Gia Hữu Tiểu Tiện
Là thật cũng tốt, là hiểu lầm cũng chẳng sao. Nói chung, tâm tình Đỗ Hàng đột nhiên trở nên vui vẻ.
Duỗi tay ôm lấy cổ Tiểu Tiện, đem cậu ôm tới bên người, cúi đầu cười nói.
“Bánh bao bị hắn ăn hết rồi, cậu giúp tôi đi mua một lung.”
Bị người trong lòng ôm trong ngực, cảm thụ được ***g ngực rắn chắc của hắn, nghe tiếng tim Thẩm ổn hữu lực của hắn, Tiểu Tiện nghĩ chính mình giống như uống say rồi, trong óc ngất ngây choáng váng, giống như đang nằm mơ.
Liều mạng nhịn xuống xung động muốn hôn mê, cậu giả ý nhăn nhó vài cái, liền tùy ý Đỗ Hàng ôm lấy mình đi căn tin.
Gió nhẹ thổi qua, bóng cây lắc lư. Ánh nắng ban mai xuyên qua lá cây chiếu xuống mặt đất bóng ảnh loang lổ.
Tiểu Tiện cúi đầu, nhìn hai chân Đỗ Hàng một trước một sau bước đi, nghĩ rất thú vị.
Cậu học đối phương, trước ra chân trái, lại ra chân phải, đồng thời bước thật dài.
Đi vài bước, cậu không theo kịp tốc độ của đối phương, không nghĩ qua là lảo đảo một chút.
Mắt thấy sẽ cùng mặt đất hôn môi, một bàn tay to nắm lấy cổ áo cậu, giống như xách gà con nhấc cậu lên.
Sau đó bên tai truyền đến một thanh âm bất đắc dĩ, “Cậu là đứa nhỏ mất cảm giác a? Liền đường cũng không đi tử tế được!”
Tiểu Tiện thuận thế níu lấy lấy người Đỗ Hàng, lấy tay ôm lấy cổ đối phương, lẽ thẳng khí hùng nói.
“Em chính là đứa nhỏ mất cảm giác, anh thẳng thắn ôm em đi căn tin đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...