Giả hôn

Lúc này hoạt động tâm lý của Khương Ngọc Doanh rất phong phú, căn cứ vào “Anh không bắt được tôi ngay tại chỗ thì tôi sẽ không bao giờ thừa nhận” Cô an tâm, ngón giữa ngón cái đan xen, búng một cái trông rất nhã nhặn, ba hoa chích chòe thổi phồng lên.
“Wow, người phụ nữ này là ai vậy, dáng người thật đẹp đó.”
“Eo thật nhỏ.”
“Mông thì vểnh lên.”
“Chân rất trắng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây rốt cuộc là tiên nữ nhỏ từ đâu tới, thật muốn làm quen với cô ấy.”
“Này, đây là bạn của anh à? Anh có thích cô ấy không?” Khương Ngọc Doanh đi vòng quanh anh ta một vòng, ôm ngực vừa quan sát vừa nói: “Không nghĩ tới tổng giám đốc Lâm nhà anh cũng có lúc thích người khác, kỳ tích, kỳ tích động trời.”
Cô đứng trước mặt anh, vén tóc mai rủ xuống bên thái dương lên, nháy mắt mấy cái: “Thế nào? Anh có cần tôi giúp anh theo đuổi người ta không?”
Lâm Thần Khuynh đem điện thoại di động đặt ở trước mắt, rũ ánh mắt xuống, gật gật đầu; “Tôi thực sự rất thích.”
“...” Khương Ngọc Doanh vốn còn đắm chìm trong niềm vui sướng ‘khiến người đàn ông chó câm miệng không nói nên lời khiến cô thật sự là quá vui vẻ, sau khi nghe được lời của anh, tâm trạng đột nhiên có chút không ổn.
Mười người đàn ông thì chín người là sắc lang, còn người còn lại kia thì không phải.
Ôi!!! Lâm Thần Khuynh-người đàn ông chó này trước mặt vợ chính thất đi thừa nhận thích người phụ nữ khác, hừ, anh đây là muốn nhắn nhủ gì vậy.
Khương Ngọc Doanh ngoài cười trong lòng thì không nói: “Thích thật à?”
Lâm Thần Khuynh nghiêm túc trả lời: “Thực sự rất thích...”
“Anh...”Khương Ngọc Doanh muốn nói tiếp lời người ta nhưng vừa mới nói ra một chữ, Lâm Thần Khuynh cắt đứt: “Ngực của cô ấy.”
Khương Ngọc Doanh ghép chữ lại với nhau thì những lời của anh là: Tôi thực sự thích ngực cô ấy.
“...” Mả mẹ nó, những lời này mà anh cũng dám nói, thật sự anh quá là không biết xấu hổ.
Nhẫn nại thì được nhưng nhẫn nhục thì không, cô trừng mắt muốn lý luận cùng anh, nhưng hình như đã xảy ra chuyện gì khi ánh mắt hai người chạm vào nhau. Bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông chó liếc nhìn cô như có như không thì phải.
Không, chính là anh ta nhìn, điểm mắt nhìn cuối cùng rơi vào ngực cô.
 Miệng? Không là ngực?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngực!
Khương Ngọc Doanh nhìn theo ánh mắt anh, đúng vậy, anh quả thật đang nhìn chằm chằm vào ngực cô. Cô đưa tay ngăn cản, nhíu mày nói: “Lưu manh.”
Lâm Thần Khuynh không chút xấu hổ khi bị “bị bắt ngay tại trận”, thong dong bình tĩnh thu hồi tầm mắt, làm như không có chuyện gì, nói: “Còn thua chút nữa.”
“Cái gì?” Khương Ngọc Doanh không hiểu ý tứ trong lời nói của anh.
Lâm Thần Khuynh khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt mờ ám, lạnh nhạt nói: “So với người phụ nữ trong video còn thua chút nữa.”
“Ngực không có mà người ta có.”
“Dáng người không đẹp bằng người ta.”
“Eo không nhỏ bằng người ta.”
“Mông không vểnh như người ta.”
“Chân không trắng bằng người ta.”
“Haizz, người ta là tiên nữ nhỏ, còn em thì——”
Anh cố ý kéo dài thanh âm, dường như là cảm khái lại dường như bất lực nói: “Nhiều nhất cũng chỉ là một con vịt con xấu xí.”
Khương Ngọc Doanh: “...”
Mẹ nó đánh giá chó má gì vậy!
Cô tức điên, cũng bất chấp che đi phong cảnh trước ngực, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào anh nói: “Mắt anh có phải có lỗ thủng không?”
Dáng vẻ Lâm Thần Khuynh vẫn vô cùng thản nhiên, khóe miệng luôn hiện nụ cười, “Em không đồng ý với ý kiến của tôi sao?”
“Tôi đồng ý cái rắm.” Khương Ngọc Doanh không thể kích động, thật sự, kích động chắc chắn sẽ có chuyện xấu.
Lâm Thần Khuynh: “Ý của em là, em đẹp hơn người phụ nữ trong video?”
Khương Ngọc Doanh thật sự không nhịn được nữa, cô đoạt lấy điện thoại di động của anh, dùng sức ấn một cái, video phát, cô lấy điện thoại di động đưa ra trước mắt anh: “Người này là tôi! Là tôi đây! Tôi!”
Lâm Thần Khuynh đưa tay cho vào túi, rũ mắt xuống chăm chú nhìn, trầm tư một lát, “Tôi biết em ghen ghét người khác so sánh sự xinh đẹp với em, nhưng sự thật chính là sự thật, em phải thừa nhận.”
Nói xong còn toát ra ánh mắt “Tôi thật sự đồng tình với em”.

“...” Tôi thừa nhận cái rắm.
Lâm Thần Khuynh: “Hơn nữa, em nói là đó chính là em sao? Ánh sáng tối đến nỗi cô ấy đeo mặt nạ, làm thế nào để em chứng minh được là em?”
“Anh chờ đây.”
Khương Ngọc Doanh đem điện thoại di động ném vào trong ngực anh, xoay người, từ từ đi tới trước sô pha, tìm một vòng trên bàn trà, cuối cùng tìm được túi xách của mình dưới bàn trà, kéo khóa kéo lấy ra mặt nạ hồ điệp bên trong, hậm hực nghĩ, tôi xem anh còn cái gì để nói. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cầm mặt nạ hồ điệp đi tới trước mặt Lâm Thần Khuynh, dùng sức lắc lắc: “Thấy chưa, mặt nạ hồ điệp, người phụ nữ trong video chính là tôi!”
Thắng lợi ở ngay trước mắt, cô lớn nhà họ Khương rốt cục cảm nhận được khoái cảm sắp giẫm người dưới chân nghiền ép, dương dương đắc ý nói: “Lâm Thần Khuynh anh thừa nhận đi, tôi chính là tiên nữ nhỏ dáng người đẹp ngực cong-lưng mảnh-mông vểnh-chân trắng.”
Lâm Thần Khuynh cầm lấy mặt nạ hồ điệp trong tay cô, trước sau lật kỹ nhìn một chút, đồng ý nói: “Quả thật là giống với mặt nạ người phụ nữ kia đeo trong đoạn video.”
Khương Ngọc Doanh nhướng mày: “Thì là nó mà.”
“Nhưng cũng không thể nói rõ em là cô ấy.” Lâm Thần Khuynh nói.
“Vậy làm sao thì anh mới có thể tin đây?” Người đàn ông chó không thấy quan tài không rơi nước mắt, được rồi, tối nay cô muốn anh rơi lệ.
“Đeo vào tôi xem một chút.” Lâm Thần Khuynh nói.
“Vậy thì có là gì.” Khương Ngọc Doanh tiếp nhận, vừa đeo vừa giảng giải: “Tôi nói cho anh biết mặt nạ hồ điệp này của tôi cũng không phải mặt nạ bình thường, đây là tôi đặc biệt tùy chỉnh ở Paris, tính thoáng khí cực tốt. Còn nữa chế tác này, tuyệt đối là độc nhất vô nhị...”
Nói đến đây, cô đột nhiên ý thức được cái gì, đầu ngón tay mảnh khảnh nhịn không được run lên một chút, một màn vừa rồi phát sinh như chiếu phim hiện lên trong đầu.
Khương Ngọc Doanh dùng động tác chậm rãi cực kì chậm rãi ngẩng đầu, ngẩng cổ nhìn về phía người đàn ông đang cười nhạt, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt kia so với trăng sáng trên trời còn chói mắt hơn.
Trong ánh mắt đưa tới ngoại trừ cười còn có một thái độ khác.
Khương Ngọc Doanh trong đầu nhảy ra một từ: Bắt gian ở trên giường.
Một câu thô tục thốt lên: “Mẹ kiếp!” Cô bị tính kế rồi.
Khương Ngọc Doanh vội vàng tháo mặt nạ hồ điệp ra, thuận thế giấu sau lưng, hai mắt híp lại, khóe môi nhếch lên, cười ha ha: “Cái kia... Chuyện này ấy... Nó không phải là những gì anh đang nhìn thấy đâu.”
“Tôi, tôi vốn không biết người phụ nữ kia, tôi càng không thể là cô ấy được.”
Lâm Thần Khuynh: “Mới vừa rồi hình như có người chém như đinh chặt sắt nói, cô ấy và người phụ nữ kia là cùng một người.”
Khương Ngọc Doanh: “...” Sai lầm.
Lâm Thần Khuynh: “Vì để cho tôi tin tưởng còn lấy ra mặt nạ hồ điệp.”
“...” Một lần nữa sai lầm.
“Cô ấy còn nói mặt nạ đó là duy nhất.”
“...” Lật thuyền trong mương*.
*Lật thuyền trong mương: Mọi thứ đang theo kế hoạch bỗng dưng tất cả bị sụp đổ từ một sai lầm không đáng có.
“Đúng rồi, vừa rồi cô ấy còn thử đeo một chút.”
“...” Khương Ngọc Doanh đội một khuôn mặt đỏ bừng bán sống bán chết nói: “Mặc dù tôi có mặt nạ anh cũng không thể nhận định là tôi đã đi câu lạc bộ đêm, anh tận mắt nhìn thấy sao?”
Mặc kệ đấy, chỉ cần anh không nhìn thấy tận mắt thì chuyện này, cô, nhất định, không, thừa nhận!
Lâm Thần Khuynh cúi đầu ở đó không nói gì.
“Con người chẳng qua có điểm giống nhau, tôi chỉ bởi vì anh khen cô gái kia xinh đẹp nên tôi mới lừa anh nói tôi là cô gái kia thôi.” Khương Ngọc Doanh kéo tay áo anh, “Gia quy nhà họ Khương chúng tôi rất nghiêm ngặt, ba tôi chưa bao giờ cho phép tôi đi nơi đó, đi sẽ bị đánh gãy chân, cho nên tôi làm sao có thể đi được.”
Sợ anh không tin, cô nói thêm: “Tôi thực sự không đi.” 
Lâm Thần Khuynh quét mắt nhìn ngón tay mảnh khảnh nắm áo mình, đưa mắt lên nói: “Gia quy rất nghiêm à?”
Khương Ngọc Doanh gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Thần Khuynh: “Sẽ bị đánh gãy chân?”
Khương Ngọc Doanh răng nanh cắn môi, ủy khuất đi: “Vâng.”
Lâm Thần Khuynh: “Vậy em thật sự không đi à?”
Khương Ngọc Doanh ra dáng thề: “Tôi thật sự không đi, nếu tôi đi thì...”
“Thế nào?”
“Cho phép anh ngủ cùng tôi.”
Lâm Thần Khuynh liếc cô một cái.
Khương Ngọc Doanh quyết định rõ ràng nên bình tĩnh nói: “Tiền phạt vi phạm hợp đồng tăng gấp đôi, bốn mươi vạn.”

Lâm Thần Khuynh: “Được, thành giao.”
Khương Ngọc Doanh: “...”
Tôi đã nói gì, anh sẽ đồng ý với tôi cái đấy à?
Lâm Thần Khuynh lại vuốt điện thoại lần nữa.
Khương Ngọc Doanh hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Giây tiếp theo, một cuộc trò chuyện truyền ra từ điện thoại.
“Tôi thật sự không đi, nếu tôi đi thì——”
“Thế nào?”
“Cho phép anh ngủ với tôi, tiền phạt vi phạm hợp đồng tăng gấp đôi, bốn mươi vạn.”
“Được.”
Khương Ngọc Doanh thở phì phò nói: “Thế mà anh lại đi ghi âm?”
Lâm Thần Khuynh: “Sợ em đổi ý.”
“...” Khương Ngọc Doanh mím môi: “Anh hiểu rõ đi, những thứ tôi nói là có điều kiện tiên quyết, chỉ cần tôi không đi câu lạc bộ đêm những thứ này cũng không tính.”
“Nhưng mà em đi rồi.” Lâm Thần Khuynh nói.
“Ai nhìn thấy?” Khương Ngọc Doanh hỏi.
Lâm Thần Khuynh: “Tôi.”
Sau đó, Lâm Thần Khuynh phát một đoạn video từ trong điện thoại, một người phụ nữ nào đó từ trong phòng đi ra...
“...... Anh, anh đang theo dõi tôi!” Khương Ngọc Doanh tức giận đến thiếu chút nữa giậm chân, ném mặt nạ hồ điệp lên người anh: “Nếu anh đã nhìn thấy anh cần gì phải làm như vậy!”
Lâm Thần nghiêng mắt đuôi câu một cái, vẻ mặt thiếu đánh: “Xem kịch vui.”
“......” Khương Ngọc Doanh thiếu chút nữa đứt hơi.
Lâm Thần Khuynh không ngừng đổ thêm đau thương: “Trách không được em chỉ có tám vạn fan, diễn xuất quả thật không được tốt lắm.”
Khương Ngọc Doanh: “...”
Đừng ai ngăn cản tôi, tôi, muốn, lấy, đầu, anh ta, xuống, để, làm, ghế đẩu, con, ngồi!
“—— Đi ra ngoài.”
“Tiền phạt vi phạm hợp đồng, bốn mươi vạn.”
“......”
Điện thoại của Cao Huy đúng lúc này gọi tới: “Tổng giám đốc Lâm, đồ đạc đưa tới hết rồi.”
Lâm Thần Khuynh: “Để cho bọn họ đi lên.”
Khương Ngọc Doanh còn chưa hiểu được ý trong lời nói của anh đã nhìn thấy anh mở cửa ra, không bao lâu một đoàn người đi vào, dọn giường, nâng tủ lên.
Ra ra vào vào đi qua đi lại rất lâu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh giữ chặt cánh tay Lâm Thần Khuynh: “Anh làm gì vậy?”
Đôi mắt phượng của Lâm Thần Khuynh nhàn nhạt quét qua một chút, sau đó dùng sức rút tay ra, lạnh mặt nói: “Sau này tôi ở lại đây.”
Khương Ngọc Doanh chất vấn: “Ai đồng ý?”
“Em.” Lâm Thần Khuynh mở điện thoại di động ra, bên trong từ từ truyền đến thanh âm của Khương Ngọc Doanh: “Cho phép anh ngủ cùng tôi...”
Khương Ngọc Doanh: ... Cô đã rơi vào cái bẫy của một người đàn ông chó.
-
Ngày hôm sau, Khương Ngọc Doanh đang ngủ bị điện thoại đánh thức, cô lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, nhắm mắt bắt máy: “Alo.”
“Chị dâu, chị đang làm gì vậy? Ra ngoài rồi ngâm mình trong suối nước nóng đi.” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm sung sướng của Lâm Lan.
Khương Ngọc Doanh rất mệt mỏi, mệt đến mức không muốn động đậy, nhưng nghĩ đến có việc muốn nói với Lâm Lan, vẫn phải ép mở mắt ra: “Được, một tiếng sau, ở hội quán suối nước nóng Thiên Đường gặp nhau nhé.”
Khương Ngọc Doanh làm việc từ trước đến nay luôn đúng giờ, nói một tiếng sau gặp chắc chắn là một tiếng sau gặp, đến nơi đó, Lâm Lan còn chưa tới, cô ngâm mình trong nước tắm trước.

Lâm Lan xách túi lớn túi nhỏ đi tới hội quán suối nước nóng Thiên Đường, giao đồ cho nhân viên phục vụ thay áo choàng tắm đi vào, thấy Khương Ngọc Doanh có hai quầng thâm mắt to, lo lắng nói: “Chị dâu, đêm qua chị không ngủ ngon sao?”
Ngủ ngon à
Đêm qua vốn cô không ngủ nhiều.
Lâm Thần Khuynh làm chuyện bỉ ổi quá nhiều, không phải chê trong phòng quá bánh bèo, chính là chê giường quá mềm, ánh mắt giống như một con dao, lúc nhìn cô như muốn băm ra.
Hơn nữa đi, cô ngủ tùy ý, thích lật qua lật lại, tối hôm qua bị anh đá cho tỉnh rất nhiều lần. Một lần nghiêm trọng nhất là anh đá cô ra khỏi giường.
Đương nhiên, cô cũng không phải hồng mềm, cô từ trên mặt đất đứng lên, nhào tới trên giường, một ngụm cắn cánh tay anh, chờ lăn qua lăn lại nhìn thời gian, thôi rồi, sáu giờ.
Người đàn ông không biết xấu hổ như anh bỏ lại một ánh mắt khinh thường lạnh lùng rời đi, còn lại cô đấm ngực dậm chân đấm đá với gối đầu.
Đây là đêm bực bội nhất mà cô từng ngủ.
Buồn ngủ quá.
Lâm Lan cẩn thận đi vào trong bể tắm nước nóng, chọc chọc cánh tay cô: “Chị dâu, có phải anh trai em bắt nạt chị không?”
Răng nanh Khương Ngọc Doanh cắn môi, run run mí mắt gật gật đầu: “Ừm.”
Lâm Lan lộ ra vẻ mặt “Em biết ngay là như vậy”, giúp lý không giúp thân* nói: “Anh trai em là một khúc gỗ, làm việc điên cuồng, tuyệt không biết thương hương tiếc ngọc. Chị đừng nhìn bề ngoài anh ấy đẹp trai, kỳ thật là một thằng ngốc tình cảm, căn bản không biết ở chung với phụ nữ như thế nào đâu.”
*Giúp lý không giúp thân: ai có lý thì giúp, nếu là vô lý, ngay cả người thân cũng không giúp
Khương Ngọc Doanh phụ họa: “Quả thật rất ngu ngốc.”
Lâm Lan lại nói: “Hơn nữa đi, anh ấy làm việc chưa bao giờ nhìn tình cảm.”
Lời này lại nói trúng tim đen của Khương Ngọc Doanh, cô đồng ý nói: “Đúng, thật sự rất không biết xấu hổ. “
Lâm Lan nắm lấy cánh tay cô: “Anh ấy lạnh lùng, vô tình.”
Khương Ngọc Doanh nắm lấy tay cô ấy: “Anh hùng nhìn thấy cái gì cũng giống nhau*.”
*Anh hùng nhìn thấy cái gì cũng giống nhau: Bày tỏ lời khen ngợi cho cả hai bên có cùng ý kiến, cùng quan điểm.
Lâm Lan chậc chậc hai tiếng: “Chị dâu, chị gả cho anh trai em thật sự là thiệt thòi cho chị rồi.”
Khương Ngọc Doanh nước mắt lưng tròng nói: “Chị cũng cảm thấy mình bị thiệt thòi mà.”
Lâm Lan từ nhỏ đã có chủ nghĩa anh hùng, thường xuyên ảo tưởng có một ngày mình biến thành nữ hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo, cô ấy gật gật đầu: “Chị dâu, chị yên tâm, có em, em nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chị, tuyệt đối không để anh trai em bắt nạt được chị.”
Có chuyện gì quan trọng hơn việc giành được quyền bảo vệ độc quyền của em chồng.
Khương Ngọc Doanh theo bậc thang đi xuống: “Cảm ơn em, Lan Lan.”
Lâm Lan vỗ vỗ ngực: “Nữ nhi giang hồ không nói lời cảm ơn.”
Khương Ngọc Doanh có chút do dự nói: “Nhưng mà anh trai em thật sự không dễ chọc.”
“Chọc không nổi em có thể chạy mà.” Lâm Lan nhíu mày cười cười.
Khương Ngọc Doanh trong nháy mắt hiểu được: “Chủ ý tốt, vậy chúng ta chạy đâu đây?”
Lâm Lan: “Paris ngày mai sẽ có một buổi trình diễn thời trang, chúng mình đi chỗ đó đi.” 
Khương Ngọc Doanh dựng dấu ra hiệu OK, ôm vai cô nói: “Em đối xử với chị thật sự quá tốt.”
Lâm Lan: “Nên làm ạ.”
Hừ, anh trai cô không cho chị ra ngoài, cô bắt cóc vợ anh của mình ra ngoài.
-
Paris vào tháng 10 nắng ấm tươi sáng, chim hót hoa thơm, ngay cả không khí cũng tỏa ra một hương vị ngọt ngào.
Lúc Khương Ngọc Doanh và Lâm Lan đi là hai tay trắng, lúc trở về giống như là đem cả trung tâm mua sắm người ta chuyển về nhà, một phòng chứa đồ cũng không thể để hết được.
Nhất là Khương Ngọc Doanh, chi tiêu mạnh, xuống tay một chút cũng không lưu tình. Lâm Lan mua cũng không ít, hai người cộng lại tiêu xài sẽ lớn hơn mấy chục triệu.
Ngay khi hai người mua sắm rầm rộ, Lâm Thần Khuynh cũng không nhàn rỗi, lợi dụng thời gian bảy ngày để loại bỏ khối u ác tính cuối cùng trong công ty, chạy tới chi nhánh nước ngoài. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng đã ký được một hợp đồng hơn một trăm vạn.
Toàn bộ nhân viên tập đoàn Lâm thị bởi vì hạng mục này vô cùng nhảy nhót, lén lút khen ngợi tổng giám đốc Lâm là Ngưu nhân*, phải biết rằng dự án này có được là vì đoạt lấy từ trong tay người khác, mấu chốt chính là, bọn họ báo giá so với tập đoàn trước kia cao hơn.
*Ngưu nhân: được sử dụng để khen ngợi người khác, người này rất mạnh mẽ, làm những việc khiến người khác tin tưởng nể phục
Tổng giám đốc Lâm mồm miệng khéo léo, đem cái chết biến thành sống, đem cái không có khả năng biến thành có khả năng, quả thực là Quỷ Phủ Thần Công hóa mục nát thành thần kỳ.
*Quỷ Phủ Thần Công: điêu luyện sắc sảo.
Lời khen ngợi Lâm Thần Khuynh không dứt bên tai, có cô gái nhỏ đỏ mặt nói: “Nếu tổng giám đốc Lâm chưa kết hôn thì tốt rồi.”
Có người dội nước lạnh vào cô ấy: “Cô gái ơi tỉnh lại đi, tổng giám đốc Lâm cho dù chưa kết hôn cũng không có khả năng phải lòng cô đâu.”
“Chỉ là, nghe nói bà chủ chính là tuyệt thế đại mỹ nhân.”
“Cùng ông chủ thì thiên tạo địa đẹp cả một đôi.”
“Đúng rồi, bà chủ tên là gì?”
“Hình như là... Khương Ngọc Doanh.”
“Cái tên này có chút quen thuộc, dường như trong giới giải trí có một diễn viên cũng tên là Khương Ngọc Doanh.”

“Vậy cô không cần hoài nghi, chắc chắn không phải cùng một người. Nhà họ Khương có tiền như vậy, tổng giám đốc Khương làm sao có thể để con gái vào giới giải trí. Hơn nữa, mặc dù tổng giám đốc Khương có đồng ý, tổng giám đốc Lâm chúng ta cũng sẽ không đồng ý đâu.”
“Cũng đúng, người đàn ông như tổng giám đốc Lâm chắc chắn sẽ không cho phép vợ mình xuất đầu lộ diện.”
“......”
Cao Huy vừa vặn đi ngang qua, sau khi nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ nhướng mày, thầm nghĩ: Bà chủ giống như người biết nghe lời sao?
-
Khương Ngọc Doanh vừa mới ngồi trong xe hắt hơi một tiếng, Lâm Lan hỏi: “Chị dâu không phải là bị cảm chứ?”
Khương Ngọc Doanh lắc đầu: “Không có việc gì, cơ thể chị rất tốt.”
Dường như tự hủy câu nói vừa rồi của mình, dứt lời, lại liên tục hắt hơi vài tiếng.
Cô xoa mũi và trấn an: “Chị thực sự ổn.”
Lâm Lan: “Nếu không đến bệnh viện thăm khám xem?”
Khương Ngọc Doanh sợ nhất là đi bệnh viện, vội vàng xua tay: “Không đi.”
Lâm Lan thấy cô nháy mắt, mỉm cười nói: “Chị dâu, dáng vẻ này của chị thật đáng yêu.”
“......”
Cảm giác thu hoạch một fan hâm mộ nhỏ là gì?
Lúc nào cô ấy cũng khen ngợi bạn hai câu.
Khương Ngọc Doanh giơ tay sờ sờ đầu cô ấy: “Nào có, vẫn là Lan Lan nhà mình đáng yêu nhất.”
Sự ra đời của cô dâu dịu dàng nhất trong lịch sử
Trong nháy mắt Lâm Lan đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Khoảnh khắc đèn đường sáng lên, xe dừng lại ở Tụy Nhã Uyển, Khương Ngọc Doanh đẩy cửa xuống xe, khom lưng vẫy tay với Lâm Lan trong xe: “Tạm biệt.”
Lâm Lan phất tay: “Gặp lại chị dâu sau.”
Xe vừa mới chạy về phía trước vài mét, lại đột nhiên dừng lại, Lâm Lan từ trên xe xuống, chạy đến trước mặt Khương Ngọc Doanh: “Chị dâu, chị chờ một chút.”
“Có việc gì thế?” Khương Ngọc Doanh biết mình bận nhưng vẫn thong dong nhìn cô ấy.
Lâm Lan lục lọi trong túi một hồi, rốt cục tìm được, cô ấy cười lấy ra: “Cho chị này.”
Cho cô á?
Khương Ngọc Doanh nhìn chiếc thẻ vàng sáng bóng nhất thời sửng sốt: “Hả?”
Lâm Lan: “Tất cả những thứ này đều cho chị hết.”
Khương Ngọc Doanh: “...”
Em chồng thật đơn thuần.
Cô giơ tay từ chối: “Chị không thể ——”
Làm sao cô có thể đòi tiền của Lâm Lan, không thể, tuyệt đối không thể.
Lâm Lan: “Trong thẻ có năm mươi triệu.”
“......”
Năm mươi triệu?!
Tên đàn ông chó lừa cô Bốn mươi vạn, cô từ trên người em chồng tìm lại năm mươi triệu, hình như đại khái phương pháp này cũng có thể...
Đầu ngón tay Khương Ngọc Doanh khẽ run lên, lúc từ chối cũng không quá để tâm, trong đầu hiện ra hai thanh âm.
“Lấy.”
“Không được.”
“Không được.”
“Lấy.”
Viên đạn bọc đường thật sự là đáng chết mà.
Sau đó, đuôi lông mày của cô nhướng lên: “Chị...”
Bỗng dưng, thẻ vàng rơi vào trong tay một người khác, ngón tay người nọ thon dài trắng nõn khớp xương rõ ràng, là một đôi tay cực kỳ mỹ lệ đẹp mắt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dễ nhìn thấy làm cho người ta không thể rời khỏi tầm mắt.
Khương Ngọc Doanh nhìn chằm chằm bàn tay kia thật lâu, thẳng đến khi nhìn thấy nhẫn cưới trên ngón áp út của anh, cô mới chậm rãi ngẩng đầu.
Mày kiếm mắt sáng, tuyệt sắc nhân gian phản chiếu trước mắt.
Lâm Thần Khuynh dùng gương mắt dễ nhìn nhất để nói ra những lời đáng ăn đòn nhất.
“Nghèo đến điên rồi?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận