Công ty giải trí Tinh Quang công bố tin Nguyễn Khả Hạ đã ký hợp đồng và trở thành nghệ sĩ của công ty, các fan đều vui sướng chúc mừng liên tục.
......
Lục Đình Hạo thấy được tin tức của Tinh Quang, liền nhếch môi khinh thường, gọi điện thoại cho người quản lý.
"Bây giờ Tinh Quang đang giành bài hát chủ đề của Vong Quy, cậu có nghệ sĩ nào có thể làm được không?"
Đầu bên kia trả lời. "Sếp Lục, tôi giao cho Ngải Văn Gia rồi, cậu ấy đang viết."
(*) Có thể bạn đã quên, Ngải Văn Gia là thành viên thứ 3 của nhóm RIQ mà có Nguyễn Khả Hạ và Kỳ Hàng ngày trước.
Lục Đình Hạo nói, "Bảo cậu ta nghiêm túc sáng tác cho tôi, lần này phải giành bằng được, biết chưa? Nếu để thua Tinh Quang nữa thì đừng mơ nhận được tiền thưởng cuối năm."
Ngải Văn Gia ba ngày nay bị quản lý giục ngày giục đêm, phiền muốn chết đi được. Anh biết đối thủ là Nguyễn Khả Hạ thì nào có để tâm đâu.
Trong ấn tượng của Ngải Văn Gia, Nguyễn Khả Hạ vẫn là người chịu vai trò "mặt tiền", không biết nhảy, không biết hát, chẳng qua cũng chỉ giống như cửa ải mode dễ của game thiếu nữ thôi mà.
Kể cả trong thời gian ngắn học hát học nhảy đi chăng nữa nhưng viết bài hát làm gì có chuyện dễ thế. Ngải Văn Gia cực kỳ tự tin, anh cảm thấy Nguyễn Khả Hạ có được bài hát kia chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi.
- --------------
Phó Hàn Xuyên tăng ca ở trong phòng sách, Nguyễn Khả Hạ ngồi dưới đất đọc sách, Nguyên Bảo ngoan ngoãn ngồi chơi đồ chơi.
Để có thể viết được lời bài hát chủ đề cho phim Vong Quy, Nguyễn Khả Hạ đã mua hẳn tiểu thuyết về để đọc cho ngấm tình cảm, cảm xúc cũng như mạch truyện.
Vong Quy là cuốn truyện tu tiên, văn phong của tác giả mượt mà, uyển chuyển, cách hành văn cực kỳ lôi cuốn người đọc. Trong truyện, đến đoạn sư tôn chết, Nguyễn Khả Hạ không nhịn mà khóc.
Cậu vội vàng chùi nước mắt, hít nhẹ mũi, sợ bị Phó Hàn Xuyên nhìn thấy, mất mặt lắm.
Nhưng mà Phó Hàn Xuyên đã nhìn thấy rồi, cầm lấy túi khăn giấy, đi tới bên cạnh cậu, trong giọng đầy ý cười, "Đọc sách mà cũng khóc được à?"
Mũi Nguyễn Khả Hạ đỏ hồng cả lên, vẫn giả vờ, "Ai khóc cơ? Tôi có khóc đâu."
Phó Hàn Xuyên ngồi xổm xuống, rút khăn giấy ra giúp cậu lau nước mắt, Nguyễn Khả Hạ nhận lấy rồi đuổi vội người đi, "Sao anh lại đắc ý thế nhờ? Mau đi làm việc đi."
Nguyên Bảo lúc này mới để ý đến động tĩnh bên đó, ném đồ chơi sang một bên, bò sang dùng nắm tay nhỏ tí xíu đánh vào chân Phó Hàn Xuyên.
Ba lớn dọa ba nhỏ sợ, làm ba nhỏ khóc. Xấu xa!
Phó Hàn Xuyên: "......"
Nguyễn Khả Hạ nhìn xong bật cười, bế Nguyên Bảo lên, Nguyên Bảo bắt chước động tác dỗ dành của Nguyễn Khả Hạ hay dỗ mình, lấy tay nhỏ xinh lau nước mắt giúp cậu.
Nguyễn Khả Hạ hôn Nguyên Bảo cái chụt, "Cảm ơn cục cưng, ba không sao hết."
Phó Hàn Xuyên chẳng biết phải làm sao, đứng dậy đi ra ngoài.
Phân biệt đối xử. Tốt lắm.
Nguyễn Khả Hạ đọc hết cuốn tiểu thuyết, bắt tay vào việc viết bài hát. Viết nhạc cần có kỹ thuật nhất định, không nên chỉ dựa vào cảm hứng. Nhưng để có thể làm cho giai điệu của một hát trở nên độc đáo, gây ấn tượng thì nó vẫn cần một nguồn cảm hứng làm chất dẫn.
Mấy ngày liền, Nguyễn Khả Hạ ngồi bên đàn piano, đánh đàn rồi viết lại.
Có một đoạn cậu đàn thế nào đi nữa cũng nghe không xuôi, nhưng lại không biết là mắc ở đâu.
Phó Hàn Xuyên xuống dưới tầng rót nước, thấy Nguyễn Khả Ha đang chau mày, lại lật đi lật lại bản nhạc.
Nguyễn Khả Hạ gài bút chì lên tai, ngón tay thon dài trắng muốt ấn lên phím đàn piano, cảm giác không đúng lại vò đầu bứt tai, tóc tai rối như tơ vò.
Phó Hàn Xuyên đứng nghe một lúc, cầm bản nhạc Nguyễn Khả Hạ viết lên, chỉ ở một chỗ, "Nốt này đổi thành La."
Nguyễn Khả Hạ giật thót tim, cậu nhập tâm quá, không phát hiện ra Phó Hàn Xuyên vẫn luôn đứng ở bên cạnh mình.
Nguyễn Khả Hạ hoàn hồn, hỏi, "Hử? Đổi thế nào?"
Hàn Xuyên nói, "Chỗ này......"
Anh nói một nửa liền cúi người xuống, hai tay ấn lên phím đàn.
Phó Hàn Xuyên đứng sau lưng Nguyễn Khả Hạ, tư thế giống như ôm trọn cậu vào lòng.
Nguyễn Khả Hạ toàn thân cứng nhắc, không dám động đậy.
Khoảng cách hai người quá gần, thậm chí Nguyễn Khả Hạ còn ngửi được mùi hương cơ thể Phó Hàn Xuyên.
Phó Hàn Xuyên không xịt nước hoa, nhưng trên cơ thể luôn có một hương thơm thoang thoảng.
Rất thơm.
Nguyễn Khả Hạ nghĩ, là mùi sữa tắm hay mùi nước xả vải thế nhỉ......
Ngón tay thon dài của Phó Hàn Xuyên ấn lên phím đàn một chuỗi hợp âm, nhẹ nhàng nghiêng đầu hỏi Nguyễn Khả Hạ, "Sửa như thế này, cậu thấy sao?"
"Tôi, tôi không nghe rõ, anh có thể đàn lại lần nữa không?" Mặt Nguyễn Khả Hạ hơi nóng lên, vừa nãy cậu mải hít hà xem hương thơm trên người người ta là mùi gì, có nghe thấy gì đâu.
Phó Hàn Xuyên nghe lời, lại đàn thêm lần nữa.
Lần này Nguyễn Khả Hạ nghe rõ rồi, cậu cảm thấy sửa như thế nghe êm tai hơn rất nhiều, "Được!"
Phó Hàn Xuyên đứng thẳng dậy, đưa bản nhạc cho Nguyễn Khả Hạ.
Nguyễn Khả Hạ đánh dấu ghi chép lại mới thấy lạ, "Hóa ra là anh biết đánh piano." Cậu luôn nghĩ rằng cây đàn piano này để ở nhà Phó Hàn Xuyên chỉ để làm cảnh thôi.
Phó Hàn Xuyên, "Ừ, lúc nhỏ từng học."
Nguyễn Khả Hạ không nghĩ nhiều, quay lại tập trung vào bản nhạc.
Phó Hàn Xuyên nhìn bộ dáng vô lương tâm của Nguyễn Khả Hạ một lúc, xoay người đi lên tầng.
- -----------------------------------------------
Nguyễn Khả Hạ dần dần từng bước hoàn thiện bài hát, phải đến Tinh Quang để ghi bản demo.
Phó Hàn Xuyên nói, "Sáng mai tôi đưa cậu đi."
Nguyễn Khả Hạ từ chối, "Thôi, ngược đường. Tự tôi đi được, hoặc là nhờ trợ lý đến đón cũng được."
Phó Hàn Xuyên nói, "Tinh Quang chuyển trụ sở về Ngân Hải rồi, cậu không biết à?"
Nguyễn Khả Hạ giật mình, "Sao đang yên đang lành lại chuyển thế?"
Ngân Hải là tòa nhà cao tầng của tập đoàn Phó Thị, Nguyễn Khả Hạ còn chưa hẹn giờ với quản lý, vì thế Chu Viên có khi chưa kịp báo với cậu về việc đổi địa điểm.
Phó Hàn Xuyên không đổi sắc mặt, "Lệ Nghiêu chê tiền thuê ở tòa nhà thương mại kia đắt."
Nếu đã tiện đường thì Nguyễn Khả Hạ cũng chẳng cần phải khách khí làm gì, "Được, thế thì sáng mai khi nào anh đi làm thì gọi tôi nhé."
Sáng hôm sau, Nguyễn Khả Hạ ngồi xe của Phó Hàn Xuyên đến tòa nhà Ngân Hải.
Lúc ở hầm gửi xe thì vừa hay gặp Lệ Nghiêu.
Nguyễn Khả Hạ không biết Phó Hàn Xuyên giới thiệu với Lệ Nghiêu quan hệ của hai người họ là gì, bị nhìn thấy đi cùng nhau thì thấy ngượng ngùng, mặt dày chào, "Chào sếp Lệ."
Phó Hàn Xuyên cũng lạnh nhạt gật nhẹ đầu.
Lệ Nghiêu nhiệt tình chào hỏi, trong lòng thầm mắng, giỏi ghê ha, còn đi làm cùng nhau, đắc ý ghê ha, hạnh phúc ghê ha. Ông đây chuyển nhà chuyển trụ sở đến phờ cả người, mệt muốn thăng thiên luôn này.
Lúc Nguyễn Khả Hạ vào trong phòng thu âm, Chu Viên đã ở trong phòng đợi cậu rồi.
Thời gian trước đây, công việc của Chu Viên rất bận rộn, không chú ý nhiều đến chương trình "Nhật ký trưởng thành của Idol", chỉ thấy trên tin tức thôi. Cô xem phần biểu diễn của Nguyễn Khả Hạ, khả năng ca hát thì không phải nói, nhưng nói thật, sếp vừa mới bắt đầu đã bắt cô dẫn Nguyễn Khả Hạ, trong lòng cô có chút không tình nguyện.
Vì Nguyễn Khả Hạ cũng xem như là nhờ vào quan hệ, có ô dù chống lưng. Chu viên bên ngoài ôn hòa, thực chất bên trong là "lão làng" dày dặn kinh nghiệm, cô thích chọn hạt giống tốt, bắt đầu từ số không hơn. Nghệ sĩ có chống lưng như Nguyễn Khả Hạ, cô lo là sẽ không tiến xa được.
Nhưng lần đầu tiên gặp Nguyễn Khả Hạ, cậu để lại ấn tượng khá tốt với cô, có thể thấy được con đường phát triển trong tương lại, cũng có kế hoạch và tâm huyết, chỉ là không biết khả năng sáng tác như thế nào.
Bài hát trong cuộc thi tuyển idol kia, lời bài hát hay thật nhưng một bài hát không nói lên được điều gì chắc chắn cả. hơn nữa, fan ca ngợi khả năng sáng tác của cậu lên tận trời, dễ bị thổi phồng quá mức, tạo thành cảnh thực lực không tới.
Nguyễn Khả Hạ đứng trước micro, giơ tay ra hiệu OK, nhạc dạo đầu cất lên, cậu bắt đầu hát mấy cậu, nụ cười trên gương mặt Chu Viên ngày càng lộ rõ.
Thời gian giao cho cậu không nhiều, mà có thể viết ra được một bài hát mang đậm phong cách cổ trang, bây giờ cô tuyệt đối tin rằng đứa trẻ này thực sự có tài.
Bao nhiêu ca sĩ hát được cũng khổ vì không bài để mà hát. Nguyễn Khả Hạ biết viết nhạc, cũng như tự mình tạo tài nguyên cho mình, càng không cần phải nói đến giọng hát hay ngoại hình của cậu. Kho báu cỡ này quả thật quá hiếm gặp. Chu Viên nghĩ, Lệ Nghiêu nói không sai, quả nhiên là một bảo bối.
Ghi âm được một lượt, Nguyễn Khả Hạ hỏi Chu Viên, "Chị Chu, chị thấy có ổn không?"
Chu Viên cười, nói, "Hoàn chỉnh lắm rồi, nghe xem thầy Trương nhận xét như nào."
Chuyên gia về sáng tác nhạc trong công ty đưa ra vài nhận xét, "Điệp khúc của bài hát không có vấn đề gì, còn phần thân thì tôi nghĩ nên thêm một chút bi ai, như thế sẽ hợp với chủ đề hơn."
Nguyễn Khả Hạ ghi lại, "Vâng, em cảm thấy cảm xúc của bài vẫn chưa đủ, về nhà em sẽ sửa lại lần nữa."
Chu Viên nói, "Tiểu Nguyễn, Vong Quy là tác phẩm lớn, nếu như có thể giành được ca khúc chủ đề, chắc chắn sẽ là cơ hội tốt để quảng bá danh tiếng. Hơn nữa, chị nghe nói bên Vân Đằng cũng đang tranh giành vị trí này, phong cách làm việc của công ty đó đúng thật là, đặc biệt là quản lý của Ngải Văn Gia...... Thôi không nói nữa, tóm lại là về nhà chịu khó một chút, đừng ngại khổ, nghe lời khuyên để mài dũa lại."
Chu Viên không nói thẳng nhưng Nguyễn Khả Hạ có thể hiểu được ý của cô, cô hy vọng Nguyễn Khả Hạ có thể giành được suất bài hát kết phim Vong Quy này về tay, không để nghệ sĩ bên Vân Đằng giành mất.
Nguyễn Khả Hạ cười, đảm bảo chắc nịch, "Chị Chu yên tâm, em sẽ cố hết sức."
- --------------------------------------------------
Lúc Phó Hàn Xuyên tan làm, về nhà, thấy Nguyễn Khả Hạ khoanh chân, ngồi mặt đối mặt với Nguyên Bảo trên ghế sô pha.
Mặt Nguyễn Khả Hạ nghiêm lại, Nguyên Bảo trưng ra đôi mắt to tròn ngây thơ vô tội, lấy lòng Nguyễn Khả Hạ, đôi tay nhỏ không thành thật, túm lấy chân.
Trên thảm trẻ em, đồ chơi bị quăng bừa bãi, có mấy cái bị ném ra tận chân cầu thang, sàn nhà toàn đồ chơi vương vãi.
Phó Hàn Xuyên hỏi, "Sao thế?"
Nguyễn Khả Hạ cáo trạng, "Con trai anh, có tí tuổi nhưng mà gan to bằng trời. Tôi không cho nó ăn đồ ăn vặt thì nó bắt đầu quậy tung lên."
Nguyên Bảo vung vẩy cánh tay nhỏ, tỏ vẻ tức giận, "A a a a......" chẳng biết đang nói cái gì.
Phó Hàn Xuyên hơi nhíu mày,
Nguyễn Khả Hạ nói, "Để tôi dịch cho anh, ý của nó là, "Nếu như không cho ăn đủ đồ ăn vặt, thì tui sẽ phá banh nóc chỗ đồ chơi này cho xem"."
Nguyễn Khả Hạ quay đầu sang dạy bảo Nguyên Bảo, "Không được ném đồ chơi, hiểu không? Chúng nó sẽ bị đau. Nếu ba cũng làm thế với con thì con có đau không?"
Nguyên Bảo chớp mắt, "A a a", bày ra bộ dạng không sợ trời không sợ đất, bảo bảo không làm gì sai hết.
Phó Hàn Xuyên không nói ý kiến, chỉ là lúc đi qua, nhàn nhạt nhìn Nguyên Bảo một cái.
Nguyên Bảo giật mình, biểu cảm cứng đầu dần biến mất, cuối cùng ngoác mồm, "Oa" một tiếng rồi khóc.
Nguyên Bảo vừa khóc, vừa bò chui tọt vào trong lòng Nguyễn Khả Hạ.
Nức nở, cực kì tủi thân.
Phó Hàn Xuyên:...... Tôi khủng bố đến thế sao?
Nguyễn Khả Hạ cười lớn, "Hahahahahahaha......" Biểu cảm hoài nghi nhân sinh của Phó Hàn Xuyên buồn cười chết tôi hahahaha!
Phó Hàn Xuyên đi qua, nhẹ nhàng búng một cái sau gáy Nguyễn Khả Hạ.
Lần này đến lượt Nguyễn Khả Hạ giật mình.
Cậu đơ mất hai giây rồi thuận tay đập cái gối tựa lưng trên sô pha vào Phó Hàn Xuyên.
Phó Hàn Xuyên xoay người bắt lấy, lại lấy tay xoa mạnh đầu Nguyễn Khả Hạ một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...