Lâm Lan cũng đang lo lắng cho cô, thấy cô gọi đến liền vội vàng bắt máy: “Chị dâu, chị sao rồi? Chị không sao chứ? Anh trai em đâu? Hai người vẫn ổn chứ?”
Cũng không trách được Lâm Lan lại lo lắng, tính tình của anh trai cô cô biết, chủ yếu là không biết dỗ dành người khác, lấy sự hợp tác giữa Lâm thị và Lưu thị làm ví dụ, giải thích rõ ràng cũng không có gì to tát.
Nhưng cô cho rằng hai từ “giải thích cặn kẽ” không có trong từ điển của anh trai mình. Rồi cô lại nghĩ, biết đâu anh trai cô sẽ có tiến bộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lâm Lan ~” Khương Ngọc Doanh vừa gọi tên cô vừa khóc.
Lâm Lan cau mày, được rồi, không cần giải thích. Trong đầu cô có hai việc, một bên an ủi Khương Ngọc Doanh, một bên gửi tin nhắn cho Lâm Thần Khuynh.
“Chị dâu đừng khóc, chị có chuyện gì cứ nói với em.”
[Anh, anh sao vậy, sao lại để chị dâu buồn.]
[Anh không thể dỗ dành người ta hả?]
[U sầu jpg.]
Nhắn xong thì quay sang hỏi: “Chị dâu, ai bắt nạt chị, nói cho em biết, em giải quyết hắn ta.”
Khương Ngọc Doanh: “Là anh trai của em”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Lan: " ..... Cái này hơi khó giải quyết”
Khương Ngọc Doanh khụt khịt nghẹn ngào, “Chị buồn”
Cô giáo Lâm Lan lập tức online: “Chị dâu, tiểu tiên nữ không thể khóc, chị mà khóc thì mắt sẽ sưng đỏ lên, ngày hôm sau sẽ trở nên xấu xí, chị là ngọc nữ mà, chúng ta hãy luôn xinh đẹp nhé. Em nhớ là sắp đến sinh nhật của chị rồi, chúng ta ra nước ngoài mua quà đi nhé, có được không?”.
Phụ nữ thích gì nhất?
Thích mua sắm nhất.
Nhắc đến quà, mắt Khương Ngọc Doanh sáng lên, đúng vậy, sao cô lại phải buồn?
Vì một tên chó má nhà anh mà buồn có đáng không?
Mua sắm không phải sẽ tốt hơn sao?
Bản thân mặc đồ đẹp không phải sẽ tốt hơn sao?
Tại sao cô ấy lại phải dành thời gian của mình cho một người đàn ông. Thật lãng phí, lãng phí!
Với suy nghĩ tự điều chỉnh này và sự chân thành của Lâm Lan, Khương Ngọc Doanh cảm thấy tốt lên, bắt đầu nghĩ xem nên đi đâu trước.
Điểm dừng thứ hai ở đâu?
Thời gian có hạn, họ phải tiêu nhiều tiền nhất trong thời gian ngắn nhất.
Tên đàn ông chó má không phải là độc mồm độc miệng sao?
Được rồi, vậy thì cô sẽ tiêu hết tiền của anh ta.
Lâm Lan: “Muốn đi đâu thì đi, thích gì thì mua, tên đàn ông...” chó kia thì. Có lẽ là do cô đã nói quá nhiều lần, suýt chút nữa đã nói ra từ “Tên đàn ông chó má ”, cô nói tiếp: “Để anh trai em trả tiền, chị chỉ cần mua là được.”
Sợ Khương Ngọc Doanh còn buồn, cô thậm chí không cho mình thời gian nuốt nước miếng, tiếp tục lải nhải: “Đàn ông là con lợn to, không đáng để chúng ta phải phiền muộn, em—“
“Chúng ta đi Paris đi.”
“Hả?”
“Đi ngay bây giờ.”
“Cái gì?”
Lúc này Lâm Lan sửng sốt, ánh mắt run rẩy hỏi: “Chị dâu, chị đang nói về cái gì ... bây giờ?”
“Đúng, ngay bây giờ.” Khương Ngọc Doanh bước xuống giường: “Có phi cơ riêng ở nhà, em sắp xếp đi, phi cơ sẽ khởi hành trong một giờ.”
Lâm Lan: ..... Chị thực sự nói đi là đi à.
Lâm Lan: “Ồ, được, em sẽ sắp xếp.”
Lâm Lan cho đến lúc chuẩn bị lên phi cơ vẫn không nhận được câu trả lời từ Lâm Thần Khuynh. Anh trai à, vợ anh sắp đi rồi, anh định ngủ với đống tiền hả? Đúng là đồ gỗ mục không thể đẽo.
Phi cơ cất cánh vào ban đêm và hạ cánh vào sáng sớm, người phụ trách khách sạn đã cho xe đến đón, Khương Ngọc Doanh cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn sau khoảng thời gian kéo dài phải ngồi trên phi cơ, cô hít một hơi thật sâu và cảm thấy không khí ở Paris thật thơm mát.
Lâm Lan sợ cô mệt nên đề nghị trước tiên nên về khách sạn nghỉ ngơi, Khương Ngọc Doanh lắc đầu, ánh mắt thẳng tắp: “Không cần nghỉ ngơi, chị muốn đi mua sắm.”
Cô muốn mua sắm ba ngày ba đêm.
Nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế của cô, Lâm Lan âm thầm nuốt nước miếng, được rồi, là cô ấy tự nguyện đi theo chị.
Chỉ nghĩ đơn giản là cùng cô đi mua sắm mà thôi, không sao, Lâm Lan làm được.
Sau đó khung cảnh trở thành như thế này.
Ngày đầu tiên, Lâm Lan xỏ giày cao gót vừa đi vừa nói: “Chị dâu, cứ mua đi, em xách cho chị.”
Khương Ngọc Doanh giơ dấu OK, cô thật sự là dám mua, không bỏ qua món nào, cho đến khi cánh tay gầy guộc của Lâm Lan thực sự không thể mang tiếp nên người phụ trách khách sạn đã cử người mang túi theo.
Mãi đến buổi tối khi có thể nghỉ ngơi rồi thì Khương Ngọc Doanh lại kéo cô ấy đến buổi hòa nhạc, và Lâm Lan gần như bị mắc kẹt đến cuối trên ghế buổi hòa nhạc.
Ngày hôm sau, đôi giày cao gót của Lâm Lan đã được thay bằng giày thể thao phiên bản giới hạn, không có cách nào khác, chân cô ấy bị sưng tấy vì đi lại nhiều, ngược lại, Khương Ngọc Doanh vẫn xinh đẹp như ngày hôm qua, và đôi giày cao gót thậm chí còn cao hơn so với đôi cô ấy đeo hôm qua.
Lâm Lan tặc lưỡi: Quả nhiên không phải ai cũng có thể là ngọc nữ thanh tú.
Một ngày này, Khương Ngọc Doanh mua hết sạch trang sức của cả một dãy phố, hộp đựng trang sức cao bằng đầu người, tiêu hao gần một tỷ.
Lâm Lan giơ ngón tay cái lên để bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình.
Khương Ngọc Doanh đắc thắng nhướng mày.
Nếu tên đàn ông chó má kia làm đau trái tim cô, cô sẽ làm đau ví tiền của anh ta.
Đôi chân của Lâm Lan dường như chứa đầy chì, tư thế đi bộ của cô ấy giống như một con chim cánh cụt. Trong lòng cô thầm kêu vài tiếng.
Cũng không tệ lắm, chuyện còn tệ hơn là Khương Ngọc Doanh ban ngày nhận được một cái váy, cỡ nhỏ nhất, nhưng khi mặc vào thì hơi chật, sau đó cô thề từ hôm nay sẽ ăn kiêng giảm béo.
Cô giảm thì giảm, Lâm Lan không muốn giảm, hôm nay cô dậy sớm, ăn một quả trứng chiên và uống một cốc trà sữa, ngoài ra không ăn thêm bất cứ thứ gì khác.
Có người tự nguyện giảm cân, có người bị ép giảm cân, Khương Ngọc Doanh không ăn thì Lâm Lan cũng ăn không được, cuối cùng chỉ ngửi mùi thơm của khách sạn năm sao, uống nước đun sôi lăn ra ngủ, nằm mơ thấy được ăn một bữa tiệc.
Cô ấy thực sự... thực sự rất đau khổ.
Ngày thứ ba là sinh nhật của Khương Ngọc Doanh, cô mở lòng từ bi, cuối cùng cũng có thể ăn tiệc.
Lâm Lan nhân lúc cô đang ở trong phòng tắm liền gửi cho Lâm Thần Khuynh một tin nhắn.
[Anh, vì anh mà đến mạng mình em cũng không cần.]
Khi đó Lâm Thần Khuynh đang làm việc, thấy tin nhắn thì chuyển cho cô một khoản tiền, sau đó trả lời lại: [Đi mua đồ ăn ngon ăn đi.]
Cao Huy bước vào phòng và đưa văn bản cho Lâm Thần Khuynh, đợi anh ký xong cậu liền nói “Tổng giám đốc Lâm, Lâm phu nhân thật sự rất để ý đến chuyện hợp tác giữa Lâm thị và Lưu thị. Ngài thật sự không định nói sự thật cho cô ấy biết sao?”
Lâm Thần Khuynh ký tên xong, đặt tài liệu vào tay cậu và nói với giọng điệu bình tĩnh: “Cô ấy cuối cùng cũng sẽ biết thôi.”
“Nói vậy cũng đúng”, Cao Huy nói tiếp: “Nhưng lòng dạ phụ nữ thường nhỏ nhen, ngài không sợ Lâm phu nhân sẽ tức giận sao?”
“Cô ấy sẽ không như vậy”. Lâm Thần Khuynh nhìn vào điện thoại di động của mình và nói một cách kiên quyết: “ Một người chỉ biết đến việc mua sắm có thể có tính khí như thế nào?”
Cao Huy sờ chóp mũi, thắp một nén hương cho sự tự tin của ông chủ, hy vọng ông chủ có thể cười đến cuối.
Mùng hai Tết, Khương Ngọc Doanh thắng lợi trở về, sắc mặt hồng hào hơn lúc đi rất nhiều, Mã Điêu nhìn thấy liền nói: “Xinh đẹp, tuyệt vời”
Khương Ngọc Doanh mỉm cười, lấy một chiếc hộp ra từ vali: “Anh, quà của anh đây.”
Mã Điêu ngạc nhiên, “Anh cũng có phần hả?”
“Tất nhiên rồi,” Khương Ngọc Doanh nói: “Em đặc biệt mua nó cho anh đó”
Mã Điêu mở quà ra, bên trong là dao cạo râu loại mới nhất, nhãn hiệu lớn, đắt tiền, anh run rẩy nói: “Đắt lắm nhỉ.”
Khương Ngọc Doanh: “Cũng không tệ.”
Dù sao cũng không phải tiền của cô, đắt thì đắt thôi.
Đưa quà cho Mã Điêu xong, Khương Ngọc Doanh lại gọi thím Ngô đến, lấy ra một cái túi đưa cho bà.
Thím Ngô vẻ mặt kinh hỉ: “Cám ơn cô chủ.”
“Không có gì.” Khương Ngọc Doanh chỉ vào những túi khác nói: “Trong này có quà của tài xế Tiểu Lưu, còn có quà của Tiểu Mã và chú Chu cũng đều ở trong này, thím giúp tôi đem cho họ nhé.”
Thím Ngô vội vàng gật đầu: “Vâng.”
Mã Điêu ở lại một tiếng đồng hồ, sau khi giải thích xong một số điều thì liền rời đi với món quà của mình.
Buổi tối Lâm Thần Khuynh sau khi bàn chuyện xong thì trở về biệt thự Thịnh Hải, vừa vào cửa đã thấy Tiểu Mã đang nói chuyện với chú Chu, liền tiến lại gần: “Sao vậy?”
Tiểu Mã cười cười: “Cậu chủ, cô chủ tặng quà cho tôi.”
Chú Chu cũng lặp lại: “Cô chủ cũng tặng quà cho cả tôi nữa.”
Lâm Thần Khuynh gật đầu, nhấc chân và tiếp tục bước đi, sau đó anh gặp thím Ngô, bà ấy cũng mỉm cười và nói: "Cậu chủ, cô chủ thật là tốt bụng, ra ngoài chơi còn đem quà về cho chúng tôi.”
Lúc Lâm Thần Khuynh đưa âu phục cho thím Ngô thì nhìn thấy một bức tranh khác trên tường; “Đây là?”
“Là cô chủ đã mua nó.” Thím Ngô vui vẻ nói: “Cô chủ không chỉ mua tranh mà còn mua rất nhiều thứ.”
Thím Ngô chỉ vào những đồ trang trí mới được thêm vào và giới thiệu từng cái một: “Cái này, cái này, những thứ này, những thứ này đều do cô chủ mới mua.”
Lâm Thần Khuynh sửng sốt một lúc khi nhìn chằm chằm vào những thứ này và anh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, cô ấy đã mua cái gì cho anh?
Anh rất tò mò.
Thím Ngô thấp giọng nói: “Cô chủ mua quà cho mọi người, nhất định cũng mua cho cậu chủ, cậu đi xem một chút đi.”
Lâm Thần Khuynh nghe xong bước nhanh lên lầu, trong mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt vui mừng.
Khương Ngọc Doanh đang tắm, vừa uống rượu vừa ngâm mình, thỉnh thoảng nghịch chân trong nước, đột nhiên điện thoại reo, ID người gọi: Thường Phi.
Cô thật sự không muốn bắt máy nhưng đầu dây bên kia rất dai dẳng, tiếng chuông vang lên rất lâu, cuối cùng cô cũng bắt máy, cười nói: “Thường Phi”
Thường Phi gọi cuộc gọi này chủ yếu là để thể hiện sự tồn tại của mình. Lâu rồi không liên lạc, sợ Khương Ngọc Doanh quên mất hắn, sau khi chào hỏi nhau liền bắt đầu luyên thuyên chuyện xưa, hầu như đều là lời khen ngợi Khương Ngọc Doanh.
Hắn nói rằng cô là hoa khôi trường và cô ấy là người đẹp nhất trong đám nữ sinh mặc đồng phục học sinh, sau khi khen xong ngoại hình thì khen khí chất của cô, cuối cùng đến khen ngợi việc học của cô.
Khương Ngọc Doanh đã muốn nhắc nhở hắn nhiều lần rằng cô ấy thường chỉ đạt kết quả học tập ở tầm trung, những điều mà hắn nói, hắn nhớ đều không phải là cô. Nhưng hắn nói rất say sưa, cô cũng không tiện ngắt máy nên chỉ có thể nghe những câu chuyện của người khác.
Sau khi cầm điện thoại một lúc lâu, tay cô đau, cô ấn mở loa ngoài, và giọng nói của Thường Phi truyền đến từ điện thoại: “Doanh Doanh, em luôn xinh đẹp như vậy.”
“Thực ra...thực ra từ hồi đi học anh đã thích em”
“Doanh Doanh, em có người yêu chưa?”
“Thường Phi, tôi ——”
“Bang.” Cửa phòng tắm mở ra, một người xuất hiện ở cửa. Người đó dáng người cao lớn, ngũ quan rõ ràng nhưng khuôn mặt hầm hầm.
Khương Ngọc Doanh không ngờ Lâm Thần Khuynh lại đột nhiên xuất hiện. Sau khi sững sờ vài giây, Khương Ngọc Doanh đã làm một việc ngoài ý muốn, cô sợ Lâm Thần Khuynh nói lung tung nên không chút suy nghĩ đã ném điện thoại vào bồn tắm, dùng chân nhấn xuống.
Sau khi Thường Phi nói “cái gì”, điện thoại giằng co một hồi rồi tắt máy.
Lâm Thần Khuynh chống hai tay lên tay vịn, liếc nhìn Khương Ngọc Doanh như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nói: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Cơn giận của Khương Ngọc Doanh đã không còn bao nhiêu, hơn nữa thời điểm hiện cũng không phải là lúc thích hợp để cùng anh cãi nhau, cô chớp chớp mắt: “Chúng ta nói chuyện tiền bạc đi.”
Sau đó cô chống cằm, bày ra bộ dạng đáng yêu nói: “Tổng giám đốc Lâm, cảm ơn 1,5 tỷ của anh.”
Đúng vậy, bốn ngày du lịch ở Paris cô đã tiêu hết 1,5 tỷ.
Ánh mắt Lâm Thần Khuynh từ trên mặt cô rơi xuống xương quai xanh quyến rũ, yết hầu anh khẽ chuyển động, không biết đã chịu kích thích gì mà đột nhiên không nói lời nào liền đóng sầm cửa lại.
Thím Ngô đang dọn bát đĩa dưới nhà, nghe thấy tiếng động bị dọa cho suýt lên cơn đau tim, ngước lên trần nhà cảm khái, đôi trẻ đúng là một ngày không gặp mà ngỡ ba thu.
Người không học hành gì thì chỉ có thể nghĩ một cách thô thiển như vậy thôi, thím Ngô mỉm cười.
Vừa đóng được mười giây thì cửa phòng tắm lại bị đẩy ra, Lâm Thần Khuynh tay vịn vào bức tường gạch phía sau, hỏi: “Quà của tôi đâu?”
Trong mắt Khương Ngọc Doanh, anh là một khối băng lạnh lùng bình tĩnh, từ khi nào lại để mình thất thố như vậy, cô vỗ ngực, lông mi run rẩy hỏi: “Quà gì cơ?”
Lâm Thần Khuynh ngạc nhiên: “Em không mua quà cho tôi?”
Khương Ngọc Doanh hỏi ngược lại: “Anh dặn tôi mua quà cho anh hả?”
“..............” Cô ngay cả hoa trong nhà cũng mua cho chúng chiếc bình cắm mới, khăn trải bàn mới, thậm chí sắm cả thảm mới ở lối vào.
Tất cả mọi người đều có quà nhưng anh không có.
Lúc đi ra ngoài, mắt Lâm Thần Khuynh bên trong như có sương và tuyết, Khương Ngọc Doanh có chút lo lắng cho cánh cửa, thậm chí nghĩ có nên đổi một cái mới không.
Đúng lúc này Cao Huy gọi điện đến, anh ta vui mừng nói: “Giám đốc Lâm, kẻ lấy cắp bí mật của tập đoàn Lưu đã được tìm thấy và anh ta đã bị đưa đến đồn cảnh sát, chúng ta đã thành công.”
“Hiện tại ngài có thể nói hết sự thật cho phu nhân được rồi.”
Sở dĩ Cao Huy rất phấn khích là vì chuyện này quá khó xử lý, bí mật của công ty đã bị đánh cắp bởi người của tập đoàn Lưu nhưng họ không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào trong một thời gian dài, để giải quyết vấn đề họ đã thử nhiều cách nhưng không có cách nào hiệu quả.
Cho đến khi Lưu Tiểu trở về, giám đốc Lâm quyết định phối hợp bắt kẻ trộm bí mật, bất quá Lưu thị cũng không phải người ngu, nhờ giám đốc Lâm cân nhắc kỹ càng, nếu không chuyện này sẽ không thể giải quyết nhanh như vậy.
Ngay khi trái tim của Cao Huy sắp rơi xuống thì có một tiếng thở dài yếu ớt từ ống nghe, cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Muốn hỏi mà không dám hỏi.
Sau một tiếng đồng hồ thấp thỏm, cuối cùng cậu ta cũng thu hết can đảm để gửi cho Khương Ngọc Doanh một tin nhắn trên điện thoại, kể cho cô nghe mọi chuyện.
Khương Ngọc Doanh đang loay hoay với quần áo, túi xách, giày dép và đồ trang sức trong phòng khách, bên cạnh là chiếc điện thoại di động đời mới, Lâm Thần Khuynh ngồi trên ghế sofa đọc tài liệu, nhìn thì thấy anh đang xem tài liệu nhưng trên thực tế ánh mắt luôn nhìn sang phía cô.
Nhưng cô lại giả vờ như không nhìn thấy, tự nói với mình: "Đứa nhỏ, cẩn thận nào, mẹ vác con từ Paris về đấy", mục đích rất đơn giản, chính là chọc tức Lâm Thần Khuynh.
Quả nhiên, khuôn mặt của anh tối sầm lại.
Tên đàn ông chó má tức giận rồi.
Tên đàn ông chó má nheo mắt lại.
Tên đàn ông chó má đang đi tới...
Lúc này điện thoại của Khương Ngọc Doanh đổ chuông, một số tin nhắn do Cao Huy nhắn được gửi tới.
Tin nhắn rất dài và gây xúc động, đoạn kết còn viết: [Mong phu nhân tin tưởng công ty, tin tưởng tổng giám đốc Lâm.
Khương Ngọc Doanh nhướng mi, nhìn chằm chằm đoạn văn dài đọc lại lần nữa, tâm trạng giống như vừa trải qua một trận mưa to gió lớn, hiện tại có chút không đứng vững. Cô đứng dậy, chậm rãi ngước mắt lên, lời nói mấp máy giữa môi và răng, hỏi: “Hợp tác giữa Lâm thị và Lưu thị là giả sao?”
“Phải”
“Cho nên...”
Cô vừa khóc vừa làm loạn như kẻ mất trí...
Tự dằn vặt một mình?!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...