Khương Ngọc Doanh lui về sau, nghịch ngợm lè lưỡi, xoa mặt anh: “Cún Lâm gì chứ, anh nghe nhầm rồi.”
Cô ho nhẹ một tiếng: “Là tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Lâm lớn nhất.”
Lâm Thần Khuynh không bị lãng tai, anh nghe được rõ ràng lời nói của cô, vừa muốn chế nhạo lại hai câu, thấy cô đột nhiên đưa tay xuống, trầm giọng nói: “Đang truyền dịch, lộn xộn gì đó.”
Rõ ràng đang quan tâm người khác nhưng giọng điệu lại không khiến người khác thích được, Khương Ngọc Doanh bĩu môi lẩm bẩm: “Thủ phạm.”
Vừa dứt lời, miệng cô bị nhét vào một ngụm cháo. Người đút cháo khóa chặt ánh mắt của cô, nhàn nhạt hỏi: “Em nói gì đó?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Khương Ngọc Doanh biết lúc nào nên làm gì lúc nào không nên làm gì, trước mắt không phải lúc, cô còn muốn yêu cầu tên đàn ông chó này đưa về nhà.
Cô cười hì hì nói: “Tôi nói anh lớn lên đẹp trai.”
Lâm Thần Khuynh nhướng mày.
“Rất giống con Husky mà tôi từng nuôi.”
Lông mày Lâm Thần Khuynh hạ xuống, trầm mặt: “Tôi nhìn em có vẻ không muốn xuất viện.”
Vừa nói xong lập tức đứng dậy.
“Này này này.” Ngón tay Khương Ngọc Doanh kéo tay áo anh lắc lắc, nũng nịu nói: “Tôi đói bụng.”
Giây tiếp theo, trong bụng truyền đến âm thanh ọc ọc.
Khương Ngọc Doanh nhún vai cười cười: “A—”
Lâm Thần Khuynh ngồi xuống một lần nữa, cầm muỗng đút cô một ngụm cháo, khó được chút ôn nhu dặn dò: “Ăn từ từ, cháo nóng.”
“Hít.” Anh nói chậm một bước.
Khương Ngọc Doanh thật sự bị bỏng, đầu lưỡi nóng rát đau đớn, công chúa nhỏ nào có thể chịu được tội lỗi như vậy, vẻ mặt ũ rũ há miệng ra, đầu lưỡi đưa ra, nói năng mơ hồ: “Nhanh nhanh nhìn giúp tôi.”
Con mẹ nó đau quá.
Tên đàn ông chó này không phải cố ý đó chứ.
Lâm Thần Khuynh buông muỗng, dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, cúi đầu sát vào, nhìn trái nhìn phải đầu lưỡi của cô, đầu lưỡi người phụ nữ mềm mịn tinh tế cong cong xinh đẹp, anh nhìn thấy, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết cảm giác hôn lên là như thế nào.
Ý tưởng này chỉ mới xuất hiện trong đầu một giây, giây sau, anh buông cằm cô ra, vừa múc cháo vừa nói: “Còn tốt lắm.”
Còn tốt lắm?
Sao mà còn tốt được?
Đầu lưỡi Khương Ngọc Doanh nóng rát đau đớn, cô duỗi người ra một chút, cầm cánh tay anh nói: “Lâm Thần Khuynh anh nhìn kỹ thử đi, thật sự đau lắm.”
Cô nghiêng đầu, tiến đến trước mặt anh.
Sợ anh nhìn không rõ, đầu lưỡi còn hơi nhếch lên về phía trước, đưa qua đưa lại, khiến trái tim người khác rung động.
Đầu lưỡi đưa ra khó mà nói được, cô chỉ có thể dùng mắt chỉ bảo, nhanh nhanh nhìn một cái, có phải đã phồng rộp lên rồi không.
Lâm Thần Khuynh không tình nguyện rũ mắt nhìn thoáng qua, thái độ qua loa có lệ kia khiến người khác muốn đá anh một đá, vẫn là đáp án đáng chết kia: “Vẫn còn tốt.”
Khương Ngọc Doanh một lần nữa được mở mang kiến thức với cách trả lời vấn đề của tên thẳng nam, hy vọng hết trong nháy mắt, cô có bệnh nên mới muốn anh xem.
Khi đầu lưỡi rút về, đúng lúc Lâm Thần Khuynh đưa muỗng đến bên cạnh môi cô, đầu lưỡi non mịn trong lúc lơ đãng quét lên mu bàn tay anh.
Lướt qua rất nhẹ, rất nhẹ.
Lâm Thần Khuynh nhất thời không nói gì, ngước mắt nhìn về phía cô.
Khương Ngọc Doanh hoàn toàn không có giác ngộ làm chuyện sai lầm, hai mắt sáng bừng lên, hỏi: “Sao vậy? Ngốc rồi à?”
Lâm Thần Khuynh rũ mi mắt nhìn xuống chỗ bị đầu lưỡi cô quét qua, nơi đó ướt đẫm như có chút nóng.
Hai lỗ tai anh dần dần phiếm hồng.
Khương Ngọc Doanh đang quạt miệng, trong lúc vô tình nhìn đến hai lỗ tai phiếm hồng của anh, hài hước nói: “Sao lỗ tai anh lại đỏ như vậy?”
Lâm Thần Khuynh trầm giọng nói: “Nóng.”
Khương Ngọc Doanh bĩu môi, ánh mắt như thể “có quỷ mới tin” cười hắc hắc: “Không phải anh thẹn thùng đó chứ?”
Lâm Thần Khuynh: “...”
“Ồ, thẹn thùng thật kìa.” Khương Ngọc Doanh như phát hiện ra con đường mới, chống cằm nói: “Để tôi đoán xem anh thẹn thùng chuyện gì?”
Đầu nhỏ của anh vẫn chưa nghĩ ra nguyên do, anh đưa tay gõ trán cô: “Ăn cơm nhanh đi.”
Khương Ngọc Doanh trừng mắt: “Anh đừng có gõ đầu tôi, sẽ gõ đến ngu người đó.”
“Vốn dĩ đã không thông minh rồi.”
“...” Có những người đang sống nhưng thật ra đã chết.
Khương Ngọc Doanh dùng ánh mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, há miệng ăn một ngụm cháo, sức lực nuốt xuống còn rất lớn, dáng vẻ kia không phải như ăn cháo mà đang ăn bản thân Lâm Thần Khuynh.
Lâm Thần Khuynh tự động xem nhẹ biểu tình trên mặt cô, bĩnh tĩnh đút cháo, cuối cùng Khương Ngọc Doanh chơi xấu sống chết không cần ăn, nói rằng nếu ăn nữa cô sẽ nôn ra.
Lâm Thần Khuynh không nói gì nữa, yên lặng cầm chén bước đi.
Khương Ngọc Doanh vừa muốn khen anh, ai ngờ anh lại làm một hành động kinh hãi người khác.
Thong thả ung dung ăn hết nửa chén cháo còn lại, động tác ăn cháo đặc biệt ưu nhã.
Đương nhiên đây không phải chỗ Khương Ngọc Doanh giật mình, điều cô giật mình chính là tên đàn ông chó này lại ăn phần cháo còn dư của cô?
Tên đàn ông chó này dùng chung muỗng với cô?
Thói ở sạch của tên đàn ông chó này ở đâu? Ném đi rồi?
Hay tên đàn ông chó này điên rồi?
Hay là cô điên rồi?
Không, cô không điên.
Là tên đàn ông chó này điên rồi.
“Anh, anh định làm gì?” Khương Ngọc Doanh muốn nói rồi lại thôi.
Lâm Thần Khuynh không chờ cô nói xong đã tự động giải thích: “Không được lãng phí.”
Khương Ngọc Doanh nghiêng mắt nhìn bàn trà phía sau anh, trên bàn bày ra mấy chén cháo nóng hổi.
Không được lãng phí?
Vậy… mấy cái đó là gì?
Một lát sau, cô nhìn người nói rằng không được lãng phí nào đó thu dọn hết mấy chén cháo vứt vào thùng rác.
Khương Ngọc Doanh: … Con mẹ nó đừng lãng phí như vậy chứ.
Tên đàn ông chó nhà anh có phải muốn ăn phần còn dư của tôi đúng không??!!
Cô che miệng lại, đây là đam mê tuyệt thế gì của tên đàn ông chó này vậy?????
Đôi mắt nhỏ hoảng sợ nhìn chỗ này chỗ kia đột nhiên đối diện với tầm mắt của Lâm Thần Khuynh, hô hấp đột nhiên không thoải mái, cô nấc cụt hai lần liên tục.
“Hức.”
“Hức.”
Lúc sắp nấc cụt lần thứ ba, trước mắt xuất hiện một ly nước. Bàn tay cầm ly nước của người nọ vừa thon vừa dài lại đẹp mắt, người khác mê vẻ đẹp, cô mê tay đẹp.
Hai mắt không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.
Lâm Thần Khuynh: “Thất thần gì đó, uống nhanh lên.”
“...” Khương Ngọc Doanh bắt đầu làm trò: “Tay tôi đau, anh đút tôi đi.”
“A—” Cô há miệng.
Lâm Thần Khuynh mang theo biểu tình “Em thật lắm trò” nhưng vẫn đưa ly nước đến bên môi cô.
Khương Ngọc Doanh uống lấy hai ngụm, thuận khí, cũng không còn nấc cụt nữa, tâm tình tốt hơn nhiều.
Lúc tâm tình tốt cô rất thích lăn lộn, đôi chân giấu dưới chăn lặng lẽ đưa ra ngoài, ngón chân men theo đầu gối của anh, đi từng chút từng chút, đi từ ngoài vào trong.
Trêu chọc người còn chưa đủ, khóe miệng còn treo lên nụ cười quyến rũ.
Chớp mắt: “Cảm ơn nước ấm của tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thần Khuynh đặt ly xuống, nghiêng người bắt nạt cô, cách một khoảng trước mặt cô thì ngừng, ánh mắt sáng rực nhìn cô chăm chú.
Mặt Khương Ngọc Doanh chầm chậm đỏ lên, Tiểu Tiểu Doanh lại nhảy ra góp vui, hú hú, đi nào, hôn đi, đừng giữ cho đến Năm mới vào lúc này chứ!!!
Không hôn chính là sợ!
Không được sợ!
Nhanh–
Thần kinh Khương Ngọc Doanh nhảy dựng, ánh mắt nhìn Lâm Thần Khuynh cũng rõ ràng hơn nhiều, tên đàn ông chó này lớn lên thật sự không tệ. Nếu luyện tập với anh, hiệu quả hẳn là không tệ.
Cô mím môi trước, sau đó nhắm mắt chu môi đón lấy.
Đừng nhìn trên mặt cô bình tĩnh tự nhiên, kỳ thật trong lòng đã hoảng loạn lắm rồi, lớn như vậy rồi mà vẫn chưa hôn qua một ai.
Lúc đón nhận, tay không tự giác nắm lấy cổ áo anh, không biết là do khẩn trương hay vì chuyện gì khác, trái tim đã đập bang bang từ lâu.
“Giường số hai, Khương Ngọc Doanh cô—” Hộ lý cầm theo nhiệt kế bất thình lình đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hình ảnh này.
Người đàn ông mặc tây trang màu trắng khom lưng về phía trước, đôi tay chống hai bên sườn cơ thể người phụ nữ, con ngươi đen nhánh lấp lánh, môi mím nhẹ, biểu tình lộ ra mấy phần sung sướng.
Người phụ nữ ngửa đầu đón nhận, đôi mắt như vì sao khép chặt, đôi môi đỏ hồng mềm mại nhếch cao, tựa như có chút khẩn trương, chỗ cổ áo nơi ngón tay đặt xuống có hơi nhăn nhúm.
Ánh đèn ấm áp vô cùng, bọn họ như đang ở trong vùng sương mù mênh mông mịt mù, mọi thứ xung quanh hết thảy hóa hư vô.
“Bang” Nhiệt kế rơi trên mặt đất, hộ lý kinh hoảng thất thố nói: “Thật xin lỗi.”
Lâm Thần Khuynh hờ hững lui về sau.
Mục đích của Khương Ngọc Doanh không thành, mở mắt, ai oán nhìn cô hộ lý.
Hôn môi lại thất bại một lần nữa.
Kế hoạch lần đầu tiên hôn môi của cô Khương lại thất bại.
Cô không phải chỉ muốn nếm thử hương vị hôn môi thế nào thôi sao, sao lại khó như vậy!
A!
Sao lại khó như vậy chứ?
Lâm Thần Khuynh vuốt thẳng vạt áo, trầm giọng nói: “Hộ lý, bệnh nhân có truyền dịch nữa không?”
Cô hộ lý nhìn hồ sơ, lắc đầu: “Không còn.”
Lâm Thần Khuynh: “Phiền cô giúp bệnh nhân lấy kim truyền dịch ra.”
Anh vừa nói như vậy, cô hộ lý mới chú ý đến, dịch trong túi đã hết, cô vội vàng đi qua, giúp Khương Ngọc Doanh rút kim truyền dịch.
Hộ lý đi ra ngoài, Khương Ngọc Doanh mím môi nói: “Đau quá, anh ấn giúp tôi đi.”
Lỗ kim trên mu bàn tay cần phải ấn nhiều một chút.
Lâm Thần Khuynh đến gần, nắm lấy hai tay cô rồi đè lại.
Cô Khương không vừa lòng lắm, tiếp tục làm trò, lắc chân nói: “Anh đứng xa như vậy sao mà ấn.”
Cô bĩu môi: “Ngồi ở đây.”
Vừa nói, cả người cô dời sang một bên.
Lâm Thần Khuynh khom lưng ngồi xuống, thuận thế đặt hai tay cô lên đùi anh.
Có người lại không thành thật.
Khẽ cào hai cái lên đùi anh.
Lâm Thần Khuynh vờ như không thấy.
Khương Ngọc Doanh lại cào.
Anh vẫn như cũ không thấy.
Khương Ngọc Doanh lại cào.
Đuôi lông mày Lâm Thần Khuynh nhíu lại, cúi người đè cô trên giường bệnh, chóp mũi dán lên chóp mũi cô: “Đừng có đùa với lửa.”
Khương Ngọc Doanh thích bộ dáng phát điên của anh như thần linh bị kéo xuống tế đàn, há miệng cắn cằm của anh, khiêu khích: “Đùa thì đùa.”
Thái độ kiêu ngạo, tựa như nói: Tới đi, ai sợ ai.
Cuộc sống quá nhàm chán, cô phải tự mình tìm niềm vui cho mình, niềm vui hiện tại của cô chính là chơi, với, chó.
Chó đang tức giận hẳn là rất đẹp mắt.
Lúc Khương Ngọc Doanh há miệng muốn cắn lần thứ hai, Lâm Thần Khuynh bóp lấy eo cô, con người phát ra lửa, nhìn cô chăm chú khoảng năm giây sau đó đè lửa xuống.
Thân thể của cô không thoải mái, không thể vận động kịch liệt.
Lâm Thần Khuynh đứng dậy, trầm giọng nói: “Lần sau sẽ không bỏ qua cho em.”
Ai, đừng có lần sau.
Không bỏ qua tôi lần này được không.
Khương Ngọc Doanh đến kéo tay anh nhưng người bước ra xa rồi.
“Ôi, tay của tôi.” Cô nhìn lỗ kim trên mu bàn tay, cố ý khoa trương hô: “Đau thật.”
Lần này Lâm Thần Khuynh không đi đến, anh lấy quần áo trên giá treo lên, lãnh đạm nói: “Có đi hay không?”
“Đi đi đi.” Khương Ngọc Doanh sớm đã không muốn ngây người ở bệnh viện, xốc chăn lên, đến cả giày cũng không mang.
“Giày.” Lâm Thần Khuynh nhắc nhở.
Cô lắc chân nói: “Choáng đầu, tôi không cúi đầu được.”
Ngụ ý là anh mang giày cho tôi đi.
Lâm Thần Khuynh đưa mắt nhìn qua, anh cảm thấy bản thân mình thật sự có bệnh, có thể làm như vậy thì anh phải nhẫn nhịn đến cỡ nào.
Trong đầu nghĩ ra ý nghĩ này, chân đã không tự chủ được mà đi đến gần, khụy gối ngồi xổm xuống, giúp cô mang giày vào.
Khương Ngọc Doanh đứng lên, lúc đứng quá nhanh, đầu lại choáng váng, cô thuận thế ngã nhào lên người Lâm Thần Khuynh.
Lúc đó Lâm Thần Khuynh vừa mới đứng thẳng, còn chưa kịp phản ứng lại, trong lòng ngực đã có thêm một người, người nó dán lên ngực anh, nhỏ giọng nói: “Đầu tôi choáng quá.”
Câu kế tiếp không cần nói, khẳng định là không cách nào đến cách vách thay quần áo.
Lâm Thần Khuynh vừa mới đoán ra, Khương Ngọc Doanh đã nói: “Anh có thể ôm tôi đi thay quần áo không?”
Lâm Thần Khuynh: “...”
Cái này không phải dạ dày bị bệnh.
Đây là đầu óc có bệnh.
Mặc dù có chút chần chừ, anh vẫn khom lưng bế ngang cô lên, bước đi vững vàng đi vào phòng trong, rất lịch thiệp đóng cửa lại.
Khương Ngọc Doanh ở bên trong thay quần áo, đầu nhỏ cũng không nhàn rỗi, vừa thay đồ vừa suy nghĩ đến cuộc hôn nhân của cô và Lâm Thần Khuynh.
Không biết đầu từ khi nào cô lại cảm thấy tên đàn ông chó này cũng không đáng ghét như vậy, thậm chí có nhiều lúc rất đáng yêu.
Đặc biệt lúc cắn cằm của anh, biểu tình rõ ràng có chút khẩn trương nhưng lại bình tĩnh giống lão cháo quẩy*, còn ra vẻ lạnh nhạt liếc cô một cái.
*Lão cháo quẩy (Lão du điều: 老油條) ở miền Bắc dùng để miêu tả người sõi đời, xảo trá.
Không nghĩ đến một cái liếc mắt kia đã lộ hết tâm tình của anh.
Nhìn đến sự trúc trắc kia, tám phần tên đàn ông chó này vẫn còn chó.
Nghĩ vậy, Khương Ngọc Doanh vui vẻ, có một loại cảm giác “bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân” quen thuộc.
Nghĩ theo cách đó thì Lưu Tiểu chẳng là gì cả.
Có lẽ giống như Lâm Thần Khuynh nói, giữa anh và Lưu Tiểu chẳng có quan hệ gì.
Không sao cả.
Không sao cả.
Khóe miệng Khương Ngọc Doanh nhếch cao, còn ngâm nga, không có chút bộ dáng người bệnh nào cả.
Lâm Thần Khuynh nghe cô ngâm nga bài hát lệch tông, nhướng mày đưa mắt đến cửa phòng trong, khóe môi cong nhẹ, tâm tình hình như rất không tệ.
Bỗng nhiên, có tiếng chuông điện thoại truyền đến, có người gọi điện thoại cho Khương Ngọc Doanh.
Lâm Thần Khuynh không có thói quen nhận điện thoại của người khác, nhàn nhạt nhìn lướt qua, quay đầu nói: “Khương Ngọc Doanh, có điện thoại.”
Khương Ngọc Doanh đang ngâm nga, không nghe thấy được.
Lâm Thần Khuynh cũng giả vờ không nghe thấy, nhìn chằm chằm điện thoại, tiếp tục xem bản kế hoạch Cao Huy gửi đến.
Tuy vậy, người gọi điện thoại đến rất kiên trì. Suy nghĩ một lúc không thấy ai bắt máy lại tiếp tục gọi đến, âm thanh có chút ồn ào, Lâm Thần Khuynh nhíu mày cầm di động.
ID người gọi: Thường Phi.
Hai hàng lông mày Lâm Thần Khuynh nhíu lại thành một đường, nhìn điện thoại chăm chú, do dự không biết có nên bắt máy hay không.
Điện thoại lại bị cúp lần nữa.
Ngay khi anh vừa muốn để điện thoại xuống, một tin nhắn trên điện thoại đời mới nhất hiện lên.
[ Doanh Doanh, ngày mai có rảnh không? Tớ mời cậu đi xem phim nhé, là phim mới rất hay đó.]
Không biết do Thường Phi cố ý hay không biết gì, ngay sau đó đã gửi thêm biểu tượng cảm xúc, biểu tượng cảm xúc bình thường thì thôi đằng lại có biểu tượng cảm xúc hôn hôn.
Lâm Thần Khuynh lập tức thấy không ổn, vẻ mặt đông lạnh, đáy mắt phát ra lửa.
Như nhớ đến gì đó, anh mở khóa màn hình điện thoại mình, ở mục thông tin tìm số điện thoại của Khương Ngọc Doanh, trực tiếp gọi qua.
Vài giây sau, âm thanh máy móc vang lên: Số máy quý khách vừa gọi…
Anh không tin tưởng, tiếp tục gửi tin nhắn, giao diện tin nhắn hiện lên: Không phải là bạn tốt trên ứng dụng.
Tiếng mở cửa truyền đến, Khương Ngọc Doanh mỉm cười đi ra.
Lâm Thần Khuynh nghe thấy chậm rãi ngẩng đầu, lạnh mặt nói: “Em hủy kết bạn và chặn số điện thoại của tôi nhưng lại lưu số của Thường Phi?”
Anh đến gần: “Có ý gì? Giải thích xem!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...