Gia Hữu Tiểu Tiện

Tiếp qua vài ngày sẽ nghỉ, Tiểu Tiện càng trở nên lo lắng. Mỗi khi có cơ hội cậu đều lưu lại ký hiệu trên người Đỗ Hàng khiến cho hắn toàn thân trên dưới đều là hôn ngân cùng dáu răng. Đặc biệt trên cổ đều là rậm rạp tử hồng sắc dấu. Nếu như không phải Đỗ Hàng ngăn cản, phỏng chừng cậu còn có thể lưu vài vết răng trên mặt hắn.

Đỗ Hàng bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn trời: xem ra ta phải mang khăn quàng cổ cả mùa đông này. -_-|||

Rốt cuộc tới ngày nào đó về nhà, Đỗ Hàng đưa Tiểu Tiện ra trạm xe.

Hai người đứng ở cửa soát vé, Tiểu Tiện sờ túi tiền, lại sờ túi du lịch, sau đó vò đầu bứt tai, “Học trưởng, vé xe của em mất rồi!!”

Đỗ Hàng dùng khóe mắt liếc cậu, biểu tình bình thản tuyệt không sốt ruột.


Tiểu Tiện nhưng gấp đến độ giơ chân, “Không có vé không lên được xe, không lên được xe sẽ không về được nhà. Xong, em không quay về nữa!”

Đỗ Hàng chính diện vô biểu tình nhìn cậu, không nói được một lời.

Tiểu Tiện một người ở đó toái toái niệm, “Em bình thường luôn tiêu tiền như nước, hiện trên người toàn bộ có không tới mười đồng, vé xe muốn ba trăm, em không có tiền mua! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Lẽ nào em phải ở lại trong trường đón năm mới? Một người cô linh linh ở trong phòng ngủ gặm bánh mì? Ôi, số tiền này chỉ đủ mua hai cái bánh bao, em sẽ chết đói mất!”

Đã bình tình hồi lâu Đỗ Hàng chính không nhịn được, khóe miệng co quắp: “Đừng quanh co lòng vòng nói một đống lời vô ích, có chuyện nói thẳng!”

Tiểu Tiện đột nhiên trở nên nhăn nhó, cậu một bên vặn vẹo ngón tay, một bên chà chà chân trên đất, “Ông xã ~ em có thể về nhà với anh không?”


“Không thể.” Ngữ khí như đinh đóng cột.

Tiểu Tiện vô cùng đau đớn, “Anh liền quyết tuyệt cự tuyệt em như thế?! Em không có vé làm sao bây giờ?”

“Đừng đóng kịch.” Đỗ Hàng từ trong túi quần móc ra vé xe lửa, sau đó nhét vào tay cậu, “Cầm vé vào cửa mau.”

Tiểu Tiện phát sinh một tiếng kêu thảm thiết kịch liệt: “Vé vì sao ở trong tay anh?!”

Tiếng hét thảm đó đưa tới vô số người xem, nhìn chu vi mọi người vô cùng kinh ngạc ánh mắt, Đỗ Hàng âm thầm nói phải bình tĩnh, bình tĩnh! Hắn vội vã cầm tay Tiểu Tiện đem người đẩy vào cửa soát vé.

Tiểu Tiện giống như chị Tường Lâm tự nhủ liên tục: “Vé tại sao lại xuất hiện …. thế nào lại xuất hiện….”

Đỗ Hàng thật muốn đập cậu hôn mê trực tiếp ném lên xe lửa. Cậu thích diễn như vậy sao không đi làm diễn viên đi? Vé xe kia rõ ràng là cậu đưa tôi bảo quản.┐(─__─)┌


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận