Triệu tổng cả người bốc mùi, tức nổ ruột gọi cho người đem quần áo đến cho ông ta thay, còn đe dọa Nguyễn Khả Hạ, "Cậu cứ đợi đấy!"
Nguyễn Khả Hạ không thèm để ý đến lão ta, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước, lại một trận buồn nôn trào lên.
Gần đây làm sao thế nhỉ? Không lẽ nào cái lão già dâm dê đê tiện đó bỏ thuốc vào trong đồ ăn chứ?
Nguyễn Khả Hạ ôm bồn cầu nôn đến quên trời quên đất.
Nôn xong thì vật vờ đi đến bồn rửa tay để rửa mặt.
Không để ý đến bên cạnh có một người đàn ông trung niên đang nhìn cậu đánh giá một lượt.
Nguyễn Khả Hạ phiền muộn, sao lại nghiêm trọng thế này, có khi thật sự phải đến bệnh viện một chuyến rồi.
Ài.
Đi bệnh viện khám đắt lắm, không nỡ chút nào.
Rửa mặt sạch sẽ xong, Nguyễn Khả Hạ vịn vào tường từ từ đi ra ngoài, chân nọ đá chân kia. Dạ dày nôn đến trống rỗng, cả người không còn chút sức lực nào hết, hai chân mềm nhũn ra.
Chân bỗng vấp phải cái gì đó, xém chút nữa ngã dụi.
Sau lưng có một người đỡ lấy cậu.
Nguyễn Khả Hạ quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền.
"Cảm ơn."
Người đàn ông trung niên buông cậu ra, "Không cần khách khí. Cậu vẫn ổn chứ? Vừa rồi ở trong nhà vệ sinh tôi thấy cậu nôn lâu lắm."
Nguyễn Khả Hạ vô lực gắng gượng nói, "Bây giờ ổn hơn nhiều rồi, cảm ơn chú."
Người kia nói, "Hay là, tôi đưa cậu đi bệnh viện đi. Tình trạng bây giờ của cậu thật sự khiến cho người ta phải lo lắng."
Nguyễn Khả Hạ ngay tức thì nâng cao cảnh giác.
Vừa rồi gặp phải lão già Triệu tổng dâm dê, khiến lần này cậu liền cảnh giác hơn. Bây giờ cả người cậu chẳng có chút sức lực nào cả, người này nhìn qua có vẻ khá đô con nữa. Cậu sợ đánh không lại.
Người đàn ông trung niên nhìn ra được sự phòng bị của cậu, không nhịn được cười, "Ngay gần đây có một bệnh viện, tôi muốn tốt nhất là đưa cậu đến đó. Sợ cậu đang đi thì ngất giữa đường mất."
Nguyễn Khả Hạ thở phào một hơi, thế này thì không còn nguy hiểm rồi. Cũng không đến nỗi giữa đường cái trói cậu xách đi đâu. Cậu không có tiền, không có người thân, bắt cóc cậu thì được cái ích gì chứ.
Cậu cảm thấy vị đại ca này nói có lý. Cậu thật sự thấy không ổn chút nào, dù sao cũng phải đến bệnh viện một chuyến, chi bằng bây giờ đi luôn.
Bệnh viện cách nhà hàng kia mấy phút đi bộ thôi. Người đàn ông trung niên kia tự giới thiệu mình họ Vương, ông còn lịch sự cách Nguyễn Khả Hạ một khoảng.
Đến phòng cấp cứu của bệnh viện, Nguyễn Khả Hạ nói, "Đến đây thì tự cháu đi được rồi, chú Vương, chú về đi, phiền cho chú quá rồi."
"Đợi thêm chút nữa, làm người tốt thì làm cho chót," Dường như sợ Nguyễn Khả Hạ nghi ngờ, Vương đại thúc giải thích, "Tuổi cậu cũng tầm tầm tuổi con trai tôi, bây giờ nó một thân một mình ở nước ngoài học hành. Nếu như nó gặp khó khăn, tôi mong cũng có người đến giúp đỡ nó."
Nguyễn Khả Hạ rất cảm động.
Bây giờ cậu một thân một mình không có người thân. Sự ấm áp đến từ một người lạ mặt khiến cậu cảm động muốn khóc, có khi là do người ta lúc ốm thì cực kì yếu đuối.
Nguyễn Khả Hạ vào phòng khám, đại thúc này ở bên ngoài đợi cậu.
Được một lúc, Nguyễn Khả Hạ bước ra.
Đại thúc hỏi, "Bác sĩ nói sao?"
Nguyễn Khả Hạ hoang mang nói, "Cháu nói với bác sĩ tình trạng bản thân rồi, bác sĩ bảo cháu đi siêu âm."
Đại thúc nghi hoặc, "Siêu âm?"
"Vâng." Nguyễn Khả Hạ gật đầu.
Cậu có chút hoảng loạn.
Vừa rồi khi cậu vừa nói tình trạng bản thân xong, bác sĩ liền chau mày nghiêm mặt lại, một câu cũng không nói.
Lẽ nào cậu mắc phải bệnh nan y rồi?
Lại còn loại bệnh phải siêu âm mới biết nữa.
Lẽ nào mọc khối u gì rồi.
Không đâu, vừa mới xuyên vào đây thì mắc bệnh hiểm nghèo. Không lẽ nào lại còn đen đến mức đấy được đâu chứ?
Đại thúc nhìn Nguyễn Khả Hạ sắp khóc đến nơi, quyết định tiếp tục ở cạnh cậu, lỡ đâu.......lỡ đâu mắc phải bệnh gì thật, còn có người ở bên cạnh cậu để an ủi.
Vào phòng siêu âm, bác sĩ bảo, "Vén áo cao lên, kéo quần xuống một chút."
Nguyễn Khả Hạ ngoan ngoãn làm theo.
Đầu siêu âm lạnh lẽo áp lên bụng cậu, giống như tâm tình cậu lúc này vậy. Tựa như rơi vào hầm băng.
Bác sĩ nhìn màn hình siêu âm hiển thị, lại nhìn giấy chuẩn đoán, lại quay sang Nguyễn Khả Hạ xác nhận một câu, "Cậu là nam?"
Nguyễn Khả Hạ, "Đương nhiên rồi."
Bác sĩ không nói gì nữa.
Nguyễn Khả Hạ vội vã hỏi, "Có vấn đề gì sao?"
Máy in "Xẹt xẹt" in giấy khám ra, bác sĩ trầm mặc mấy giây rồi nói, "Phải bình tĩnh, trường hợp này của cậu cực kì hiếm gặp, nhưng không phải là không có."
Giọng nói dịu dàng hơn khi nãy không biết bao nhiêu lần.
Nguyễn Khả Hạ nhịn không rơi nước mắt, "Bác sĩ, tôi có thể chịu được, anh nói thật với tôi đi. Tôi còn sống được bao lâu nữa?"
Bác sĩ siêu âm cười, đưa cho cậu tờ giấy kết quả xét nghiệm, "Cậu không bị bệnh gì hết, gần một tháng rồi, rất bình thường khỏe mạnh."
"Cái gì gần một tháng cơ?"
"Thai nhi."
Nguyễn Khả Hạ: Ồ, thai nhi.
Giây tiếp theo.
CÁI GÌ?????!!!!!!!!
THAI NHI????!!!!!!!!!
Nguyễn Khả Hạ mất hồn ngồi phịch xuống ghế dài ở hành lang bệnh viện.
Một nam thanh niên mười chín tuổi, có thai rồi.......
Ông trời đang đùa với cậu à?
Tại sao cái thế giới này đến đàn ông cũng có thể có thai?
Không ai nói với cậu đây là một cuốn sách sinh tử văn hết á.
Trong nguyên tác, hàng nguyên bản cũng đâu có thai đâu.
Nguyễn Khả Hạ tự dưng nhớ ra ngày hôm sau, sau cái hôm điên cuồng kia thì phát hiện ở sau túi quần có ba con sóc.
Cậu bị mỹ sắc mê hoặc làm mờ mắt, cậu không tỉnh táo nữa. Cậu cứ ngỡ chỉ là mơ. Thế nên đến áo mưa nhỏ cũng không đeo.
Là cậu quá mất cảnh giác, không bảo vệ bản thân.
Bây giờ hối hận. Cực kì hối hận.
Nhưng muộn rồi.
Chú Vương không đánh động tiếng nào, nhìn tờ giấy khám, mở miệng hỏi, "Bác sĩ.....nói thế nào?"
Nguyễn Khả Hạ giật mình nhớ ra bên cạnh mình còn có Vương đại ca tốt bụng chờ, vội vã lật tờ giấy khám úp xuống.
Bác sĩ nói, tuy rằng thế giới này có trường hợp đàn ông mang thai trước đó rồi, nhưng cũng cực kì hiếm. Cậu không muốn để cho người khác biết cậu có thai rồi, có lẽ sẽ bị xem là quái vật mất.
Nguyễn Khả Hạ tự vực dậy tinh thần, "Chú Vương, phiền chú quá rồi, để chú đợi cháu lâu như vậy. Bác sĩ nói không sao hết, chỉ là ngộ độc thực phẩm thôi. Chú mau về nhà đi."
"Được," Chú Vương nói, "Cậu không sao là tốt quá rồi. Lát nữa cậu định về như thế nào?"
"Cháu gọi xe là được, chú yên tâm, cháu bây giờ đỡ hơn nhiều rồi." Nguyễn Khả Hạ máy móc nở một nụ cười.
Chú Vương gật đầu, rời đi trước.
- --------------------------------
Nguyễn Khả Hạ vô tri vô giác thất thần về đến nhà, ôm chân co quắp trùm chăn.
Bây giờ đầu óc cậu vô cùng hỗn loạn.
Từ khi cậu đến thế giới này, lần đầu tiên cảm thấy không còn mơ hồ nữa.
Anh trai, đoàn đội, bạn bè..... Tất cả đều không còn nữa rồi.
Bây giờ cậu là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ không người thân, một nghệ sĩ tiếng xấu không thể xấu hơn được nữa.
Tiền trong thẻ ngân hàng còn không đủ trả tiền thuê nhà một năm......
Muốn bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm.
Nhưng Nguyễn Khả Hạ thấy bản thân mình thảm.
Cũng chẳng hề hấn gì hết.
Đều chỉ là tạm thời mà thôi.
Cậu tự biết năng lực của bản thân, cậu tin bản thân mình có thể làm lại cuộc đời.
Nhưng đứa bé này, đến quá bất ngờ, đến rồi khiến cậu hoài nghi nhân sinh.
Kể từ khi đến đây, lần đầu tiên cậu thấy khó khăn dồn dập đè nén bản thân.
Không nói đến đàn ông cũng có thể có thai, riêng chuyện này đã khiến cậu thấy hoang đường đến nhường nào rồi.
Cứ cho là đàn ông trên cả thế giới này có thể có thai đi, có thể sinh con, nhưng cậu cũng không thể sinh vào lúc này được.
Cậu biết mang trong mình một đứa con, nuôi dạy một đứa trẻ biết bao khó khăn, biết bao vất vả.
Mang thai mười tháng. Mười tháng này cậu phải cẩn thận từng li từng tí, không được chạy nhảy, không được mệt mỏi quá độ. Sau khi sinh, cơ thể phải có thời gian hồi phục, sữa bột cần tiền, bỉm tã cần tiền...... Quan trọng nhất chính là, trẻ sơ sinh cần có thời gian chăm sóc, kề cận bên cạnh.
Nguyễn Khả Hạ thấy lòng mình đã có đáp án rồi.
Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, tự lẩm nhẩm một mình.
"Xin lỗi con, đừng trách ba độc ác. Ba bây giờ không có cách nào nuôi được con."
"Bây giờ ba vẫn còn nợ nần chồng chất."
"Hơn nữa, chỉ có một người ba sẽ thiếu thốn rất nhiều tình yêu."
"Ba cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi. Không có khả năng để chăm sóc thật tốt cho con, để khi con đến thế giới này rồi sẽ chỉ có thể chịu khổ mà thôi."
"Vì thế, con đừng trách ba nhé. Đừng trách ba......."
Cứ nói lẩm nhẩm, Nguyễn Khả Hạ cay cay sống mũi, nước mắt liền ào ra.
Dù chuẩn bị tâm lý như thế nào đi chăng nữa, đưa ra quyết định như vậy khiến cho cậu cảm thấy khó chịu vô cùng. Đó là một sinh mạng đó.
Thực ra vẫn còn một sự lựa chọn. Đi tìm Phó Hàn Xuyên.
Nhưng Nguyễn Khả Hạ không hề muốn chọn con đường đó. Vì vốn dĩ cậu không muốn có đứa bé này.
Nếu bây giờ đi tìm Phó Hàn Xuyên, cái tên lạnh lùng kiêu ngạo kia có thể sẽ yêu cầu cậu sinh đứa bé này ra.
Cậu không muốn.
Cậu vẫn còn trẻ, sự nghiệp còn chưa bắt đầu. Hơn nữa cậu càng không muốn bị buộc một chỗ với Phó Hàn Xuyên.
Vì thế chỉ có thể bỏ đứa bé này đi.
Nguyễn Khả Hạ cảm thấy bản thân mình thật sự độc ác.
Cậu suy nghĩ rất nhiều. Rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Giấc mơ loạn cào cào cả lên, nào thì gương mặt lạnh lùng chay mày của Phó Hàn Xuyên, rồi tờ kết quả siêu âm trắng đen, có một đốm chấm nhỏ tựa hạt đậu.
Sáng hôm sau, Nguyễn Khả Hạ lảo đảo đánh răng rửa mặt, đờ đẫn mặc quần áo, chậm rãi xuống tầng.
Cậu tự nhủ với bản thân. Không được do dự.
Còn chưa đến một tháng, bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất.
Càng chần chừ càng khó từ bỏ.
Cậu cứ như vậy cố gắng cổ vũ bản thân, vực dậy tinh thần. Cậu đẩy cửa bước ra.
Ở trước cửa khu trọ của cậu có một chiếc Roll Royce Phantom đang đỗ.
Nguyễn Khả Hạ không nhịn được nhìn một cái, trước đây nhà cậu cũng có một cái xe ô tô.
Lúc cậu đi qua chiếc xe, cửa chỗ tài xế mở ra.
Một người đàn ông trung niên mặc quần áo vest giày da chỉnh tề bước xuống.
Người đó có gương mặt vuông chữ điền.
"Vương đại ca?" Nguyễn Khả Hạ có chút giật mình, vị đại thúc này giàu thế sao?
Không đúng.
Những người mua loại xe kiểu này thường sẽ không bao giờ tự mình lái cả. Đều là để tài xế riêng lái.
Nguyễn Khả Hạ hỏi, "Sao chú lại ở đây?"
"Chính thức giới thiệu với cậu, tôi là quản gia của Phó gia," Đại thúc lịch sự cười, "Nguyễn tiên sinh, Phó Viễn Sâm tiên sinh muốn nói chuyện với cậu."
Phó Viễn Sâm...... Nguyễn Khả Hạ nhất thời không nhớ ra cái tên này, lúc Vương đại thúc nói nửa vế câu trước, cậu còn tưởng người ngồi trong xe là Phó Hàn Xuyên.
"Phó Viễn Sâm là?"
Vương quản gia mở cửa xe, một cây gậy đưa ra, chống xuống đất, một người đàn ông tuổi đã ngoài sáu mươi bước ra.
Người này đầu tóc bạc phơ, nhưng ánh mắt sắc sảo, sức sống dồi dào.
"Ta chính là Phó Viễn Sâm."
"Phó Hàn Xuyên là cháu trai của ta."
(*) Xe Roll Royce Phantom:
//
Một số ảnh nội thất xe cho các bạn ngắm huhu: