Lúc chuông cửa vang lên, Tống Viện đang ngồi trên tấm thảm trải sàn, lưng dựa vào ghế sofa uống rượu cùng với Lâm Lan. Rượu vang nồng độ mạnh khiến mặt cô ta dần ửng đỏ.
Bọn họ vừa uống vừa trò chuyện: “Tốt rồi, cuối cùng cũng mời bà cô kia trở về được rồi.”
Có lẽ vì hai ngày này đã phải kìm nén quá lâu nên cô ta có vài điều không nói ra không chịu được, cô ta ngẩng đầu lên uống hết nửa ly rượu rồi nói tiếp: “Nếu như cô ta mà còn không về thì người chết sẽ là chị.”
Lâm Lan khẽ cười: “Không nghiêm trọng đến mức vậy chứ.”
“Sao lại không chứ.” Tống Viện chỉ vào phía dưới mặt mình: “Nhìn thấy không, quầng thâm đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Lan tiến gần lại xem thử, đúng là có quầng thâm thật, còn khá là nghiêm trọng nữa: “Sao lại thành ra như thế này?”
“Sao lại thành ra như thế này á?” Tống Viện biểu cảm khổ sợ: “Chị thật sự không biết Tổng làm sao lại có thể sống cùng với cô ta được, bà cô kia sao lại còn có cái thói quen nghe kể chuyện trước khi đi ngủ vậy chứ, không kể thì không chịu ngủ. Thật ra thì kể cũng được thôi, nhưng một chuyện thôi vẫn chưa đủ, cô ta bắt kể hết cả cuốn mới chịu.”
Tống Viện hậm hực nói: “Nhìn thấy không, mấy cuốn sách trên tủ kia đều là những cuốn đã kể hết trong hai ngày này đấy.”
Lâm Lan bật cười nhìn về phía chiếc tủ, không cần phải nói, thật sự rất dọa người, đến hẳn hai chồng, chắc phải đến 20 cuốn đấy.
“Tất cả đều là do chị dâu mua sao?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Tống Viện lại càng vi diệu hơn, một từ khó tả hết: “Là chị mua hết đấy.”
Lâm Lan không hiểu gì.
Tống Viện nói: “Cô Khương đưa danh sách những cuốn sách muốn mua cho chị, mua về rồi còn bắt chị phải đọc cho cô ta nghe, em nói xem chị có khổ không chứ?”
“Quả thật rất khổ.” Lâm Lan nói: “Nhưng bây giờ thì tốt rồi, anh trai em đưa chị dâu quay về rồi, kể từ hôm nay chị có thể ngủ ngon rồi.”
Tống Viện vội vã gật đầu: “Đây là ông trời thương xót cho chị đấy.”
Nói xong, hai người nâng ly lên cụng một cái, Tống Viện nghĩ ra một bài phát biểu chúc mừng: “Chúc cho chúng ta tối nay sẽ mơ thấy một giấc mơ tuyệt vời, là một giấc mơ khiến cho chúng ta không bị thức giấc giữa đêm mà ngủ một mạch tới sáng.”
“Được, mơ đẹp.” Lâm Lan ngẩng đầu lên uống hết nửa ly rượu còn lại, sau đó vặn to âm lượng ti vi lên, tiếng nhạc vang dội khắp bốn phương.
Tống Viện thật sự đã có được một cuộc sống mới, cô ta không ngừng uống rượu,thậm chí còn nhảy lên ghế sofa, lắc mông điên cuồng theo điệu nhạc..
Hôm nay cuối cùng cũng không cần phải kể chuyện trước khi ngủ nữa rồi.
Hôm nay cũng không cần phải đi vệ sinh với Khương Ngọc Doanh nữa rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay sẽ không còn phải nghe cô Khương chê nhà vệ sinh bé nữa rồi.
Hôm nay cô ta có thể một mình ở trên giường lăn qua lăn lại rồi.
Aaaaaaa, hạnh phúc đến thật đột ngột!!
Tống Viễn nhảy cững lên, sau đó còn kéo Lâm Lan ra nhảy cùng, hai người quằn quại trên sofa, thỉnh thoảng còn đụng vào mông của đối phương.
Tiếng cười vang lên không ngừng.
Đột nhiên, Lâm Lan nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên, cô nhóc liền cúi người xuống cầm lấy điều khiển chỉnh nhỏ âm lượng của ti vi.
Tống Viện ngạc nhiên hỏi: “Làm gì vậy?”
Lời vừa dứt, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, Tống Viện ngờ vực nói: “Có người.”
Lâm Lan gật gật đầu: “Giờ này rồi còn ai đến chứ?”
Chỗ Tống Viện bình thường rất ít người tới, còn huống hồ là vào nửa đêm, cô ta cũng không nghĩ ra ai, do dự mà bước ra phía cửa.
Người ở bên ngoài thấy không có ai ra mở cửa thì liền bắt đầu dùng tay gõ liên tục vào cửa.
Tống Viện dùng mắt mèo nhìn ra ngoài xem thử, một giây sau cô ta dựa vào tường suy sụp, chết rồi.
Lâm Lan nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Tống Viện thì liền kéo kéo ống tay áo cô ta hỏi: “Là ai vậy?”
Tống Viện dáng vẻ khóc không ra nước mắt nói: “Đại rắc rối.”
Lâm Lan: “…”
“Tống Viện, Lâm Lan, hai người đang làm gì vậy? Mau mở cửa cho tôi đi.”
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Lan: “Chị dâu?”
Tống Viện mím môi gật đầu, phát ra câu hỏi từ sâu trong nội tâm: “Sao cô ta lại quay lại rồi?”
Lâm Lan lắc đầu.
“Anh trai em không dỗ được cô ta sao?”
“Em không biết.”
“Còn chưa đi được một tiếng nữa.”
Lâm Lan nhìn đồng hồ một cái, năm mươi lăm phút, còn thiếu năm phút nữa mới được một tiếng.
Tống Viện vỗ trán nói: “Anh trai em không ổn rồi, một người đàn ông mà đến vợ mình cũng không dỗ được, đúng là không đạt tiêu chuẩn gì cả.”
Lâm Lan cũng tán thành mà gật đầu, cô nhóc còn tính uống xong rượu sẽ quay về nhà để ngủ. Bây giờ thì hay rồi, lại không về được rồi.
Cô còn phải ngủ trên ghế sofa bao nhiêu đêm nữa đấy.
Nghĩ tới eo của cô.
Nghĩ đến chân của cô.
Nghĩ đến cảm giác đau mỏi mỗi sáng thức dậy là cô đã không còn thiết sống nữa rồi.
Tống Viện cũng chẳng tốt hơn cô, còn nghĩ rằng tối nay sẽ được ngủ một giấc thật là ngon, bây giờ thì hỏng bét cả rồi.
“Tống Viện, Lâm Lan, mau mở cửa ra.” Khương Ngọc Doanh lại hét lên, sau đó rút điện thoại ra bấm vào số của Tống Viện. Lúc cuộc gọi được kết nối, trong phòng liền vang lên tiếng chuông điện thoại.
Tống Viện và Lâm Lan nhìn nhau một cái, sau đó cửa phòng liền được mở ra, trước cửa xuất hiện hai gương mặt cười tươi như hoa, người này lại rạng rỡ hơn người kia.
Tống Viện dựa vào cửa, khóe miệng gượng cười: “Ôi, tình yêu à, sao cô lại tới đây?”
Khương Ngọc Doanh đẩy hai người ra rồi ngón chân đi vào trong, vừa cởi đồ vừa nói: “Giọng điệu gì đây, chị không hoan nghênh tôi sao?”
“Làm gì có.” Tống Viện thuận tay cầm lấy chiếc áo khoác mà cô vừa cởi ra, sau khi treo nó vào giá treo đồ, cô ta đi tới, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc đồng hồ của cô như người hầu rồi thành kính nói: “Hoan nghênh, hoan nghênh cô một trăm lần luôn, chúng tôi chẳng qua chỉ là đang quan tâm cô thôi.”
Cô ta cúi nửa người, chớp chớp mắt: “Vậy nên….Sao lại quay về rồi?”
Nhắc tới chuyện quay lại, Khương Ngọc Doanh lại bùng nổ cơn thịnh nộ, cô vừa đặt mông ngồi lên sofa thì lại bắt đầu châm biếm.
“Lâm Thần Khuynh quá khiến người ta tức giận, quá biết chọc tức người ta rồi.”
Tống Viện rót nước đưa tới cho cô: “Tổng làm gì rồi?”
Khương Ngọc Doanh ngẩng đầu lên uống hết ly nước, sau đó đặt mạnh xuống bàn, đá bay chiếc giày trên chân, tức giận nói: “Chính là gì anh ta không làm gì cả nên tôi mới tức giận đấy!”
Vấn đề này thật sự rất loạn không thể hiểu được, Tống Viện và Lâm Lan liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều không hiểu gì.
Lâm Lan quỳ xuống trước bàn trà, ngoan ngoãn đưa một miếng táo cho cô, Khương Ngọc Doanh nhận lấy rồi bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Anh ta làm tôi bực mình quá đi.”
Tống Viện vừa định rót nước tiếp cho cô thì bị cô dùng tay giữ lại, sau đó gõ gõ lên bàn trà: “Rượu, tôi muốn uống rượu.”
Tống Viện đứng dậy lấy một ly rượu không, sau đó rót cho cô một ly rượu vang rồi nói: “Có thể kể nghe không?”
Thật sự rất muốn biết tên đàn ông chó kia rốt cuộc đã làm ra chuyện đáng hận gì mà lại khiến cho tiểu công chúa tức giận thế này?
Làm gì mà lại khiến cho tiểu công chúa vừa xinh đẹp, tốt bụng lại còn hào phóng, có thể nói là không có gì để chê này phải đến sống ở cái nhà chưa đầy sáu mươi mét vuông của cô ta chứ.
Thật là đáng giận mà.
Tống Viện lấy khăn giấy ra lau miệng cho cô, ánh mắt nhìn cô đầy mong chờ.
Khương Ngọc Doanh uống một hơi hết sạch ly rượu, sau đó nặng nề đặt ly rượu xuống, bắt đầu rơm rớm nước mắt tố cáo. Thật sự quá khiến người ta tức giận rồi.
Cô chưa bao giờ tức giận đến như vậy.
Con người sao lại có thể như vậy chứ.
Làm sao có thể?
Tống Viện hướng ánh mắt đầy mong chờ nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô rất khí khái mà uống sạch hết số rượu trong ly, rồi lại rất hào khí mà ăn hết một quả cam, một quả chuối, sáu trái nho, hai miếng xoài. Đợi đến khi trong lòng cháy khét, bà cô cuối cùng cũng chịu mở miệng.
“Không phải là anh ta đã làm cái gì?”
“Hả?”
“Trọng điểm là——Cái gì anh ta cũng không làm.”
“Hả?”
Tống Viện chết lặng, cô ta cố gắng phân tích lời nói của Khương Ngọc Doanh bằng tấm bằng cử nhân của mình, nhưng cuối cùng vẫn chẳng phân tích ra được ý nghĩa
gì.
Lâm Lan thì càng mông lung hơn.
Khương Ngọc Doanh thấy hai người họ giống như “Đứa con nít bị thiểu năng trí tuệ”, như thế rồi cũng không hiểu? Đến đó rồi vẫn nghe không hiểu ư?
Làm thế nào mà cái chỉ số IQ này có thể trở thành bạn bè với cô vậy?
Trời ơi, cô khổ quá mà.
Không còn cách nào, bọn họ nghe không hiểu, cô chỉ đành nói rõ ràng hơn một chút. Cô kể lại một lượt tất cả mọi sự việc: “…..Hai người nói xem, việc này có phải là Lâm Thần Khuynh đã làm sai rồi không? Lúc anh ta nghe thấy cái tên Lưu Tiểu còn cau mày nữa. Điều quan trọng nhất là, sao anh ta có thể không nói gì cả chứ? Anh ta không nói gì cả là có ý gì chứ?”
Tống Viện nghe đến đây thì cũng coi như đã đại khái hiểu được sự việc, nửa đường có người gọi điện tới cho Lâm Thần Khuynh nói rằng Lưu Tiểu đã cắt cổ tay tự tử, Lâm Thần Khuynh nghe xong thì không nói gì cả.
Sau đó….
Tiểu công chúa giận rồi.
Nguyên nhân tức giận là, tại sao anh cái gì cũng không nói!
Tại, sao, anh, có, thể, không, tỏ, thái, độ, gì!
Anh lẽ ra phải ngay lập tức giơ tay thề rằng, cô ta có tự tử một trăm lần thì tôi cũng không quan tâm.
Anh cau mày không nói gì là có ý gì hả?
Là xem thường sự khinh thường nghiêm trọng của tiểu công chúa này!
Chắc là anh còn quỳ ít quá, quỳ thêm vài lần nữa thì sẽ biết thế nào gọi là nói tiếng người đấy.
Tống Viện đã nghĩ xong, cô ta lộ ra một ánh mắt không hiểu nổi, nhưng trong lòng vẫn có một tia hi vọng: “Doanh Doanh, cô cũng đừng nghĩ như vậy, tổng giám đốc Lâm không nói gì ngược lại lại là một cách chứng minh tốt hơn đấy.”
“Chứng minh cái gì?”
“Chứng minh anh ta xem trọng cô.” Tống Viện phân tích tỉ mỉ: “Cô nghĩ đi, người ta đã đứng dưới mưa quỳ xuống cho cô rồi, điều này chứng minh cái gì, chứng minh rằng anh ta rất xem trọng cô. Sau khi nghe điện thoại không nói gì cả cũng là vì sợ cô lo lắng, sợ cô nghĩ ngợi lung tung. Bây giờ còn có được mấy người đàn ông có thể chu đáo tỉ mỉ được như tổng giám đốc Lâm chứ, anh ta thật sự là một người đàn ông vô cùng tốt đấy.”
Khương Ngọc Doanh trừng mắt nhìn Tống Viện đang nói nhảm, chờ cô ta nói xong, cô liền trả lời: “Có phải cô không hoan nghênh tôi quay lại không?”
“Hoan nghênh chứ, nhiệt liệt hoan nghênh.” Tống Viện nở nụ cười rạng rỡ, còn phối hợp mà vỗ tay: “Tôi hoan nghênh cô một trăm, một ngàn lần luôn.”
“Thật lòng sao?” Khương Ngọc Doanh hỏi.
“Thật, rất thật, thật đến không thể thật hơn.” Tống Viện giơ tay lên thề thốt: “Tôi lấy danh nghĩa của bà nội tôi ra thề, tôi rất hoan nghênh cô quay lại.”
Khương Ngọc Doanh kéo tay Tống Viện xuống, vỗ vỗ bả vai cô ta: “Chúng ta đừng làm phiền đến bà nội nữa, dù sao cũng không cùng một thế giới, làm phiền không tốt đâu.”
Tống Viện cần lấy tay cô, lông mi run run nói: “Vậy cô…..”
Khương Ngọc Doanh: “Cái gì?”
Tống Viện nuốt nước bọt: “Tính sẽ ở lại bao lâu?”
Trước đó, cô chỉ ở có ba ngày mà quầng thâm mắt của cô ta có thể đẹp ngang ngửa với gấu trúc quốc bảo rồi, lần này mà lại ở thêm ba ngày nữa thì cô ta còn có thể chịu đựng nổi không đây?
Nếu như một ngày thì còn được.
Tốt nhất là một đêm thôi.
Dưới ánh mắt tha thiết của Tống Viện, Khương Ngọc Doanh ung dung nói: “Cụ thể là bao lâu thì vẫn chưa biết.”
Tống Viện: “Có thể là…”
Khương Ngọc Doanh: “Một ngày.”
Tống Viện vừa tính thở phào thì Khương Ngọc Doanh lại nói tiếp: “Một ngày chắc chắn không được, hai ngày?”
Cô suy nghĩ kỹ một lát.
Trái tim Tống Viện đập thình thịch, hai ngày vẫn có thể chịu được.
Khương Ngọc Doanh lắc đầu: “Hai ngày cũng không được.”
Tên chó kia là vì mình đã tha thứ quá nhanh nên mới không biết trân trọng, lần này nhất định phải cho anh ta biết mùi.
“…..” Tống Viện muốn khóc.
“Ba đến năm ngày gì đó đi.”
“…..” Tống Viện suy sụp.
“Cũng có thể là mười ngày hay nửa tháng cũng nên, vẫn chưa nói chắc được.”
“…..” Tống Viện ngã phịch xuống sofa.
Khương Ngọc Doanh đẩy đẩy người cô ta: “Có phải là vui để phát điên rồi không?”
Tống Viện lẩm bẩm: “Vui thì không có, nhưng phát điên thì là thật đấy.”
Khương Ngọc Doanh không nghe rõ được cô ta đang lẩm bẩm cái gì, cũng chẳng hỏi. Cô đứng dậy đi vào nhà tắm, một giây sau, công chúa lại hét toáng lên rồi.
“Aaaaaaaa, ai động vào sữa rửa mặt của tôi vậy?”
“Dầu gội đầu của tôi đâu?”
“Dép lê đính kim cương của tôi đâu?”
“Khăn mặt tôi phải dùng của các thương hiệu quốc tế lớn, cái khăn của thương hiệu nhỏ này làm sao dùng được chứ?”
Cửa phòng tắm mở ra, Khương Ngọc Doanh thò đầu ra: “Tống Viện, chị không thể đổi loại nước hoa khác sao? Loại nước hoa mới ra của Master M cũng không quá khó mua, một chai giá có bảy chữ số thôi, không thể dùng phòng tắm xông hơi kia sao?”
Tống Viện lộ ra biểu cảm “Lại nữa rồi, lại nữa rồi, lại ép điên tôi rồi.” Cô ta không còn gì luyến tiếc cuộc sống mà nói: “Nhà tắm xông hơi cần phải dùng đến nước hoa giá bảy chữ số? cô coi tôi là cái máy in tiền à? Bản thân tôi còn chưa được dùng nước hoa do Master M chế tạo đấy, cho nhà tắm dùng? Não của tôi bị cửa kẹp hư rồi chắc?”
Cô ta cầm lấy điện thoại của Lâm Lan, bi bô nói: “Anh trai em rốt cuộc bị làm sao vậy, có biết dỗ người ta không thế? Rốt cuộc làm sao mà làm tổng giám đốc được vậy!”
Đến một người phụ nữ cũng không hiểu được, quá kém cỏi rồi!
Ngọn lửa chiến tranh chuyển sang người Lâm Lan, Lâm Lan cũng không biết làm sao, gương mặt gượng cười: “Chị Tống Viện à, khổ cho chị rồi.”
Tống Viện cau mày, đây là khổ sao?
Đây là quá khốn khổ rồi.
Còn khổ hơn cả việc hầu hạ cho mẹ mình nữa.
Khương Ngọc Doanh đứng dựa vào khung cửa nhìn thấy bộ dạng sắp phát điên của Tống Viện thì tự động câm miệng, được rồi, cô biết là do cô quá đáng rồi.
Thật ra trước đây cô không có như vậy, tối nay là vì tinh thần đang không tốt nên muốn phát tiết ra, chửi không nổi Lâm Thần Khuynh nên chỉ đành lấy Tống Viện ra xả giận.
Được rồi, được rồi, cô sai rồi.
-
Một bên khác, Cao Huy nhìn sắc mặt tái nhợt của ông chủ thì do dự nói: “Tổng giám đốc Lâm, thật sự không lên gọi phu nhân xuống sao? Diện tích ngôi nhà của cô Tống rất nhỏ, bây giờ còn ở đến ba người, phu nhân nhất định sẽ không chịu được, hay là——”
Lâm Thần Khuynh ngồi trong xe ngước nhìn lên khung cửa sổ đang sáng đèn, rất lâu sau mới lên tiếng: “Không cần.”
“Nhưng phu nhân cô ấy…..” Cao Huy muốn nói rằng lỡ như phu nhân lại giận nữa thì phải làm sao? Nhưng khi nghĩ đến việc đây là chuyện gia đình của ông chủ, ông chủ cũng nói là không cần rồi, cậu ta vẫn nên im miệng đi thì hơn.
“Cậu nói xem tôi đã làm sai rồi sao?” Lâm Thần Khuynh lạnh nhạt nói.
Câu hỏi này rất khó trả lời, nếu như nói sai thì khiến cho ông chủ tức giận là chuyện nhỏ, mất việc mới là chuyện lớn. Cao Huy suy tư một lúc rồi trả lời: “Không có.”
“Vậy tại sao cô ấy lại tức giận?” Lâm Thần Khuynh lại hỏi.
Cao Huy suy nghĩ một lúc, sau đó nói một cách chắc chắn: “Có lẽ là vì phu nhân quá thích anh rồi, bởi vì thích nên mới sợ mất đi, lo được lo mất.”
Lâm Thần Khuynh thu lại ánh nhìn: “Cậu từng yêu rồi?”
Cao Huy lắc đầu: “Không có.”
Lâm Thần Khuynh tặng cho cậu ta ánh mắt kiểu “Cậu chưa yêu bao giờ thì biết cái gì chứ.”, sau đó trầm giọng nói: “Đến bệnh viện.”
Cao Huy nhớ lại dáng vẻ đóng sầm cửa xe của bà chủ thì liền tâm tình nhắc nhở: “Anh thật sự không lên đó dỗ phu nhân sao? Phụ nữ một khi tức giận thì sẽ không ngủ ngon, ngủ không ngon thì sẽ có rất nhiều di chứng, tôi thấy anh vẫn nên đi dỗ cô ấy trước đã đi.”
Cậu ta nói một hồi thì không dám nói nữa, Lâm Thần Khuynh ném cho cậu ta một ánh mắt ra hiệu câm miệng: “Lái xe.”
Cao Huy ngậm miệng lại, nhanh chóng khởi động xe.
Không lâu sau, chiếc xe Bentley rời đi.
Khương Ngọc Doanh sau khi đánh răng rửa mặt xong thì vẫn luôn đứng ở cửa sổ nhìn xuống, một chiếc xe Bentley màu đen đang dừng ở bên đường, đèn xe không ngừng nhấp nháy, qua màn mưa vẫn có thể nhìn rõ biển số xe.
Là xe của Lâm Thần Khuynh.
Lúc đó anh đang ngồi trong xe.
Cô nhìn vào ánh đèn pha đang không ngừng nhấp nháy kia, phồng má nghĩ nếu như bây giờ anh bước xuống xin lỗi cô thì cô sẽ tha thứ cho anh.
Về phía Lưu Tiểu, cô sẽ cùng anh đi đến bệnh viện xem cô ta.
Cô chỉ cho anh một cơ hội này, một cơ hội duy nhất, quá hạn rồi thì không còn nữa.
Chiếc xe dừng ở đó bao lâu thì cô cũng đứng quan sát bấy lâu, con ngươi của cô cũng sắp rớt ra ngoài luôn rồi, đột nhiên, cô nhìn thấy cửa xe hơi hé ra, trái tim cô bắt đầu rung lên.
Anh ấy ra rồi, anh ấy ra rồi, anh ấy ra khỏi xe rồi.
Có nên tha thứ cho anh ấy không nhỉ?
Tiểu Tiểu Doanh từ trong đầu chui ra: Có có có, Tổng đã biết nhận lỗi rồi, chuyện này bỏ qua thôi.
Tiểu Tiểu Doanh: Vợ chồng nên thông cảm cho nhau, không nên giữ mãi một thứ không buông.
Tiểu Tiểu Doanh: Hơn nữa, hôm nay Tổng cũng đã quỳ xuống rồi, thử hỏi có được bao nhiêu người đàn ông có thể làm được đến bước đó chứ.
Khương Ngọc Doanh gật gật đầu, được, chỉ cần anh đi lên đây thì cô sẽ lập tức tha thứ.
Cô híp mắt nhìn động tĩnh, cửa xe mở ra, anh dựa vào cửa xe đứng yên hồi lâu, sau đó bóng dáng của anh di chuyển, chính vào lúc cô đang cười thầm, anh lại quay người ngồi lại vào trong xe.
Khương Ngọc Doanh: …..Làm cái quái gì vậy.
Vài phút sau, chiếc xe bắt đầu lăn bánh, chỉ để lại những bóng cây đang đung đưa theo gió.
Khương Ngọc Doanh ý thức được một vấn đề, tên đàn ông chó kia đã bỏ cô lại mà đi rồi, cũng có thể là đang đi đến bệnh viện.
Hừm.
Tên chó Lâm quá đáng ghét rồi.
Tiểu tiên nữ một khi tức giận thì sẽ rất đáng sợ, cô hậm hực đóng cửa sổ lại, quay người đi đến trước sofa, sau đó đặt mông ngồi phịch xuống.
Tống Viện đang thì thầm to nhỏ với Lâm Lan, vào khoảnh khắc Khương Ngọc Doanh ngồi xuống, cô ta có thể cảm nhận được chân ghế sofa rung lên một cách rất rõ ràng. Nói thật cái ghế sofa này của nhà cô cũng mua được mấy năm rồi, chất lượng cũng không được tốt lắm, cô ta thật sự sợ rằng chân ghế sẽ gãy mất.
May mắn thay, sau vài lần rung lắc thì nó cũng đã dừng lại.
Tống Viện vỗ ngực hỏi: “Sao thế?”
Khương Ngọc Doanh ôm cái gối ôm vào lòng, sau đó trầm giọng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, đừng ai nhắc tới ba chữ Lâm Thần Khuynh với tôi nữa, tôi muốn tuyệt giao với anh ta!”
Cái từ “Tuyệt giao” này, hai ngày qua Tống Viện đã nghe thấy rất nhiều lần, cô ta nghe đến quen rồi nên cũng chẳng có phản ứng gì.
“Được được được, tuyệt giao, phải tuyệt giao.” Nói xong, cô ta liếc nhìn chiếc đồng hồ đang treo trên tường: “Cũng không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi ngủ thôi.”
Lâm Lan cũng gật đầu: “Đúng, muộn rồi, chị dâu à, đi ngủ thôi.”
Ngủ?
Cô còn ngủ được sao?
Trong đầu cô toàn là cảnh tượng Lưu Tiểu mặt mày nhợt nhạt nằm trên giường bệnh trò chuyện với Lâm Thần Khuynh, còn có cảnh tượng bọn họ càng nói lại càng sát lại gần nhau hơn nữa.
Còn có những cảnh tượng khác kinh khủng đến mức không dám nhìn.
“Không ngủ.” Khương Ngọc Doanh bĩu môi nói.
Tống Viện thật sự bó tay với cô rồi, cô ta mượn cớ phải đi giải quyết gấp để trốn vào phòng vệ sinh, để lại một mình Lâm Lan đơn phương độc mã. Cô nhóc nhìn Khương Ngọc Doanh rồi tiến lại gần, sau đó kéo lấy tay cô: “Chị dâu, chị có thể nào là đã hiểu nhầm anh trai của em rồi không?”
“Em có ý gì?”
“Theo như em biết, nếu như anh trai em mà thích Lưu Tiểu thì đã thích từ lâu rồi, hoàn toàn không thể nào đợi nhiều năm như vậy, còn phải đợi đến khi chị xuất hiện nữa chứ.”
“Nhưng….”
“Tất nhiên, Lưu Tiểu thích anh trai em, điểm này em thừa nhận, nhưng trọng điểm không phải là việc anh trai em không thích cô ta sao?”
“…..” Câu này quả thật rất đúng.
“Con người Lưu Tiểu rất thích chơi chiến thuật tâm lý, lúc nhỏ mỗi lần cô ta ức hiếp em xong, cuối cùng người bị mắng cũng vẫn là em. Bụng dạ của cô ta rất xấu xa, chị nói cô ta tự sát á, em không tin đâu.”
“Vậy em nghĩ là gì?”
“Để lừa anh trai em đến đó.”
“….” Vãi đạn, sao cô lại không nghĩ đến cái này nhỉ.
“Chị dâu, chị thật sự yên tâm để anh trai em đi đến đó sao.” Lâm Lan đẩy đẩy người khương Ngọc Doanh: “Anh trai em không có ý đó đâu, nhưng dù sao cũng là đàn ông, lại là việc sống chết của em gái bạn mình nữa, khó tránh khỏi có lúc yếu lòng. Lỡ như con khốn Lưu Tiêu đó lợi dụng điểm này để ép buộc anh trai em nghe lời thì phải làm sao?”
“Hả?”
“Chị dâu, chị nên đi cùng với anh ấy, chỉ cần Lưu Tiểu giở trò, chị có thể nhìn thấu cô ta ngay.”
“…..” Khương Ngọc Doanh im lặng gật đầu, hình như cũng có lý.
Lâm Lan thấy cô đã hơn động lòng, liền âm thầm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Thần Khuynh. Cô nhóc vừa mới gõ được hai chữ, Khương Ngọc Doanh liền đập mạnh một cái vào bàn, ném chiếc gối ôm đi, sau đó đứng bật dậy: “Không được!”
Lâm Lan vui mừng khôn xiết, tốt quá, cuối cùng cũng khuyên được chị ấy rồi.
Cô nhóc lại gõ thêm hai chữ.
Khương Ngọc Doanh xỏ chân vào dép lê rồi đi ra ngoài ban công, lúc quay lại thì cầm theo một cái vòng lắc eo.
Lâm Lan không hiểu gì mà hỏi: “Chị dâu, đây là?”
Khương Ngọc Doanh: “Hôm nay đừng ngủ nữa, đi giảm cân với chị.”
????
Đây là đang xảy ra chuyện gì thế này.
“Không phải, chị dâu, bây giờ chị không phải là nên đi ngăn cản sao?”
Khương Ngọc Doanh đặt chiếc vòng vào eo, vừa lắc vừa nói: “Ngăn cản? Sao chị phải ngăn cản?”
“…..” Lâm Lan nghe không hiểu gì, vừa rồi chị đâu có nói như vậy.
Khương Ngọc Doanh: “Nếu như anh ta thật sự thích tiểu bạch liên* đó thì chị sẽ khiến cho anh ta phải ra đi tay trắng.”
*Tiểu bạch liên/ bạch liên hoa: dành để chỉ những cô gái đạo đức giả luôn thể hiện bản thân mình là người vô tội, mềm mại, yếu đuối nhưng bên trong lòng dạ của họ thì ác độc.
Lâm Lan: “…..” Tàn nhẫn quá đi.
Lâm Lan dùng đôi tay run rẩy của mình nhấn gửi tin nhắn.
[Em cuối cùng, khuyên không được chị dâu, chị ấy muốn anh tay trắng ra đi.]
Kết hợp lại —— Chị dâu muốn anh tay trắng ra đi.
Lâm Thần Khuynh đang nhắm mắt, tiếng tin nhắn trên điện thoại vang lên, anh từ từ mở mắt ra, lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo ra, bên trên có một tin nhắn đến.
Là tin nhắn của Lâm Lan.
Lâm Thần Khuynh chỉ nhìn rõ nửa câu sau, chị dâu muốn anh tay trắng ra đi.
Anh tưởng tượng ra biểu cảm của Khương Ngọc Doanh khi nói câu này, khẽ thở dài một tiếng, sau đó giơ tay lên xoa xoa ấn đường. Dưới ánh đèn khẽ lướt qua, hiện lên khuôn mặt đang tốt sầm của anh.
Một lát sau, anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: “Cha, con không đến bệnh viện nữa, cha xem rồi xử lý đi.”
Cha Lâm: “Được.”
Lâm Thần Khuynh cất điện thoại, sau đó nói với Cao Huy: “Không đến bệnh viện nữa.”
Cao Huy giảm tốc độ: “Tổng giám đốc, vậy chúng ta đi đâu?”
Lâm Thần Khuynh: “Đón phu nhân.”
Ngày mai là sinh nhật của cha Khương, đây là sinh nhật đầu tiên của cha Khương sau khi anh và Khương Ngọc Doanh kết hôn, tiệc sinh nhật này không được thiếu ai hết.
Cao Huy: “Vâng.”
Lâm Thần Khuynh lại hỏi: “Chiếc váy đặt cho phu nhân đã giao tới chưa?”
Cao Huy: “Đã giao đến cửa hàng rồi ạ.”
“Liên hệ với quản lý cửa hàng, bảo sáng ngày mai giao đến đây.”
“Vâng.”
“Thợ làm tóc cũng cùng đến luôn.”
“Vâng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...