Gia Hữu Tiểu Tiện

Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người trời nam đất bắc khiến Tiểu Tiện nếm đủ mùi vị tương tư. Để sớm ngày gặp lại, cậu cùng Đỗ Hàng thương lượng quyết định qua tất niên liền trở lại trường.

Đêm 30 ngày nào đó, ăn xong bữa cơm đoàn viên, Tiểu Tiện lão lão thật thật ngồi trên sô pha cùng ba mẹ xem kịch tết.

Trong lúc này cậu có vài lần muốn gọi cho Đỗ Hàng, nhưng lại nghĩ, hắn lúc này hẳn là đang bồi cha mẹ xem TV. Cậu không muốn quấy rối đối phương nên liền chặt đứt ý niệm này trong đầu. Thẳng tới 00h00 cậu nghe thấy tiếng pháo hoa bên ngoài, liền cầm di động vọt tới sân thượng ấn một dãy số quen thuộc.

Chỉ mới kêu một tiếng liền đã chuyển được, thanh âm Đỗ Hàng truyền vào trong tai, cậu nhìn bầu trời đêm, hướng về tai nghe hô to.

“Học trưởng, năm mới vui vẻ!!”

“Tiểu Dịch, năm mới vui vẻ!”

Hét xong hai người đều trầm mặc, bởi bên tai thực quá ồn ào, bọn họ có thể nghe thấy tiếng pháo hoa ở bên đối phương. Thẳng đến khi thanh âm dần tán đi, Tiểu Tiện mới ý thức được cậu đã ngốc ở đây tới nửa tiếng đồng hồ.

Cậu cẩn thận hỏi: “Học trưởng … anh còn tại sao?”

“Tại.”


Tiểu Tiện trong ngực một trận vui vẻ, nó có nghĩa Đỗ Hàng cũng đứng ngốc cùng cậu lâu như vậy.

Cậu lại nói một câu ‘Năm mới vui vẻ’ liền không biết nói thêm gì nữa, mà Đỗ Hàng lại cười nói: “Tôi vừa định gọi điện cho cậu thì điện thoại cậu liền đánh tới, kia có tính là chúng ta lòng có linh tê không?”

Tiểu Tiện xấu hổ ừ một tiếng, ôi học trưởng, anh chừng nào học được nói ngọt vậy? Thực không giống anh.

Bên kia thật lâu mới truyền đến thanh âm, Đỗ Hàng nhẹ hô một tiếng, “Tiểu Dịch, tôi muốn cậu.”

Trong lòng nhất thời chảy qua một dòng nước ấm, Tiểu Tiện cong khóe miệng cười đến hài lòng. Người ngươi yêu đồng dạng nhớ ngươi, đây là chuyện hạnh phúc tới cỡ nào.

Tiểu Tiện ngẩng đầu nhìn trời, không trung pháo hoa bay lượn, cậu cũng kêu một tiếng, “Đỗ Hàng.”

“Ân?”

“Đỗ Hàng.”


“Cậu làm sao đột nhiên nhớ tới gọi tên tôi? Nói thật, cậu tới bây giờ cũng chưa gọi tên tôi một lần.” Trong giọng nói mang theo kình kỳ cùng tiếu ý.

“Không có gì, em chỉ muốn gọi anh.”

“A, cậu thích thì gọi đi.”

“Đỗ Hàng.”

“Ân.”

“Đỗ Hàng Đỗ Hàng Đỗ Hàng.”

“Ân ân ân.”



Tiểu Tiện mỗi lần gọi một tiếng, bên kia cũng nhẹ nhàng ứng một tiếng. Không cần nhiều ngôn ngữ bọn họ vẫn có thể hiểu được tâm ý đối phương.

Qua một lúc lâu, Tiểu tiện không biết là ấm đầu hay rút gân đột nhiên hét lớn một tiếng vào điện thoại, “Đỗ Hàng, em yêu anh!”

Thẩm mụ mụ vẫn đứng phía sau nghe trộm triệt để thạch hóa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui