Gió thổi khiến cho đám lá trên cành cây tạo ra tiếng vang xào xạc, khung cảnh có chút mơ hồ, não bộ Khương Ngọc Doanh giống như bị đông lại, cô trừng mắt ước chừng khoảng mười giây.
Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, xấu hổ muốn chết, vốn còn tưởng rằng đây là loại kịch bản “Tiểu công chúa xinh đẹp vì muốn bảo vệ hôn nhân gia tộc mà tức giận với mỹ nam” , lâm ly bi đát các thứ nhưng ai ngờ lại không phải.
Thậm chí cô còn làm quá lên, vừa khóc vừa kêu gào tiền nong.
Quả thực gãi đúng chỗ ngứa rồi, nếu như Mã Điêu mà thấy chắc chắn sẽ giơ ngón tay cái lên cho cô một like, còn khen cô một câu: “Trâu bò thật đấy.”
Cô cũng thấy mình trâu bò vãi chưởng, chỉ là không ngờ tới kịch bản tự nhiên biến hóa nghiêng trời lệch đất thế này, đang yên đang lành kịch bản đang theo kiểu ‘cẩu huyết yêu hận tình thù’ thì chuyển sang hài kịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cua khét thế này thì diễn sao nổi.
Cô bất ngờ đến mức tay còn không cầm nổi điện thoại, trong lòng nghĩ: Đúng là *miệng chó không mọc được ngà voi.
*Miệng chó không mọc được ngà voi: Ví với kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế
Vốn dĩ muốn xuống nước xin lỗi anh một câu, nhưng mà miệng cô giống như bức thư bị niêm phong, không nói được một câu xin lỗi, hơn nữa còn ngụy tạo cho mình một lý do, nhíu mày nói: “Nếu chỉ là giả vờ hợp tác thì tại sao anh lại không nói cho tôi?”
Lâm Thần Khuynh bình tĩnh nói: “Thời cơ chưa đến.”
“Nhưng cũng không liên quan đến việc anh nói ra sự thật cho tôi biết.” Khương Ngọc Doanh cưỡng từ đoạt lý, có cái gì đó nghẹn ở cổ, nói: “Nói trắng ra là anh không tin tưởng tôi, nếu như anh có chút niềm tin nào thì chắc chắn đã nói với tôi rồi, cũng sẽ không để tôi buồn như bây giờ ——”
Cô kéo dài giọng nói: “Thật là con người máu lạnh.”
Lâm Thần Khuynh nhẫn nại giải thích cho cô hiểu: “Ngoại trừ anh và Cao Huy thì việc này không còn ai biết nữa.”
“Nói anh bất công cũng không oan mà.” Khương Ngọc Doanh nói: “Đến Cao Huy cũng biết chuyện này, tại sao tôi lại không biết? Hừ, mặc kệ nói thế nào thì cũng đều là do anh ——”
Cái miệng của cô liến thoắng nói chuyện không dừng, Lâm Thần Khuynh nghe cô nói mà đau hết cả tai, anh lấy một viên kẹo từ trong tui ra, bóc vỏ kẹo, nhét vào trong miệng cô.
“……” Đều là anh —— sai.
Giọng nói của Khương Ngọc Doanh đột nhiên dừng lại, giữa môi với răng đều là vị ngọt của kẹo sữa, đôi lông mi giống chiếc quạt nhỏ run run, trong mắt có chút ánh sáng, đuôi mắt tạo thành một đường cong.
Không muốn cười cũng phải cười.
Khuôn mặt cô đột nhiên chuyển sang màu hồng.
Khí thế lúc ban đầu cũng vì viên kẹo sữa này mà héo không còn một chút nào cả, kẹo cũng ngon đấy, sau khi ăn xong thì sau tai cũng biến thành một màu hồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không hiểu sao tự nhiên tai lại ngứa quá đi.
Gãi một chút vẫn cảm thấy ngứa.
Điên cuồng xoa tai mà vẫn ngứa thế này aaaaa.
Cũng không chỉ ngứa thôi mà còn có chút nóng.
Cô trộm liếc mắt nhìn Lâm Thần Khuynh một chút, người đàn ông gần trong gang tấc này còn đang cười, đôi mắt phượng có chút mê hoặc lòng người.
Viên kẹo cũng không lớn, sau khi ăn xong, Cô cả nhà họ Khương nhớ ra mục đích của mình, lại bắt đầu tra xét, giống như công chúa nhỏ: “Lâm Thần Khuynh, anh đừng tưởng rằng cho tôi một viên kẹo là xong nhé, nói cho cùng thì việc này vốn dĩ là do anh không ——” đúng.
Đầu ngón tay thon dài nhét viên kẹo đã được bóc vỏ vào miệng của công chúa nhỏ.
Công chúa nhỏ lại một lần nữa không nói được gì, vệt hồng trên mặt càng ngày càng đậm, sắp chuyển sang màu đỏ luôn rồi.
Chắc chắn viên kẹo này có độc, nếu không cô chỉ ăn một hai viên thôi mà nóng hết cả người, trong lòng đột nhiên còn không khống chế được mà mơ hồ.
Tay cũng bị sao rồi, run hết cả lên thế này.
Cô cố gắng bình tĩnh, nhắc nhở bản thân mình không thể bị viên kẹo đó mê hoặc được, cô lúc nào cũng là tiểu tiên nữ xinh đẹp kiêu ngạo cơ mà.
Đúng rồi, cô là người kiêu ngạo đấy.
Khương Ngọc Doanh kiêu ngạo ưỡn ngực, vừa nhai kẹo vừa nói: “Này nhé Lâm Thần Khuynh, anh đừng có mà tưởng rằng anh——”
Lâm Thần Khuynh lại quen cửa quen nẻo đút cho cô một viên kẹo.
Lúc này độ ngọt cứ phải là +10 luôn rồi, ngọt ơi là ngọt.
Khương Ngọc Doanh hốt hoảng nhìn hiệu ứng trái tim hồng hồng đang bao vây xung quanh cô và tên đàn ông chó chết này.
Người cô tê rần.
Mất hết nhận thức.
Trừ bỏ vị ngọt của viên kẹo sữa đang tan ra trong miệng thì không cảm nhận được điều gì khác.
Trong giây phút này, cô không nghe được bất kỳ một âm thanh nào nữa, cứ đứng ngơ ngác như vậy, đến khi có người gõ lên trán cô mới hoàn hồn.
“Đang nghĩ cái gì thế?”
“……” Nghĩ đến kẹo—— của anh.
Khương Ngọc Doanh che trán lại, đỏ mặt : “Ai cần anh lo.”
Lâm Thần Khuynh đúng là không lo, anh giống như ảo thuật gia, lấy ra một hộp kẹo đưa cho Khương Ngọc Doanh: “Cầm lấy.”
Khương Ngọc Doanh duỗi tay cầm, trong lúc vô ý ngón tay cô chạm đến lòng bàn tay anh, khoảnh khắc chạm vào như kéo dài, nhiệt độ trong tay cũng nóng lên theo, tay anh ấm thật đấy.
Hình như hiệu ứng trái tim xung quanh xuất hiện ngày càng nhiều, ngay cả trong không khí giữa hai người cũng mơ hồ có một loại cảm xúc khác thường đang dâng lên.
Đúng vậy, là cảm giác ái muội.
Khương Ngọc Doanh bắt đầu miên man suy nghĩ, tình huống lúc này của bọn họ chắc là giống với kịch bản tình yêu đô thị của phim thần tượng trên tivi hay chiếu ha——
Lâm Thần Khuynh nhẹ nhàng nhéo cằm cô, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lưu luyến mê người, nơi sâu thẳm nhất trong mắt có hình bóng của người kia….khoảng cách của bọn họ như gần lại, chầm chậm đến gần nhau.
Một chút rồi một chút.
Hô hấp đan xen, cô nhón chân lên, anh hơi nghiêng đầu sang bên cạnh.
………Anh từ từ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Trong phút chốc hai người họ cảm nhận được điều tuyệt vời nhất thế gian.
Nhưng mà, sự thật lại là thế này cơ——
Khóe miệng Khương Ngọc Doanh dương lên, cô nhắm mắt lại, môi chu lên, trong đầu mường tượng ra hiệu ứng trái tim hồng hồng.
Ngay cả hình ảnh giới hạn độ tuổi cũng nghĩ đến.
Hai nhân vật chính đang làm một số chuyện trời trăng mây gió, không thích hợp cho trẻ em.
Trời ạ.
Ngại quá đi.
Khương Ngọc Doanh chu môi đứng đó, mãi không thấy có ai hôn, chậm rãi mở mắt phải, lông mi khẽ rung lên: Ơ kìa người đâu rồi?
Không thấy ai, cô lại mở mắt trái, người đi đâu rồi?
Dưới chân hình như có gì chạm vào, cô mở mắt ra nhìn, đập vào mắt chính là hình ảnh người đàn ông tóc hơi xù đang cong eo tìm gì đó.
Không phải chứ, việc chính thì không làm, anh tìm cái gì vậy hả.
Khương Ngọc Doanh ho nhẹ một tiếng: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Lâm Thần Khuynh cuối cùng tìm được một chiếc hộp từ trong đống đồ, nhìn qua logo thì chắc là cà vạt, anh đứng dậy, đung đưa món quà trong tay: “Anh muốn cái này.”
Khóe miệng Khương Ngọc Doanh méo sang một bên, bây giờ là lúc tìm quà à?
Có chuyện còn quan trọng cần làm hơn cái này có được không!
Người này chắc là có bệnh.
Cô duỗi tay cầm lấy: “Không cho.”
Hôn còn chưa hôn đâu đấy, ai cho quà mà lấy chứ!
Hừ, không có đâu.
Lâm Thần Khuynh sao có thể chịu được chuyện này, cả cái nhà to như vậy ai cũng có quà, chỉ mỗi anh là không có, phải chịu sự đãi ngộ khác nhau thế này anh không thích.
Được rồi, nếu như cô đã không chủ động đưa cho anh thì để anh tự tìm.
Dù sao cũng đều là cô mua, quản nhiều thế làm gì.
Anh ỷ vào vóc dáng cao lớn, giơ tay lên cao muốn trêu cô một chút, khiêu khích nói: “Em mà với tới thì anh trả cho em đấy.”
Cái này là bắt nạt người thấp à?
Đừng có mà xem thường người khác.
Cô cả nhà họ Khương hừ lạnh một tiếng, đêm nay đừng có nói gì hết, đây không phải là vấn đề quà cáp nữa rồi, đây là vấn đề về tôn nghiêm, về lòng tự trọng đó. Xem thường ai vậy, cô mà không lấy được quà về thì Khá Bảnh cũng khỏi phải múa quạt luôn đi.
Cô nhảy lên duỗi tay bắt lấy.
Thật đáng tiếc, lần đầu tiên không với được.
Lại thử một lần nữa, vẫn không với được.
Cô bạnh quai hàm vì tức giận, đột nhiên não nhảy số, nghĩ ra một cách khác, cô nhảy một cái đu lên người của anh, một tay giữ chặt lấy cổ, một tay với lên cao, cả người như con bạch tuộc bám chặt lấy lâm thần khuynh: “Mau đưa đây, mau trả cho tôi.”
Lâm phu nhân nhìn qua thì yếu đuối mỏng manh thế thôi, không ngờ đến lúc bám lấy anh thì lại khá nặng, hết xoay bên trái lại xoay bên phải, quần ngủ của lâm thần khuynh cũng sắp bị cô làm tuột, nếu tiếp tục như này nữa thì rơi xuống dưới đất là điều hiển nhiên.
Vừa nói xong thì giây tiếp theo Khương Ngọc Doanh đã dùng sức đạp lên hông của lâm khuynh thần để nhoài người lấy quà, quần ngủ bằng tơ tằm không chịu được sức quá lớn, chưa kịp làm gì đã rơi xuống đất.
Khương Ngọc Doanh không nhanh không chậm chứng kiến cả quá trình.
Hình như còn thấy được thứ không nên thấy, cô đỏ mặt đứng xuống dưới: “Tôi hơi mệt rồi, đi ngủ đây.”
Vừa dứt lời thì chạy nhanh như chớp ra khỏi đây.
Lâm Thần Khuynh khom lưng kéo quần ngủ lên, mặc lại sau đó cầm hộp quà trở về phòng dành cho khách.
Khương Ngọc Doanh ở trong phòng ngủ “tua lại khoảnh khắc” vừa trải qua, cô cộc đầu mấy nhát vào tường, xong rồi xong rồi, ngất mất thôi vừa này cô mới nhìn thấy cái gì vậy????
Hình như là……
Cô đập mạnh đầu mình, không nghĩ nữa trời ơi đừng nghĩ nữa.
Bỗng nhiên, cô đột nhiên ngẩng đầu, xuống giường mở cửa, chạy một mạch tới phòng khách, không một động tác thừa, bắt đầu tìm đồ trong hành lí, cuối cùng như ngộ ra điều gì, tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, xoa mặt nhìn về phía phòng dành cho khách đang đóng chặt cửa.
Trên mặt hiện lên các dòng chữ biết nói “Nhân sinh sống không còn gì luyến tiếc” - “Thà chết luôn cho rồi”- “Mỗi một giây bây giờ đều sống lãng phí quá” - “Để thế giới này giết không bằng để tôi tự mình chết cho xong” hay như “Ngay cả gió cũng cười nhạo tôi” , “Tôi giờ đây chết thế nào mới không đau nhỉ?” , nói chung là vô cùng phong phú.
Mọi loại cảm xúc đan xen, cuối cùng cô thở dài một tiếng, bây giờ chết thế nào cũng đau hết.
Thôi nếu như đã không chết được hẳn hoi thì sống thôi.
Cô tranh thủ đứng lên, từ từ đi đến phòng cho khách, vừa định giơ tay gõ cửa thì một chiếc hộp đã xuất hiện trước mắt cô.
Khóe miệng Khương Ngọc Doanh giật giật khi nhìn thấy chiếc hộp, còn giật mãnh liệt hơn khi nhìn thấy người đang cầm nó.
Lâm Thần Khuynh trưng ra bộ mặt điển trai lạnh lùng để che giấu đi sự cạn lời của mình, nhạt nhẽo mở lời: “Bên trong là cà vạt à?”
Khương Ngọc Doanh nuốt nước miếng, chậm rãi duỗi tay nhận lấy chiếc hộp, híp mắt cười gượng: “Cũng có khả năng là khác.”
“Ví dụ như?”
“…… Có thể là nội y.”
Việc này phải nói từ lúc Khương Ngọc Doanh ở Paris, trừ bỏ những quần áo mặc ngoài còn mua không ít nội y gợi cảm.
Ren có.
Lụa mỏng có.
Hồng này.
Đen này.
Trắng này.
Dù sao chỉ cần là cái nào hợp thì mua, Lâm Lan thấy thế còn cười cô: “Chị dâu của em mà mặc cái này vào chắc chắn khiến cho anh trai em mê quên lối về.”
Lúc đó cô còn thế này chứ: Ai muốn mặc cho tên đàn ông chó chết đó xem!!!
Anh xứng sao.
Bởi vì mua quá nhiều nên lúc đi ngang qua cửa hàng quần áo nam, cô đột nhiên “thiện tâm” muốn mua cho Lâm Thần Khuynh cái gì đó.
Làm như vậy cũng là muốn bày ra một chút vẻ rộng lượng của mình, nhận tiện cứu vãn chút hình tượng của mình ở chỗ Lâm Lan, cô còn muốn giữ hình tượng một bạch phú mỹ đấy.
Cô đi dạo một vòng, thuận tiện mua một cái cà vạt, lúc sau quay về khách sạn, càng nghĩ càng thấy sai sai, càng nghĩ càng thấy không cần thiết.
Sao cô phải mua quà cho tên đàn ông đó?
Không cần thiết cơ mà.
Cô nhổm dậy bỏ cà vạt ra, ném vào thùng rác, lại bày trò đùa dai, lấy bộ nội y gần như xuyên thấu kia bỏ vào.
Đây chính là khúc nhạc đệm cho khoảnh khắc xấu hổ lúc này——
Lâm Thần Khuynh cho rằng cà vạt là quà của mình, tự tiện cầm vào phòng ngủ, chờ đến khi mở ra vừa thấy thì ngây ngẩn cả người.
Anh chất vấn: “Em cố ý?”
“Sao có thể thế được.” Khương Ngọc Doanh cười ha ha, duỗi tay đến trước mặt anh, thái độ vừa thành kính lại nghiêm túc: “Cái đó….trước tiên anh mau trả cái này cho tôi, lần sau tôi mua quà cho anh nhé.”
Chớp chớp mắt tỏ vẻ dễ thương, đầu còn cúi thấp một chút.
Lâm Thần Khuynh không buông tay cũng chưa nói cái gì, cứ đứng đó nhìn cô.
Khương Ngọc Doanh thấy thế chẹp miệng một tiếng, chuẩn bị dỗ anh.
Cô duỗi tay ngoắc lấy ngón út của anh, lại cọ vào lòng bàn tay, chưa dừng lại ở đó còn níu lấy áo ngủ của người mà ai cũng biết là ai: “Tổng giám đốc Lâm ~”
“Lâm Thần Khuynh ~”
“Thần Khuynh ~”
Gọi đến ba tiếng rồi mà còn không phản ứng gì, cô giương khóe môi lên, nũng nịu: “Chồng ơi ~”
Giọng nói vừa nũng nịu vừa ngây thơ, người bình thường chắc chắn không chịu được, huống chi giong của cô còn ngọt như mía, ngón chân nhẹ nhàng chạm vào anh.
“Đưa cho em đi mà.” Cô nhướng mày.
Làm đến mức này đã là quá sức cô rồi, nếu như tên đàn ông chết tiệt này vẫn không dao động thì cô chỉ có thể áp dụng chiêu cuối cùng.
May mà chiêu cuối cùng còn chưa kịp thực hiện, Lâm Thần Khuynh rũ mắt nhìn, trong ánh mắt anh xẹt qua một tia cảm xúc khác lạ, tiếp theo ném chiếc hộp vào tay Khương Ngọc Doanh.
Giọng nói lành lạnh truyền đến trên đỉnh đầu cô: ”Buổi tối ngày mai lúc anh đi làm về phải có quà của em ở trên bàn.”
Có người nào muốn có quà mà còn nói giọng đó không chứ ông già, người nào đó ở đây chắc chắn là tên đàn ông chết tiệt này rồi, lệch thế nào được nữa. Nhưng mà Khương Ngọc Doanh cũng không dám nói, chỉ âm thầm ở trong lòng cho anh ba cái tát, còn định tiêu tiếp ‘mười lăm vạn’ của anh.
“Được được được.” Khương Ngọc Doanh ôm hộp nói: “Mua cho anh, mua cho anh.”
Sau khi trở lại phòng ngủ, cô vội vàng mở chiếc hộp ra xem nội y màu đen còn ở đây không, nhưng đến khi mở ra cô lại sửng sốt.
Nội y của cô đâu?
Ở đâu rồi?
Con bà nó cái hộp này trống không à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...