Giả hôn

Cao Huy gửi tin nhắn qua mạng cho Khương Ngọc Doanh.
[Phu nhân, tổng giám đốc Lâm bảo tôi đưa điểm tâm cho cô.]
Khương Ngọc Doanh miêu tả: [Không ăn.]
Có chút điểm tâm mà tha thứ cho anh ta, nằm mơ đi.
Cao Huy: [Tổng giám đốc Lâm sẽ tức giận với tôi nếu cô không nhận.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con bài khốn khổ.
Cao Huy: [Tôi ở trên có cha mẹ tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ đòi ăn, không thể không có công việc.]
Cao Huy: [Phu nhân nhẫn tâm để tôi ăn ngủ ở ngoài đường sao?]
Cao Huy: [Nếu hôm nay phu nhân không nhận, tôi chỉ có thể ngủ trong xe.]
Một lúc lâu sau, Khương Ngọc Doanh: [Được rồi, mang lên đi.]
Đưa điểm tâm ngọt thành công, Cao Huy còn thuật lại lời nói của Lâm Thần Khuynh một lần nữa.
Khương Ngọc Doanh xách hộp, hỏi: “Anh chắc chắn những lời này đều do tổng giám đốc Lâm nói?”
“Đương nhiên rồi.” Cao Huy nói: “Là tổng giám đốc Lâm tự mình dặn dò.”
Khương Ngọc Doanh chỉ vào trán mình, ra vẻ như thật mà nói: “Anh ta hẳn là có bệnh, có rảnh thì đưa anh ta đi khám thử.”
Trước khi đóng cửa, thò đầu ra nói: “Đi bệnh viện Thập Tứ, chỗ đó khám tốt.”
“...”
Bệnh viện Thập Tứ?
Chính là bệnh viện chuyên khám về các bệnh thần kinh ư?
Phu nhân, cô mất* nhiều thứ quá.
Khương Ngọc Doanh đóng cửa lại, để hộp lên bàn trà, đoan trang chống cằm, một lát sau mở ra, giây tiếp theo vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điểm tâm ngọt này làm rất đẹp nha.
Quá sinh động.
Quá đáng yêu.
Quá con mẹ nó cảm động.
Khương Ngọc Doanh lấy điện thoại chụp chín tấm ảnh liên tục, trước khi chia sẻ trong vòng thì chặn hết người nhà cùng với nhân viên của Lâm gia và Khương gia, sau đó mới nhấn nút chia sẻ.
Vừa mới đăng lên một giây, có biết bao nhiêu là like.
Cái này còn được gọi là rắm cầu vồng*, dù sao cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng xem đọc.
*Rắm cầu vồng (彩虹屁) ý chỉ dù thần tượng có thả rắm thì fan cũng sẽ coi đó là cầu – Bên trên là gì vậy? Rốt cuộc là như thế nào? Ngạc nhiên. jpg.
– Này mà nhìn không ra à? Đây là người nam quỳ xuống tán tỉnh người nữ.
– Sai, không phải tán tỉnh, là người nam quỳ xuống xin tha thứ.
– Mẹ nó, lần đầu nhìn thấy như vậy.
– Hình tượng, quá hình tượng.
– Quả nhiên vẫn là tiên nữ lợi hại, gia phong nghiêm khắc, lợi hại.jpg.
– Đây là đang rải cẩu lương rồi, no rồi no rồi.
– Đây có phải xem mà không tốn tiền không? Vỗ tay.jpg.
– Về sau tôi cũng muốn học tập tiểu tiên nữ.
– Doanh Doanh lợi hại!
……..
Phần lớn tài khoản mạng xã hội được Khương Ngọc Doanh thêm đều là thiên kim hào môn của giới thượng lưu, mỗi người có thể giả vờ tiếp cận, đơn giản mà nói chỉ là ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì, mỗi ngày ngoại trừ mua sắm làm đẹp đều là quần chúng ăn dưa.
*Ăn dưa: hóng hớt.
Thiên kim hào môn ăn dưa không giống người thường ăn dưa, ăn rất lịch sự.
Vốn dĩ có người muốn viết: Doanh Doanh trâu bò!
Sau khi đăng lên thì lập tức xóa đi, không phù hợp với khí chất thục nữ.
Tiếp sau đó đổi thành: Doanh Doanh lợi hại!
Thấy chưa, lịch sự hơn nhiều.

Khương Ngọc Doanh vì điểm tâm ngọt mà rải câu lương không nói còn thu hoạch được một xe rắm cầu vồng, tâm tình cực kì không tệ.
Đương nhiên, điểm không tệ nhất chính là tạo hình của điểm tâm ngọt.
Cao Huy làm việc này thật tốt.
Tên đàn ông chó này phải quỳ như vậy!
Cao Huy cũng ở trong danh bạ của Khương Ngọc Doanh cũng có thói quen lướt vòng bạn bè, chờ đến lúc đèn xanh tùy ý nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa gây tai nạn.
Đây là gì?
Đây rốt cuộc là gì?
Không phải, anh chỉ mới đi mua điểm tâm ngọt, làm sao lại có thể gây ra mưa to gió lớn như vậy.
Nếu ông chủ mà thấy được nhất định sẽ giết anh chết.
Rốt cuộc là làm sai ở chỗ nào?
Chỗ nào vậy?
Cao Huy gõ ngón tay lên tay lái cẩn thận suy nghĩ. Anh gọi điện thoại đặt điểm tâm ngọt, nửa giờ sau mới đến lấy. Lúc mở cửa đi vào cũng vừa lúc có người đàn ông khác đến lấy.
Phú nhị đại cả người mặc một thân hàng hiệu, sau khi vào cửa thì thúc giục, lấy được hộp bánh thì xoay người rời đi, xe Maserati chạy rất nhanh, tiếng gầm rú khiến tai người khác đau nhức.
Lúc ấy anh còn cười nhạo đối phương, chẳng phải là vì anh ta lái xe nhanh chỉ vì anh ta bay quá thấp à.
Cao Huy nghĩ đến đây thì hiểu được, hộp đều giống nhau, khẳng định là lúc đó lấy nhầm rồi.
Hu hu!
Vậy phải làm sao mới ổn đây?
Anh lấy điện thoại nhắn tin xin lỗi Lâm Thần Khuynh.
[Tổng giám đốc Lâm, tôi sai rồi. Thỉnh cầu xin được đi Châu Phi. Uỷ ủy khuất khuất.jpg]
Lâm Thần Khuynh đang vội, không thể thấy được tin nhắn trên điện thoại.

Khương Ngọc Doanh không muốn ăn bánh kem, không phải do cô tiếc nuối mà là không muốn phá hư tạo hình bánh kem hoàn mỹ, đặc biệt là tạo hình quỳ xuống này.
Không được, cô phải ở lại đây thêm mấy ngày.
Tâm tình vui vẻ, cô muốn uống rượu. Khương Ngọc Doanh lục lọi quầy rượu, không có loại mà cô muốn uống, cầm lấy chìa khóa xe đi ra cửa.
Trên đường, người đi đường hình như càng ngày càng nhiều. Cô lái xe từ phố Đông sang phố Tây. đi đến phía trước chính là nơi tổ chức hội chùa địa phương.
Kéo kính chiếu hậu nhìn qua một cái, mũ, kính râm, khẩu trang, còn có áo khoác màu đen rộng lớn, cô mặc quần áo này đi ra ngoài, chính là để Mã Điêu nhận không ra.
Paparazzi* cũng không nhận ra.
*Đại loại là mất tên thợ săn ảnh, chụp xong đăng lên báo đài, thường chụp người nổi tiếng hay những người có sức ảnh hưởng lớn.
Gật đầu hài lòng, cô quyết định dạo hội chùa một vòng. 
Lúc chạy theo dòng xe cộ phía trước, nơi đầu ngõ phía xa hình như có người lôi kéo, cô tùy tiện liếc nhìn qua một cái sau đó lại thu về.
Quên đi, kệ mẹ đi.
Xe khởi động muốn chạy về phía trước, khóe mắt nhìn đến một bóng dáng quen thuộc. 
Mẹ nó, là Tống Viện.
Tống Viện bị hai tên đàn ông lôi kéo đẩy ngã trên mặt đất, tuy bên cạnh có người đi ngang qua nhưng không ai dám tiến lên ngăn lại.
Khương Ngọc Doanh lại kéo kính râm xuống nhìn thoáng qua, sau đó dùng sức đạp mạnh chân ga dưới chân rồi rẽ phải chạy đến chỗ kia.
Porsche chạy nhanh như bay, kít một tiếng dừng lại, người xung quanh xung quanh sợ đến mức bịt kín hai lỗ tai.
Khương Ngọc Doanh hạ kính xe xuống: “Lên xe!”
Tống Viện vị bị đánh mà choáng người, không thể cử động.
“Tống Viện, chị choáng người con mẹ nó, lên xe!” Khương Ngọc Doanh lớn tiếng chửi thề.
Tống Viện phản ứng lại, đẩy ra một tên đàn ông trong đó, chạy chậm lên xe.
Khương Ngọc Doanh đạp mạnh chân ga, phóng xe chạy đi.
“Được rồi, đừng khóc.”
“Ôi, nói chị đấy, đừng khóc nữa.”
“Gần như không sao rồi.”
“Tống Viện, chị câm miệng cho tôi!”
Khương Ngọc Doanh hô một tiếng câm miệng, Tống Viện vẫn không ngậm miệng lại, thậm còn khóc lớn hơn trước.

Khương Ngọc Doanh tháo kính râm xuống, ném lên bàn điều khiển trung tâm: “Tổ tông, tôi xin chị, chị im miệng đi!”
Tống Viện nghẹn ngào: “Tôi, tôi bị khi dễ thành như thế, thế mà, cô, cô lại không cho tôi khóc một lát!”
“Chị khóc một lát à?” Khương Ngọc Doanh kéo khẩu trang xuống: “Ba gói khăn giấy trên xe tôi đều bị dùng hết rồi, chị mà khóc nữa thì lấy gì lau nước mũi đây. Không được khóc!”
“Oa–” Tống Viện lại khóc.
Khương Ngọc Doanh xoa bóp mi tâm, cô mất não rồi nên mới đi cứu cô ta.
Đối với chuyện cứu người này, Tống Viện có chút khó hiểu, run rẩy nói: “Cô, sao cô lại cứu tôi?”
“Mắt mù.” Khương Ngọc Doanh nói.
Tống Viện không thích nhất là giọng điệu khi nói chuyện của Khương Ngọc Doanh, vĩnh viễn là một bộ dáng cao cao trịch thượng, rõ ràng là cô gia nhập sớm hai năm, nghệ sĩ của Diệu Huy khi thấy cô sẽ lễ phép gọi hai tiếng “Chị Viện”.
Chỉ có Khương Ngọc Doanh, lỗ mũi ngước lên trời, thấy cô cũng không bao giờ cười hỏi, ngẫu nhiên sẽ cười nhạo kỹ thuật diễn xuất của cô.
Kỹ thuật diễn của cô bị làm sao chứ?
Có, có hơi khoa trương thôi.
Nhưng mà đó là kịch bản yêu cầu, là đạo diễn sắp xếp cũng không phải thứ cô muốn.
Quần áo cũng vậy.
Dựa vào đâu mà cô ta lại cao hơn cô một bậc, mặc kệ là giá cả hay chất liệu, cô rất không phục.
“Khương Ngọc Doanh, cô đừng nghĩ vì cô cứu tôi mà tôi có thể làm gì cho cô.” Tống Viện nói: “Tôi vẫn còn ghét cô.”
“Vậy vừa hay, tôi cũng không thích chị.” Khương Ngọc Doanh nói, dùng sức dẫm chân phanh lại, bĩu môi nói: “Dù sao cũng chán ghét nhau, xuống xe đi!”
Tống Viện đưa mắt nhìn bốn phía, cái gì cũng không có, vắng vẻ.
“Cô muốn để tôi ở đây?”
Khương Ngọc Doanh gật đầu: “Hai bên đều chán ghét nhau, chị còn trông mong gì việc tôi đưa chị về.”
Cô nhìn cô ta với ánh mắt chị bớt mơ mộng giữa ban ngày đi.
“Đi thì đi!” Tống Viện đẩy cửa xe bước xuống.
Cô ta thật sự nghĩ rằng Khương Ngọc Doanh khẳng định sẽ dừng lại, khẳng định cô ấy sẽ không bỏ đi như vậy.
Chỉ có thể nói hiểu của cô với Khương Ngọc Doanh không đủ, Khương Ngọc Doanh đúng là cứ như vậy mà đi.
Tống Viện mang giày cao gót đuổi theo, trong nháy mắt đã không thấy xe.
Cô suy sụp ngồi xổm bên ven đường, nước mắt rơi xuống lã chã.
Mười phút sau Porsche* đi một vòng, Khương Ngọc Doanh nói: “Lên xe!”
*Trong raw là Lamborghini nhưng ở phía trên tác giả để là Porsche nên mình để là Porsche luôn.
Tống Viện bắt đầu một vòng than thở mới, trong lúc cô ta than khóc kể lể, Khương Ngọc Doanh cũng hiểu rõ gia cảnh của Tống Viện.
Gia đình đơn thân, sống cùng với mẹ và em trai nhỏ hơn mười tuổi. Vai trò chính trong nhà của Tống Viện là máy ATM. 
Mỗi tháng đều phải gửi thật nhiều tiền về nhà, chỉ cần chậm một ngày, mẹ Tống nhất định sẽ gây chuyện.
Vì kiếm tiền, Tống Viện chỉ có thể nén giận làm đủ mọi thứ.
Khương Ngọc Doanh không hiểu được nỗi khổ khi không có tiền cũng không biết được kiếm tiền rất khó nhưng hai người nói chuyện thành thật với nhau như vậy, suy nghĩ của cô về Tống Viện thay đổi không ít.
Tống Viện cũng như vậy, nói ra những lời muốn nói, trong lòng vui vẻ không ít.
Cuối cùng, hai người nhìn nhau cười, xem như trút bỏ được thù oán.
Tâm sự mà không có rượu sẽ không vui, bên ngoài không tiện uống rượu. Khương Ngọc Doanh mua rượu, đưa Tống Viện về Tụy Nhã Uyển, ban đầu hai người còn rất câu nệ, dùng ly uống rượu.
Về sau đổi thành thổi vào chai.
Quan hệ giữa phụ nữ luôn kỳ diệu như vậy, một chầu rượu, xóa tan hiềm khích lúc trước.
Khương Ngọc Doanh khoác cổ Tống Viện nói: “Đừng, đừng làm *Voldemort, chị phải, phải chống lại.”
*Voldemort là biệt hiệu của Tom Marvolo Riddle, một nhân vật hư cấu và là nhân vật phản diện chính trong loạt tiểu thuyết Harry Potter của nhà văn nữ người Anh, J. K. Rowling. Voldemort xuất hiện lần đầu trong Harry Potter và Hòn đá phù thủy, được xuất bản vào năm 1997
Tống Viện đỏ mặt nói: “Phải, phải chống lại.”
Nói xong lại thổi một ngụm.
Chiến hạm bạn bè cứ như vậy mà lập nên.

Lâm Thần Khuynh vội vàng hoàn thành công việc, mắt nhìn điện thoại, ba giờ sáng, màn hình có tin nhắn của Cao Huy.

[Tổng giám đốc Lâm, tôi sai rồi. Thỉnh cầu xin được đi Châu Phi. Uỷ ủy khuất khuất.jpg]
Anh xoa bóp mi tâm, chuyện gì đây?
Lại mở avatar của Khương Ngọc Doanh, lịch sự trò chuyện vẫn còn đang dừng ở dấu chấm hỏi anh gửi khi còn ở phòng bệnh, theo sau đó là dấu chấm than màu đỏ.
Được, cũng không thêm anh lại.
Không cần gọi điện thoại, khẳng định đang ở trong danh sách đen.
Tâm tình Lâm Thần Khuynh lại không ổn, duỗi tay nới lỏng cà vạt, cảm thấy vẫn không ổn, lạ cởi bỏ cúc áo sơ mi đầu tiên.
Cảm giác bực bội lại không giảm xuống, hai hàng chân mày dần chạm vào nhau.
Lúc ném điện thoại xuống cũng cùng lúc chạm đến màn hình, điện thoại được gọi đi, bên trên xuất hiện “Vợ đáng yêu.”
Lâm Thần Khuynh rũ mắt nhìn chăm chú, không biết suy nghĩ đến chuyện gì mà đầu tiên lại không cúp điện thoại. Điện thoại vang lên hai giây, bên kia không có âm thanh truyền đến.
Điện thoại tiếp tục vang lên, ngoại trừ tiếng đô đô thì không còn tiếng của người nào khác.
Lâm Thần Khuynh cầm lấy điện thoại, nhìn chằm chằm, cô đưa anh ra khỏi blacklist rồi sao?
Điện thoại vang lên rất lâu không ai nhận, tự động ngắt.
Anh không tin lắm, lại gọi qua tiếp.
Vẫn là âm thanh đô đô lớn tiếng đó.
Khóe môi Lâm Thần Khuynh nhẹ cong lên, sau khi điện thoại tự động ngắt, anh thong thả ung dung cài cúc áo, chỉnh lại cà vạt, đứng dậy lấy tây trang từ phòng để lên tay rồi đi ra khỏi văn phòng.
Nam Thành lúc rạng sáng vẫn cực kì náo nhiệt, mặt sông Vân Giang lấp lánh sóng nước, phản chiếu dãy đèn dày đặc, từ đầu bên này đến đầu bên kia sông Vân Giang.
Những tòa cao tầng bên đường cũng được phản chiếu trong đó, cùng với ánh đèn dày đặc tạo thành cảnh tượng đẹp đẽ, giống như một cuốn giấy kéo tay, đón lấy phồn hoa thịnh vượng của Nam Thành.
Lâm Thần Khuynh lái xe rất nhanh, đi đến Tụy Nhã Uyển chỉ mất đúng nửa tiếng, anh không lên lầu chỉ dừng xe ở bên ven đường.
Cửa sổ xe hạ xuống, anh nhẹ nâng cằm, tầm mắt dừng lại ở nơi nào đó, không biết nhìn bao lâu, cho đến khi cảm thấy cái cổ có hơi đau nhức anh mới thu hồi tầm mắt.
Thật ra anh không nhìn rõ thứ gì cả, cuối cùng đèn đều được tắt đi, đến cả một bóng ma cũng không thấy nhưng anh chỉ muốn đến nhìn một lúc.
Hỏi anh cụ thể nhìn cái gì, anh không thể nói ra nguyên do.
Một lát sau lại ngửa đầu nhìn.
Khoảng thời gian ngẩng đầu cúi xuống lặng lẽ trôi qua, chờ đến lúc anh rũ mắt cúi xuống nhìn màn hình đã là rạng sáng năm giờ.
Hai tiếng nữa Khương Ngọc Doanh sẽ tỉnh dậy, thật ra…
Hai người cùng nhau ăn sáng cũng không tệ.
Cửa sổ xe thủy tính chậm rãi nâng lên, anh hạ ghế xuống, nhắm mắt ngủ.

Lâm Thần Khuynh bị điện thoại đánh thức. Nghiêm túc mà nói đó là tin nhắn, có người gửi anh tin nhắn thoại thỉnh cầu.
Anh xoa bóp mi tâm, mở mắt, mở khóa màn hình điện thoại, nhấn nút kết nối.
“Đại ca, cậu giờ chơi lớn như vậy sao? Không phải, cậu làm chuyện này khiến người khác không đỡ nổi đó.” Tống Hải kinh ngạc nói: “Nếu Mạnh Tùng chơi như vậy, tôi còn hiểu được, thằng nhãi kia cả ngày không có chuyện làm, cậu không giống vậy, cậu là tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, người đàn ông có tiền nhất Nam Thành, cả đám con gái trong vòng thượng lưu này đều tranh nhau gả cho cậu.”
“Sao cậu lại không có liêm sỉ như vậy, đại ca, đầu cậu bị cửa kẹp rồi.”
Tống Hải nói luyên thuyên một hồi cũng hiểu, Lâm Thần Khuynh cả tối qua không ngủ lại bị đánh thức, tâm tình không vui: “Nói tiếng người đi.”
Tống Hải: “Tiếng người nói là sao cậu lại quỳ trước mặt chị dâu, dưới đầu gối người đàn ông quý như vàng có biết hay không, cậu quỳ thế này, mặt mũi đàn ông chúng ta đều bị ném đi hết.”
  “Quỳ? Quỳ cái gì?” Lâm Thần Khuynh nâng ghế lên, trầm giọng nói: “Tôi nghe không hiểu cậu nói cái gì.”
“Đại ca đừng có chối nữa, chị dâu đăng lên vòng bạn bè kìa.” Tống Hải nói.
“Vòng bạn bè?” Lâm Thần Khuynh hỏi: “Cậu với cô ấy có kết bạn với nhau?”
Tống Hải nói: “Đúng vậy, lần trước gặp được chị dâu nên tụi tôi thêm nhau.”
Lâm Thần Khuynh lại hỏi: “Trừ cậu ra thì còn có ai?”
“Mạnh Tùng.” Tống Hải nói: “Lúc đó Mạng Tùng cũng ở đó, Mạnh Tùng cũng được thêm.”
Lâm Thần Khuynh đen mặt, trang của ai cô cũng thêm chỉ có anh là không thêm.
“Không phải, lão đại, hiện tại đang là vấn đề về bạn bè sao?” Tống Hải thiếu chút nữa lạc đề: “Quên đi, nói với cậu, cậu cũng không hiểu, tự cậu xem đi.”
Tống Hải gửi Lâm Thần Khuynh ảnh chụp trên vòng bạn bè, đúng là Khương Ngọc Doanh đăng lên vòng bạn bè, phía dưới là rất nhiều bình luận.
Tống Hải xúc động: “Đại ca, tôi không nghĩ cậu lại không có liêm sỉ như vậy, quỳ trộm không được còn đi khoe ra. Cậu với chị dâu có biết bao nhiêu tình cảm nha.”
Lâm Thần Khuynh không để ý đến anh, ánh mắt nhìn chằm chằm ảnh chụp màn hình, giữa hình bánh kem có hai người nhỏ, một nam một nữ, nam quỳ. nhìn như đang cầu xin tha lỗi.
Nữ đứng, trên mặt có nụ cười.
Kèm theo dòng chữ: Nữ hoàng, người đừng tức giận.
Lâm Thần Khuynh chậm rãi nheo mắt lại, ánh mắt dừng trên phần bình luận.
– Doanh Doanh nhà chúng ta thật sự có khí phách, ông lớn ở Nam Thanh đều thu phục được.
– Nữ vương vạn tuế!
– Thu phụ thế nào, nói chi tiết đi.
………
Mấy bình luận này không sao cả, chỉ có một cái thật sự chói mắt.
– Doanh Doanh đừng quên tối nay có hẹn.
Thường Phi?

Hẹn hò?
Lâm Thần Khuynh hừ lạnh một tiếng.
Tống Hải nghe được tiếng này cho rằng anh đang tức giận, cao giọng nói: “Không phải cậu làm cái bánh này đó chứ? Có phải đặt người làm riêng cho chị dâu sau đó nói là do cậu đưa không?”
Lâm Thần Khuynh vẫn không nói chuyện như trước.
Tống Hải tự mình kết luận, vỗ mạnh vào đùi: “Tôi biết đúng như vậy mà, đại ca như cậu sao có thể làm chuyện ấu trĩ như vậy được!”
“Đại ca, cậu đúng là không làm tôi thất vọng!”
“Để tôi quay lại nói với thằng nhãi Mạnh Tùng kia, đừng có nói láo, đại ca không sợ vợ–”.
“Bánh kem là tôi đặt.” Lâm Thần Khuynh nói.
“Hả?” Tống Hải cho là mình nghe lầm, ngoáy ngoáy lỗ tai.
Lâm Thần Khuynh nói một câu như vậy, kết thúc trò chuyện.
Lâm Thần Khuynh chăm chú nhìn ảnh chụp một lát, cách tấm cửa sổ đưa mắt nhìn tòa cao tầng, ăn cái gì mà ăn, có gì đâu mà ăn.
Xe Bentley chạy nhanh như bay.

Khương Ngọc Doanh đang ngủ, chân đạp lên thứ gì đó, thứ đó vang lên một tiếng ầm, cô chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt khóc lóc, mascara trên lông mi như hai con sâu lông dáng lên mắt người kia, khắp nơi đều là dấu son môi, cái miệng nhỏ biến thành cái miệng lớn đầy máu.
Khương Ngọc Doanh sợ đến mức ngáp một nửa đành nghẹn trở về, cô nhấc chân đá đá: “Này, Tống Viện, sao chị lại ở nhà tôi?”
Tống Viện cũng không biết bị đạp cho tỉnh, bị đá đến tỉnh, sau khi mở mắt, đỡ huyệt Thái Dương nói: “Đau đầu quá.”
Khương Ngọc Doanh lại hỏi: “Sao chị lại ở nhà tôi?”
Tống Viện: “Bị cô vác đến đây.”
“...” Chị đây thật ngốc, sao lại đem tiểu thịt tươi về nhà chứ.
Một màn quỷ khóc sói gào rất nhanh đã kết thúc, Tống Viện đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn đến gương mặt trong gương của mình thì hét lên một tiếng như giết heo.
Khương Ngọc Doanh che lỗ tai, đi đến phòng vệ sinh khác, giải quyết xong nhu cầu sinh lý, mắt nhìn điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ, nhìn lướt qua rồi rời đi.
Cô lại vào trang của cô, vòng bạn bè lại có thêm nhiều người bình luận.
Cô tùy tiện nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy Thường Phi, nheo mắt, đúng là âm hồn bất tán mà.
Lướt xuống dưới, không có tên đàn ông chó chết đó.
Cô để tay lên trán, quên mất, chó Lâm vẫn còn trong danh sách đen.
Cô Khương xinh đẹp tốt tính quyết định không so đo như tên đàn ông chó kia, hảo tâm kéo anh ra khỏi danh sách đen.
Nhớ đến anh có gọi mấy cuộc điện thoại, có qua có lại, cô cũng gọi lại mấy cuộc.
Âm thanh nhắc nhở vang lên: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi…”’
Khương Ngọc Doanh cúp điện thoại, vừa súc miệng vừa nghĩ, tên đàn ông chó có thể đang làm việc, lát nữa lại gọi.
Rửa mặt xong thì xuống lầu ăn sáng, cô lại gọi điện thoại một lần nữa, âm thanh nhắc nhở vẫn là: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi…”
Cảnh tượng này có hơi quen mắt, giống như đã từng trải qua.
Tống Viện nhấp một ngụm cà phê, châm chọc: “Gọi gì mà gọi? Người ta chặn số cô rồi.”
“Phụt.” Khương Ngọc Doanh phun ra một ngụm trà sữa.
“Trời ơi, cô bẩn quá đi.” Vẻ mặt Tống Viện ghét bỏ.
Khương Ngọc Doanh nghi ngờ đặt ly xuống, nhấn vào trang của Lâm Thần Khuynh, tìm được trang của anh ta, avatar trống rỗng, giống như cảm giác của anh mang lại cho người khác.
Lạnh như băng, không chút ấm áp.
Cô đắn đo một lúc lâu, không biết nên gửi cái gì.
Tống Viện thấy cô dông dài, la lớn: “Được rồi, gửi thì gửi, không gửi thì không gửi, muốn gửi thì nhanh lên.”
Khương Ngọc Doanh khinh thường nhìn cô.
Tống Viện thêm dầu vào lửa: “Cô trừng tôi cũng vô dụng, do người ta kéo cô vào danh sách đen, không liên quan đến tôi.”
Khương Ngọc Doanh: “Chị im miệng cho tôi!”
Tống Viện bĩu môi, thấy náo nhiệt còn không chê chuyện lớn, nói: “Đừng trách tôi không nhắc cô, số điện thoại của cô vào danh sách đen nói không chừng trang của cô cũng vậy.”
Còn trang của cô, trong lòng Khương Ngọc Doanh chắc chắn một trăm phần trăm, tên đàn ông chó kia sẽ không kéo cô vào danh sách đen.
Cô cong mày, ý cười dịu dàng: “Cược thử không?”
Tống Viện gật đầu: “Cược thì cược.”
Cược: ai thua thì phải mời khách trong một tháng.
Khương Ngọc Doanh rũ mắt nhìn sơn móng tay trị giá bảy chữ số, khoe khoang nói: “Chị chờ cho tôi.”
Cô gõ phím: Được thôi.
Giây tiếp theo: sau hai chữ “được thôi” là dấu chấm than màu đỏ.
Còn có một dòng: Lâm Thần Khuynh đã bật xác nhận bạn bè, bạn không phải là bạn tốt của anh ấy (cô ấy), mời gửi xác nhận bạn bè trước khi đối phương xác nhận để có thể trò chuyện (gửi xác nhận bạn bè).
Khương Ngọc Doanh: …. Mẹ nó, xóa cô thật à?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui