Chu Diễn còn muốn tiếp tục nâng giá lên, trợ lý ở bên cạnh liền ghé vào tai anh ấy nói nhỏ hai câu, ánh mắt của anh ấy tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Đi.”
Người chủ trì hét lên: “Hai trăm triệu lần thứ nhất.”
“Hai trăm triệu lần thứ hai.”
“Hai trăm triệu lần thứ ba.”
“Thành giao!” Người chủ trì nói: “Chúc mừng tập đoàn Lâm Thị, anh Lâm Thần Khuynh đấu giá thành công tác phẩm ‘May Mắn’ của nhà thiết kế F, cảm ơn sự đóng góp của anh dành cho các em nhỏ bị bệnh ung thư máu, cảm ơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Lúc Khương Ngọc Doanh cúp máy đi vào, ở phía xa nghe thấy câu nói kia của người chủ trì: “Chúc mừng tập đoàn Lâm Thị, anh Lâm Thần Khuynh đấu giá thành công tác phẩm “May Mắn” của nhà thiết kế F, cảm ơn sự đóng góp của anh dành cho các em nhỏ bị bệnh ung thư máu, cảm ơn.”
Cô hơn đứng hình.
Đột nhiên, có người xuất hiện trước mặt cô, là Chu Diễn, anh ấy cong môi nói: “Doanh Doanh, anh có chút chuyện phải đi trước, phiền em lát nữa giúp anh nói một tiếng với chu Khương nhé, hôm khác anh sẽ lại tới thăm.”
Khương Ngọc Doanh mỉm cười nói: “Vâng, anh Diễn, anh có việc thì cứ đi làm đi.”
Chu Diễn sải bước rời đi, đi được hai bước lại dừng bước, quay trở lại, mỉm cười nói: “Anh vẫn chưa có số điện thoại của em, không thể kết bạn trên mạng được.”
“À, số của em hả?” Khương Ngọc Doanh lấy điện thoại ra, mở mã QR: “Hay anh quét mã của em đi.”
Chu Diễn gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra tìm thấy ứng dụng mạng xã hội thì quét mã QR của cô, trên đó hiển thị tên nickname là: Công chúa Doanh Doanh.
Anh ấy ấn vào nút thêm bạn rồi nói: “Tạm biệt.”
Anh ấy vừa đi vừa đổi ghi chú, từ công chúa Doanh Doanh trở thành “Cô gái của anh”, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt trên bức hình đại diện, ánh mắt quyến luyến, giống như nói với cô mà cũng giống như nói với chính mình: “Đợi anh.”
Đợi anh.
Nhất định có một ngày anh sẽ đưa em đi.
Chu Diễn ngồi lên xe, anh nhìn qua cửa kính chiếu hậu, Khương Ngọc Doanh đang đứng ở đó vẫy tay với anh ấy. Khi anh ấy mỉm cười định hạ kính xe xuống thì hình ảnh trong kính chiếu hậu thay đổi từ một người biến thành hai người.
Một nam một nữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dưới ánh sáng mập mờ, người đàn ông cởi chiếc áo khoác vest của mình ra khoác lên người cô gái, cô gái mỉm cười nhìn về phía người đàn ông, người đàn ông giơ tay ra vuốt ve khuôn mặt cô gái.
Cô gái cúi đầu xấu hổ.
Người đàn ông nâng cằm cô gái lên, dường như đang nói gì đó với cô gái.
Cô gái duỗi tay ra đánh vào bả vai người đàn ông một cái.
Người đàn ông giữ lấy cánh tay của cô gái, người trợ lý ở phía sau lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh, chiếc hộp mở ra, người đàn ông lấy May Mắn ra, tự tay đeo vào cho cô gái.
Chiếc xe đi xa, hai người cuối cùng biến thành một điểm sáng, Chu Diễn rút tay về, ngón tay cái cấu mạnh vào lòng bàn tay, trong đầu hiện lên cảnh tượng tiếp theo.
Cô ôm chầm lấy Lâm Thần Khuynh.
Anh ta ôm chặt cô vào lòng, nâng cằm cô lên rồi hôn lên môi cô.
Cô mềm nhũn thành một vũng nước, ánh mắt mơ màng gọi anh ta là: Ông xã.
Sắc mặt của Chu Diễn đột nhiên tối sầm lại, trong ánh mắt không còn chút ấm áp nào, ánh sáng của anh ấy biến mất rồi, làm sao có thể để cho người khác có được chứ.
-
Khương Ngọc Doanh lắc lư cổ tay, hỏi: “Đây là cái gì?”
Lâm Thần Khuynh nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Quà.”
Khương Ngọc Doanh suy nghĩ một lát, hôm nay cũng không phải là ngày gì đáng kỷ niệm, tên đàn ông thối này tặng món quà này cho cô có chút không đúng lắm.
Cô lại nhìn kỹ lại, đôi mắt lập tức trợn to ra: “Đây không phải là chiếc vòng của anh Diễn sao?”
Lâm Thần Khuynh rất ghét việc nghe thấy tên của người đàn ông khác phát ra từ miệng cô, vẻ mặt biểu tình nói: “Bây giờ không còn là của anh ta nữa rồi, bây giờ nó là của anh.”
“Anh vừa dùng hai trăm triệu để mua nó sao?” Khương Ngọc Doanh nghe thấy có người nói rằng tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị chi hai trăm triệu để mua một món trang sức, nghe đồn là để tặng cho vợ.
Cô còn tưởng là mình nghe nhầm, không ngờ lại là thật.
Cô chọc chọc vào ngực Lâm Thần Khuynh: “Nói đi, sao đột nhiên lại đối xử tốt với em như vậy?”
Lâm Thần Khuynh ôm chặt lấy eo cô, vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh như cũ: “Anh không nên đối xử tốt với vợ mình sao?”
Tôi không nên đối xử tốt với vợ mình sao??
Nên.
Nên chứ.
Quá nên luôn đấy chứ.
Khương Ngọc Doanh cẩn thận nghĩ lại những lời anh nói, sau khi lên xe, cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe rồi cười ngây ngốc.
Anh nói vợ tôi.
Hí hí.
Dáng vẻ nói chuyện lúc nãy của anh thật dịu dàng.
Còn có ánh mắt của anh nữa, bên trong giống như có hàng ngàn ngôi sao vậy.
Khương Ngọc Doanh cứ nghĩ rồi lại cười phát ra tiếng.
Tên đàn ông thối càng ngày càng đáng yêu.
Càng ngày càng làm cô hài lòng.
Tên đàn ông thối sao đột nhiên như biến thành một người khác vậy?
Nhưng cô lại rất thích sự thay đổi này của anh.
Khương Ngọc Doanh lắc lắc cổ tay, dưới sự phản chiếu của ánh sáng, viên kim cương xanh trên chiếc vòng tay tỏa ra ánh sáng, nhìn giống như viên ngọc dưới biển sâu, tỏa sáng vô cùng rực rỡ.
Lâm Thần Khuynh kết thúc cuộc gọi, liếc nhìn về phía cô, nhìn thấy Lâm phu nhân đang cười ngây ngốc một mình, anh nở nụ cười cưng chiều, khi anh vừa tính nói gì đó thì chuông điện thoại lại vang lên.
Không phải là của anh, là của Khương Ngọc Doanh, tiếng chuông vang liên tiếp rất nhiều lần.
Khương Ngọc Doanh hồi lại hồn, lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, mở điện thoại ra kiểm tra, là Chu Diễn gửi tin nhắn đến cho cô.
Anh Diễn: [Ngày mai em rảnh không? Anh muốn hẹn em đi ăn cơm.]
Anh Diễn: [Nếu ngày mai em bận thì ngày kia cũng được.]
Anh Diễn: [Anh thường nhớ lại hình ảnh của chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi đùa lúc còn nhỏ, sau ngần ấy năm cuối cùng anh cũng đợi được ngày này rồi.]
Anh Diễn: [Không được từ chối anh.]
Khương Ngọc Doanh trả lời: [Được, anh gửi thời gian địa điểm cho em nhé.]
Chu Diễn: [Ngày mai anh sẽ gửi cho em.]
Lúc Khương Ngọc Doanh trả lời một câu “Tạm biệt”, cất điện thoại đi thì cảm thấy có người nào đó đang nhìn chằm chằm vào cô, cô từ từ ngẩng đầu lên, chạm mặt với Lâm Thần Khuynh.
“Sao thế?”
Sắc mặt của anh có chút không tốt, giống như ai nợ anh mấy trăm triệu vậy.
“Ai gửi tin nhắn cho em vậy?” Thật ra Lâm Thần Khuynh đã nhìn thấy tên người gửi tin nhắn rồi, chỉ là hỏi cho lịch sự thôi.
“Anh Diễn.” Khương Ngọc Doanh mỉm cười nói: “Anh Diễn hẹn em ngày mai đi ăn cơm.”
Lời của cô vừa dứt, Lâm Thần Khuynh liền nói: “Không được đi.”
“Hả?” Khương Ngọc Doanh không ngờ đến việc anh lại phản ứng kịch liệt như vậy, cô không hiểu nói: “Tại sao?”
“Không tại sao cả.”
“Cũng phải có một lý do chứ.”
“Không có lý do, không được đi chính là không được đi.” Trai thẳng còn lâu mới thừa nhận bản thân đang ghen, có đánh chết cũng không thừa nhận.
“Con người anh!” Khương Ngọc Doanh tức giận nói: “thật là vô lý.”
Cô đi gặp ai là chuyện của cô, dựa vào cái gì mà phải có sự cho phép của anh mới được?!
Gần đây, mỗi lần hai người cãi nhau, Lâm Thần Khuynh đều sẽ chủ động nhận lỗi hoắc là chủ động làm hòa trước, anh rất hiếm khi nào gằn giọng phàn nàn như thế này, khương Ngọc Doanh nhất thời không chấp nhận được.
“Em cứ đi đấy.” Cô trầm giọng nói.
“Anh nói rồi, không được đi.” Lâm Thần Khuynh nắm lần cánh tay cô, sau đó kéo cô lại trước mặt mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, gằn từng câu từng chữ nói: “Tránh xa Chu Diễn một chút!”
Lúc anh nói hai chữ Chu Diễn, đáy mắt anh phát sáng, là ánh sáng của sự tàn ác.
“Anh Diễn làm gì anh?” Khương Ngọc Doanh cau mày giãy giụa: “Anh bị điên à?”
Chu Diễn làm gì anh sao?
Chu Diễn muốn cướp vợ của anh.
Anh lạnh lùng nói: “Anh nói lại một lần nữa, không được đi!”
“Em, cũng, nói, cho, anh, biết, em, nhất, định, phải, đi!” Khương Ngọc Doanh rất ghét việc bị người khác ép buộc, anh không cho tôi đi, vẫn tôi nhất định phải đi.
Tức chết anh.
“Khương Ngọc Doanh!” Lâm Thần Khuynh bất giác nâng cao âm lượng, lực ở cánh tay cũng tăng lên.
Khương Ngọc Doanh đau đớn kêu lên một tiếng, cô dùng lực đánh anh: “Thả ra, mau thả ra, a, đau quá.”
Lâm Thần Khuynh thả tay ra, đầu ngón tay chỉ về phía cổ tay cô, cau mày hỏi: “Sao thế?”
Khương Ngọc Doanh hất tay anh ta: “Không cần anh quan tâm!”
Không thể khuyên nhủ.
Không thể nói gì hết.
Cao Huy ngồi phía trước không dám thở mạnh.
Một lát sau, tài xế nâng tấm chắn lên, ngăn cách âm thanh của phía sau.
“Khương Ngọc Doanh, em đừng có làm càn!” Lâm Thần Khuynh nhíu mày, duỗi tay ra kéo lấy cô một lần nữa, nhưng rồi lại bị cô hất ra.
“Anh đừng động vào em!” Khương Ngọc Doanh nói xong thì tháo vòng tay ra, không biết tại sao lúc đeo vào thì dễ mà lúc tháo ra thì rất phiền phức, cô thử tháo mấy lần nhưng vẫn không được, vẻ mặt càng ngày càng tệ.
Trên khuôn mặt trắng bệch mang theo chút bướng bỉnh không chịu khuất phục.
Lâm Thần Khuynh nhớ lại lời mà cha Khương đã lén nói với anh trước khi lên xe, Doanh Doanh bị cha chiều hư, tính khí đại tiểu thư, con hãy khoan dung với nó chút nhé.
Đứa trẻ này tình cách đơn thuần, luôn đối xử tốt với tất cả mọi người, lúc nhỏ từng nuôi một con mèo, sau đó mèo con bị bệnh chết rồi, con bé khóc suốt hai ngày hai đêm, cơm cũng không thèm ăn.
Chu Diễn là bạn thuở nhỏ của con bé, cũng được coi là bạn nối khố của con bé, lúc Chu Diễn vừa rời đi, con bé đã nhốt mình trong phòng không ăn không uống.
Cha phải dỗ dành rất lâu mới được.
Con bé này ấy à, con cứng rắn không được đâu, con phải dỗ nó cơ.
Sau đó, bên cạnh có người kéo kéo ống tay áo của anh, là em họ của Khương Ngọc Doanh, vừa mới du học nước ngoài về, tính cách phóng túng, lời nói cũng như vậy.
“Đối phó với kiểu người như chị em ấy à, cứng rắn không được đầu, anh rể phải dỗ cơ, dỗ không được thì——”
Cậu nói nhỏ: “Hôn, một lần không được thì hôn hai lần, hai lần không được thì ba lần.....”
Cha Khương thật sự nghe không nổi nữa, ông họ nhẹ một cái: “Thằng nhóc kia, con đang dạy anh rể thứ vớ vẩn gì thế.”
Lâm Thần Khuynh thu hồi lại suy nghĩ, nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ hoe của Khương Ngọc Doanh, trái tim anh giống như bị cái gì đó nhéo vào, nhéo một cái rất rất đau.
Lúc này chiếc xe đi qua sông Vạn Giang, trên mặt sông lung linh huyền ảo, hàng nghìn hàng vạn tia sáng chiếu đến, phản chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của cô, nhìn kỹ thì thấy cô gái không chỉ mắt đỏ mà chóp mũi cũng đỏ lên rồi, trong đáy mắt tựa hồ như có lớp sương mù mờ mịt bao lấy, răng cắn chặt vào môi, dáng vẻ vô cùng tức giận.
Cũng không đơn thuần chỉ là tức giận, còn có cả tủi thân, giống như một cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
Và anh chính là kẻ đầu tếu gây chuyện.
Lâm Thần Khuynh xoa xoa ấn đường, thì thầm nói: “Doanh Doanh.”
Khương Ngọc Doanh chẳng thèm ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục tháo chiếc vòng tay, tên đàn ông thối kia bởi vì cô muốn món đồ này nên mới làm ầm ĩ lên với cô.
Hừm.
Cô mới không thèm món quà vớ vẩn này của anh.
Cút đi cút đi.
Cô tức giận dùng lực kéo chiếc vòng.
Rất tiếc, chiếc vòng này được chế tạo thật sự rất tốt, cho dù cô có kéo thế nào thì cũng không có tác dụng.
Lâm Thần Khuynh nhìn thấy vậy thì khẽ thở dài, một giây sau, anh không nói gì cả mà kéo người cô lại bế ngồi lên đùi mình.
Khương Ngọc Doanh vung chân giãy giụa: “Em không muốn ngồi ở đây, anh thả em ra.”
Lâm Thần Khuynh ôm chặt lấy eo cô, ép buộc cô phải tiếp tục ngồi.
Khương Ngọc Doanh cũng không tháo chiếc vòng nữa, cô giơ tay ra đẩy anh.
Lâm Thần Khuynh một tay nắm lấy cổ tay cô, rồi giữ ra sau lưng, cô từ ngồi chuyển thành nửa nằm, ánh mắt như bốc lửa: “Thả ra! Thả ra! Thả ra! Thả ra!”
Ánh mắt của Lâm Thần Khuynh rơi từ mắt cô xuống môi cô, cái miệng nhỏ nói luyên thuyên không nghỉ kia thật sự khiến người ta đê mê.
Anh nhìn chằm chằm vào nó, có cái gì đó mơ hồ xuất hiện trong đáy mắt anh.
“Lâm Thần Khuynh, anh thả em ra.”
“Mau thả em ra.”
“Em không thèm ngồi trên đùi anh đâu.”
“Em ghét.”
“Đáng ghét.”
“Tên chó Lâm thả ra.”
“Tên chó Lâm kia, anh bị điếc à.”
“Tên chó Lâm, anh——”
Ư ư, giọng nói của Khương Ngọc Doanh bị chặn lại, đôi môi đỏ xinh đẹp và quyến rũ của cô bị môi của người đàn ông áp mạnh lên, mang theo một sức lức chép ép không thể ngăn cản được.
Cô há miệng ra cắn anh.
Anh cắn lại cô trước.
Cô đau đớn nhíu mày.
Anh nhả răng ra rồi tiếp tục hôn.
Một cánh tay khác của cô đẩy anh.
Cuối cùng cả hai cánh tay đều bị khóa chặt sau lưng, không thể nhúc nhích được.
Khương Ngọc Doanh nghiêng người thành một đường cong, nhưng hình như hôn ở góc độ này lại càng thuận tiện hơn, Lâm Thần Khuynh hôn đến mức khiến cô mặt đỏ tía tai không nói được câu nào.
Khương Ngọc Doanh: “Tên chó kia, anh bị điên rồi sao.”
Lâm Thần Khuynh dùng đầu ngón tay vuốt ve gò má của cô, ánh mắt lấp lánh như đang nói: Đúng vậy, điên rồi.
-
Hôm nay Tống Viện làm việc xong thì vẫn chưa chết vì mệt, lúc về đến nhà thì bữa tối cũng chưa ăn, cô ta mượn cớ đi tắm gọi điện thoại cho Khương Ngọc Doanh, tắm xong thì nằm trên giường không nhúc nhích.
Đột nhiên, cô ta nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Kéo chăn trùm qua đầu.
Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên.
Lại tiếp.
Cô ta tức giận vén chăn đi xuống giường: “Rốt cuộc là tên điên nào vậy, nhấn gì nhấn lắm thế——”
Cửa mở ra, có một người đứng trước cửa.
Tống Viện theo phản xạ có điều kiện mà đóng cửa lại, dưới góc cửa truyền đến tiếng kêu la: “Chân, chân, chân của tôi.”
Tống Viện mở cửa ra, mắt trợn trắng nói: “Bà cô à, sao cô lại đến đây nữa rồi?”
Khương Ngọc Doanh không nói gì mà đẩy cửa đi vào trong.
Lúc đầu, Tống Viện chỉ nghĩ rằng cô đến để tìm mình nói chuyện thôi, nhưng khi nhìn thấy cái vali ở ngoài hành lang, não cô ta như to ra: “Ý gì đây?”
Khương Ngọc Doanh tức giận nói: “Chính là như chị nhìn thấy đấy.”
“Cái gì?”
“Tôi lại bỏ nhà ra đi rồi.”
“......”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...