Đoạn Nghiêu ngồi ở vị trí cuối cùng của hàng ghế cuối cùng, hắn vắt chéo chân gác lên mặt bàn, ghế đổ ra sau tựa sát vào tường, bàn tay xinh đẹp của thiếu niên cầm lấy một quyển sách không bìa, che đi đôi mắt hắn.
Nhưng khi Lam Nhất Dương trở về chỗ ngồi, đôi mắt đào hoa trên khuôn mặt câu hồn ngay tức khắc quét về phía hắn. Đoạn Nghiêu rất ngạc nhiên, hôm ấy Mộc Như Lam rốt cuộc đã nói cái gì với Lam Nhất Dương mà hại hắn suy sụp đến nông nỗi này. Lúc trước Đoạn Nghiêu còn xem trọng Lam Nhất Dương vì hy vọng hắn có thể cướp Lam thị từ tay Lam Bỉnh Lân, thế nhưng bây giờ hắn ta chỉ biết đánh nhau gây sự, hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, cứ như bực bội giận dỗi ai. Chẳng lẽ Đoạn Nghiêu hắn phải tìm đến Lam Bỉnh Lân sao? Thật nhức đầu, dã tâm của Lam Bỉnh Lân quá lớn, hắn không ưa chút nào.
“Lão đại, nếu cậu cứ nhìn hắn như vậy thì người ta sẽ tưởng các cậu có gian tình đấy.” Lễ Thân ngồi bàn trên đang quay xuống định nói gì đó thì liền bắt gặp Đoạn Nghiêu chăm chú nhìn Lam Nhất Dương, hắn không khỏi cười hì hì.
Nghe thế, Thái Sử Nương Tử ngồi ở phía trước lập tức hoàn hồn, cô khiếp sợ nhìn Đoạn Nghiêu, “Gay?!”
Bàn tay cầm gương của Lưu Bùi Dương run lên, hắn quăng gương xuống đất rồi cũng khiếp sợ nhìn Đoạn Nghiêu, “Thật á? Lão đại come out rồi! Đây đúng là hạnh phúc lớn nhất của cộng đồng nam nam chúng ta...”
“Thôi ngay.” Đoạn Nghiêu khẽ đảo đôi mắt đào hoa côi lệ, nhất thời bọn họ không dám ầm ĩ nữa, biểu cảm khoa trương trên mặt cũng thu lại.
“Đùa chút ấy mà.” Lễ Thân cười hì hì, giây tiếp theo liền khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, “Xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Gì?”
Thái Sử Nương Tử lập tức tiếp lời, “Không hiểu sao cấp trên lại đột nhiên điều tra kỹ càng tài sản, chức vụ trước đây và án kiện của tất cả các quan chức tỉnh chúng ta.”
“Bố cậu tham nhũng làm rối kỉ cương?” Đoạn Nghiêu nhìn về phía Thái Sử Nương Tử.
Vẻ mặt Thái Sử Nương Tử cứng đi, “Mấy chuyện đó tớ làm sao biết được, nhưng có lẽ là có...” Thường thì làm gì có chuyện không tham nhũng, nhất là người đã ngồi vào ghế cục trưởng như bố cô, “Quan trọng là, những người bị kéo xuống ngựa đều đã từng qua lại với bố tớ, sớm muộn gì lửa cũng lan đến nơi, tớ sợ ông ấy...” Thái Sử Nương Tử chưa nói hết câu nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Nếu bố Thái Sử Nương Tử xuống ngựa thì cục cảnh sát sẽ có biến động lớn, những gì bọn họ bố trí trước đây đều trở thành công cốc, thân phận của Thái Sử Nương Tử cũng sẽ bị ảnh hưởng, đây quả thật không phải chuyện tốt.
Đoạn Nghiêu hơi hạ mí mắt, ngón cái chậm rãi ma sát chiếc nhẫn nơi ngón trỏ, một hồi lâu sau, hắn nói, “Chuyện này tôi sẽ xử lý.”
“Xử lý như thế nào?” Lễ Thân hỏi, đây là chuyện chính trị, nghe nói là nhiệm vụ cấp trên giao xuống, ngay cả tổ chức hắc đạo “Ám long” bá chủ tỉnh J cũng không tiếp tục bảo vệ Kim gia vì sợ thật sự chọc giận chính phủ.
“Tôi tự có cách.” Dứt lời, Đoạn Nghiêu lại cầm quyển sách che đi gương mặt.
Mọi người thấy vậy cũng không hỏi gì thêm, bọn họ đều biết Đoạn Nghiêu có bí mật, nhưng từ khi quyết định đi theo hắn, bọn họ đã giao phó sự tin tưởng, lòng trung thành và thậm chí cả tính mạng cho hắn. Người không ngông cuồng, uổng đời thiếu niên. Bọn họ không đi theo con đường bằng phẳng mà cha mẹ đã sắp đặt, cho dù sau này ngã tan xương nát thịt thì cũng không oán không hối hận.
...
Bình thường Mộc Như Lam luôn rời trường trễ hơn những người khác. Sau khi trải qua chuyện lần trước, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm càng thêm lo lắng về vấn đề này, bọn họ cảm thấy Mộc Như Lam một mình đứng giữa dãy phòng học vừa rộng vừa trống như vậy thì thật không an toàn, vì thế quyết định chờ Mộc Như Lam cùng nhau về nhà. Khi ba chị em về đến nhà thì trời đã sập tối.
Trong nhà đang có vài vị khách, nghe nói là vừa gấp rút bay từ thủ đô đến đây, bọn họ mặc tây trang màu đen, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.
Kha Uyển Tình ngồi đối diện bọn họ, vẻ mặt không thể gọi là tốt.
Ngay khi Mộc Như Lam đặt chân vào nhà, bọn họ lập tức nhận ra cô, “Mộc tiểu thư.”
Mộc Như Lam thoáng kinh ngạc, đây không phải là lần đầu tiên cô gặp những người này, vào ngày kỷ niệm thành lập học viện Lưu Tư Lan, bọn họ đã ngồi ở phòng hội nghị mà nói với cô rằng: Mộc Như Lam, quốc gia muốn cháu.
Đã xảy ra chuyện gì khiến bọn họ phải cấp tốc bay đến đây?
Một chút kinh ngạc qua đi, Mộc Như Lam liền khôi phục tư thái lúc trước, cô ngồi xuống cùng bọn họ chầm chậm nói, lẳng lặng nghe.
Hóa ra là vì Chu thị trưởng đã lợi dụng quyền hạn để nhanh chóng đưa đơn khởi tố đến toà án, tòa án nhận được thư tố tụng như thế thì tất nhiên không thể tiến hành theo trình tự thông thường, đành phải đưa vụ việc lên cho cấp trên xử lý. Mộc Như Lam có thân phận rất đặc biệt, cấp trên chắc như đinh đóng cột là sẽ thu cô về dưới trướng, ngay cả vị trí cho cô cũng đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Vậy mà lại đột nhiên có người muốn kiện Mộc Như Lam, yêu cầu kiểm tra xem Mộc Như Lam có bệnh tâm thần hay không, nếu có thì người giám hộ sẽ phải bồi thường, còn nếu không, bọn họ sẽ tố cô tội cố ý giết người.
Sát nhân tâm thần không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, chỉ có điều người giám hộ sẽ phải gánh lấy phí bồi thường, nhưng ai thèm để ý đến chuyện này? Cho dù là cố ý giết người hay là tâm thần giết người thì đó cũng là một đả kích nghiêm trọng đối với niềm kỳ vọng và sự tin tưởng mà bọn họ dành cho Mộc Như Lam, vì thế bọn họ mới phải cấp tốc bay từ thủ đô tới đây.
Mặc dù bọn họ cũng biết đối phương không có chứng cớ, không thể lập án.
Thiên tài Mặc Khiêm Nhân năm đó cũng giống như Mộc Như Lam bây giờ, chỉ vì một chút hiểu lầm, bọn họ đã dễ dàng thả Mặc Khiêm Nhân vào tay nước Mỹ, sau đó dù khẩn cầu đến mấy cũng không thể vãn hồi. Hiện tại bọn họ sao có thể tiếp tục phạm phải sai lầm? Nếu lại lần nữa tự tay tống tiễn một nhân tài, bọn họ sẽ bị người đời cười cho thúi mặt mất.
Ý của bọn họ là, tòa án sẽ không công khai thẩm tra xử lý vụ án này, mọi người phải tự giải quyết nội bộ.
“Nực cười, thật sự quá nực cười! Đám Kim Bưu Hổ bắt cóc con tôi, cuối cùng không biết mâu thuẫn thế nào mà lại đâm chém lẫn nhau, vậy mà bọn họ còn dám nói ngược Lam Lam nhà tôi là kẻ tâm thần giết người cơ đấy. Lam Lam từ nhỏ đến lớn chưa hề làm hại một động vật nào, trên lầu còn đang nuôi một con bồ câu kia kìa. Lam Lam giết người? Đúng là hoang đường, vớ vẩn!” Kha Uyển Tình nghe xong thì càng thêm bực bội, bà ta cứ nghĩ bọn họ đến đây là để tự ý sắp xếp tương lai của Mộc Như Lam, nào ngờ lại là vì chuyện này, bà ta quả thực tức đến buồn cười!
Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm ngồi ở hai bên Mộc Như Lam, cảnh giác trừng mắt nhìn mấy người đối diện, hệt như đề phòng một sinh vật ăn thịt đang có ý cướp đi miếng thịt của mình.
“Mộc phu nhân, xin bà đừng kích động, hãy nghe chúng tôi nói hết.”
“Còn phải nói cái gì nữa?! Đừng nói là các ông thật sự muốn đưa bác sĩ tâm lí tới kiểm tra con gái bảo bối của tôi đấy nhé! Tôi mà để các ông làm vậy thì tôi mới là đồ điên! Mời các ông lập tức đi ra ngoài!” Cảm xúc Kha Uyển Tình đang cực kỳ kích động, bà ta không thể để Mộc Như Lam bị dính chàm, nó là kho báu của bà ta, chừng nào còn chưa vơ vét đến kiệt quệ, bà ta sẽ không cho phép bất cứ ai với bất cứ lý do nào cướp đi kho báu này!
“Mộc phu nhân, bà làm vậy cũng vô ích, chẳng lẽ bà muốn Mộc tiểu thư lên tòa trực tiếp giằng co với nguyên cáo để người ta biết hết hay sao?” Thật không hổ là người làm chính trị, vừa nói câu đầu tiên là đã đâm ngay vào tử huyệt của Kha Uyển Tình, Kha Uyển Tình làm sao cam tâm để Mộc Như Lam lấy thân phận bị cáo mà đứng trên tòa án, hơn nữa còn phải nhìn cảnh quan toà phán xem Mộc Như Lam có bị tâm thần bệnh hoạn hay không!
Mộc Như Lam vẫn giữ nụ cười ôn hòa dễ chịu trên môi, làm những người đối diện không khỏi lên tiếng an ủi, ”Yên tâm đi, cũng không phải là chuyện gì đáng sợ, chúng tôi sẽ bảo vệ cháu.”
Mộc Như Lam gật đầu, “Vậy các chú có thể nói rõ tình huống cụ thể một chút không?”
“Được.” Lên tiếng lần này là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi với chiếc kính mắt trông có vẻ tri thức, ”Theo trình tự tố tụng thông thường, từ khi khởi tố đến khi mở phiên toà thì nhanh nhất cũng phải ba tháng, thường thường sẽ là sáu tháng, khoảng thời gian đó đối với chúng tôi là quá dài, mà với cháu thì cũng không cần thiết, vì vậy chúng tôi quyết định xử lý nội bộ. Mong cháu đừng để bụng, ngày mai người khởi tố sẽ dẫn theo bác sĩ tâm lí đến phiên tòa, bác sĩ đó sẽ kiểm tra tâm lý của cháu trong một căn phòng kín...”
“Chẳng lẽ có ai nói chú ăn cắp đồ của họ rồi muốn chú cởi quần áo ra kiểm tra thì chú cũng cởi à?” Mộc Như Lam thản nhiên cắt ngang lời nói của ông ta nhưng lại không gây cảm giác vô lễ, cô gái này khiến người ta rất khó có thể phản đối.
“Cháu cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, rõ ràng bọn họ không hề có chứng cứ cho thấy cháu giết người, chỉ dựa vào lời nói của Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao mà đã muốn dòm ngó kiểm tra tâm lý của cháu sao?” Mộc Như Lam nhìn thẳng vào bọn họ, “Như vậy cũng đúng luật à?”
Phải rồi, hoàn toàn không có chứng cứ gì cả, trên bút máy và dao rọc giấy đều không có vân tay của cô, trái lại còn không hề thiếu vân tay của Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao, như thế thì làm sao có thể kiện cô tội cố ý giết người, thậm chí còn hoài nghi cô bị tâm thần bệnh hoạn?
“Cháu muốn kiện bọn họ tội phỉ báng.” Mộc Như Lam nhẹ nhàng cầm lấy ly sữa nóng mà Chu Phúc vừa bưng lên cho cô, độ ấm theo từng đầu ngón tay lan tỏa ra toàn bộ bàn tay, giọng nói tuy nhu hòa nhưng lại mang theo một sự kiên định khiến không ai có thể phản bác.
Mấy người ngồi đối diện dường như rất bất ngờ khi thấy Mộc Như Lam đột nhiên thốt ra một câu như vậy, sau đó mới sực hiểu, à phải rồi, tội phỉ báng, theo điều luật 246 luật hình sự nước ta, bất kỳ ai “công khai làm nhục người khác hoặc bịa đặt sự thật để bôi nhọ người khác, trong trường hợp nghiêm trọng” đều phải bị trừng phạt tới ba năm tù.
Nhưng người phạm tội phải đạt đến ”trường hợp nghiêm trọng” thì mới có thể cấu thành tội phỉ báng để mà lập án truy cứu.
Kẻ khỏi tố lần này tuy có bịa đặt phỉ báng nhưng vẫn chưa đến mức độ nghiêm trọng, ngoài những người trong cuộc ra thì không còn ai khác biết chuyện cả.
Quả nhiên chỉ là một cô bé 16 tuổi mà thôi.
Mới thoáng cảm thấy Mộc Như Lam trấn định đến mức bất bình thường, bọn họ nghe cô nói vậy thì ánh nhìn không khỏi dịu đi, “Cháu đừng kích động, chuyện này không cần thiết phải làm căng, đến lúc đó còn sẽ ảnh hưởng đến cháu nhiều hơn nữa.”
“Nhưng điều cháu nói là thật, bọn họ không hề có chứng cớ để kiện cháu, chẳng phải sao?” Mộc Như Lam uống một ngụm sữa, đôi mắt trong trẻo thỏa mãn cong lên, xinh đẹp thập phần.
“Đúng đó, không có chứng cứ thì khởi tố được cái gì!” Mộc Như Sâm cũng biết muốn kiện một người thì bắt buộc phải có bằng chứng xác đáng.
Mộc Như Lâm đẩy kính mắt, âm thầm gật đầu.
Những người kia bắt đầu cứng đờ vẻ mặt, tựa hồ không ngờ Mộc Như Lam lại muốn làm khó như thế. Cơ mà cũng đúng thôi, nếu đổi là bọn họ, bọn họ cũng chẳng đời nào phối hợp với kẻ kiện mình trong khi hắn ta không có khả năng khởi tố thành công theo cách bình thường. Hiềm một nỗi, tuy rằng bọn họ khó thể nào dung hòa hình ảnh Mộc Như Lam với một tên sát nhân biến thái, nhưng những lời của Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao cũng không có vẻ là giả.
Nói trắng ra là, cấp trên muốn Mộc Như Lam yên tâm phối hợp, cũng giống như năm xưa họ yêu cầu Mặc Khiêm Nhân làm một cuộc kiểm tra tương tự. Tất cả chỉ vì sự ích kỷ của bọn họ – đã quá mức coi trọng nên không muốn xuất hiện bất kỳ tì vết nào nữa. Rút kinh nghiệm từ đợt trước, lần này bọn họ khéo léo đổ hết mọi chuyện lên đầu kẻ khởi tố kia, nào ngờ Mộc Như Lam vẫn không chịu phối hợp, chẳng lẽ cô đã nhìn thấu mục đích của họ?
Nghĩ vậy, bọn họ nhìn nhau cùng phát ra tín hiệu rút lui. Hết học kỳ sau là Mộc Như Lam sẽ thi vào đại học, bọn họ không hy vọng cô sẽ chạy ra nước ngoài giống như Mặc Khiêm Nhân, mà cho dù chạy thì cũng phải trở về dốc sức cho nước nhà.
Cứ như thế, nhóm người rời khỏi Mộc gia mà không hề đả động đến chuyện giải quyết vụ án, chắc chắn bọn họ sẽ còn đến nữa.
Mộc Như Lam nhướn mày nhìn chất lỏng màu trắng ngà trong tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành ly, mái tóc đen huyền che đi gương mặt cô, khiến người khác nhìn không thấu.
Nếu cô không sống lại lần nữa rồi tìm đọc bộ sách pháp luật thì có khi còn tưởng bọn họ thực sự muốn tốt cho cô ấy chứ. Bất quá cũng không phải lỗi của bọn họ, thân là chính trị gia thì phải làm nhiều đại nghĩa, làm nhiều chuyện vì nước vì dân. Họ có lập trường của họ, cô cũng có lập trường của cô, mọi người đều ích kỷ cả thôi.
Mộc Như Lam rất yêu đất nước đã nuôi dưỡng cô, để cô được sống trong cảnh hòa bình mà không phải ngày ngày lo sợ chiến tranh như một số quốc gia khác, ở đó bắn giết như cơm bữa, rồi còn cả mấy vụ mưu sát khủng bố đại biến thái nữa.
Nhưng mà, cô thật sự là một kẻ biến thái nha, làm sao cô có thể đi gặp thứ sinh vật đáng sợ như bác sĩ tâm lí được chứ? Nhỡ đâu hắn lại giống như Mặc Khiêm Nhân tiên sinh, liếc một cái là đã nhìn thấu cô thì sao? Ai nha... thế thì hỏng bét rồi, con rối của cô vẫn chưa được làm xong, cô không muốn vào bệnh viện tâm thần đâu.
Nhưng nếu không làm theo ý bọn họ thì e rằng bọn họ sẽ tiếp tục làm khó, như vậy cũng không tốt. Nên làm gì đây, cố gắng phối hợp vì một cuộc sống yên ổn, hay là tiếp tục đấu tranh cho lòng tự tôn?
Vì thế, cô lấy di động ra.
...
Mặc Khiêm Nhân nhận được tin cũng không trễ mấy so với Mộc Như Lam, hiếm khi nào hắn về nước một chuyến, lãnh đạo cấp cao chỉ hận không thể áp bức hắn nhiều hơn, dĩ nhiên sẽ ước gì hắn tiếp nhận vụ này. Vụ án lần này khá ly kỳ, trên hung khí không có dấu vân tay của “hung thủ” theo lời khai của Kim Bưu Hổ, trái lại còn đầy rẫy vân tay của hắn ta, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bọn chúng vẫn khăng khăng rằng Mộc Như Lam là kẻ giết người.
Mà kẻ giết người, quả thật chính là Mộc Như Lam.
Làm sao cô có thể khiến hung khí không dính dấu vân tay của mình? Trong ấn tượng của Mặc Khiêm Nhân, lúc hắn cứu Mộc Như Lam ra khỏi kho hàng thì tay cô đã nhuốm đầy máu, sau đó được rửa sạch trong bệnh viện. Nếu hắn không lầm, đó hẳn là máu của hai kẻ đã chết.
Hắn cũng không sợ những người đó yêu cầu giải quyết nội bộ, Mộc Như Lam nhất định sẽ không đáp ứng, hơn nữa lá đơn khởi tố kia chắc chắn sẽ bị toà án bác bỏ dựa theo trình tự pháp luật, không có chứng cứ thì khởi tố cái rắm. Một lỗ hổng lớn đến thế, nếu Mộc Như Lam còn không nhận ra thì có lẽ hắn sẽ phải nghĩ cách cứu vớt chỉ số thông minh của cô.
Giữa thư phòng an tĩnh, chiếc di động đặt trên mặt bàn bỗng rung lên, Mặc Khiêm Nhân tựa hồ đã quá quen với chuyện đột nhiên nhận được tin nhắn, vì vậy hắn cầm lên hết sức thuận tay.
—— Có rất nhiều bác sĩ tâm lý có thể nhìn thấu tôi sao?
Đôi mắt lạnh nhạt phản chiếu ánh sáng trắng và hàng chữ đen, vài giây sau, hắn gửi tin trả lời.
—— Sẽ không vượt quá ba người.
Lúc trước hắn dựa vào trực giác nên mới nghi ngờ cô, đến tận bây giờ cũng chưa thể nhìn thấu hoàn toàn, huống chi những người khác? Thiên tài như Mặc Khiêm Nhân cũng không phải cải trắng ngoài chợ, đào đâu ra cho nhiều.
Mộc Như Lam không khỏi kinh ngạc, cô lợi hại đến thế cơ à?
—— Liệu tôi có thể đối mặt với bác sĩ tâm lí không?
—— Chỉ cần em đừng sử dụng lối tư duy của người ngoài hành tinh là được, ngoại trừ tôi ra, không được làm vậy trước mặt bất kỳ ai khác.
Nếu Mộc Như Lam không ngừng che giấu thì đến cả hắn cũng chẳng thể xác nhận sự biến thái của cô chứ nói gì mấy tên bác sĩ tâm lý khác? Trước nay đâu thiếu những chuyện tội phạm biến thái đánh lừa hay thậm chí là đồng hóa luôn cả bác sĩ. Trong nhà tù mà hắn quản lý, vơ đại cũng ra một tên dư sức dắt mũi các bác sĩ tâm lý thiếu bản lĩnh, thậm chí còn khiến bọn họ ngớ ngẩn thừa nhận ”Người này đã khỏi hẳn, hồi phục vô cùng tốt, hoàn toàn có thể xuất viện”.
Đây là lý do vì sao bọn biến thái thông minh đều bị giam giữ trong nhà tù hay còn gọi là bệnh viện tâm thần của hắn, người không đủ bản lĩnh sẽ bị bọn chúng ăn tươi nuốt sống bất cứ lúc nào. Đừng quá coi thường những kẻ biến thái thông minh, chỉ thông minh thôi là đã nguy hiểm lắm rồi, bây giờ còn kết hợp với tâm lý bệnh hoạn điên cuồng, quả thực chết như chơi.
Mộc Như Lam cảm thấy thật thú vị, bác sĩ tâm lí không thể chẩn ra bệnh tâm thần của cô? Thật hay giả đây? Nếu là thật thì sao bọn họ có thể làm bác sĩ tâm lý?
Dĩ nhiên, có hai khả năng. Một là thật, không phải bác sĩ tâm lý quá kém cỏi, mà là cô đã biến thái và nguy hiểm đến mức có thể lừa gạt bác sĩ tâm lý; hai là Mặc Khiêm Nhân lừa cô, có lẽ hắn cố ý nói với cô như thế để khiến cho cô hứng thú, sau đó ngu muội đi gặp bác sĩ tâm lý, kết quả bị phát hiện đã mắc bệnh tâm thần, đến lúc đó hắn đã có thể tống tên sát nhân biến thái là cô đây vào bệnh viện tâm thần mà không tốn lấy một giọt mồ hôi.
Nhìn đi, đây mới đúng là những gì một nhà tâm lý tội phạm học bình thường sẽ làm với một tên tội phạm biến thái.
Cũng giống như cảnh sát dụ dỗ phạm nhân nói ra chân tướng, sau đó lại không chút lưu tình quăng hắn vào tù.
Mộc Như Lam ngồi trên giường nhìn nội dung tin nhắn, đôi môi ngậm nụ cười, mắt trong như ngọc lưu ly, lại thuần túy sâu kín tựa vực thẳm.
Đại đa số biến thái đều khó thể nào lý giải những tình cảm phức tạp, cho dù cô biểu hiện rằng cô rất quý họ rất yêu họ nhưng thực ra chính cô cũng không hiểu hết được, kỳ thật cô vẫn chưa lý giải phần tình cảm này, sự tồn tại của họ có ý nghĩa gì với cô, có lẽ cô chỉ hành động theo bản năng mà thôi, phải vậy thì cô mới có thể dứt khoát bứt ra mỗi khi quyết định vứt bỏ ai đó, thậm chí còn làm ra chuyện tổn thương bọn họ.
Xem ra đây cũng là nguyên nhân Mặc Khiêm Nhân trì hoãn không tỏ tình, Mộc Như Lam không hiểu tình cảm của hắn, nếu cô không chủ động yêu hắn rồi tự mình phát hiện thì sẽ chẳng bao giờ hiểu được, mà hắn cũng đồng thời bị cô “lừa gạt”. Hắn không muốn như thế, người đàn ông thích sạch sẽ chỉ cầu một tình yêu sạch sẽ thuần túy, dù cho đối phương biến thái giết người không gớm tay.
...
Vừa tắm rửa xong xuôi, Kha Uyển Tình liền nhận được một cuộc gọi từ Hoa Phương, Hoa Phương nói một hồi chỉ xoay quanh đề nghị kiểm tra tâm lý của Mộc Như Lam, Kha Uyển Tình tức đến mức định dập điện thoại, thế nhưng Hoa Phương vẫn tiếp tục lên tiếng.
“Chẳng lẽ Mộc phu nhân không sợ sao? Chẳng lẽ bà không sợ sống chung mái nhà với một kẻ biến thái giết người không chớp mắt? Bà nghĩ mà xem, nhỡ đâu nửa đêm cô ta đứng trước giường của bà, trên tay còn cầm một con dao...”
“Bà câm miệng!” Kha Uyển Tình biến sắc hét to vào điện thoại, từ sau vụ Uông Cường, bà ta vẫn chưa được một đêm ngon giấc, hễ đặt lưng xuống là lại thấy ác mộng. Mới hôm qua gặp ác mộng, bây giờ còn phải nghe Hoa Phương nói những thứ đáng sợ như thế...
“Bà sợ đúng không? Mộc phu nhân, gặp chuyện này thì ai cũng sợ hãi. Nếu nó là người bình thường thì còn may, chắc bà cũng biết tiểu tử họ Kim kia đã làm không ít chuyện xấu, nhưng ít ra sẽ không xuống tay với người nhà, vậy nếu Mộc Như Lam thật sự bị tâm thần bệnh hoạn thì sao? Tôi biết bà yêu con gái, nhưng lẽ nào bà thật sự yên tâm sống chung mái nhà với một đứa con gái có khả năng mắc bệnh tâm thần, buổi tối ngủ nghỉ cũng phải nơm nớp lo sợ, chi bằng cứ làm kiểm tra cho an thân khỏe lòng?”
“Bà im ngay! Tôi tận mắt nhìn con gái tôi lớn lên mà lại không biết nó có bình thường hay không sao?!” Kha Uyển Tình run run thân mình, vừa giận lại vừa sợ, không thể phủ nhận, lời nói của Hoa Phương đã khiến bà ta sợ hãi, ai cũng sợ hãi khi phải chung sống với một kẻ biến thái, bất kể là tinh thần biến thái hay tâm lý biến thái, bọn chúng đều cực kỳ đáng sợ.
“Đã như vậy thì sao bà không để bác sĩ tâm lý kiểm tra nó một chút? Cứ coi như kiểm tra sức khỏe theo thông lệ cũng được. Thay vì tiếp tục giằng co khiến chẳng ai sống yên ổn, chi bằng mỗi người lùi một bước cho an lòng nhau? Chuyện này chúng ta giải quyết nội bộ không truyền ra ngoài, bà còn chần chừ gì nữa? Vả lại, hiện nay áp lực xã hội rất lớn, đi gặp bác sĩ tâm lí cũng không phải chuyện gì mờ ám, nhiều người còn nhờ cậy bác sĩ tâm lý để giảm bớt áp lực, tháng trước tôi còn đi một lần nữa kìa.” Hoa Phương nói chuyện rất khéo léo, đầu tiên là gieo rắc sợ hãi, sau đó lại ôn hòa xoa dịu, đã có sự kinh hoảng trước đó, Kha Uyển Tình sẽ cảm thấy đề nghị phía sau thực chẳng sá gì.
Kha Uyển Tình cầm di động, trong lòng thả lỏng. Cứ coi như đi kiểm tra tâm lý miễn phí, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu...
====
Và đó chính là cách Kha tiện nhân đồng ý ép Lam Lam đi gặp bác sĩ tâm lý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...