Giả hôn

“Không cần.” Khương Ngọc Doanh vẫy tay: “Đóng cửa lại nhanh, đóng cửa lại nhanh.”
Bộ dáng kia giống như giây tiếp theo Lâm Thần Khuynh sẽ vọt vào làm gì đó với cô.
Cô từng thấy ông chủ vội vàng giúp nhân viên trả tiền nhưng chưa từng thấy qua ông chủ vội vàng lau mông cho người khác.
Hỏng.
Tam quan* hỏng hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.
Nghe theo lời nói to tiếng của Lâm Thần Khuynh, sau khi bước ra khỏi đây, ánh mắt nhìn theo anh đều là run rẩy. Một mặt lo sợ anh sẽ lấy chuyện xấu hổ ngày hôm nay để trêu chọc cô, một mặt lại sợ anh nói “Anh giúp em đi vệ sinh.”
Không dám nhìn nhận.
Vừa mới ầm ĩ nói khát nước, ánh mắt Lâm phu nhân lưu luyến nhìn ly nước đang bốc khói, sau đó lại không nhìn đến nữa.
Cô quyết định, trước khi bị đánh bại từng chút, một ngụm nước, đều, không, uống.
Dù có khát chết cũng muốn bảo vệ tôn nghiêm tiểu công chúa cao quý.
Lâm Thần Khuynh đưa ly nước cho cô, đôi mắt nhỏ nóng bỏng nhìn đến khoảng hai giây rồi thu hồi tầm mắt, lắc đầu: “Tôi không muốn uống.”
Lâm Thần Khuynh nói: “Không phải em muốn uống nước à?”
“Giờ hết khát rồi.” Khương Ngọc Doanh nói.
Lâm Thần Khuynh dùng ánh mắt dò hỏi “Em làm gì trong nhà vệ sinh vậy?” tìm tòi nghiên cứu với cô: “Vừa nãy nói muốn uống nước mà.”
Khương Ngọc Doanh không nhìn ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, giải thích: “Đợi trong nhà vệ sinh lâu quá nên không muốn uống nữa.”
Lâm Thần Khuynh: “Em uống nước ở bên trong?”
Đầu óc Khương Ngọc Doanh đang bận nghĩ đến chuyện khác, cơ bản không nghe thấy cẩn thận: “Ừ.”
“Cách Lâm phu nhân giải quyết chuyện khát nước rất đặc biệt.” Khi Lâm Thần Khuynh đặt ly nước xuống, giọng nói có hơi lớn, đánh tỉnh luôn Khương Ngọc Doanh.
Cô run đôi mi hỏi: “Anh nói cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh: “Nếu đã uống nước trong nhà vệ sinh rồi còn kẹo phải làm sao?”
Kẹo?
Cô muốn ăn.
Khương Ngọc Doanh bắt đầu gián tiếp co giật, mới một giây trước còn làm bộ dáng duy trì khoảng cách với anh, một giây sau đã há miệng: “A—”
Lâm Thần Khuynh nhìn cô từ trên cao: “Làm gì?”
Khương Ngọc Doanh nhướng mày nói: “Đút tôi.”
Không biết câu nào đã lấy lòng tổng giám đốc Lâm, biểu tình giây trước rõ lạnh lùng, khóe miệng lúc này lại nâng lên một khoảng, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Khương Ngọc Doanh đón lấy ý cười của anh, miệng há lớn một lần nữa: “A–”
Lâm Thần Khuynh đút kẹo vào miệng cô, đút ăn thành công.

Khương Ngọc Doanh mím môi ngậm lấy, vị ngọt từ môi lan đến toàn thân, dạ dày hình như không còn khó chịu như vậy nữa.
Cô ăn hết một thanh lại một thanh, Lâm Thần Khuynh nhân lúc cô đang ăn kẹo, rót cho cô một ly nước, để cô uống một ngụm.
Nước xuống bụng, Khương Ngọc Doanh mới nhớ ra, không xong rồi, cô lại bị tên đàn ông chó như “viên kẹo bọc đường này” dụ dỗ.
Khương Ngọc Doanh híp mắt nhìn về phía Lâm Thần Khuynh, ánh mắt cô bén như dao, chém chém, chỉ là một lúc sau cô cũng không chém ra.
Bởi vì nhìn thấy tên đàn ông ưu nhã bưng ly nước lên, cúi đầu uống một ngụm ly nước mà cô từng uống qua, môi anh cùng lúc trùm lên dấu son môi nhàn nhạt trên ly.
Giống như vẫn chưa đủ cảm giác đã thèm.
???
Anh ta uống say rồi???!!
Có lẽ chú ý đến ánh mắt của cô, Lâm Thần Khuynh chậm rãi ngẩng đầu, nhướng mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Khương Ngọc Doanh chỉ ly nước: “Tôi vừa mới uống qua.”
Biểu cảm trên mặt Lâm Thần Khuynh không chút thay đổi: “Ồ, tôi quên mất.”
Khương Ngọc Doanh nhìn thần thái tự nhiên của anh, không thể nói ra là thất vọng hay điều gì khác, nhíu mày nói: “Lần sau nhìn kĩ rồi uống.”
Lâm Thần Khuynh nhún vai, chậm rãi đặt ly xuống.
Khi ánh mắt của Khương Ngọc Doanh đảo qua anh lại nhìn thấy khóe miệng anh nhẹ cong lên.
Tên đàn ông chó này cười cái rắm.
Uống ly nước của người khác không biết nói cảm ơn à?
Hay là nói…
Anh thường xuyên uống ly nước của người khác sao?
Đặc biệt là phụ nữ??
Nhận thức này thật sự không tốt lắm, dạ dày Lâm phu nhân vừa mới khỏe lên một chút lại bắt đầu đau đớn, chua xót.
Cô theo thói quen tính duỗi tay ấn bụng đã bị người ta ngăn lại, Lâm Thần Khuynh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Khương Ngọc Doanh bị ý nghĩ về tên chó Lâm của mình làm cho chua xót, không muốn để ý anh nữa, nâng cằm lên, trừng mắt: “Ai cần anh lo.”
“Tôi mặc kệ em thì quản ai chứ.”
“....”
Dứt lời, khoảnh khắc giấm chua vừa mới lên men của Khương Ngọc Doanh còn chưa kịp lan tràn đã bị ý ngọt tràn ra.
Bịch bịch bịch, trái tim cô nhẹ rung động một chút.
Cô bĩu môi cười: “Tôi còn muốn ăn kẹo.”
“Coi chừng sâu răng.” Lâm Thần Khuynh lại lột ra một viên kẹo mới, đút vào miệng cô nói: “Ăn xong thì uống nước.”
Khương Ngọc Doanh được đút ăn nên rất vui vẻ, đắc chí gật đầu: “Biết rồi.”
Lúc uống nước, cô cố tình đặt môi lên vị trí uống nước ban đầu cũng là chỗ Lâm Thần Khuynh uống lần trước, khi môi đỏ đặt lên vành ly, tim như đập mạnh hơn.
Có một cảm giác mừng thầm “lặng lẽ”.

Đôi mắt cũng không rảnh rỗi, đôi mắt còn trộm ngắm nhìn Lâm Thần Khuynh gọi điện thoại, ánh đèn kéo thân người anh càng thêm cao, góc nghiêng tinh xảo, khuôn mặt sáng bừng, tây trang màu trắng ở trên người anh càng thêm lịch lãm.
Vai rộng eo thon, đẹp muốn xỉu.
Khương Ngọc Doanh nhìn đến phát ngốc, bỗng nhiên tay run lên, nước đổ xuống, cô thở nhẹ một tiếng: “Đau.”
Lâm Thần Khuynh quay đầu lại, hai hàng lông mày nhăn lại, vừa đi vừa cúp điện thoại, trong giọng nói có chút trách cứ: “Làm sao mà không cẩn thận như vậy?”
Khương Ngọc Doanh buột miệng nói ra: “Đều tại anh.”
“Trách tôi chuyện gì?”
“...” Trách anh lớn lên đẹp trai.
Khương Ngọc Doanh đưa cái ly cho anh, tùy tiện tìm một lí do: “Trách anh chắn đèn làm tôi chói mắt.”
Lâm Thần Khuynh nhận lấy cái ly, thuận miệng trêu chọc: “Em dùng mắt uống nước à?”
Khương Ngọc Doanh bị nói đến á khẩu không trả lời được, nhấc chân đá anh: “Đi đi, nói chuyện công việc thì đi ra ngoài nói, nghe là thấy phiền.”
Công chúa nhỏ ngạo kiều lén lút đỏ mặt, bản thân cô cũng không biết mình tại sao lại như vậy.
Đầu bên kia điện thoại của Lâm Thần Khuynh đúng thật không phải là điện thoại công việc, là bà Lâm gọi đến, bà Lâm nghe được chuyện Khương Ngọc Doanh đổ bệnh nằm viện từ chỗ Lâm Lan, lo lắng không yên, định đến bệnh viện nhìn một chút.
Hiện giờ đã qua thời gian thăm nuôi, Lâm Thần Khuynh để bà ở nhà, chỉ nói đã có anh ở đây nên không cần lo lắng.
Bà Lâm nhân cơ hội dặn dò vài câu, lúc cơ thể phụ nữ không thoải mái cần người chăm sóc, đừng để Ngọc Doanh xấu hổ, mọi chuyện cứ thuận theo cô ấy.
Lâm Thần Khuynh lẳng lặng nghe bà Lâm nói xong, ừ một tiếng.
Khương Ngọc Doanh thấy Lâm Thần Khuynh vẫn còn đứng đó, lại nhấc chân đá anh: “Còn không đi ra à?”
Lâm Thần Khuynh thuận thế nắm lấy chân cô, lúc này mới phát hiện chân của cô thật nhỏ, đặt trong bàn tay vừa vặn.
Chân Khương Ngọc Doanh bị nắm, thân thể run rẩy, bàn tay giấu trong chăn hơi cuộn tròn, khí thế dỗi người nhỏ đi rất nhiều: “Nhột, buông ra.”
Lâm Thần Khuynh không buông ra mà đem chân nhét lại vào trong chăn: “Muốn ăn gì?”
Khương Ngọc Doanh quy cho mình hoảng hốt là do đói bụng, nghe được anh hỏi muốn ăn gì, nhướng mày nói: “Thịt chiên.”
 “Em đang truyền nước, bác sĩ lại dặn dò không được ăn đồ dầu mỡ.” Lâm Thần Khuynh nói.
“Vậy tôi không ăn.” Khương Ngọc Doanh kéo chăn che đầu.
Không bao lâu sau vang lên giọng nói, Lâm Thần Khuynh đang gọi điện thoại, phân phó Cao Huy đi mua bữa tối.
“Canh xương hầm.”
“Bánh bao thịt.”
“Còn có mấy món mặn dễ tiêu hóa.”
“...”
Anh phân phó xong, xoay người đối diện với hàng mi đang mấp máy của Khương Ngọc Doanh hỏi: “Hài lòng chứ?”
Khương Ngọc Doanh kéo chăn xuống lộ ra cái cằm, ra vẻ không thèm để ý nói: “Cũng tạm được.”

Tiểu Doanh hiện lên trong đầu: A a a a, tổng giám đốc Lâm thật ấm áp.
Tiểu Tiểu Doanh: chó Lâm vừa đẹp trai vừa ấm áp.
Tiểu Tiểu Doanh: Một trăm điểm.
Khóe miệng Khương Ngọc Doanh lén lút nhếch lên lại bị cô đè xuống mạnh mẽ, không được, không thể để tên đàn ông chó đó nhìn thấy cô vui vẻ.
Nhưng mà…
Cô thật sự vui vẻ.
Lặng lẽ kéo chăn qua một khoảng che mặt lại, cuối cùng toàn thân đều giấu bên trong, rốt cuộc khóe môi nhịn không được, giơ lên độ cong tuyệt đẹp.
Mới vừa lén lút cười trong chốc lát, Lâm Thần Khuynh lại kéo chăn cô xuống, con ngươi thâm thúy được tô điểm bằng những ánh đèn: “Em muốn đè chết mình à?”
“...”
“Chết rồi còn gì.”
“...”
“Không ngoan những thứ quần áo trang sức, giày dép, túi xách, tôi sẽ không mua cho em.”
“...”
“Dậy rửa tay đi ăn cơm.”
Fuck fuck fuck!
Khương Ngọc Doanh nhất thời không nói nên lời, những lời hoa mỹ tươi đẹp như bong bóng màu hồng lập tức sụp đổ.
Chó Lâm thật không phải là người.
Cô thở phì phò kéo chăn che lại đầu, thẳng đến khi điện thoại vang lên mới bò ra ngoài.
Điện thoại là Lâm Lan gọi đến, nếu không biết còn tưởng rằng Khương Ngọc Doanh sắp chết, khóc đến thương tâm như thế.
“Chị dâu, em sai rồi, em không nên để chị đi.” 
“Hu hu, chị mắng em đi.”
“Chị nhất định phải sống sót.”
“Nếu chị nhất định muốn đi, không bằng chị đem em theo đi.”
“Để em đi cùng chị.”
“Hu hu…”
“Hu hu…”
Khương Ngọc Doanh có một ảo giác “Cô không phải gả cho Lâm Thần Khuynh mà gả cho Lâm Lan”, hình như kiểu phản ứng này mới là phản ứng bình thường giữa vợ chồng với nhau.
Một bên biết có chuyện, một bên khác muốn sống muốn chết.
Khương Ngọc Doanh gián tiếp thông qua Lâm Lan biết rõ một sự thật, Lâm Thần Khuynh thật sự không phải là người ra không ra gì.
Cô vội trấn an: “Chị không có việc gì cả.”
“Em đừng khóc.”
Có thể là bị Lâm Lan dẫn dắt, lời nói cũng lộn xộn: “Chị sẽ không đưa em theo, nếu chị đi thì chị cũng đi một mình thôi.”
Nói xong Lâm Lan khóc càng thêm thương tâm: “Bọn họ đều nói chị không có chuyện gì, hóa ra chị thật sự gặp chuyện, em nói sẽ không có chuyện gì đâu, hu hu, chị dâu ơi, em đi theo chị.”
“Từ từ, ý của chị không phải như vậy.” Khương Ngọc Doanh lại nói: “Chị thật sự không gặp chuyện gì cả.”
“Thật không?”
“Thật.”

Lâm Lan vẫn chưa yên tâm, khóc lóc nói: “Vậy chị mở video cho em xem đi.”
Khương Ngọc Doanh cúp điện thoại, gọi video cho Lâm Lan, không nghĩ đến cô gái nhỏ này khóc càng ngày càng hăng.
“Hu hu, chị dâu còn sống là tốt rồi. Nếu còn sống thì em không cần vào thăm, cũng sẽ không có đùi gà ăn.”
Khương Ngọc Doanh không nghe rõ cô nói cái gì, tiếp tục an ủi khuyên nhủ: “Chị không có chuyện gì mà, ngoan, đừng khóc.”
Hốc mắt Lâm Lan đỏ hồng, nghẹn ngào: “Chị dâu, Lưu Tiểu đâu?”
Vấn đề này khiến Khương Ngọc Doanh nan giải, đúng rồi, Lưu Tiểu đâu? Cô ấy đi đâu? Ánh mắt nhìn xung quanh, nhìn đến Lâm Thần Khuynh. 
Lâm Thần Khuynh giải thích: “Cô ấy không đến đây.”
Khương Ngọc Doanh cùng Lâm Lan trăm miệng hỏi một câu: “Vì sao vậy?”
Lâm Thần Khuynh: “Tập đoàn Lưu thị đột nhiên có chuyện, cô ta phải đi xử lý.”
Làm sao Lâm Thần Khuynh biết Lưu thị có chuyện?
Chỉ có một khả năng, chuyện xảy ra ở Lưu thị là do anh làm, Khương Ngọc Doanh hỏi: “Là anh làm à?”
Lâm Thần Khuynh không có ý định giấu giếm, lãnh đạm nói: “Phải.”
“Anh làm như thế nào?” Khương Ngọc Doanh thành em bé tò mò.
Làm như thế nào?
Sổ sách của tập đoàn Lưu thị luôn có vấn đề. Mặc dù vấn đề không lớn nhưng cũng đủ để bọn họ bận rộn kiểm kê một khoảng thời gian. Trong thời gian này, Lưu Tiểu không có thời gian để gặp gỡ bất kỳ ai.
Bất kì ai cũng chỉ đến: Khương Ngọc Doanh.
Lâm Thần Khuynh không muốn nói chi tiết, chỉ nói: “Lần sau có chuyện như vậy thì nói cho tôi biết.”
“Nói anh biết làm gì? Đi đánh quái à?” Khương Ngọc Doanh hỏi lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Thần Khuynh khóa mắt cô lại, dùng giọng điệu cực kì nhẹ nhàng nói: “Phải, đi đánh quái.”
Khương Ngọc Doanh bị nhìn đến đỏ mặt, tư thế cúi đầu như đang chải tóc, ánh mắt né tránh nói: “Tổng giám đốc Lâm trăm công nghìn việc, tôi không dám làm phiền.”
“Không sao cả, tôi chấp nhận bị em làm phiền.”
“...”
Tiểu Tiểu Doanh vừa muốn thoát ra đã bị Tiểu Tiểu Tiểu Doanh đạp trở về.
Tiểu Tiểu Doanh lắc tay cô nói: Bà cô thu hồi suy nghĩ lung tung của mình về đi, tên đàn ông chó chết này không xứng.
Khương Ngọc Doanh thu hồi ý thức, đón lấy tầm mắt anh hừ hừ nói: “Quên đi, tôi vẫn muốn sống lâu hơn một chút.”
Tiếng nói chuyện của hai người bọn họ rất nhẹ, Lâm Lan ở đầu bên kia không nghe rõ lắm, chỉ có thể tự mình giải thích: “Chị dâu, anh trai em lại bắt nạt chị à?”
Tiếp đó lại nói: “Anh, anh có thể đừng bắt nạt chị dâu không, anh có biết chị dâu cũng ưu tú như vậy có biết bao nhiêu đàn ông muốn cướp không? Anh đừng có phúc mà không biết hưởng.”
Khương Ngọc Doanh gật đầu thật mạnh, vẫn là Lâm Lan có kiến thức cùng tầm mắt nhìn xa trông rộng.
Hừ, không giống ai kia!
“Đàn ông? Đàn ông nào?” Trọng điểm của Lâm Thần Khuynh từ trước đến giờ không giống với các cô.
Khương Ngọc Doanh vốn đang đắc chí nhưng sau khi nghe Lâm Thần Khuynh nói, phía sau chợt lạnh, còn chưa kịp ngăn lại thì Lâm Lan đã nói.
“Là bạn học của chị, gọi là  Thường Phi, lúc nào cũng vui vẻ ân cần.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui