Tống Viện cúi đầu ủ rũ, mí mắt sụp xuống, cánh tay đặt trên cửa, khuôn mặt cô ta lộ rõ biểu cảm chán đời, buông một câu: “Sống trên đời này không còn gì lưu luyến, tôi muốn chết”.
Lại lại lại lại trốn ra khỏi nhà rồi???!!!
Ở đây bọn họ không phải làm bất cứ thứ gì, cảm thấy cuộc sống này thật tẻ nhạt, vô vị chết đi được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Viện khẽ thở dài, dựa vào cửa hồi lâu không nói.
Khương Ngọc Doanh theo lối quen thuộc đi vào phòng tắm, rửa tay xong đi ra, vừa lau vừa nói: "Không phải tôi đã nói với chị là khăn tắm hiệu này không tốt sao? Nó không đủ mềm, sờ vào cũng rất thô ráp, da tay quý lắm, lỡ trầy xước thì phải làm sao?”.
“Nhất định phải dùng nhãn hiệu lớn, hàng hiệu”. Cô hất cằm suy nghĩ một chút: “Đương nhiên không cần quá đắt tiền, năm con số là được.”
Cái khăn lau giá năm con số?
Cô thật sự nghĩ rằng tiền có cánh mà tự bay đến túi cô sao? !
Vẻ mặt khó có thể diễn tả được của Tống Viện trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt đảo qua như muốn nói: “Câm miệng!”.
Tuy nhiên, tất cả những suy nghĩ của Khương Ngọc Doanh đều là làm thế nào để cải thiện thẩm mỹ của Tống Viện, cô hoàn toàn không để mắt đến, miệng cô cũng không ngừng lảm nhảm: "Những sản phẩm tắm gội đó cũng vậy, nếu không thì đừng sử dụng chúng. Nếu không phải sữa tắm với dầu gội mua với giá sáu con số thì không cần dùng, rất dễ gây kích ứng da. Phụ nữ và đàn ông không giống nhau, biết chăm sóc bản thân là điều quan trọng nhất. Chị phải ghi nhớ điều này, nếu chị thực sự không nhớ được, hãy ghi vào phần ghi nhớ”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Viện nhất thời chẳng biết phải làm thế nào với cô, muốn ném con chim sẻ nhỏ đang hót líu lo này ra ngoài.
Chim sẻ nhỏ không tự giác, vẫn đang liên tục giảng bài, cô trong lúc vô ý nhìn thấy ly cà phê bốc khói nghi ngút trên bàn cà phê, bất giác gọi: "Chị làm gì vậy? Buổi tối uống cà phê sao? Trên đời này có ai lại đi uống cà phê vào ban đêm chứ? Chị không biết là uống cà phê quá nhiều có hại cho giấc ngủ à? Chất lượng giấc ngủ không tốt cũng có thể ảnh hưởng đến làn da."
"..." Tống Viện trợn tròn mắt: "Không buồn ngủ sao?"
Lúc này Khương Ngọc Doanh mới chú ý tới sắc mặt của cô, nuốt hết những lời định nói vào bụng, gật đầu nói: "Ngủ."
Tống Viện: “Đánh răng rửa mặt đi đã rồi ngủ”.
Khương Ngọc Doanh chỉ ra ngoài cửa: “Vali của tôi còn ở bên ngoài."
Tống Viện hỏi: "Cho nên?"
Khương Ngọc Doanh thẳng thắn nói: “Giúp tôi mang vào đi."
"..." Tống Viện hoài nghi cô ta đã tìm được bà ngoại cho mình, mấu chốt là một bà già khó hầu hạ, không những cô cần khăn lau 5 con số, đã thế còn cần sữa tắm dầu gội giá 6 con số, đôi dép lê cũng phải 5 con số, nhưng người ta vẫn nói nó quá rẻ không phù hợp với khí chất công chúa của cô.
Trong một khoảnh khắc, Tống Viện cảm thấy Khương Ngọc Doanh là do đạo diễn thuê để tra tấn cô.
Tống Viện cúi đầu kéo vali đi vào, Khương Ngọc Doanh đang đắp mặt nạ, vừa định nói mặt nạ trong tủ của Tống Viện dùng không tốt như mặt nạ có giá 5 con số, nhưng cuối cùng cô cắn môi nuốt xuống những lời muốn nói.
Được rồi, khi nào có thời gian rảnh tôi sẽ cung cấp cho cô một số kiến thức khoa học phổ biến về nhãn hiệu mặt nạ nào tốt nhất cho các chị em.
Nếu không phải bạn bè của cô thì còn lâu cô mới chỉ cho kiến thức dưỡng da của mình.
Nằm xuống không bao lâu, bụng Khương Ngọc Doanh bắt đầu réo rắt, buổi tối cô cùng mọi người nói chuyện phiếm, cũng không ăn nhiều, bây giờ đột nhiên cảm thấy rất đói.
Cô liên tiếp lật người hai lần, dùng đầu ngón tay véo vào ống tay áo của Tống Viện, giật giật, nhỏ giọng nói: “Tống Viện, tôi—“
Tống Viện không mở mắt, bình tĩnh nói: "Buồn ngủ, không đọc sách trước khi đi ngủ cho cô nữa đâu."
Khương Ngọc Doanh lại kéo xuống: "Không phải chuyện đọc sách trước khi đi ngủ."
“Khát thì tự đi mà rót nước.” Mấy ngày trước Khương Ngọc Doanh ở nơi này, nửa đêm khát nước, cũng kéo ống tay áo cô ta như vậy.
Tống Viện hiểu sâu sắc về hành động này của cô, hành động này thật muốn bức chết người khác mà. Để kìm chế cảm xúc của mình vào ngày hôm đó, cô ta phải đáp ứng mọi yêu cầu và thức dậy tận năm lần trong một đêm đó.
Ngày hôm sau, ngoài quầng thâm đen sì dưới mắt, cô ta còn cảm thấy chóng mặt khi đi bộ.
Lần này, cô ta không thể mềm lòng.
Tống Viện tiếp tục ngủ.
Khương Ngọc Doanh mím môi, từ nằm ngửa chuyển sang nằm nghiêng: "Không phải uống nước."
“Tán gẫu thì cũng không được”. Tống Viện lầm bầm: “Mệt lắm rồi.”
Lần trước Khương Ngọc Doanh nói không ngủ được, nhất định muốn cùng Tống Viện nói chuyện, tán gẫu gần như cả đêm, Tống Viện nhớ lại đêm hôm đó liền cảm thấy sợ hãi.
Bà cô này thực sự khó phục vụ.
Thấy cô ta như vậy, Khương Ngọc Doanh nhất thời nổi giận, bình thường cô công chúa nhỏ rất được nuông chiều, hôm nay Tống Viện xấu tính chọc cô tức giận, muốn làm cô tức á, còn lâu.
Bọc trong chăn, cô ngồi dậy, chỉ vào Tống Viện nói: "Nói đi, chị đang chọc tức tôi sao? Chị đang phớt lờ tôi sao? Chị cảm thấy tôi nhàm chán sao?"
"Chị có thêm một người bạn mới à?"
"Người ta nói trong làng giải trí không có tấm chân tình, uổng cho tôi đối với chị hết lòng hết dạ, chị lại đối xử với tôi như vậy."
"Coi như tôi đã mở mang tầm mắt thì ra chị cũng là một người bạc tình bạc nghĩa."
"Có người nói chúng ta là chị em bền chặt, nhưng tôi thấy, chúng ta chỉ là mối quan hệ giấy nháp mà thôi. Chỉ cần một mồi lửa là thiêu rụi chẳng còn tí dấu vết nào".
"Người ta nói đàn ông có mới nới cũ, không ngờ chị cũng vậy."
"Tống Viện, chị làm tôi buồn quá."
Khương Ngọc Doanh cũng rất biết cách giả khóc, nghe như thật, cô vùi mặt vào giữa hai đầu gối vừa khóc vừa nức nở, cố nặn ra vài giọt nước mắt.
Nhìn thấy mà thương.
Đáng thương thật.
Tống Viện bị đánh bại rồi, cô ta nghi ngờ rằng đầu óc của mình bị kẹp cửa hỏng, nếu không thì làm sao Tống Viện trước đây lại đánh giá Khương Ngọc Doanh là một người "tâm trong như ngọc", "tính tình đơn thuần", "ngốc bạch ngọt*” cơ chứ.
*ngốc bạch ngọt: cô gái có tính cách ngọt ngào, có phần ngây thơ ngốc nghếch
Cô rõ ràng là một nhân vật xuất chúng "dồn người ta đến bờ vực của cái chết", "có thể khiến người tốt phát điên", "ăn chặn sức lao động bất hợp pháp", chắc chắn là một diễn viên.
Đối thủ hiếm có trong làng giải trí.
Cô đã nói một thì không ai dám nói hai.
Tống Viện khẽ thở dài tự phủ nhận, cô ta là người dẫn sói vào phòng, cô ta cũng ôm chăn ngồi dậy, nhéo nhéo giữa hai hàng lông mày: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc cô muốn làm cái gì hả?"
Khương Ngọc Doanh trong bụng ùng ục, sờ nhẹ chăn bông, sau đó chuyển đề tài nói: "Thật ra cũng không có gì."
"Ừm?"
"Tôi chỉ đói thôi."
"..."
"Chị có thể nấu gì đó cho tôi ăn được không?"
Tống Viện đầu thai không thể hạnh phúc hơn được hay sao, rốt cuộc là ai đã quật mồ cô ta lên, sai Khương Ngọc Doanh hành hạ cô ta, cô ta thật sự sai rồi.
Khương Ngọc Doanh chọc vai cô: “Tôi đói quá."
Tống Viện: "Không phải nói tối nay tổ chức sinh nhật cho ba cô sao? Cô ăn thế còn chưa đủ à?"
“Hôm nay có nhiều người quá, không có thời gian ăn cơm”. Khương Ngọc Doanh giải thích nói.
Tống Viện lườm cô: "Nói thật đi."
"Sự thật là tôi luôn phải duy trì hình ảnh của một công chúa nhỏ. Làm sao tôi có thể ăn quá nhiều trước mặt nhiều người như vậy". Đơn giản mà nói thì chính là cô đang giữ dáng, không dám ăn nhiều.
Tống Viện nghĩ đến chiếc váy dài chữ V khoét sâu màu bạc mà cô mặc khi vào cửa, liền vạch trần cô: “Cô sợ ăn nhiều sẽ lộ bụng, người ta chê cười thì có."
"..." Xác nhận, không có nghi ngờ gì về tình chị em keo sơn gắn bó.
Khương Ngọc Doanh lại rên rỉ một tiếng: “Thôi, tôi tự làm."
Kỹ năng nấu nướng của cô Khương thật bùng nổ, ai không muốn vào bếp có thể nhờ cô thử xem.
Tống Viện ngăn cô lại: “Để tôi để tôi, cô nghỉ ngơi đi."
Chân vừa mới bước xuống đất, chuông cửa lại vang lên, hiện tại đã chín giờ rưỡi, ai lại đến vào lúc này?
Tống Viện liếc nhìn Khương Ngọc Doanh.
Khương Ngọc Doanh lắc đầu.
Tống Viện bước tới cửa nhìn xuyên qua mắt soi ở cửa rồi mở ra, bên ngoài có ba người đang đứng, trên tay bưng một mâm vàng óng ánh.
Đủ để nhìn thấy khuôn mặt của một người.
Tống Viện: "Cô là ai?"
Người phụ nữ bước lên trước: "Cô Tống, chúng tôi tới đưa cơm tối cho cô và cô Khương."
“Bữa tối à?”. Tống Viện hỏi: “Chúng tôi gọi bữa tối à?”
Người phụ nữ dịu dàng nói: "Tổng giám đốc Lâm đặc biệt đặt cho các cô."
Lâm Thần Khuynh? ?
Khương Ngọc Doanh đi dép lê đi tới.
Tống Viện nghiêng sang một bên để mọi người vào.
Ba người lần lượt đặt khay xuống, lại bước ra ngoài.
Cửa đóng lại, Khương Ngọc Doanh và Tống Viện nhìn nhau, cúi người mở nắp khay trên, một bít tết, một pizza, một sa-lát.
Đó là một vài thứ cô nói rằng cô muốn ăn trước khi họ cãi nhau.
Cô không mong đợi tên chó má kia thực sự mua cho bọn cô.
Có nên khen anh có trí nhớ tốt không?
Hay nên chê anh quá keo kiệt? ?
Khương Ngọc Doanh phồng má to như tảng đá.
Nhìn thấy pizza, Tống Viện cũng đói bụng, cả ngày chưa ăn gì, bụng kêu trống rỗng, đưa tay muốn lấy, lại bị Khương Ngọc Doanh đánh một cái.
Tống Viện thu tay về, lại quay sang miếng bít tết, cô ta cầm nĩa lên, đang định ăn thì tay Khương Ngọc Doanh lại đưa tới.
Tống Viện lại thu tay về, chuyển sự chú ý sang món sa-lát hoa quả, bỏ đi, buổi tối ăn hoa quả cũng tốt, cô ta cầm nĩa lên, đang định ăn thì tay Khương Ngọc Doanh lại đưa tới.
Lần này Tống Viện rút tay rất rất nhanh và không bị cô đánh trúng.
Cô ta trừng mắt nhìn: "Khương Ngọc Doanh, cô làm gì vậy? Bữa tối cũng không được ăn à?."
Khương Ngọc Doanh chống cằm, đắc ý nói: "Tên chó đấy đột nhiên tốt như vậy, e là bữa tối này có điểm bất thường."
Tống Viện: "Cái gì? Đầu độc?"
Khương Ngọc Doanh trợn mắt: "Anh ta dùng đồ ăn ngon để ép tôi đi vào khuôn khổ."
Tống Viện nói: “Vậy thì đừng dè dặt, mau trốn nhanh đi.”
Khương Ngọc Doanh lại trợn mắt nhìn cô ta, cầm lấy nắp khay đặt từng cái một lên.
Tống Viện ngạc nhiên hỏi: "Sao lại nhịn? Không đói sao?"
“Tôi muốn có khí chất của một con người”. Khương Ngọc Doanh kiên định nói: “Tôi không thể tùy tiện cúi đầu được.”
Vừa rồi những người đó còn chưa kịp vào thang máy, cô gọi bọn họ vào lại, khoanh tay trước ngực, trầm giọng nói: "Mang mấy thứ này đi."
Ba người nhìn nhau, ngượng ngùng nói: "Cái này. . ."
Khương Ngọc Doanh lại nói: "Cầm đi."
Cuối cùng, người phụ nữ chỉ còn cách ra hiệu cho hai người kia cùng nhau bưng mâm đi.
Tống Viện sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng cảm thấy kinh hãi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Khương Ngọc Doanh có năng lực như vậy.
Cửa đóng lại, Tống Viện lắc đầu đi về phía trước, Khương Ngọc Doanh nắm lấy cánh tay cô, cau mày cười nói: "Tôi đói—"
Tống Viện: "..."
Tống Viện cho Khương Ngọc Doanh một cái nhìn "cô sẽ hạnh phúc nếu cô không tìm đường chết" tay vừa thả mì, cà chua và trứng vào nồi nước.
Khương Ngọc Doanh bỏ qua ánh mắt đó và chỉ tập trung đến việc ăn mì.
-
Biệt thự Thượng Hải.
Lâm Thần Khuynh từ phòng tắm đi ra và nhận được cuộc gọi từ Cao Huy, anh trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"
Cao Huy nói: "Phu nhân đã trả bữa tối."
Lâm Thần Khuynh nhớ lại cô từng hét lên về việc giảm cân và thậm chí còn không ăn bữa tối, anh hơi cau mày: "Đem vào lại đi."
Cao Huy vẻ mặt khó xử: "Không đem vào được."
Lâm Thần Khuynh: "Hửm?"
Cao Huy: "Phu nhân gọi điện đến phòng bảo vệ để nói rằng có người đã quấy rối họ vào lúc nửa đêm, nên không ai được phép tùy tiện vào đó."
Lâm Thần Khuynh dừng lại, nhíu chặt khoảng cách giữa hai lông mày, rồi nói: "Sáng mai sắp xếp người tiếp tục mang đồ ăn tới."
Đây là một việc nặng nhọc, rất khó xử lý, Cao Huy có chút lo lắng: “Nếu như phu nhân không nhận thì sao?”
Lâm Thần Khuynh nhàn nhạt nói: "Cậu nói gì?”
Cao Huy thẳng lưng, toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ mang đến cho phu nhân. Tôi sẽ không bao giờ để phu nhân đói."
Lâm Thần Khuynh rất hài lòng với câu trả lời của Cao Huy, nhẹ nhàng nói: "Ừ."
Sau đó, anh lại hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra với Chu Diễn vậy?"
"Bà Chu đã rất tức giận khi biết Chu Diễn đã lấy chiếc vòng tay kim cương xanh để bán đấu giá. Bà ấy đã trách mắng thậm tệ Chu Diễn trước mặt nhà họ Chu và ném vali của anh ta ra ngoài." Cao Huy nói: “Nhưng bây giờ Chu Diễn không còn nhỏ nữa, anh ta chẳng cần phải nhẫn nhịn ai cả. Người ta không thể trút giận lên bà Chu, vì vậy đã dạy cho cháu trai của Bà Chu một bài học."
"Bà Chu rất tức giận, nhưng vì thể diện của Chủ tịch Chu, cuối cùng cũng không nói lời nào."
"Tổng giám đốc Lâm, ngày mai có muốn gặp Bà Chu không?"
Lâm Thần Khuynh đi đến quầy bar, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, lắc lắc ly và nói: "Gặp."
-
Khương Ngọc Doanh có một giấc mơ rất dài, trong mơ, cô trở về thời thơ ấu và theo Chu Diễn chạy đi chơi mỗi ngày, cô gọi anh là anh Diễn, anh Diễn.
Ngay khi cô đuổi theo anh, anh đột nhiên biến mất, cô thấy mình đang ở trong một khu rừng, cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì vì sương mù dày đặc bao phủ, cô sợ hãi và oà khóc: "Anh Diễn, anh ở đâu? Anh Diễn, anh đang ở đâu?"
Cô hét rất lâu cho đến khi giọng khàn đi, Chu Diễn vẫn không xuất hiện.
Giấc mơ chuyển cảnh, cô trở về hiện tại, cô đã lớn lên, cô gặp được Chu Diễn lúc anh ấy trưởng thành, anh cười đưa tay về phía cô, nhẹ giọng nói: "Doanh Doanh đã trở lại, anh đã đến rồi, anh về rồi đây."
Khương Ngọc Doanh nhấc váy chạy về phía anh: "Anh Diễn, anh Diễn..."
Người trước mặt lần nữa biến mất, cô cúi đầu nhìn lại, phát hiện mình đang đứng ở trên vách núi, dưới chân là vực sâu đen như mực.
Cô sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không nhịn được lui về phía sau, sau lưng bị thứ gì đó đè lên, một hơi thở nóng hổi từ bên tai truyền đến: “Doanh Doanh."
Khi cô quay đầu lại, Chu Diễn đã ở ngay trước mắt cô.
Cô mỉm cười đưa tay ra, anh cũng cười nắm lấy tay cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Có một sự thay đổi đột ngột.
Nét cười trên khuôn mặt Chu Diễn đột nhiên biến mất, anh nhéo cổ cô, hỏi cô vì sao không đợi anh? Hỏi cô đã quên anh chưa? Hỏi cô tại sao lại cưới Lâm Thần Khuynh?
Anh cười điên dại, nói rằng cô vô tâm, vô ơn.
Anh yêu cầu cô rời khỏi Lâm Thần Khuynh.
Cô khóc nấc lên và nói không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...