Giả hôn

Khương Ngọc Doanh kinh ngạc đến mức không khác gì nhìn thấy sao hỏa đâm vào trái đất. Anh, anh, anh, anh, anh, anh ta sao có thể ở đây??
 
Cô quay đầu nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của Starbucks. Không đúng, rõ ràng anh ta có đi vào, hơn nữa cô cũng không thấy anh ta đi ra. Vậy tại sao anh ta lại ở đây? Sao lại ở đây? Sao lại chạy tới chỗ này rồi??
 
Hai tay Khương Ngọc Doanh chậm rãi siết chặt khiến cái chai hơi biến dạng, nước tràn ra từ miệng chai làm ướt cái khăn quàng cổ Hứa Văn Cường màu trắng mà khá hợp với cô kia. Cô không thèm lau đi mà giơ tay kéo mũ xuống, cúi đầu: “Anh quản tôi đi tìm ai làm gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau đó nhấc chân định chạy.
 
Nhưng cổ áo phía sau lại bị người khác kéo lại, xách cô quay về: “Chạy cái gì?”
 
Khương Ngọc Doanh do dự hai giây giữa việc chủ động lộ ra thân phận hay là tiếp tục giả vờ như là người xa lạ. Cái cách hóa trang này ngay cả Tống Viện đều khen là trâu bò, không chừng Lâm Thần Khuynh cũng không nhận ra cô, chỉ là tình cờ nhìn thấy cô nên mới tiến lên hỏi chuyện.
 
Đúng, chắc chắn là thế.
 
Nhịn đi.
 
Khương Ngọc Doanh vỗ vỗ cánh tay anh, cố ý hạ thấp giọng: “Buông tay, buông tay! Anh là ai? Sao tự dưng kéo tôi lại.”
 
Lâm Thần Khuynh không buông tay mà cong môi cúi đầu, ghé sát cô thổi nhẹ một cái, sau đó mới hỏi: “Không phải em đang tìm tôi sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ai, ai tìm anh chứ?” Khương Ngọc Doanh dùng khăn quàng cổ màu trắng che môi lại, ậm ừ nói: “Tôi còn không biết anh là ai.”
 
“Ồ ——” Lâm Thần Khuynh kéo dài giọng, rồi lại nhấc người cao lên. Lần này, anh không thối khí vào tai cô, mà là ghé sát vào sườn cổ cô, đôi môi lúc đóng lúc mở, giọng nói khiến người ta mềm nhũn cả chân: “Không phải à? Vậy sao tôi lại nghe thấy có người gọi tên tôi?”
 
“Đó là do anh nghe lầm.” Khương Ngọc Doanh không chú ý đến chai nước trên tay cô rơi xuống từ lúc nào, chỉ lo giải thích: “Đến anh là ai tôi còn không biết, gọi tên anh làm cái gì chứ?”
 
“Em thật sự không biết tôi?” Môi Lâm Thần Khuynh dời đến bên tai cô.
 
Cơ thể Khương Ngọc Doanh căng thẳng đứng im một chỗ, vừa không dám lấy mũ xuống ném vào mặt anh, cũng không dám dùng sức dẫm mạnh vào chân anh. Hiện tại chỉ không muốn anh ta nhận ra mình, thì cái gì cô cũng tạm chấp nhận được.
 
Cơm mẹ nấu, quá mất mặt.
 
Rõ ràng là cô tới bắt gian, này thì sao, ngược lại thành kẻ bị bắt.
 
Cô lớn nhà họ Khương muốn mặt mũi, cho nên giữ được thể diện là quan trọng nhất. Cô túm cổ áo, giả vờ cả giận nói: “Anh có phải bị bệnh không đó? Sao mà cứ tóm người khác vậy! Anh còn thế nữa là tôi báo cảnh sát đấy.”
 
Cô hư trương thanh thế* nói một hồi, vốn tưởng rằng có thể khiến cho đồ chó kia bị dọa sợ, không ngờ anh ta không hề sợ mà còn cười nói: “Báo cảnh sát hả? Được thôi.”
*Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.
Được cái rắm ý.
 
Anh không biết xấu hổ, tôi vẫn biết đấy.
 
“Nhưng việc này vẫn còn đường để thương lượng. Chỉ cần anh biến mất ngay trước mặt tôi, ngay bây giờ, tôi sẽ bỏ qua.” Khương Ngọc Doanh giả vờ đại nhân đại lượng*: “Con người tôi trước nay tốt tính, không so đo với anh.”
 
*Đại nhân đại lượng: Tục ngữ, đại loại là người lớn có lòng bao dung lớn [tha thứ cho người khác, không chấp tiểu nhân vân vân] 
 
“Nhưng mà làm sao bây giờ?” Môi Lâm Thần Khuynh nhân cơ hội dán lên mặt cô, trong lúc cô sửng sốt thong thả ung dung nói: “Con người tôi, tính tình không tốt.”
 
“Hả?”

 
“Vừa nãy em uống nước của tôi, hiện tại lại làm đổ nước ướt hết giày tôi, tôi rất không vui.”
 
“Hả??”
 
Lâm Thần Khuynh chậm rãi cong môi cười, một tay khác không biết từ khi nào đã nhéo eo cô, ôm cô vào lòng, mặt không biểu cảm nói: “Em bồi thường đi.”
 
Khương Ngọc Doanh: “……”
 
“Tôi không thiếu tiền, nếu không em…”
 
Cách thấu kính, Khương Ngọc Doanh nhìn về phía anh, rất muốn xem cái miệng cho của anh có thể nôn ra được lời gì hay ho không. Cô nhướng mày chờ đợi.
 
Lâm Thần Khuynh dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được: “....” 
 
“Khụ khụ khụ.” Khương Ngọc Doanh ho khan, mặt đỏ bừng bừng.
 
Má.
 
Tên đàn ông chó cũng quá là đói bụng ăn quàng*!
*Đói thì ăn vật, mất thì nói quàng: Vất là vơ vất, gặp cái gì cũng ăn. Người mất của thường xót của nên hay nghi ngờ quàng bậy.
 
Bắt được một người trên đường cái đã bắt người ta …, anh có còn biết xấu hổ hay không?!
 
Nếu trước đó Khương Ngọc Doanh còn muốn quanh co lòng vòng với anh ta, lúc này cô đã hoàn toàn quên mất cái đó. Đối với loại đàn ông tinh trùng bắn lên não này, cô không thể cho anh ta sắc mặt tốt được.
 
Cô nhấc chân dẫm mạnh vào chân anh: “Đi, chết, đi!”
 
Còn chưa đạp được cô đã bị bế lên, Lâm Thần Khuynh bất ngờ vòng tay qua hông cô, hơi dùng sức nhấc lên, cô lập tức cao hơn anh một cái đầu.
 
Sự việc xảy ra đột ngột khiến Khương Ngọc Doanh sững sờ, sau đó cô bắt đầu hét lên: “Lâm Thần Khuynh, cái đồ chó nhà anh. Anh mau buông tôi ra, buông tôi ra.”
 
Lâm Thần Khuynh không giận ngược lại cười, trêu ghẹo: “Không phải không quen biết tôi à?”
 
“Tôi ——” Khương Ngọc Doanh vừa xúc động đã khiến mình ngã ngựa, cô vỗ bả vai anh: “Ai biết anh chứ, tôi mới không thèm biết anh!”
 
Âm thanh hơi lớn khiến mọi người từ xa tới xem, Lâm Thần Khuynh nhắc nhở: “Nếu em không muốn bị người ta nhìn thấy thì tốt nhất đừng nên nói gì.”
 
“Tôi ——” Khương Ngọc Doanh đang định chửi thì có người nhìn qua đây, cô nuốt lời phía sau lại, cảnh cáo anh: “Anh mau thả tôi xuống nhanh lên.”
 
Lâm Thần Khuynh không để ý tới cô, ôm cô xoay người đi.
 
Khương Ngọc Doanh cảm thấy tư thế như này của bọn họ quá mất mặt, vừa vặn vẹo vừa nói: “Anh rốt cuộc muốn làm gì vậy? Mau thả tôi xuống nhanh, anh thế này mà bị paparazzi* chụp được sẽ hỏng đấy.”
*Thợ săn ảnh 
 
Lâm Thần Khuynh tiếp tục đi về phía trước.
 
Đi được mấy bước liền gặp phải Tống Viện vừa mới đi mua đồ về. Tống Viện đang hút ống hút, nhìn thấy một màn này thì trợn mắt há hốc mồm.
 
WTF!
 

Cái quái gì thế lày? 
 
Hai người họ không phải tới để bắt gian à??
 
Từ khi nào drama ‘phu nhân nhà gìàu đi bắt gian’ trở thành ‘bá đạo tổng tài cưỡng chế yêu’ rồi thế lày??
 
Cơm mẹ nấu quá Mlem rồi.
 
Cô ấy chủ động đi lên phía trước, vẫy vẫy tay với bọn họ: “Chào, tổng giám đốc Lâm, đã lâu không gặp! Hai người đây là đang có việc gấp à? Vậy hai người làm việc của hai người đi, ollie give!”
 
Khương Ngọc Doanh giơ ống nhòm lên vẫy vẫy tay với cô ấy: “Tống Viện, Tống Viện, giúp tôi, giúp tôi với!”
 
Kịch bản bá đạo tổng tài cưỡng chế yêu có thể để cho người thường tùy tiện nhúng tay vào sửa lại ư?!
 
Tất nhiên là không rồi.
 
Kết cục của loại kịch bản này bình thường chỉ có một. Nữ chính bị chinh phục, yêu bá đạo tổng tài đến chết đi sống lại, đương nhiên đây là tình yêu từ hai phía.
 
Nếu là từ hai phía, cô ấy có thể phá hư không?
 
Tuyệt đối không thể.
 
Tống Viện lại phất phất tay: “Không sao! Tôi có thể tự mình về nhà, hai người đừng lo lắng.”
 
“……”
 
Má!
 
Ai lo lắng cô có về nhà được hay không chứ!
 
Tôi muốn nói là trả ống nhòm lại cho cô, cầm quá mỏi tay.
 
Tầm mắt Khương Ngọc Doanh cách kính râm nhìn thẳng vào ánh mắt cô ấy.
 
Tống Viện tặc lưỡi hai tiếng, đột nhiên cảm khái vì đã từng động ý nghĩ gì đó không nên có với Lâm Thần Khuynh. Quả nhiên, không phải ai đều có thể làm nữ chính.
 
Cô ấy nhấc chân đi về một hướng khác, vừa đi vừa lấy điện thoại ra nhắn tin.
 
Tống Viện: [Bảo bối, cùng Lâm Thần Khuynh đi chơi vui vẻ đi. Tôi đi gặp con nhỏ kia]
 
Tống Viện: [Tôi thay cô đi xé rách miệng con nhỏ đó.]
 
Tống Viện tự xưng là bậc thầy tình yêu, bản thân hiểu biết về tình cảm giữa nam và nữ, người nào thích người nào vừa nhìn là có thể nhìn ra được.
 
Ví dụ như Khương Ngọc Doanh và Lâm Thần Khuynh, hai người này đứng cạnh nhau cảm giác như có rất nhiều trái tim màu hồng phấn bắn chíu. Với lại, cánh mà Lâm Thần Khuynh nhìn Khương Ngọc Doanh, đó không phải tình yêu thì lại là gì.
 
Hơn nữa, Khương Ngọc Doanh cũng không phải không quan tâm tới Lâm Thần Khuynh như lời nói. Nếu thật sự không quan tâm, cô ấy còn để ý Lâm Thần Khuynh làm gì với ai nữa à.
 

Nói thẳng ra là đã yêu mà lại không nhận ra.
 
Tống Viện phân tích xong, nhấc chân đi vào Starbucks, vừa nhìn đã thấy con nhỏ trang điểm giống như công chúa Bạch Tuyết ngồi trước cửa kính.
 
-
 
Lâm Thần Khuynh mở cửa ghế phụ ra, đặt Khương Ngọc Doanh ngồi xuống, lại khom lưng thắt dây an toàn cho cô. Làm xong, anh vuốt mặt cô cảnh cáo: “Ngồi cho tử tế vào.”
 
Không biết là do ánh mắt anh quá nóng bỏng, hay là hơi thở anh quá khiêu khích, lại hoặc là do nhiệt độ trong tay anh cao đến mức có thể đốt cháy tim Khương Ngọc Doanh, tóm lại do đủ loại nguyên nhân mà người vẫn luôn giãy dụa thật sự không còn nhúc nhích nữa.
 
Lâm Thần Khuynh vừa lòng nhéo mặt cô. Anh đứng dậy, đóng cửa xe, sau đó ngồi vào ghế lái.
 
Khương Ngọc Doanh ném mũ vào người anh, Lâm Thần Khuynh bắt lấy rồi xoay người sau ném mũ vào ghế sau.
 
Cô lại ném khăn quàng cổ cho anh.
 
Lâm Thần Khuynh lại nhận lấy, lại ném ra ghế sau.
 
Sau đó là áo gió, kính râm… Tóm lại Lâm phu nhân cởi từng phụ kiện một ra ném vào anh, anh nhận từng phụ kiện rồi ném ra ghế sau.
 
Cởi đến khi chỉ còn lại cái áo lông cao cổ, Khương Ngọc Doanh dừng tay lại.
 
Lâm Thần Khuynh thắt dây an toàn, khởi động xe, nhàn nhạt nói: “Em xem điện thoại tôi?”
 
Khương Ngọc Doanh không để ý tới anh. Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay trắng nón vẽ lên cửa kính. Không lâu sau, một đầu heo hiện ra trước mắt, cô đặt cho cái đầu heo đó một cái tên: Chó Lâm.
 
Lâm Thần Khuynh lại hỏi: “Em nhìn thấy tin nhắn Lưu Tiểu gửi cho tôi?”
 
Khương Ngọc Doanh chọc chọc vào đầu heo, đầu heo biến thành một cái đầu heo đầy tàn nhang.
 
Lâm Thần Khuynh: “Em giận?”
 
Khương Ngọc Doanh dùng ngón tay xóa luôn mắt của con heo, thành con heo một mắt.
 
Lâm Thần Khuynh thấy cô vẫn cứ không nói gì liền duỗi tay kéo cô: “Doanh Doanh.”
 
Khương Ngọc Doanh tránh đi: “Đừng động vào tôi.”
 
Lâm Thần Khuynh thấy cô cuối cùng cũng chịu nói chuyện, trái tim không hiểu sao hơi hơi thả lỏng. Anh dùng đầu ngón tay trắng như sứ chọc vào mu bàn tay cô, giải thích: “Tôi và Lưu Tiểu không có quan hệ gì cả.”
 
Khương Ngọc Doanh hừ lạnh, không có quan hệ?
 
Đều kết bạn trên mạng với nhau mà con nói không có quan hệ.
 
Như thế vẫn là không có quan hệ thì thế nào mới gọi là có quan hệ?
 
Ồ, quan hệ nhỏ không phải quan hệ, lên giường rồi mới có thể gọi là có quan hệ??
 
Nghĩ đến lên giường, trái tim Khương Ngọc Doanh nhói một cái, ngay sau đó cô xóa luôn con mắt còn lại của con heo, biến con heo thành heo mù.
 
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy giận, cô quay đầu trừng anh: “Lâm Thần Khuynh, anh có ý gì vậy? Nếu anh thích Lưu Tiểu, anh có thể trực tiếp nói rõ với tôi. Tôi sẽ không ngăn cản hai người, lén lút liên hệ với nhau là có ý gì!”
 
“Bạn cũ, bạn cũ gì chứ? Anh có mấy bạn cũ?”
 
“Căn cứ bí mật của hai người còn rất nhiều đó nha. Có thể nhớ rõ không? Có cần tôi đặc biệt ghi lại cho anh không?”
 
Lâm Thần Khuynh nắm tay cô, lại bị cô dùng sức rút ra: “Đừng chạm vào tôi!”
 
“Bẩn!” Khương Ngọc Doanh nói.

 
Hôm nay Lâm Thần Khuynh phải họp cả ngày, cơm trưa cũng chưa ăn, cơm chiều vốn là định ăn trong lúc gặp mặt với tổng giám đốc Chu để bàn chuyện hợp tác. Vốn dĩ anh đến sớm, mà thấy dáng vẻ hoang mang lo sợ của Cao Huy liền thuận miệng hỏi.
 
Cao Huy không giấu gạt mà nói ra tất cả mọi chuyện mà cậu nghe được. Lúc này Lâm Thần Khuynh mới nhớ ra, Lưu Tiểu đúng thật là có hẹn anh, chẳng qua anh lại quên mất chuyện này.
 
Sau khi Cao Huy nhắc đến anh mới nhớ, nhưng quan trọng không phải việc anh nhớ tới mà là Khương Ngọc Doanh cũng biết việc này.
 
Tính tình Lâm phu nhân nông nổi, cả ngày cứ thích nói chuyện ly hôn. Mới đầu anh cảm thấy không sao cả, nhưng gần đây thì khác.
 
Anh cực kỳ chán ghét hai chữ ‘ly hôn’ từ trong miệng cô.
 
Đặc biệt là dáng vẻ muốn phủi sạch mối quan hệ với anh của cô càng khiến anh bận tâm. Nhưng mà cụ thể bận tâm điều gì thì anh cũng không tìm hiểu đến cùng, tóm lại, anh không thích.
 
Không thích nghe thấy cô nói ly hôn, không thích thấy cô không vui.
 
Không đợi Cao Huy nói xong, anh đã lập tức đứng lên đi ra ngoài.
 
Cao Huy đã nhắc nhở, cuộc đàm phán đêm nay rất quan trọng, nếu không đợi qua đó muộn một lát cũng được.
 
Muộn một lát?
 
Một lát là bao lâu?
 
Anh có thể chờ, nhưng Khương Ngọc Doanh có thể chờ không?
 
Hơn nữa, anh không muốn thấy cô đau lòng.
 
Chuyện hợp tác gì đó sau này có thể bàn lại, mặc dù bây giờ không được cũng không sao, kinh doanh mấy chục tỷ vẫn không đáng một đồng số với Lâm phu nhân…
 
Ánh đèn từ bên ngoài hất vào đầu Khương Ngọc Doanh, trong bóng tối đan xen, cô dường như đã hạ quyết tâm. Khương Ngọc Doanh hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Lâm Thần Khuynh: “Chúng ta kết hôn vốn là do ý cha mẹ, nếu anh đã thích người khác thì chúng ta cũng không cần phải ở bên nhau nữa.”
 
Cô hơi dừng lại, rồi ngước mắt nói: “Lâm Thần Khuynh, chúng ta ly ——” hôn.
 
Vẫn chưa nói hết chữ ly hôn ra, bên tai truyền đến tiếng thắng xe gấp. Giây tiếp theo, xe dừng hẳn lại, Lâm Thần Khuynh kéo cô lại gần rồi cúi đầu chặn miệng cô lại.
 
Nụ hôn này khác với những lần khác, mang theo ngọn lửa không tên, dường như muốn nghiền nát cắn nuốt cô.
 
Anh lấp kín môi cô, sử dụng cả môi và lưỡi, không có theo công thức nào mà chỉ toàn dựa vào bản năng.
 
Nghiền nát.
 
Lại nghiền nát.
 
Mặc cho cô hết hơi đẩy anh ra, anh vẫn không nhúc nhích.
 
Cô lại đẩy, anh vẫn không nhúc nhích, hôn đến quên mất tất cả.
 
Lần thứ ba, cô rên lên, quay mặt sang một bên nhưng lại bị anh bóp cằm quay lại. Từ đầu đến cuối, môi anh chưa từng rời khỏi môi cô.
 
Lần thứ tư, ngực cô căng phồng do hết hơi, lại không được hít thở không khí mới mở cô sẽ ngạt thở. Đẩy không được, vậy cô cắn. Lâm Thần Khuynh chịu đau, hơi rời đi một lát, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, đôi mắt đỏ ngầu cảnh cáo: “Đừng nói về ly hôn nữa.”
 
Khương Ngọc Doanh thở hổn hển: “Anh gạt tôi có ý đi gặp mặt người phụ nữ kia, còn không cho tôi ly hôn. Anh quá bá đạo.”
 
“Đúng vậy, tôi bá đạo như vậy đấy.” Lâm Thần Khuynh rũ mắt, lại lần nữa áp môi cô. Cùng với việc nghe cô nói những lời đáng giận, anh thà hôn cô đến mức không biết đêm nay là đêm nào hơn.
 
Anh ôm lấy sau gáy cô, không cho cô trốn đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui