Khương Ngọc Doanh chăm chú nhìn điện thoại, hai con ngươi suýt chút nữa trừng ra ngoài.
Chỗ cũ?
Chỗ cũ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tên chó Lâm chết tiệt, anh cũng giỏi quá ha.
Lồng ngực cô phập phồng không yên, trong đầu đang nghĩ “chỗ cũ” rốt cuộc là chỗ nào?
Đột nhiên, điện thoại lại vang lên, Lưu Tiểu lại gửi tới một tin nhắn nữa.
[Thôi đi, chỗ cũ nhiều người, chúng ta đổi một chỗ khác gặp đi.]
Sau đó cô ta gửi địa chỉ gặp mặt qua.
Sắc mặt Khương Ngọc Doanh vô cùng khó coi, đôi mắt đang rực lửa, ngay cả hơi thở cũng đầy bực tức, dường như có thể khiến người khác bốc hoả nếu không cẩn thận.
Vì quá tức giận nên cô đã quên mất “cuộc chiến” tối hôm qua, cô nhấc chân lên cầu thang, từng bước từng bước đi lên lầu, đi được vài bước thì giữa hai chân truyền đến cảm giác đau nhói, giống như bị dao cứa vào da vậy, từng nhát từng nhát, động một chút liền đau cả người, cô vội vàng giảm tốc độ, bám vào tay vịn cầu thang, điều chỉnh lại tư thế đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đi giống như tư thế của chim cánh cụt, vặn cái eo không mấy thoải mái của mình bước vào phòng ngủ.
Cô đá dép lê, ngồi xuống giường. Cô tức giận đến nỗi quên gọi điện thoại cho Cao Huy, cô lấy điện thoại của mình ra, lạch cạch lạch cạch nhấn một dãy số, tức giận chờ đợi đầu dây bên kia bắt máy.
Cao Huy vẫn đang chờ điện thoại của bà chủ, cũng không dám cúp điện thoại, chỉ im lặng lắng nghe, đột nhiên đầu dây bên đó truyền đến một tiếng hét như đã kìm nén bấy lâu nay: “Aaaaaaa - tên chó Lâm, tức chết tôi rồi.”
Lâm?
Tên hó Lâm??
Tổng giám đốc Lâm?!
Tên chó Lâm???!!!
Cao Huy chưa kịp hoàn hồn vì cái cách xưng hô giật gân này, đầu dây bên đó lại nói tiếp, như thể bà chủ đang nói chuyện với ai đó vậy.
“Thật là, không ngờ là tên chó Lâm với mụ đàn bà đó xấu xa đó còn có “chỗ cũ”… chậc chậc, tôi lại muốn xem xem bọn họ muốn làm cái quái gì…”
“Cái gì? Không giận, tại sao tôi lại không được giận.”
“Cậu đừng khuyên tôi nữa, lần này tôi nhất định sẽ xé xác người đàn bà đê tiện đó ra.”
“Tôi đánh không lại, haha, cậu cứ chờ đó mà xem.”
“Cậu cười cái gì mà cười, cậu rốt cuộc đứng về phe nào?”
“Sao? Cậu đứng về phía tôi, vậy… được thôi.”
“Lâm Lan? Về phía Lâm Lan cậu không cần phải nói gì cả.”
“Thời gian? Thời gian là 7 giờ tối.”
“Địa chỉ? Tối nay tôi sẽ nói địa chỉ cho cậu.”
“…”
Cao Huy vừa nghe vừa hoảng sợ, thoáng chốc trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi hột, thầm nghĩ: Đây là chuyện gì vậy?
Ông chủ và bà chủ lại cãi nhau nữa à?
Tại sao cứ cách hai ba ngày lại đi cãi nhau vậy trời.
Như này ai mà chịu nổi.
Anh đang chăm chú nghe thì đầu dây bên kia bỗng cúp máy, điện thoại truyền đến một tiếng bíp.
Khương Ngọc Doanh giẫm lên điện thoại di động Lâm Thần Khuynh, dùng sức bóp mạnh nó, đáy mắt cô sáng lên nói với Tống Viện ở đầu dây đang nghe bên kia: “Được, 7 giờ tối không gặp không về.”
Tống Viện trả lời: “Được thôi, 7 giờ tối không gặp không về.”
Khương Ngọc Doanh ném điện thoại xuống đi vào phòng tắm, lúc cô đi ra suýt chút nữa va vào Lâm Thần Khuynh, trên tóc người đàn ông vẫn còn dính một vài giọt nước, trên người anh còn có mùi bạc hà mát lạnh, anh không mặc áo choàng tắm, trên eo quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, khăn tắm cũng chỉ là buộc hờ hững cho có, thấp thoáng lộ ra hai cái chân dài thẳng tắp.
Nhìn bộ dạng anh chắc là cũng vừa tắm xong.
Anh hỏi: “Rất đau phải không?”
Khương Ngọc Doanh không trả lời, cô di chuyển ánh mắt từ trên mặt anh xuống trước thân, trên vai và những vết cào trên ngực anh, phô bày lung tung trước mặt cô, trên eo còn có mấy vết cắn, nhìn vào những dấu răng ấy chắc hẳn do cô mà ra.
Thật ra đây cũng không thể trách cô được, tối hôm qua ai bảo anh lại dày vò… dày vò… người ta như vậy.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, mặt Khương Ngọc Doanh bỗng nhiên đỏ lên, những cảnh đẹp lại lần nữa hiện lên trong đầu cô, nó giống như đang leo núi băng qua biển, lại giống như đang cưỡi mây bay lên trời cao, khi bạn nghĩ rằng mình sắp rơi xuống, nó sẽ lần lượt mở ra thế giới mới chào đón bạn.
Anh đưa cô đi trải nghiệm một phong cảnh hoàn toàn mới lạ.
Cô đắm chìm vào trong phong cảnh ấy, khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy người như đang bay giữa không trung.
“Còn đau phải không?” Lâm Thần Khuynh thấy cô không trả lời nên hỏi lại lần nữa.
Những suy nghĩ trôi dạt của Khương Ngọc Doanh ngay lập tức thu lại.
Đợi đã.
Cô đang nghĩ cái quái gì vậy.
Hôm qua? Hôm qua chỉ là một lần lầm lỡ.
Tình nhân cũ của người ta đã tìm đến tận cửa làm ầm ĩ lên rồi đấy.
Không nhìn thấy người ta nói cái gì mà “chỗ cũ” gì đó sao?
Nói cái gì mà không gặp không về à?
Làm sao?
Đến tận bây giờ vẫn chưa nhìn ra được bộ mặt thật của người đàn ông này à?
Bị ngốc à?
Điều đầu tiên Khương Ngọc Doanh làm sau khi thu lại những suy nghĩ ấy là bước chân giẫm mạnh lên chân Lâm Thần Khuynh, cô cau mày nhìn chằm chằm anh: “Cút.”
Lâm Thần Khuynh cau mày, anh nghĩ rằng vì trải nghiệm tồi tệ tối qua nên mới làm cô tức giận, chuyện này là lỗi của anh, là anh quá nóng vội, không để ý đến cảm nhận của cô.
Những việc như này có lẽ con gái sẽ thích nhẹ nhàng một chút.
Nhưng thực tế, tối hôm qua anh cũng rất muốn dịu dàng với cô, chỉ là vừa chạm vào Khương Ngọc Doanh, tất cả dịu dàng đều biến mất, trong đầu anh chỉ có thể nghĩ được rằng cô chính là của anh.
Cô chỉ có thể thuộc về anh.
Cô nhất định thuộc về anh.
Vĩnh viễn thuộc về anh.
Con người ta khi nóng vội thường sẽ khó tránh khỏi mất phương hướng, không khống chế được sức lực, đáng lẽ lúc cô thở hổn hển, hai mắt kiều diễm xin anh tha cho thì anh nên dừng lại.
Nhưng anh không hề.
… Dừng lại.
Lâm Thần Khuynh thấy tóc cô vẫn còn dính nước, anh quay người đi vào phòng tắm, lúc đi ra trên tay anh cầm theo một chiếc khăn sạch, anh cong môi: “Xoay người qua.”
“Làm gì?” Lúc này Khương Ngọc Doanh có thể bình tĩnh nói mấy lời này với anh tất cả là nhờ cô tu tâm dưỡng tánh bấy lâu nay, nếu đổi lại là người con gái khác chắc chắn sớm đã làm loạn lên hết rồi.
Cô trừng mắt nhìn anh, thầm nghĩ nên cắn miếng đầu tiên ở đâu.
Lâm Thần Khuynh đưa tay kéo vai cô, Khương Ngọc Doanh nhân cơ hội cắn lên cánh tay anh, trong lòng tức giận bao nhiêu thì cắn mạnh bấy nhiêu.
Lâm Thần Khuynh không hề bực bội, cũng không rút tay ra, cứ như vậy nhìn cô cắn, chờ đến khi cô không cắn nữa, anh vừa lau tóc cho cô vừa nói: “Như thế này tâm trạng đã tốt lên chưa?”
Tốt cái đầu anh.
Tâm trạng của cô không hề tốt lên chút nào, nhất là khi nghĩ đến anh dùng điệu bộ dịu dàng như này nói chuyện với Lưu Tiểu, trong lòng tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, vô cùng tức giận.
Sau khi cô nguôi ngoai cơn giận, Tiểu Tiểu Doanh hiện ra ủ rủ nói: Hay là thử tha thứ cho anh ta một lần.
Tiểu Tiểu Doanh: Nhỡ đâu có hiểu lầm gì thì sao?
Tiểu Tiểu Doanh: Tổng giám đốc Lâm cũng không giống kiểu người sáng nắng chiều mưa.
Tiểu Tiểu Doanh: Không phải anh ta nói không có quan hệ gì với Lưu Tiểu sao?
Tiểu Tiểu Doanh: Nói không chừng là Lưu Tiểu cố ý quyến rũ người ta thì sao.
Tiểu Tiểu Doanh vừa nói xong, Tiểu Tiểu Tiểu Doanh lại nhảy ra và đánh bất tỉnh Tiểu Tiểu Doanh bằng một chiếc chuỳ vàng.
Tiểu Tiểu Tiểu Doanh: Đang nói vớ vẩn gì vậy, những chuyện như này không thể dễ dàng bỏ qua như thế được.
Tiểu Tiểu Tiểu Doanh: Đến bây giờ mà hai người họ vẫn còn giữ liên lạc với nhau, như thế còn chưa đủ rõ sao? Hai người họ chắc chắn là có gì đó mờ ám với nhau.
Tiểu Tiểu Tiểu Doanh: Người đàn ông một khi mà ngoại tình thì cho dù một lần hay một trăm lần cũng không khác nhau là mấy, loại đàn ông như này cần phải tiêu diệt triệt để.
Tiểu Tiểu Tiểu Doanh: Loại đàn ông xấu xa như này làm sao xứng với tiên nữ nhà ta, không được, phải lập tức đổi người.
Tiểu Tiểu Tiểu Doanh: Không được mềm lòng, tuyệt đối không được mềm lòng.
Khương Ngọc Doanh nhìn Lâm Thần Khuynh qua gương, đôi mắt nhỏ vô cùng sắt nhọn, nhìn chằm chằm thấy có chút oan ức, đuôi mắt dần dần đỏ lên, nhìn kỹ trong đáy mắt còn hiện lên một tầng nước mỏng.
Cô đẩy Lâm Thần Khuynh ra, giật lấy chiếc khăn trong tay anh: “Được rồi, để tôi tự làm.”
Lâm Thần Khuynh hai tay trống không, vừa định nói gì đó thì điện thoại vang lên, anh nhìn về phía Khương Ngọc Doanh rồi xoay người đi vào phòng ngủ.
Là Cao Huy gọi điện thoại đến, tổng giám đốc Từ đã đến công ty rồi, hỏi anh khi nào đến.
Hôm nay có một hợp đồng quan trọng cần ký kết, Lâm Thần Khuynh không chậm trễ nữa, vừa đi về phía phòng thay đồ vừa nói: “Đến ngay.”
Thay quần áo xong, lúc anh ra khỏi phòng thay đồ thì thấy Khương Ngọc Doanh vẫn đang ngồi lau tóc, anh mím môi cười nhạt nói: “Tối gặp.”
Khương Ngọc Doanh trừng mắt nhìn anh.
Tối gặp?
Đúng vậy, tối nay phải gặp “một trận hoành tráng” chứ.
Cô không nói gì cả, quay đầu sang hướng khác, giống như một con công nhỏ đang làm nũng.
Lâm Thần Khuynh nhìn bóng lưng bướng bỉnh của cô, nụ cười trong mắt anh càng sâu, nhưng nụ cười đó đã biến mất hoàn toàn khi anh xuống lầu, lông mày giãn ra, cô đọng khó tả.
Thấy vậy, thím Ngô tiến lên chào: “Cậu chủ.”
Lâm Thần Khuynh nhẹ giọng nói: “Mang bữa sáng lên phòng cho cô chủ.”
Thím Ngô gật đầu, hỏi thêm: “Vậy cậu chủ thì sao?”
“Công ty có việc, không ăn.” Lâm Thần Khuynh lại dặn dò một câu: “Hôm qua cô chủ hơi mệt, không có việc gì thì đừng làm phiền cô ấy.”
Thím Ngô cúi đầu: “Vâng.”
Cao Huy đang nhìn xung quanh, khi nhìn thấy ông chủ đến, cậu ta nhướng mày, vội vàng mở cửa sau, nhưng ngay sau đó cậu ta cảm nhận một cơn gió lạnh thổi qua, làm mặt cậu đau buốt.
Ông chủ đây là…
Cãi nhau với bà chủ hả??
Nghĩ lại những nội dung trong điện thoại với bà chủ, cậu thầm gật đầu, rất có khả năng là như vậy.
Lâm Thần Khuynh hạ cửa kính xe xuống, nghiêm mặt hỏi: “Còn không lên xe?”
“Lên ngay lên ngay.” Cao Huy định thần lại, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Khi xe chạy đi, Cao Huy như thường lệ báo cáo tiến độ công việc, nói được một lúc, không thấy sau lưng có động tĩnh gì, cậu lặng lẽ quay đầu nhìn anh thì thấy ông chủ đang cúi đầu xem điện thoại.
Vẻ mặt của anh trông cực kỳ lạnh lùng, như thể anh vừa mất đi một trăm triệu tệ.
Lâm Thần Khuynh chăm chú nhìn những dòng tin nhắn trên điện thoại, quai hàm căng lại, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.
Lưu Tiểu: [7 giờ tối gặp nhau ở chỗ cũ.]
Lưu Tiểu: [Thôi đi, chỗ cũ nhiều người, chúng ta đổi một chỗ khác gặp đi.]
Lưu Tiểu: [*Starbucks, số 66 đường Hoài Hải.]
*Starbucks: Chuỗi cửa hàng cà phê ở Mỹ
Mười phút sau cô ấy lại gửi đến một tin nhắn khác.
Lưu Tiểu: [Dù anh có tới hay không em cũng sẽ đợi anh, sẽ luôn đợi anh.]
Thoáng chốc, ký ức của Lâm Thần Khuynh bị kéo ngược về thời đi học, Lưu Tiểu - một cô gái nhỏ mảnh khảnh bị một cậu con trai chặn trong góc xin số điện thoại, dọa đến nỗi cô khóc đỏ cả mắt, vừa đúng lúc anh đi ngang qua, Lưu Tiểu vừa khóc vừa gọi anh: “Anh Thần Khuynh.”
Anh đánh đám người đó chạy đi, Lưu Tiểu nắm lấy cánh tay anh nói: “Anh à, em sợ, anh có thể đưa em về nhà được không?”
Kể từ đó, anh có thêm một người theo đuôi, mỗi ngày tan học anh đều đưa cô ấy về nhà, cũng từ lúc đó, anh phát hiện các bạn nữ cùng lớp nhìn anh có chút ác cảm, hay nói thẳng là họ có ác cảm với Lưu Tiểu.
Nhưng nói đúng ra là sợ.
Anh chỉ chuyên tâm học hành, không hề để ý đến chuyện đó, cho đến khi…
Bởi vì cuộc thi vật lý nên anh bị giáo viên giữ lại trường, vì vậy khi về nhà có hơi muộn, lúc anh đi ngang qua một con hẻm, anh nhìn thấy Lưu Tiểu đang đổ một chai nước khoáng lên đầu một cô gái, xung quanh toàn là những tiếng la hét.
“Hừ, cậu mà cũng xứng viết thư tình cho Lâm Thần Khuynh sao?”
Có người còn nhổ nước bọt vào cô gái đang ngã trên mặt đất: “Con đĩ.”
Có người còn hét lên: “Đánh nó.”
Lưu Tiểu lúc này làm gì còn vẻ yếu đuối như thường ngày, túm lấy tóc cô gái ấy nói: “Tôi mà nhìn thấy chuyện này diễn ra một lần nữa, tôi sẽ cho cậu biết sống không bằng chết là mùi vị như thế nào.”
Suy nghĩ của anh về Lưu Tiểu hoàn toàn thay đổi kể từ giây phút đó, hoá ra vẻ lương thiện hàng ngày chỉ là sự ngụy trang của cô ta.
“Tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Lâm.”
Cao Huy khẽ gọi.
Lâm Thần Khuynh bình tĩnh lại: “Chuyện gì?”
Cao Huy nói: “Tới rồi.”
Cao Huy xuống xe, mở cửa sau, Lâm Thần Khuynh nhìn nhìn đồng hồ, nhấc chân bước xuống xe, các quản lý cấp cao đứng hai bên cổng công ty, khom người chào: "Tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thần Khuynh không hề nhìn họ trực tiếp đi thẳng vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, anh lấy điện thoại ra trả lời Lưu Tiểu: [Ừm.]
Cao Huy đang nheo mắt nhìn xung quanh thì thấy ông chủ đang gửi tin nhắn, vừa hất cằm lên thì nhìn thấy dòng chữ trên đó viết hai chữ: Lưu Tiểu.
Lưu Tiểu?
Cái tên này nghe hơi quen thì phải, hình như đã từng nghe qua ở đâu rồi.
Cửa thang máy mở ra, đột nhiên cậu nhớ ra, mẹ ơi, đó không phải là người phụ nữ bị đồn có quan hệ tình cảm với tổng giám đốc Lâm sao?
Hình như lúc nãy bà chủ còn nhắc đến tên cô ta.
Nghĩ đến bà chủ, Cao Huy có chút hoảng sợ, có nên nói những chuyện mà mình nghe được nói với ông chủ không nhỉ?
Nói?
Không nói?
Thôi đi, tạm thời đừng nói thì tốt hơn.
Sau khi ăn sáng xong, Khương Ngọc Doanh cùng Mã Điêu đến công ty Diệu Huân để gặp mặt ông chủ bên đó rồi xem kịch bản, sau khi xong việc thì đã là buổi trưa, Tống Viện gửi tin nhắn hẹn cô đi ăn cơm trưa, Khương Ngọc Doanh trả lời xong, ngước mặt nhìn Mã Điêu với ánh mắt khó hiểu, cô nhướng mày: “Làm sao vậy?”
Mã Điêu: “Lần này em tính đi nước ngoài với Tống Viện thật à?”
Khương Ngọc Doanh: “Dạ.”
Mã Điêu có chút không hiểu, nói: “Em quên những chuyện trước kia mà cô ta làm rồi sao, tại sao em có thể cùng cô ta ra nước ngoài được chứ?”
Vừa nói anh ấy vừa cầm tay cô lên nhìn: “Cô ta có ý đồ gì với em phải không? Em có bị thương chỗ nào không?”
Mã Điêu thật sự thật sự thật sự rất quan tâm đến Khương Ngọc Doanh.
Khương Ngọc Doanh bỏ tay xuống: “Cô ta không làm gì em cả.”
“Không làm gì cả? Cô ta mà không làm gì á?” Mã Điêu không hề đồng tình cách nghĩ của Khương Ngọc Doanh: “Đứa trẻ ngốc như em suy nghĩ quá đơn giản, dễ bị lừa lắm.”
“Ai dám lừa em?” Khương Ngọc Doanh bĩu môi: “Em nghiền chết cô ta.”
Những kiểu mạnh mồm như này Mã Điêu nghe quen rồi, anh ấy lắc lắc đầu: “Em đó, có thể nghiền chết được ai?”
Thấy cũng gần đến lúc xuống xe, Mã Điêu vội vàng nói vài câu về công việc: “Kịch bản lúc nãy em xem qua đó, cảm thấy như thế nào?”
“Có thể chọn sao?” Khương Ngọc Doanh hỏi: “Ngoại trừ cái này còn có cái khác sao?”
Mã Điêu vẫy tay: “Không có.”
Khương Ngọc Doanh: “Vậy anh hỏi mấy câu dư thừa này làm gì hả? Dù ra sao đi nữa em đều phải nhận cái kịch bản này, đúng chứ?”
Những lời cô nói thật sự rất có lý, những nghệ sĩ không có tiếng tăm làm gì có quyền lựa chọn kịch bản, Mã Điêu nuốt nước bọt: “Thật ra em cũng có thể…”
“Dừng dừng.” Khương Ngọc Doanh đoán chừng biết tiếp theo Mã Điêu muốn nói cái gì: “Vô ích thôi.”
“Tại sao lại vô ích kia chứ.” Mã Điêu nghiêm túc nói: “Em cứ xem như mình hiến thân cho nghệ thuật đi.”
“Em hiến thân cho nghệ thuật đương nhiên không thành vấn đề.” Khương Ngọc Doanh nói: “Nhưng hiến thân cho Lâm Thần Khuynh tuyệt đối không được.”
Mã Điêu: “…”
Chủ đề dựa hơi người có quyền lại lần nữa đi đến ngõ cụt, lần sau, lần sau anh ấy nhất định sẽ khuyên nhũ cô.
“Đúng rồi, tạp chí em quay trước đây đã đăng rồi.”
“Lượng tiêu thụ như thế nào?”
“Cũng khá ổn.”
Mã Điêu đưa tạp chí cho cô: “Em xem thử đi.”
Khương Ngọc Doanh cầm lấy, cô lật giở từng trang bìa, tìm cả một vòng cũng không nhìn thấy mình, cô lật lại lần nữa:“Em đâu?”
Mã Điêu vểnh môi, đầu ngón tay chỉ vào một góc ở trang cuối cùng: “Đây không phải là em sao?”
Khương Ngọc Doanh kéo chiếc kính râm trên sống mũi xuống, nhìn kỹ hồi lâu mới nhận ra là cô.
???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...