trực tiếp gọi điện thoại.
Tại thời điểm này, vị Mặc Khiêm Nhân tiên sinh theo tác phong đoan chính ngủ sớm dậy sớm đã nằm thẳng trên giường, nhưng vì thần kinh cảnh giác quá mức nhạy bén nên khi di động vừa rung lên, hắn đã lập tức mở hai mắt, bật người dậy hệt như những lần trước.
Mặc Khiêm Nhân cầm lấy điện thoại, liếc mắt nhìn tên người gọi, một tay nhấn nút nghe một tay vô thức sờ lên mí mắt.
“Khiêm Nhân đã ngủ rồi à?” Giọng nói mềm mại của cô gái ở đầu dây bên kia vang lên, trong thoáng chốc, Mặc Khiêm Nhân chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu, đã rất lâu rồi hắn không tìm thấy cảm giác này.
“Chưa.” Mặc Khiêm Nhân tựa vào đầu giường xoa xoa mi tâm.
“Em có một vấn đề y học không hiểu, anh giải thích giúp một chút được không?”
“Vấn đề gì?”
“Một cuộc nghiên cứu tại Mỹ cho thấy, phụ nữ có bộ ngực càng đầy đặn thì càng thông minh. Chỉ số IQ của phụ nữ có bộ ngực đầy đặn cao hơn khoảng 10 điểm so với phụ nữ bình thường. Tại sao lại như vậy? Trí óc phụ nữ và bộ ngực của họ có gì liên quan đến nhau? Nhưng em nghe nói, phụ nữ không thể có cả ngực lẫn trí.”
“...” Bên kia Mặc Khiêm Nhân trầm mặc vài giây, “Trễ như vậy, em không ngủ được là vì nghiên cứu loại vấn đề này sao?”
“Đây là một vấn đề thực sự nghiêm túc.” Mộc Như Lam trang trọng nói, vậy mà Mặc Khiêm Nhân lại nghe thấy vài phần ý cười trong đó, thì ra cô không biết tìm hiểu vấn đề này ở đâu nên mới đặc biệt gọi điện hỏi hắn sao?
Mặc Khiêm Nhân lại trầm mặc hồi lâu, “Được rồi, chúng ta thảo luận vấn đề khác bổ ích hơn.”
“Hả?” Mộc Như Lam hứng thú sục sôi.
“Lúc em giết chết hai người kia, trên tay đeo thứ gì đó nên hung khí mới không có dấu vân tay của em, đúng không?”
Khóe miệng Mộc Như Lam cong lên, nụ cười dịu dàng xinh đẹp, “Đúng vậy.”
Rất có khả năng thứ đó đã bị đốt đi. Lúc ấy lửa mới chỉ cháy một chút vào bên trong kho hàng, như vậy thứ đó nhất định phải rất mỏng rất nhẹ, hơn nữa phải dễ dàng bắt lửa, thậm chí còn khó thấy bằng mắt thường khi đeo trên tay, nếu không thì Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao đã chẳng ngu ngơ không hiểu tại sao trên mặt dao lại không có dấu vân tay của Mộc Như Lam.
“Là túi plastic trong suốt à?” Mặc Khiêm Nhân nghĩ, trong hoàn cảnh đó thì chỉ có túi plastic trong suốt mới có vẻ khả thi.
“Ha ha... Cũng gần như vậy.” Mộc Như Lam cười thành tiếng, khóe mắt nhẹ khơi chút tà khí, tựa như một thiên sứ đang đùa bỡn ác ma, “Là bao cao su ấy mà.”
Lúc ấy trên chiếc xe, ngoại trừ dao rọc giấy và bút máy, còn có cả một hộp Durex.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...