Dù nói thế nào thì Tống Viện cũng là quanh năm trà trộn trong giới giải trí, thường xuyên hóng drama trên mạng và có hiểu biết của mình về việc phân tích các mối quan hệ.
Lâm Lan gọi Khương Ngọc Doanh là chị.
Lâm Lan gọi Lâm Thần Khuynh là anh trai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh là người lớn tuổi nhất trong cả ba người.
Tổng hợp lại, mối quan hệ giữa Lâm Thần Khuynh và Khương Ngọc Doanh chính là… Là…
Lâm Thần Khuynh là ——
Anh trai của Khương Ngọc Doanh!
Đúng, là anh trai!
Khác họ thì chắc chắn không thể là anh em ruột, vậy chính là anh em họ.
Mọi chuyện trong quá khứ được liên kết lại với nhau, Khương Ngọc Doanh tsundere*, bộ váy xa hoa sang trọng của Khương Ngọc Doanh và phụ kiện phiên bản giới hạn…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Tsundere: Tsundere có nguồn gốc từ tsun-tsun (ツ ン デ) có nghĩa thờ ơ, lạnh lùng và từ dere-dere (レ レ) có nghĩa yêu hoặc đang yêu. Vì vậy, bản chất Tsundere thường là một người lạnh lùng, thô lỗ, hay cáu gắt, nhưng trong sâu thẳm có nhiều tình cảm không thể bộc lộ ra ngoài
Đì mé!
Thì ra Khương Ngọc Doanh có chỗ chống lưng lớn đến vậy.
Tống Viện chống cằm phân tích một hồi, phân tích xong thì cảm thấy vừa vui vừa buồn. Có một số người đó, trời sinh phúc khí, mà người thường không thể so được, thật sự không thể so được.
Cô phải mất một phút để tiếp thu hết được sự thật này, thầm nghĩ: Người giàu thật thích chơi cái kiểu ‘Nhật ký phiêu lưu của cậu ấm cô chiêu’ mà, cô không thể chọc thủng bí mật này được.
Đúng, không thể.
Sau khi Tống Viện nghĩ thông suốt liền xoay người đi về phía họ. Vừa đi, trong đầu hình như chợt lóe lên một thứ gì đó, nó nhanh đến mức cô không kịp nắm lại được. Khi cô sắp tới trước mặt họ, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Hôn lễ thế kỷ của nhà họ Lâm làm rất lớn, phu nhân của Lâm Thần Khuynh họ gì nhỉ?
Cô vắt hết óc suy nghĩ. A! Họ Khương.
Thế còn tên?
Tống Viện nghĩ hồi lâu cũng không ra, xoay người trở lại bên bờ bể bơi nước nóng, lấy điện thoại ra để search. Nhưng nhà họ Lâm làm việc quả thật tích thủy bất lậu*, đến cả sợi lông cũng không search được.
*Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu: một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài
Cô không tin, lại đổi cách hỏi và tìm lại một lần, vẫn không có bất kỳ tin tức gì về nhà họ Lâm và hôn lễ của nhà họ Lâm.
Đến đây, cô mà còn chưa hiểu gì thì chính là óc bã đậu. Đây rõ ràng là nhà họ Lâm làm ra, họ xóa đi tất cả tin tức của Lâm phu nhân để bảo vệ cô ấy.
Thôi, không tìm nữa.
Cô đặt điện thoại xuống và bơi ra giữa bể, nhìn thấy Khương Ngọc Doanh đang nghịch nước thì bước chân đột nhiên khựng lại. Lâm phu nhân họ Khương, không phải là…
Cô ấy nhìn về phía trước.
Khương Ngọc Doanh đang hất nước vào người cô.
Tống Viện lắc lắc đầu. Không có khả năng, không có khả năng! Gia nghiệp nhà họ Lâm rất lớn, Lâm Thần Khuynh sao có thể để phu nhân tiến vào giới giải trí được, cá trăm phần trăm là không thể nào.
Chắc chỉ là trùng họ thôi.
Đúng vậy, tình cờ thôi.
Tống Viện cười bơi tới chỗ họ, ôm chặt lấy Khương Ngọc Doanh: “Doanh Doanh, về sau tôi sẽ quậy cùng với cô.”
Chuyển biến có hơi đột ngột khiến Khương Ngọc Doanh sửng sốt, cô gỡ cánh tay của Tống Viện ra, khó hiểu hỏi: “Đầu chị bị co giật à?”
Người ngày thường mở miệng ra là khịa, hôm nay lại vô cùng thành thật. Tống Viện ôm lấy cánh tay Khương Ngọc Doanh, như chim nhỏ nói: “Cô cảm thấy thế nào thì chính là thế đó.”
“……” Thật sự bị co giật?!
Khương Ngọc Doanh rút cánh tay ra nghi ngờ nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Nói đi, Tống Viện, chị vừa làm gì chuyện gì xấu đúng không?”
Tống Viện: Lật được cái áo choàng của cô ra có tính không? (Ý là biết được bí mật của Khương Ngọc Doanh)
Hic, hic, hic.
Tống Viện lại ôm lấy cánh tay cô, nhân tiện dán mặt lên: “Người ta chưa làm chuyện xấu gì đâu mà?”
Lúc này cô ấy dùng giọng điệu giống giọng nói của nhân vật trong một bộ phim truyền hình mà cô từng quay, bộ phim truyền hình đó dùng giọng nói thật của chính các diễn viên, trong bộ phim tình cờ có một câu y hệt như thế.
Khi Mã Điêu xem được đoạn này còn cố ý gọi Khương Ngọc Doanh tới xem cùng, tiện thể khen chất giọng của Tống Viện.
Nhưng mà trong phim bởi vì có phối nhạc nên thấy cũng bình thường, mà hiện tại nói ngay ngoài đời thật này thật sự khiến người ta rùng hết cả mình mẩy.
Khương Ngọc Doanh dùng ngón trỏ chống vào cái trán của cô ấy và đẩy cô ấy ra, rùng mình, vẻ mặt ghét bỏ: “Má ơi, lạnh quớ.”
Tống Viện lại tiến lên: “Lạnh chỗ nào, chị đây sưởi ấm cho em.”
Khương Ngọc Doanh sắp nôn, hai tay hứng nước hất vào mặt cô ấy: “Tống Viện, chị có thể bình thường hơn được không?”
Tống Viện cũng không phải người hay làm bộ làm tình, giả vờ đến mức này đã là quá lắm rồi. Cho dù có là em họ của Lâm Thần Khuynh, hay là vợ của Lâm Thần Khuynh thì hôm nay cô vẫn phải phản kích.
Hắt nước hả?
Có ai không biết chứ.
Tống Viện không khách khí hắt lại.
Nước vào hết cả mắt Khương Ngọc Doanh, cô không thèm lau liền hắt lại.
Lâm Lan thấy thế cũng gia nhập, từ hai người thành ba người chơi hắt nước vào nhau, tiếng cười khanh khách vô cùng vui vẻ.
Giám đốc ở ngoài nghe thấy tiếng cười thì cũng thả lỏng nhẹ nhõm. Trợ lý cao nói mấy người trong đó đều là người phú quý, cần phải hầu hạ thật tốt.
Không biết là thần thánh phương nào mà có thể khiến trợ lý Cao nói như vậy.
Muốn hỏi, lại không dám.
Khổ quá đi mờ.
-
Cao Huy cầm lấy tài liệu Lâm Thần Khuynh đưa cho, cung kính nói: “Tổng giám đốc Lâm, hiện tại phu nhân và cô chủ đang du lịch ở suối nước nóng vùng ngoại ô.”
Lâm Thần Khuynh nhấc mí mắt lên nhìn cậu ta một cái, không nói gì tiếp tục làm việc.
Cao Huy lại nói: “Giám đốc bên kia đã trả lời lại, bọn họ đã đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho phu nhân. Ngài yên tâm, phu nhân sẽ không bị đói đâu.”
Tay cầm bút của Lâm Thần Khuynh hơi dừng một chút, nhìn chằm chằm vào tệp tài liệu mấy giây rồi từ từ ngẩng đầu, vẻ mặt không biểu cảm, không biết đang suy nghĩ gì.
Cao Huy như nhìn thấy khung hình nội tâm trên đầu ông chủ mình trong mấy giây anh ta liền trầm mặc, tiếp tục nói: “Đồ ăn cũng là đồ thanh đạm, phu nhân ăn xong sẽ không bị đau dạ dày.”
Lâm Thần Khuynh ném bút lên bàn, thân thể dựa vào ghế, nhàn nhạt nói: “Ai quản cô ấy ăn gì chứ?”
Ai quản?
Ngài quản mà.
Cao Huy mím môi chửi thầm. Sáng nay ông chủ của cậu đã xem điện thoại 30 lần rồi, trong đó xem phần mềm tin nhắn 15 lần, xem nhật kí hoạt động là 15 lần.
Sau khi biết bà chủ đi du lịch ở suối nước nóng, vờ lấy danh nghĩa có công việc kêu cậu gọi điện cho giám đốc khu suối nước nóng.
Giám đốc khu suối nước nóng cũng coi như là hiểu lý lẽ, sau khi biết là cuộc gọi tổng công ty gọi đến thì vô cùng tích cực trả lời câu hỏi, cuối cùng còn ngửi được chỗ khác biệt.
Đương nhiên, đây cũng là nhờ Cao Huy dẫn dắt, một người hỏi rất hay, người còn lại thì trả lời rất nhanh.
Sau khi cúp điện thoại được một lúc thì giám đốc suối nước nóng gửi tin nhắn tới, đã làm theo phân phó phục vụ chu đáo nhất cho khách quý, xin trợ lý Cao yên tâm.
Cao Huy thầm nói trong lòng, tôi yên tâm rắm í.
Còn không phải do ông chủ tsundere, không bỏ mặt mũi xuống được, chỉ có thể làm nàng tiên ốc*.
*Chuyện xưa kể lại rằng, ở ngôi làng nọ có bà lão sinh sống, tuổi bà cũng đã cao, lại rất nghèo khó. Bởi vì làm lụng vất vả bao năm nên nhìn hình dáng của bà rất ốm yếu, gầy gò, nét mặt của bà thì luôn nhăn nhúm, lúc nào cũng có vẻ đượm buồn. Bà luôn sống cô đơn trong chiếc lều rách nát, nhỏ hẹp chỉ đủ để che nắng che mưa, nhưng cũng chẳng đủ để ngăn cản những đợt gió rét lạnh khi mùa đông về. Hơn nữa bà cũng chẳng có con hay là cháu để ở bên cạnh chăm nom, đỡ đần mỗi khi trái gió trở trời hay ốm đau, bệnh tật.
Hằng ngày thì bà lão đều phải ra đồng để mò cua và bắt ốc, sau đó lại đem chúng đi đổi thành tiền để mua gạo, mua rau sống cho qua ngày.
Vào một ngày nọ, trong lúc bà mải mê bắt ốc thì vô tình bắt được con ốc đẹp đẽ vô cùng. Con ốc này có vỏ màu xanh ngọc bích, cũng chỉ to hơn một chút so với ngón cái của bà lão, nhưng lại tỏa ra được những ánh sáng đẹp lấp lánh khi soi dưới ánh sáng mặt trời.
Bà lão vô cùng vui mừng, liền nâng niu nó trên đôi tay nhăn nheo, gầy guộc và chất đầy những vết chai sạn của mình. Bởi vì thương cho con ốc đẹp nên bà chẳng đem nó đi bán, bà đem nó về nhà mình và nuôi nó trong chiếc chum nước để ngay sân nhà.
Và lại như thường lệ, ngày nào bà cũng chăm chỉ, cặm cụi để làm công việc quen thuộc của mình. Mỗi ngày bà vẫn mang giỏ ra đồng để bắt ốc, mò cua. Tuy nhiên thì mỗi khi về nhà bà lại ngạc nhiên vô cùng. Bởi vì sân nhà đều được quét tước sạch sẽ tươm tất, còn vườn rau ở phía sau thì được nhặt cỏ sạch sẽ, trên bàn có sẵn cơm dẻo canh ngọt tinh tươm hết cả. Dù bà lão có cố sức nghĩ nhưng cũng chẳng thể nào đoán ra được người nào lại tốt bụng mà giúp mình những công việc này.
Ngày hôm sau thì bà cũng vẫn rời nhà ra đồng, tuy nhiên thì khi giữa buổi, bà lão quyết định quay về nhà để tìm hiểu thực hư mọi chuyện ra sao. Khi đến cổng nhà thì bà bỗng nhẹ bước chân, rón ra rón rén bước tới và núp ở sau cửa, bà muốn rình xem người nào đã giúp bà dọn nhà, nấu cơm mấy ngày hôm nay.
Và bà lão đã trông thấy được từ trong chum nước, có một cô gái rất xinh đẹp bước ra ngoài, cô có làn da trắng hồng, có đôi mắt đen to tròn như là mắt của bồ câu, đôi mắt xinh đẹp ấy ẩn dưới hàng lông mi dài cong vút. Cô có một mái tóc dài đen ánh và óng ả. Trên người cô khoác chiếc áo dài màu xanh ngọc bích, và dáng đi của cô thì rất nhẹ nhàng và uyển chuyển.
Cô làm việc nhà rất thành thạo và nhanh thoăn thoắt. Từ việc dọn dẹp cửa nhà, cho tới việc quét sân hay là nhổ cỏ vườn rau, cô làm đều rất nhanh nhẹn và sạch sẽ. Sau khi hoàn thành hết những công việc đó thì cô bắt tay vào đong gạo để nấu cơm.
Nhìn lén đến lúc này, bà lão cũng nhận ra được mọi chuyện. Bà liền nhẹ nhàng đi tới chỗ chum nước, nhanh tay lấy cái vỏ ốc để đập vỡ ra. Khi nghe có tiếng động thì cô gái xinh đẹp vội vội vàng vàng chạy về phía chum nước định chui lại vào trong chiếc vỏ ốc của mình, nhưng mà mọi việc đã muộn rồi, chiếc vỏ ốc của cô đã bị bà lão đập bể tan tành.
Bà lão bước tới ôm chầm lấy cô gái và bảo:
– Con gái à! Con hãy ở lại với mẹ đi!
Kể từ đó về sau thì bà lão cùng với cô gái xinh đẹp sống cùng nhau vui vẻ, hạnh phúc.
Cao Huy nói hùa với Lâm Thần Khuynh: “Vâng, ngài không quan tâm, không hề quan tâm chút nào cả.”
Lâm Thần Khuynh liếc cậu ta, ấn đường* dần nhăn lại, có cảm giác không vui khi bị người nhìn thấy tâm tư: “Tôi cho cậu làm à?”
*Ấn đường: Ấn đường là khoảng cách giữa hai đầu lông mày, khu vực trên vùng sống mũi của mỗi người
Đúng, ngài cho, ánh mắt ngài cho.
Nhưng cho Cao Huy mười cái lá gan cậu ta cũng không dám nói, vội sửa lời: “Không phải là ngài kêu tôi làm, chỉ là tình cờ thôi, tình cờ thôi.”
Lâm Thần Khuynh không nói lời nào chờ cậu ta tiếp tục.
Cao Huy bịa chuyện: “Làng du lịch suối nước nóng đang tổ chức một sự kiện, bữa sáng chỉ là một phần trong đó. Phu nhân là khách hàng, cung cấp bữa sáng cho khách hàng là biểu hiện của sự phục vụ chu đáo, không hề liên quan tới tổng giám đốc ngài.”
Cậu ta cố ý nhấn mạnh câu cuối.
Lâm Thần Khuynh có vẻ rất vừa lòng với câu trả lời của cậu ta, đuôi lông mày hơi hơi nâng lên.
Cao Huy rất quen với động tác này của anh, này cho thấy tâm trạng của ông chủ rất tốt, xem ra vỗ mông ngựa đúng chỗ rồi, tiếp tục vỗ thôi nèo.
Cậu ta lại nói: “Ngoại trừ việc cung cấp bữa sáng ra, sau khi ăn xong cón có tráng miệng: vải vận chuyển hàng không từ Canada, đào tiên vận chuyển hàng không từ Mỹ. À, còn có xoài vận chuyển từ Hàn Quốc. Ngoài ra còn có nho, cam, sơn trà, lựu, quả gì cần có đều có cả.”
Lâm Thần Khuynh dường như hơi gật đầu một cái, biên độ không lớn, nếu không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra.
Cao Huy bổ sung: “Với lại còn có rượu vang đỏ, bao nhiêu năm cũng có, như là…”
“Rượu vang đỏ?” Ánh mắt Lâm Thần Khuynh tối sầm lại: “Sự kiện khách hàng cùng chuẩn bị rượu vang đỏ?”
Cao Huy nghiêng đầu thử hỏi: “Sự kiện khách hàng không cần chuẩn bị rượu vang đỏ à??? Lỡ như… Khách hàng thích uống thì sao?”
“Cậu cảm thấy thế nào?” Lâm Thần Khuynh trầm giọng hỏi lại.
“Tôi cảm thấy…” Cao Huy nhớ tới việc bà chủ thích uống rượu vang đỏ, đang chuẩn bị nói ra nhưng nhìn sắc mặt ông chủ thật sự không tốt cho lắm, lập tức sửa lại: “Tôi cảm thấy không cần. Tổng giám đốc Lâm, ngài thấy thế nào?”
Cậu ta cẩn thận hỏi.
Thời buổi hiện giờ, người làm trợ lý ngoại trừ làm tốt bổn phận của mình ra còn phải biết xem sắc mặt của cấp trên. Vừa này vẫn không sao, nhắc tới rượu vang đỏ lập tức thay đổi sắc mặt.
Chứng minh điều gì?
Có nghĩa là ông chủ không cho bà chủ uống rượu.
Lâm Thần Khuynh cầm tài liệu lên, không thèm xem đã quăng mạnh lên bàn: “Trợ lý Cao cái gì cũng cần nói cho tôi thì cần cậu làm cái gì?”
Trợ lý Cao hiểu ngay lập tức.
“Sếp, tôi nhớ ra rồi. Làng du lịch suối nước nóng hình như có một chỗ không ổn cho lắm, tôi sẽ đi nói cho giám đốc bên đó.”
Lâm Thần Khuynh xua tay: “Đi đi.”
Giám đốc Vương làm du lịch cảm thấy mình quá khổ rồi, chân trước vừa làm theo chỉ thị đưa rượu vang đỏ giá trị bảy con số vào ‘sự kiện khách hàng’ thì ngay sau đó chị thị lại thay đổi, ra lệch cho ông ta cẩn phải thu hồi.
Này phải làm như thế nào đây?
Ông hỏi tại sao?
Trợ lý Cao nói cho ông một đáp án nghe mà sợ run người: “Báo cáo tài vụ muốn để cho người sống không? Không đếm xem chi tiêu trong tháng này à? Rượu vang đỏ giá trị bảy con số đưa vào sự kiện khách hàng thì để tháng sau cạp đất mà ăn hả? Hả?”
Vương giám đốc run rẩy, so với việc đắc tội với khách quý quý quý thì ông ta vẫn không muốn ăn đất hơn.
Khương Ngọc Doanh, Lâm Lan và Tống Viện đang ăn trái cây và uống rượu vang đỏ thì có phục vụ tiến vào, không nói hai lời mang rượu vang đỏ đi.
Khương Ngọc Doanh nhíu mày hỏi: “Này, chúng tôi vẫn chưa uống mà.”
Phục vụ cung kính trả lời: “Thưa quý khách, là hoạt động nhầm lẫn, không gồm rượu vang đỏ.”
Khương Ngọc Doanh là người săn các sự kiện hoạt động, đương nhiên là không để họ mang đi dễ dàng. Cô nhướng mày: “Rượu vang đỏ tôi mua, anh mau đặt xuống đi.”
Tống Viện đang nhìn đó, nếu để phục vụ mang đi thật thì rất mất mặt.
Phục vụ kiên trì: “Thật xin lỗi quý khách, rượu vang đỏ chỗ chúng tôi là sản phẩm không bán.”
Đôi lông mi Tống Viện lay động, cô ấy trả lời: “Ý của cô là rượu vang trị giá bảy con số này chỉ tặng không bán, không thể mua à?”
Lâm Lan lại thêm câu: “Hiện tại tặng cũng đâu có đâu.”
Tống Viện bĩu môi: “Không tặng, còn không cho mua để uống, thái độ phục vụ này không ổn.”
Khương Ngọc Doanh ngoắc ngoắc tay: “Gọi giám đốc của cô tới đây.”
Người phục vụ: “Thưa quý khách, giám đốc của chúng tôi đi công tác lâm thời rồi.”
“Phó giám đốc.”
“Thưa quý khách, cũng đi công tác rồi ạ.”
“Quản lý sảnh.”
“Thưa quý khách, Cũng đi công tác.”
Khương Ngọc Doanh ngồi thẳng lưng, trầm giọng hỏi: “Hiện tại người nào đang quản lý?”
Người phục vụ run chân nói: “Tôi ——”
Khương Ngọc Doanh: “……”
Tầm mắt Khương Ngọc Doanh dừng trên người cô gái nhỏ phục vụ, thấy cô ấy bị dọa lã chã chực khóc liền thu khí thế lại, vẫy vẫy tay: “Được rồi, được rồi, cô đi đi.”
Người phục vụ bê rượu vang đỏ rời đi.
Khương Ngọc Doanh nhìn ly chân dài trống không, mắng: “Làm ăn kiểu quái gì vậy?”
-
“Làm cái quái gì vậy.” Tống Hải tình cờ đi ngang qua tập đoàn Lâm thị, cố ý lên xem. Cậu ta không coi ai ra gì đi vào văn phòng Lâm Thần Khuynh, thấy anh đang làm việc, cậu ta đặt mông ngồi xuống ghế, e hèm hai tiếng: “Đại ca, Tổng giám đốc Lâm, nói đi, chuyện ngày hôm qua là thế nào?”
“Sao chị dâu lại ở bên cạnh thằng đó?”
“Với lại, phim còn chưa phát đâu, cậu chạy đi làm cái gì?”
Tống Hải đầy dấu hỏi chấm trong đầu, hôm nay nếu không biết được nguyên nhân thì tuyệt đối không đi.
Lâm Thần Khuynh không thèm ngẩng đầu ném cho cậu ta bốn chữ: “Cậu rảnh lắm hả?”
“Tôi không rảnh đâu.” Tống Hải nói: “Tôi chỉ tò mò cái thằng kia có quan hệ gì với chị dâu thôi?”
Cậu ta dùng bút gõ vào bàn: “Cậu không tức giận à?”
Lâm Thần Khuynh không có hứng thú bị người khác hóng hớt chuyện của mình, giơ tay ấn vào thiết bị liên lạc: “Bí thư Tô, lập tức tiến vào.”
“Ai, đại ca, cậu không thể làm thế được. Cậu vẫn chưa có trả lời đâu đấy.” Tống Hải vẫn chưa nói xong thì cửa phòng mở ra, một người phụ nữ diện mạo thanh tú tiến vào, làm việc của mình: “Mời tổng giám đốc Tống.”
Tống Hải nhìn bí thư Tô, lại nhìn Lâm Thần Khuynh: “Đại ca.”
Bí thư Tô tiến lên: “Mời tổng giám đốc Tống.”
Tống Hải cứ như vậy bị ‘mời’ ra ngoài.
Cao Huy lại tiến vào, báo cáo hành trình xong liền nhân tiện chen mồm một câu: “Tổng giám đốc Lâm, phu nhân và cô chủ và một người khác tên là Tống Viện đã lên máy bay tới Hokkaido.”
“Từ khi nào?” Lâm Thần Khuynh hỏi.
“Mười phút trước máy bay cất cánh.” Cao Huy trả lời.
“Khách sạn thì sao?”
“Đã thu xếp xong.”
“Vệ sĩ?”
“Bảo vệ ở trong tối.” Phu nhân nhà cậu không thích bị người khác kề kề theo sao, cơ bản ra ngoài thì vệ sĩ sẽ âm thầm bảo vệ trong tối.
Lâm Thần Khuynh gật đầu. Đúng lúc này, điện thoại gửi thông báo tới, là về thời tiết hôm nay. Vẻ mặt anh hơi khác, chỉnh vị trí đến Hokkaido Nhật Bản.
Khu vực đó khác với Nam Thành, thời tiết lạnh lẽo, nhiệt độ không khí giảm.
Lâm Thần Khuynh nhăn mày lại, hơi có chút lo lắng.
Cao Huy thấy thế thì an ủi: “Tổng giám đốc Lâm, tôi đã nói chuyện với giám đốc khách sạn bên đó. Phu nhân ở phòng tổng thống, nhiệt độ phòng điều chỉnh ở 26 độ C. Cá sống cắt lát mà phu nhân thích ăn cũng đã chuẩn bị xong, về trái cây thì hạn chế trái cây lạnh, cấm rượu.”
“Tổng giám đốc Lâm… Ngài xem, sắp xếp như vậy đã vừa lòng chưa?”
Lâm Thần Khuynh cầm lấy điện thoại đứng lên, tiện tay lấy cái áo khoác vest treo trên giá đặt ở khuỷu tay, mặt vô biểu cảm nói: “Tùy.”
Nhưng trên mặt ngài đầu có viết chữ ‘tùy’ đâu.
Để sắp xếp sao cho thỏa đáng, Cao Huy đã nói gần nửa tiếng đồng hồ với giám đốc bên đó. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không bỏ sót bất cứ điều gì.
Hết cách, ông chủ cao lãnh lại tsundere, cậu ta chỉ có thể nghe theo.
Hai người rời khỏi văn phòng, Lâm Thần Khuynh lại nói ‘tùy ý’ thêm mấy tiếng nữa, thật sự rất tùy ý.
Cao Huy làm trợ lý toàn năng không dám nhớ sai một chi tiết nào, trong lòng âm thầm đọc đi đọc lại lời Lâm Thần Khuynh nói. Nhân lúc ông chủ đang mở họp, cậu ta lại lần nữa gọi điện cho giám đốc bên Hokkaido.
“Thời tiết bên đó lạnh, hãy nhắc phu nhân đừng mặc váy.”
“Giàu cao gót không tiện đi đường, chuẩn bị thêm nhiều giày thể thao cho phu nhân. Tám đến mười đôi chắc chắn không đủ, cứ chuẩn bị hai mươi đôi đi.”
“Mũ và găng tay cũng phải đủ, loại cao cấp, mỗi màu một cái.”
“Thiết bị trượt tuyết nên chuẩn bị nhiều, màu sắc của trang phục trượt tuyết cũng không thể quá đơn điệu.”
“Tháng giêng không phải còn có lễ hội pháo hoa à, kéo dài thời gian hơn đi.”
“Cá hồi phải xem chất lượng thịt, không thể xảy ra sai lầm.”
“……”
Cao Huy ‘tùy ý’ nói mấy điều cần lưu ý, người bên kia đã bận đến người ngã ngựa đổ.
Kết thúc cuộc họp, Lâm Thần Khuynh đi ra, Cao Huy lại lắm mồm một câu: “Tổng giám đốc Lâm, khách sạn ở Hokkaido đã làm theo những gì ngày phân phó.”
Lâm Thần Khuynh hơi khựng lại, đôi mắt lạnh lùng đảo qua, vẻ mặt hờ hững: “Tôi phân phó cái gì?”
Tôi đã làm cái quái gì đâu.
“……” Cao Huy cúi đầu, không dám lắm mồm nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...