Giả hôn

Khương Ngọc Doanh mỉm cười liếc nhìn Lâm Thần Khuynh, cô giơ cằm lên, dáng vẻ giống như một con Khổng tước* đầy kiêu ngạo, ánh mắt sáng rực nói: “Đúng đấy, quỳ đi.”
*Khổng tước: chim công
Lâm Lan còn nghĩ rằng Khương Ngọc Doanh nói anh quỳ xuống là đang nói đùa, thế là còn bơm thêm một tiếng: “Đúng đấy, quỳ đi quỳ đi.”
Lâm Thần Khuynh sắc mặt tối sầm chậm rãi nhìn về phía Lâm Lan, Lâm Lan thụt cổ lại rồi lén lút thè lưỡi ra tinh nghịch. Nhưng khi nhìn thấy bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng, cô nhóc liền dũng cảm đứng ra, gượng cười nói: “Chị dâu à, anh trai của em biết lỗi rồi, chị tha thứ cho anh ấy đi, được không?”
“Biết lỗi rồi?” Khương Ngọc Doanh giễu cợt: “Nếu đã biết lỗi rồi, vậy thì quỳ xuống đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
?? Quỳ ??
Lâm Lan kinh ngạc nói: “Chị dâu, chị thật sự muốn anh em quỳ sao?”
Câu nói “Quỳ” lúc nãy không phải chỉ là đùa thôi sao?
Làm sao lại thành thật rồi?!!
“Đương nhiên.” Khương Ngọc Doanh từ từ nhoẻn khóe miệng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Thần Khuynh: “Tôi không hề nói đùa, vậy nên....”
Cô dừng lại một chút: “Có quỳ không? Không quỳ thì tránh ra!”
“Doanh Doanh.” Lâm Thần Khuynh bất lực gọi một tiếng: “Em đừng có giở trò trẻ con nữa.”
Trước kia bảo cô tính tình trẻ con, hôm nay lại nói cô giở trò trẻ con, được, được lắm.
Khương Ngọc Doanh ưỡn ngực lên, cau mày: “Tôi cứ giở trò trẻ con đấy, liên quan gì đến anh, nếu như anh quỳ xuống thì chúng ta còn có thể nói chuyện tiếp, còn nếu như không quỳ thì lập tức biến khỏi mắt tôi đi.”
Lâm Lan há hộc mồm, dáng vẻ như vừa mới bị sét đánh, chị dâu thật cứng rắn, không biết tại sao cô lại đột nhiên muốn vỗ tay, cô thích tính cách này của chị dâu quá đi.
Nhưng khi chuyển ánh mắt sang phía Lâm Thần Khuynh cô nhóc lại chẳng dám làm gì nữa, huhu, ánh mắt của anh trai đáng sợ quá đi.
Lâm Lan giơ tay lên vỗ vào đầu mình: “Quên mất, hình như em còn có món đồ chưa đem theo, hai người nói chuyện trước đi, em đi lấy đồ đã.”
Bốn bề không còn người quan sát nữa nên có vài lời cũng dễ nói hơn, Lâm Thần Khuynh điềm tĩnh nói: “Chuyện của Lưu Tiểu là lỗi của tôi, em có thể tha thứ cho tôi không?”
Tha thứ?
Anh muốn tôi tha thứ là tôi sẽ tha thứ sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy thì tôi không còn mặt mũi nữa rồi.
Khương Ngọc Doanh lạnh nhạt nói: “Không thể.”
Lâm Thần Khuynh tiến lại gần, lông mày nhướng lên: “Vậy phải làm sao thì em mới có thể tha thứ cho tôi?”
Ánh mắt của Khương Ngọc Doanh hạ xuống rồi lại dâng lên, ngoài cười như trong không cười mà nói: “Quỳ xuống, anh dám không?”
Lâm Thần Khuynh quả thật không nghĩ rằng Khương Ngọc Doanh vậy mà lại thật sự muốn anh quỳ, sắc mặt của anh nhất thời tối sầm lại, trầm giọng gọi tên cô: “Doanh Doanh.”
“Đừng có gọi tên tôi.” Khương Ngọc Doanh một mặt ghét bỏ nói.
Nhân chút thời gian im lặng ít ỏi, Lâm Thần Khuynh đưa bó hoa trong tay mình giơ ra trước mặt Khương Ngọc Doanh: “Cho em.”
Trước đây, mỗi lần Khương Ngọc Doanh nhận được hoa Lâm Thần Khuynh tặng thì đều sẽ rất vui, như bây giờ nhìn bó hoa này cô lại càng tức giận hơn, muốn dùng một bó hoa để cô tha thứ? Cô rẻ tiền đến thế sao?
Sự tha thứ của cô rẻ mạt đến vậy ư?
Nếu như tha thứ nhanh như vậy thì sự tức giận, đau lòng, phẫn nộ của cô tính là gì chứ.
Không, cô sẽ không tha thứ đâu.
Khương Ngọc Doanh cười lạnh nhạt, sau đó rút một bông hoa hồng ra, vừa ngắt cánh hoa vừa nói: “Lâm Thần Khuynh, trong mắt anh tôi không có trọng lượng đến vậy sao? Một bó hoa mà muốn tôi tha thứ á, nằm mơ đi.”
Cô ném bó hoa vào ngực Lâm Thần Khuynh: “Cầm theo hoa và quà của anh rồi biến đi!”
Lâm Thần Khuynh chưa khi nào phải chịu sự đối đãi như thế này, sắc mặt anh liền tốt sầm xuống, trầm giọng nói: “Khương Ngọc Doanh.”
“Tức giận rồi? Phẫn nộ rồi? Cảm thấy khó chịu rồi sao?” Khương Ngọc Doanh khinh thường cười: “Đúng, cảm giác của tôi chính là như vậy, vừa tức giận vừa phẫn nộ vừa khó chịu, lúc đó anh đã đối xử với tôi thế nào? À, anh bảo tôi đừng có tính tình trẻ con nữa.”
Cô nhếch môi nói: “Hôm nay tôi cũng có lời y hệt như vậy tặng cho anh, Lâm Thần Khuynh anh đừng tính tình trẻ con nữa.”
Lâm Thần Khuynh: “......”
Khương Ngọc Doanh: “Cũng đừng có giở trò con nít nữa.”

Lâm Thần Khuynh: “......”
“Sau này mà có nhìn thấy tôi ở bên người đàn ông khác, anh hãy nhớ phải cười, phải vui mừng lên.”
“.....”
“Chúng tôi có ôm hôn nhau thì cũng là có nguyên nhân cả thôi, đừng có mà cảm thấy không vui, nếu không vui thì là anh nhỏ nhen rồi.”
“.....”
“Còn nữa, chúng tôi làm diễn viên nên nếu làm không tốt thì không tránh khỏi việc bị người này người kia đồn đại, cho dù sau này anh nhìn thấy ảnh chúng tôi hôn nhau thì cũng đừng có để ý nhé, mọi việc đều có nguyên do của nó cả, anh hiểu chứ.”
“.....”
“Còn nữa còn nữa, thanh mai trúc mã thì ai cũng có cả.” Khương Ngọc Doanh vỗ vỗ cánh tay anh: “Ngày đẹp trời nào đó mà nhìn thấy chúng tôi bên nhau thì cũng đừng ngạc nhiên nhé, tôi chỉ là học hỏi từ tổng giám đốc Lâm anh thôi.”
“.....”Lâm Thần Khuynh bị cô nói cho không nói được gì, chỉ có thể đứng đó mà nhìn chằm chằm vào cô.
Khương Ngọc Doanh họ nhẹ một cái: “Nói nhiều như vậy tôi cũng khát rồi, được rồi không tiễn.”
Cô không muốn đứng lại đó thêm một giây nào nữa, vừa quay người liền muốn đi vào thang máy.
Lâm Thần Khuynh kéo tay cô lại: “Chờ đã.”
Khương Ngọc Doanh quay đầu lại nhìn anh, ánh mặt đặt vào cánh tay mình, sau đó lạnh lùng nói: “Buông ra.”
Lâm Thần Khuynh thả cô ra, trong ngữ khí có chút nịnh nọt: “Tôi phải làm sao thì em mới có thể tha thứ?”
Khương Ngọc Doanh quay người lại, hai tay khoanh trước ngực rồi nhìn anh: “Rất đơn giản.”
“Cái gì?” Lâm Thần Khuynh hỏi.
Khương Ngọc Doanh nói: “Đi đến sân rồi quỳ xuống, tôi sẽ tha thứ cho anh ngay.”
Yêu cầu này của cô rất quá quắt, không nói đến việc cho dù Lâm Thần Khanh có đổi thành bất cứ người đàn ông nào khác thì cũng đều không quỳ, huống hồ gì lại còn là ở trong sân, người qua kẻ lại tấp nập như vậy, bị nhìn thấy thì quá mất mặt rồi.
“Em nói thật sao?” Lâm Thần Khuynh hỏi lại.
“Đúng vậy.” Khương Ngọc Doanh nói: “Anh quỳ xuống thì tôi sẽ tha thứ cho anh, không quỳ thì chấm hết.”
Lúc nói chuyện sắc mặt của cô lạnh tanh, có vẻ ngoại trừ cách này ra thì không còn cách nào khác có tác dụng nữa cả.
Chú bảo vệ đang ngậm điếu thuốc đi xung quay kiểm tra xem có người lạ nào không, vừa hay lại nhìn thấy Lâm Thần Khuynh đang ôm bó hoa đứng đó, bầu không khí có chút căng thẳng, sau đó chú bảo vệ liền cười rồi nói: “Chàng trai trẻ, sao cậu còn chưa dỗ được vợ vậy, cậu như vậy là không được rồi.”
Sau đó chú ấy lại giảng hòa: “Cô gái, như thế này cũng khá được rồi, chồng của cô đã ở dưới lầu canh giữ hai đêm liền rồi, ai không biết còn tưởng chỗ chúng tôi mới đổi bảo vệ mới rồi đấy, đổi qua xe sang luôn.”
Khương Ngọc Doanh có hơi không tin: “Hai đêm nay anh đều ở đây?”
Lâm Thần Khuynh nói: “Khu chung cư này môi trường quá kém, tôi sợ em ở đây sẽ xảy ra chuyện gì.”
Sợ?
Anh sợ?
Khương Ngọc Doanh giống như vừa nghe được một câu chuyện cười lớn, tổng giám đốc Lâm vĩ đại cũng biết sợ, quả thật là quá thần kỳ rồi.
Ánh mặt của Khương Ngọc Doanh sáng lên, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì, chỉ vào thang máy hỏi: “.....Cái này cũng là anh tìm người tới thay?”
Lâm Thần Khuynh gật đầu: “Ừm.”
“Cầu thang bộ cũng vậy?”
“Ừm.”
“Đèn hành lang cũng thế?”
“Ừm.”
“Đèn đường ở trong sân cũng là anh làm?”
“Ừm.”
“Mấy nhân viên bảo vệ mới vừa được tăng cường ở cổng thì sao?”
“Cũng là tôi sắp xếp.”
“......” Khương Ngọc Doanh hít sâu một hơi, sau đó thẳng thắn nói: “Nói đi, trừ những cái này ra thì anh còn làm những gì nữa rồi?”

Lâm Thần Khuynh giơ tay lên nới lỏng cà vạt, sau đó nhẹ nhàng nói: “Căn hộ đối diện các em.”
“Căn hộ đối diện chúng tôi làm sao?” Khương Ngọc Doanh không cảm thấy căn hộ đối diện họ có gì không ổn cả.
Lâm Thần Khuynh: “Tôi mua rồi.”
Khương Ngọc Doanh: “....”
Chú bảo vệ phía sau vừa đi tới, vừa hay nghe được đoạn đối thoại này, chú ấy lại càng cười khoái chí hơn: “Chàng trai trẻ được đấy, lợi hại hơn tôi năm đó rồi, hồi đó tôi chỉ dám thuê phòng đối diện vợ tôi thôi, cậu thì hay rồi, trực tiếp mua luôn, có can đảm!”
Khương Ngọc Doanh trợn trắng mắt, lửa giận trong lòng đột nhiên vì hành động trẻ con này của Lâm Thần Khuynh mà hạ bớt đi ít nhiều. Nhưng cô vẫn không có ý định sẽ tha thứ cho anh, cô chỉ nói: “Vậy bữa sáng thì sao?”
Lâm Thần Khuynh nói: “Là tôi mua.”
Khương Ngọc Doanh kinh ngạc; “Anh đích thân mua á?”
Lâm Thần Khuynh gật đầu: “Đúng.”
Khương Ngọc Doanh: “.....”
“Hahaha, đến cả bữa sáng cũng mua rồi, chàng trai trẻ khá lắm.” Chú bảo vệ nói thêm: “Cô gái à, như vậy là cũng đủ thành ý rồi, tối nay nhiệt độ xuống thấp, chàng trai này lại ăn mặc phong phanh như thế này rất dễ bị cảm lạnh, có chuyện gì thì về nhà rồi nói nhé.”
Chú ấy lại gần: “Đóng cửa dạy dỗ.”
Khương Ngọc Doanh: “.....”
Đợi sau khi chú bảo vệ rời đi rồi, Lâm Thần Khuynh mới mở lời: “Doanh Doanh à, tôi sai rồi, em có thể tha thứ cho tôi không?”
Khương Ngọc Doanh vẫn còn rất căng, trong lòng vẫn hơi giận, cô cắn môi nói: “Không thể.”
Lâm Thần Khuynh vừa mới định mở lời thì bầu trời đột nhiên truyền tới tiếng sấm, âm thanh rất vang, Khương Ngọc Doanh nói: “Trời sắp mưa rồi, anh về đi.”
Lâm Thần Khuynh vẫn như cũ, anh tiến về phía trước thêm một bước, cúi đầu xuống, giọng nhẹ nhàng nói: “Tôi sai rồi, tha thứ cho tôi đi.”
“Đoàng——“ Tiếng sấm lại vang lên.
 
Khương Ngọc Doanh ngước lên nhìn sắc trời, sau đó đẩy đẩy người anh: “Được rồi, anh đi về trước đi.”
Vẫn còn không đi là trời sẽ mưa thật đấy.
Ai ngờ tính bướng bỉnh của Lâm Thần Khuynh lại nổi lên, anh kiên quyết nói: “Em không tha thứ cho tôi thì tôi sẽ không về đâu.”
Khương Ngọc Doanh ghét nhất việc bị ép buộc, cô cau mày: “Anh thích đi thì đi, không đi thì thôi, anh chết cống cũng không liên quan đến tôi.”
Lời vừa dứt, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống. Trận mưa đêm nay rất lớn, tất cả mọi người trong sân trong chốc lát không còn một ai, trên mặt đất xuất hiện các vũng nước với kích cỡ khác nhau.
Các cành cây đung đưa theo gió, tạo ra những âm thanh xào xạc.
Khương Ngọc Doanh chỉ mặc trên người một chiếc áo phông mỏng. Lúc gió nổi nên, cô lạnh đến mức cả người không ngừng run rẩy, sau đó hắt xì hai cái liên tiếp.
Lâm Thần Khuynh vội vã đặt bó hoa xuống đất, sau đó cởi chiếc áo vest của mình ra rồi khoác lên cho cô, dịu dàng nói: “Cẩn thận, đừng để bị cảm.”
Khương Ngọc Doanh khịt khịt mũi, ngang bướng nói: “Tôi không mặc áo của anh.”
“Doanh Doanh.” Lâm Thần Khuynh giữ lấy vai cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nghe lời, mặc vào.”
“Tôi không——“ Khương Ngọc Doanh làm ra vẻ muốn cởi ra, Lâm Thần Khuynh liền ôm cô vào lòng, tay giữ lấy đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Việc của Lưu Tiêu là lỗi của tôi.”
Khương Ngọc Doanh giãy giụa: “Anh đừng có ôm tôi.”
Lâm Thần Khuynh lại dùng sức nhiều hơn: “Ngoan, em nghe tôi giải thích.”
Với sức lực nhỏ bé của Khương Ngọc Doanh có giãy giụa cũng vô ích, cô cam chịu nói: “Được, anh giải thích đi.”
“Tôi và anh trai của Lưu Tiêu – Lưu Thành là bạn bè chơi với nhau từ bé tới lớn. Quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, chúng tôi hay cùng nhau đi học, cùng nhau chơi bóng rổ. Vào năm mười chín tuổi, Lưu Thành vì cứu tôi mà đã bị xe tông, lúc đó, di nguyện duy nhất của cậu ấy chính là hy vọng tôi có thể thay cậu ấy chăm sóc cho Lưu Tiểu.” Giọng nói của Lâm Thần Khuynh đã trầm xuống rất nhiều, cằm của anh đặt trên vai của Khương Ngọc Doanh: “Những năm qua, tôi ngoài thời gian quanh quẩn ở Lâm Thị ra thì thời gian còn lại đều dùng cho tập đoàn Lưu Thị. Lưu Tiểu dù sao cũng chỉ là một cô gái, đối với mấy việc kinh doanh không hiểu biết nhiều, tôi không thể đứng nhìn tập đoàn Lưu Thị cứ như thế mà sụp đổ được.”
“Tôi đối với Lưu Tiểu chỉ có tình nghĩa anh em, không có bất cứ tình cảm nào khác.”
“Một tí cũng không có.”
Khương Ngọc Doanh rút cánh tay ra, lẩm bẩm nói: “Nhưng cô ta có, cô ta rất thích anh.”

“Đây là lỗi của tôi.” Lâm Thần Khuynh ngặt lời cô: “Lúc đầu tôi đặt toàn bộ tâm trí vào việc học, hoàn toàn không để tâm đến cách nghĩ của Lưu Tiểu, đợi đến khi phát hiện ra thì đã muộn rồi. Vì để khiến cho Lưu Tiểu từ bỏ suy nghĩ đó mà tôi đã làm rất nhiều thứ, bao gồm cả việc ra nước ngoài du học.”
“Thật sự, mấy năm nay chúng tôi không hề liên lạc với nhau.”
“Tôi thậm chí đã không nhớ rõ được cô ta trông như thế nào nữa rồi.”
“Cô ta cao hay thấp, béo hay gầy, tôi hoàn toàn không có ấn tượng.”
“Những việc liên quan đến tập đoàn Lưu Thị cũng đều là do Cao Huy phụ trách.”
“Tôi và Lưu Tiểu không có bất cứ cơ hội gặp mặt trực tiếp nào.”
Khương Ngọc Doanh kéo kéo áo anh: “Anh đừng nghĩ rằng nói như thế thì tôi sẽ tha thứ cho anh, như vậy vẫn không đủ, không đủ, không đủ một chút nào.”
Lâm Thần Khuynh: “Tôi không cần em phải tha thứ ngay cho tôi, tôi chỉ muốn nói cho em biết sự thật thôi. Lý do duy nhất khiến tôi đối xử tốt với Lưu Tiểu là vị sự giao phó của Lưu Thành, dù sao thì Lưu Thành cũng vì tôi nên mới chết.”
“Nhưng.....” Khương Ngọc Doanh phồng má: “Nhưng tôi ghét Lưu Tiểu.”
“Ừm, tôi cũng ghét cô ta.” Lâm Thần Khuynh nhếch miệng, xoa xoa đầu cô: “Không sao cả, em có thể tiếp tục ghét cô ta, ghét hết sức vào, nhưng....có thể đừng có ghét tôi không? Hử?”
Khương Ngọc Doanh khựng lại, nhéo vào eo anh rồi nói: “Cái đó thì còn phải xem biểu hiện của anh.”
“Được, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.” Lâm Thần Khuynh nói: “Về Lưu Tiểu em cứ yên tâm, tôi đã nói rõ với cô ta rồi, đây là lần cuối cùng, nếu như còn có lần nữa thì tôi sẽ không thèm thay cô ta quản lý Lưu Thị nữa.”
Khương Ngọc Doanh ngẩng đầu lên, ánh mắt run run nói: “Thật chứ?”
Lâm Thần Khuynh gật gật đầu: “Ừm, thật đấy.”
Tuy những gì mà anh nên giải thích cũng đã giải thích rồi, nhưng trong lòng Khương Ngọc Doanh vẫn có rễ gai, chiếc rễ gai này quấn lấy trái tim của cô, thỉnh thoảng sẽ khiến cho cô đau lòng. Cô công miệng: “Lỡ như....”
“Sẽ không có lỡ như đâu.” Lâm Thần Khuynh nói sát vào tai cô: “Nếu như thật sự có ngày “Lỡ như” đó, tôi sẽ chấp nhận ra đi tay trắng.”
“.....” Chơi lớn vậy sao??!!
Lâm Thần Khuynh hai tay giữ sau gáy cô hỏi: “Còn giận không?”
Khương Ngọc Doanh là người trong lòng có gì nói nấy, cô gật đầu: “Còn.”
Lâm Thần Khuynh xoa xoa đầu cô rồi hỏi: “Tôi thật sự phải quỳ xuống thì em mới hết giận sao?”
Trước đó quả thật là như vậy, nhưng bây giờ....
Khương Ngọc Doanh không nói gì.
Lâm Thần Khuynh gật đầu: “Được.”
Được?
Cái gì được?”
Khương Ngọc Doanh ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh làm gì đấy?”
Lâm Thần Khuynh hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô, rồi cúi đầu xuống hôn một cái lên trán cô, sau đó quay người đi ra bên ngoài.
Mưa lúc này đã nặng hạt hơn rất nhiều, dường như chỉ cần đứng dưới mưa một lát là quần áo đều sẽ bị ướt hết ngay lập tức. Lâm Thần Khuynh bị gió thổi cho người hơi lảo đảo, anh đôi mắt đỏ hoe nói: “Em nhìn cho kỹ nhé.”
Trong nháy mắt, không những quần áo của anh ướt sũng, mà đầu tóc cũng đã ướt như chuột lột, cả người như vừa bị tạt nước vậy, dáng vẻ muốn thê thảm bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tống Viện đang đứng quan sát ở cửa sổ cũng phải tắc lưỡi hai cái: “Lâm Lan à, anh trai em không phải sẽ quỳ xuống thật đấy chứ?”
Lâm Lan ở một cửa sổ khác, mái tóc đã bị mưa tạt ướt hết rồi, nhưng cô nhóc không đành lòng bỏ qua cảnh tượng trước mắt này: “Anh trai em rất kiêu ngạo, ở trong nhà anh ấy nói một là một, muốn anh ấy quỳ á, em nghĩ là không thể đâu.”
 
“Làm sao lại không thể.” Tống Viện nói: “Người cũng đứng dưới mưa luôn rồi kìa”
Điểm này Lâm Lan cũng không hiểu, anh trai của cô bị làm sao vậy? Không lẽ là tính quỳ xuống thật??!!
Tống Viện mở cửa sổ to hơn một chút, cô ta cũng chẳng quan tâm đến việc nước mưa đang tạt vào: “Anh trai em sắp quỳ xuống thật rồi.”
Lâm Lan thò đầu ra xem, một giây sau kinh ngạc hét lên: “Aaaaaa, anh em quỳ xuống thật rồi.”
Cảnh tượng ở dưới lầu là như thế này, sau khi Lâm Thần Khuynh đứng trong mưa hai phút, anh đã từ từ quỳ xuống đất dưới ánh mắt không thể tin nổi của Khương Ngọc Doanh, sau đó cầm ra một chiếc hộp màu đỏ giơ lên cao: “Doanh Doanh, tôi sai rồi, tha thứ cho tôi nhé.”
Trận mưa này thật sự rất lớn, Khương Ngọc Doanh đứng dưới cầu thang nhưng quần áo cũng đã bị ướt không ít. Cô nói Lâm Thần Khuynh quỳ, nhưng không ngờ là anh lại làm thật, hơn nữa còn là quỳ ở dưới mưa.
Giây phút này cô cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Lâm Thần Khuynh thấy cô không tỏ thái độ gì thì lại nói: “Sau này tôi sẽ không khiến em phải tức giận nữa đâu.”
Trái tim của Khương Ngọc Doanh như đập nhanh hơn một nhịp, từ nhỏ đến lớn chưa ai dỗ dành cô như vậy cả. Đôi mắt cô bất giác đỏ hoe, cô gật gật đầu: “Nhanh đứng lên đi.”
“Em tha thứ cho tôi rồi?” Lâm Thần Khuynh hỏi.
Khương Ngọc Doanh không quan tâm đến trời mưa mà cũng chạy ra ngoài, sau đó kéo lấy tay anh: “Tôi tha thứ cho anh rồi, anh mau đứng dậy đi.”
Lâm Thần Khuynh đứng lên, nhân tiệp ôm cô vào trong lòng: “Cảm ơn em.”
Trên tầng truyền tới tiếng reo hò, là Tống Viên đang huýt sáo: “Được rồi đấy hai người, nhanh lên đây đi, sắp chết cống rồi kìa.”

Khương Ngọc Doanh hắt xì một cái, sau đó nắm lấy ngón tay của Lâm Thần Khuynh nói: “Đi thôi đi thôi, mất mặt chết đi được.”
Miệng thì nói mất mặt nhưng trong lòng lại nở hoa.
Tên đàn ông chó này quỳ thật rồi.
Tên đàn ông chó này vậy mà lại quỳ rồi.
 
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lâm Thần Khuynh, cô bất giác cảm thấy có chút đau lòng, đừng có bị cảm lạnh đấy.
Đột nhiên, Tiểu Tiểu Tiểu Doanh lại xuất hiện trong đầu cô.
Tiểu Tiểu Tiểu Doanh: Chỉ mới quỳ xuống có một chút mà cô đã đau lòng rồi, bị khuất phục dễ quá đấy.
Tiểu Tiểu Tiểu Doanh: Nếu mà là tôi thì tôi phải bắt anh ta quỳ dưới mưa cả đêm kìa.
Tiểu Tiểu Tiểu Doanh: Tôi khuyên cô đứng có mà mềm lòng, có khi đây là mánh khóe nhỏ của tên đàn ông chó chết đó đây.
Tiểu Tiểu Tiểu Doanh: Cái gì cần quan sát thì vẫn nên quan sát cho cẩn thận.
Tiểu Tiểu Tiểu Doanh: Nhớ lấy lời tôi nói, đừng dễ dàng để cho viên đạn bọc đường bắn ngã.
“Khụ Khụ.” Lúc ra khỏi thang máy, Lâm Thần Khuynh ho nhẹ hai cái, Khương Ngọc Doanh quay đầu lại nhìn sau đó kiêu ngạo nói: “Tôi không có bảo anh quỳ dưới mưa nha, là anh tự mình muốn quỳ ở đó đấy, bị cảm thì đứng có trách tôi.”
“Không trách em.” Lâm Thần Khuynh giọng điệu dịu dàng nói: “Là tự tôi muốn làm vậy.”
Khương Ngọc Doanh nhếch nhếch khóe môi, tiếp tục cảnh cáo: “Lần này tâm tình tôi tốt nên tha thứ cho anh, nhưng nếu còn có lần sau.....”
Lâm Thần Khuynh đưa ngón tay của cô vào miệng cắn một cái, ánh mắt mịt mờ: “Sẽ không có lần sau, tôi bảo đảm.”
Đầu ngón tay của cô vừa ấm vừa ẩm, Khương Ngọc Doanh đỏ mặt, quên luôn việc rút ngón tay ra mà nhẹ giọng nói: “Lát nữa nhớ viết giấy bảo đảm.”
“Được.”
“Phải viết năm trăm chữ.”
“Được.”
“Không được, phải viết tám trăm chữ.”
“Được.”
“Đợi đã, tám trăm chữ hình như cũng không đủ, một nghìn chữ đi.”
“Nghe em hết.”
Lâm Thần Khuynh tối nay quả thật rất biết ăn nói, trong lòng Khương Ngọc Doanh vang lên tiếng trống bẫy, cô nhắc nhở nói: “Không được nói nghĩa vụ vợ chồng.”
Lâm Thần Khuynh ngậm lấy nửa ngón tay của cô, mơ hồ nói: “Được.”
Rõ ràng là anh chỉ nói một chữ “Được”, nhưng Khương Ngọc Doanh lại nghe như anh vừa hôn cô một cái bên tai vậy, cô cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa tê dại.
Cô giơ tay lên gãi một cái.
Một lát sau, Lâm Thần Khuynh liền vuốt ve mu bàn tay cô, sau đó cũng gãi gãi ngón tay cho cô: “Tôi giúp em.”
Lời vừa dứt, cửa thang máy mở ra, Khương Ngọc Doanh đi về hướng đông nhưng lại bị anh kéo lại.
Khương Ngọc Doanh chỉ chỉ vào cửa: “Tôi ở phòng kia.”
Lâm Thần Khuynh ôm chầm cô từ phía sau, cằm đặt trên vai cô, bình thản nói: “Tối hôm nay em ngủ cùng tôi.”
Ánh mắt anh ta nhìn về phía căn phòng phía tây.
Lúc này Khương Ngọc Doanh mới nhớ ra, tổng giám đốc Lâm giàu có và hống hách này đã mua luôn căn hộ đối diện nhà của Tống Viện rồi. Nhưng cô không quen ngủ ở nhà người khác nên liền lắc đầu: “Không muốn.”
Lâm Thần Khuynh đẩy cô đi vào bên trong: “Ngoan, nghe lời nào.”
Khương Ngọc Doanh: “Nhà của anh là nhà mua lại, trước đó đã có người khác ở qua, tôi không ngủ được ở nhà của người khác.”
“Đều là mới cả.” Lâm Thần Khuynh cắn tai cô rồi nói: “Tất cả đồ đạc trong đó đều đã đổi mới rồi.”
Khương Ngọc Doanh vô cùng kinh ngạc nói: “Tất cả?”
Lâm Thần Khuynh gật gật đầu: “Ừm.”
Khương Ngọc Doanh lại tìm cớ khác, cô dựa vào tường nói: “Vậy thì càng không được, nội thất mới mua có chất formaldehyde*, nguy hiểm lắm.”
*Formaldehyde (H2CO) ở điều kiện thường là một chất khí có mùi hăng mạnh, nó thuộc vào loại hóa chất độc hại đối với sức khỏe con người. Nguy hiểm hơn có thể gây ung thư đối với các cơ quan của cơ thể.
Lâm Thần Khuynh giữ chặt thắt lưng của cô, nhân cơ hội hít hà một bên cổ cô: “Không nguy hiểm.”
“Hả?” Khương Ngọc Doanh sững sờ, anh kéo cô xoay một vòng, cuối cùng ép cô vào cửa: “Ngoan, đi nhìn thử đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui