Lâm Thần Khuynh ôm Khương Ngọc Doanh đi qua còn giơ chân đá vào người Cao Huy một cái, nói rất lạnh nhạt: “Đi tính tiền.”
Cao Huy tiếp tục nằm giả chết.
Lâm Thần Khuynh: “Đi Châu Phi……”
Cao Huy bật dậy ngay lập tức, cậu ta che mông lại và nói: “Tôi đi tính tiền ngay đây tổng giám đốc Lâm.”
Nhân lúc bọn họ không chú ý, mắt Khương Ngọc Doanh khẽ mở, đôi mắt chứa nụ cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc Maybach từ từ rời khỏi bãi đỗ xe của câu lạc bộ Tinh Hải, một lúc sau đã ra đến đường quốc lộ, Khương Ngọc Doanh vẫn nằm yên ở ghế sau như một bức tượng điêu khắc.
Cũng không biết tối nay Lâm Thần Khuynh tham gia chạy đua rùa và thỏ hay thế nào mà tốc độ xe cứ chậm như xe kéo, Khương Ngọc Doanh còn có thể nhìn thấy rõ bụi bay dưới ánh đèn đường qua cửa xe.
Thật sự là để tốc độ chậm như rùa ấy.
Chiếc xe đi đằng sau cũng phải nghi ngờ chắc là siêu xe có vấn đề gì đó rồi, họ còn nhiệt tình ấn còi và hạ cửa sổ xuống hỏi xem có cần giúp đỡ gì không.
Tai Lâm Thần Khuynh coi như không nghe thấy âm thanh gì cứ như hòa thượng vậy, anh không nhìn lại mấy chiếc xe phổ thông đi phía sau mình mà chỉ chăm chú nhìn thẳng đường phía trước.
Khương Ngọc Doanh nằm yên mà chân bị tê cả rồi, lúc cô muốn nhúc nhích một cái thì cảm nhận được ánh mắt chết chóc nhìn về phía mình, cô lại tiếp tục dịch chân trở về tư thế lúc nãy, tiếp tục làm một bức tượng điêu khắc hoàn hảo.
Mặc dù cơ thể khá mệt mỏi nhưng trong lòng lại thấy phấn khởi lắm.
Đây là lần đầu tiên cô được đánh người thoải mái như vậy, còn sướng hơn cả lần đánh đồ trà xanh Tống Viện và cả bông sen trắng Lưu Tiểu đó nữa.
Người có tâm trạng vui vẻ có lúc sẽ không thể kìm chế được, cô cố gắng không nhếch miệng nhưng cuối cùng khóe môi cũng hơi vểnh lên.
Đôi môi mới hơi vểnh lên một chút thì xảy ra tai nạn.
Không biết Lâm Thần Khuynh đang làm gì mà đột nhiên đạp phanh lại, Khương Ngọc Doanh không kịp phản ứng nên cả người đổ về phía trước, phía trước là tay vịn, cô sắp phải tiếp xúc thân mật với nó rồi.
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, có một bàn tay che trước trán của cô, vừa khéo chắn giữa cô và tay vịn, nhưng cũng hơi đau trán.
Bây giờ thì không thể tiếp tục làm bức tượng điêu khắc được rồi, cô giả vờ say rượu tiếp tục lẩm bẩm rồi xoay người, khi đầu quay sang bên cạnh thì cô mở mắt ra nhìn và nhân tiện lắng tai nghe tiếng động xung quanh.
Chờ một lúc lâu không có tiếng gì vang lên, Khương Ngọc Doanh không chịu nổi nữa mới quay đầu lại, cô thề cô chỉ liếc mắt thôi, chỉ nhìn trộm một cái thôi.
Vừa nhìn lại thì đã đối diện với một đôi mắt sáng rực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khương Ngọc Doanh: Xong rồi.
Cô chớp mắt một cái muốn quay đầu thì có giọng nói vang lên bên tai: “Tỉnh rồi à?”
Khương Ngọc Doanh buột miệng: “Tôi vẫn chưa tỉnh, tôi đang còn say.”
Để cố gắng thể hiện mình say thật nên cô cũng không dám to tiếng, mắt cũng không dám mở to, có lẽ là vì giả vờ ngủ quá mức nên cô ngủ quên mất, lúc tỉnh lại thì đã về đến biệt thự Thịnh Hải.
Cô đang nằm trên giường, có một chiếc chăn lông ngỗng màu hồng nhạt đắp lên người, bên cạnh còn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
“Cậu chủ à, cô chủ không sao chứ?” Thím Ngô hỏi.
“Cô ấy không sao.” Lâm Thần Khuynh hỏi: “Canh giải rượu đâu rồi thím Ngô ?”
“Còn đang ấm đấy.” Thím Ngô nói: “Để tôi bê lên.”
Lâm Thần Khuynh gật đầu: “Được.”
Thím Ngô làm rất nhanh, sau ba phút bê bát canh lên, bà ấy tính đút cho cô thì Lâm Thần Khuynh ngăn lại: “Để tôi làm cho.”
Thím Ngô thấy hơi lo: “Cậu chủ có làm được không?”
“Có.” Lâm Thần Khuynh nhận bát canh và ra hiệu cho bà ấy đi ra ngoài trước.
Cửa phòng ngủ đóng lại, Lâm Thần Khuynh đặt bát canh xuống, anh ngiêng người ngồi ở mép giường, sau đó đỡ Khương Ngọc Doanh ngồi dậy tựa vào lồng ngực của mình, rồi bê bát canh lên và khẽ nói: “Doanh Doanh, há miệng nào.”
Khương Ngọc Doanh nghe thấy anh gọi mình là Doanh Doanh liền nổi hết da gà, ngón tay trong chăn cuộn lại, người đang nói chuyện dịu dàng là Lâm Thần Khuynh thật à?
Chắc là giả thôi.
Cô run người nhưng nhân tiện vẫn giả vờ để đề phòng anh nghi ngờ, cô nấc một cái rồi lẩm bẩm tiếp: “Uống…… Uống.”
Nhân lúc cô mở miệng, Lâm Thần Khuynh bê bát đến bên môi cô để cô uống một ngụm.
Canh giải rượu thím Ngô làm hơi tanh, Khương Ngọc Doanh không chịu được phải nôn ra, xui xẻo nhất là nôn ra người Lâm Thần Khuynh.
Ôi mẹ ơi, đồ đàn ông thối này có thói ở sạch.
Thôi toi rồi.
Anh sẽ không đánh cô chứ.
Suy nghĩ trong đầu Khương Ngọc Doanh đảo liên tục, vì sao lúc nãy cô lại nôn ra hết hả trời, nuốt hết không tốt à.
Này thì xong rồi, chắc chắn đồ đàn ông thối sẽ tức cho mà xem.
Cũng không biết anh sẽ làm thế nào đây?
Não càng ngày càng tưởng tượng phong phú, thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện anh sẽ đánh cô, nặng hơn là làm như trong phim truyền hình, bế cô lên rồi ném vào bồn tắm, sau đó…… Như vậy…… Như vậy…… Ở như vậy……
Khương Ngọc Doanh càng nghĩ càng thấy sợ, trong đầu tiếp tục giằng xé giữa việc nhận sai và tiếp tục giả say, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng vang rất to.
Lâm Thần Khuynh đặt bát lên tủ đầu giường.
Đèn bàn tiếp tục lắc lư.
Khương Ngọc Doanh giật thót một cái, đàn ông thối muốn làm gì nhỉ, không phải là?
Lâm Thần Khuynh kéo chăn ra, cúi người bế Khương Ngọc Doanh lên, hình ảnh này quá giống, Khương Ngọc Doanh đoán là anh bế cô đi vào phòng tắm.
“Bang.” Cửa kính trong phòng tắm bị đá văng ra.
Khương Ngọc Doanh: Xong, xong rồi, đến thật rồi.
Bước tiếp theo, chắc là anh đặt cô vào trong bồn tắm, sau đó……
Hình ảnh đầy máu me làm cô không dám nghĩ tiếp.
Đúng là Lâm Thần Khuynh không làm cô thất vọng, anh chưa dừng lại bước chân, cúi đầu đặt cô vào trong bồn tắm.
“……” Hiện thực và tưởng tượng giống nhau như đúc.
Chuyện xảy ra tiếp theo lại hiện ra trong đầu Khương Ngọc Doanh, dựa theo cốt truyện bình thường thì chắc là anh sẽ xả nước vào bồn tắm.
“Tách tách.” Vòi nước mở ra, dòng nước chảy xuống bồn tắm.
Khương Ngọc Doanh: Cao trào tới, cao trào tới này, có phải anh muốn cởi quần áo của cô không.
Ngón tay của Lâm Thần Khuynh dừng ở khuy áo ở cổ cô, lúc cởi nó ánh mắt anh vô tình nhìn thấy có vệt đỏ hơi mờ ở cổ tay của cô.
Anh cau mày, vài giây sau lại thả lỏng, tiếp tục làm công việc còn đang dở dang.
Sau khi cao trào chính là sự thay đổi, Khương Ngọc Doanh quy hoạch tốt việc anh phải làm tiếp theo rồi, anh sẽ dùng sức thật mạnh để phạt cô.
Nhẹ thì đánh hai cái cho xong, nặng thì có khả năng là cô sẽ không xuống giường được.
Đồ đàn ông thối tha thật là quá ác độc, cô chỉ đánh nhẹ một chút mà anh lại đòi cả vốn lẫn lãi, đúng là nhà tư bản đều rất xấu xa.
Cô còn chưa chửi thầm xong đã nghe tiếng lạch cạch, khuy áo sơ mi chiffon của cô rơi lả tả.
Khương Ngọc Doanh:…… Có chuyện gì vậy.
Lâm Thần Khuynh chưa từng cởi khuy áo cho phụ nữ, nhất là những nút phức tạp như vậy, anh thử nhiều lần vẫn chưa được nên mới dùng sức kéo nhẹ một cái.
Mấy khuy áo sang trọng cứ như hạt đậu thi nhau nhảy ra ngoài.
Có một cái còn bắn lên mặt anh, cũng hơi đau.
Anh nhìn thấy như vậy liền sững sờ, anh tính làm gì đó nhưng đã nghe thấy tiếng hét chói tai vang lên” “A-------- bạo hành gia đình rồi. Đồ đàn ông thối cút ngay cho tôi.”
Cuối cùng Khương Ngọc Doanh cũng không giả vờ được nữa, cô giơ chân đá Lâm Thần Khuynh, hướng về giữa ngực anh.
Giỏi đấy, mười điểm cho sức bật.
Lâm Thần Khuynh ngã xuống mặt đất, nhíu mày nhìn Khương Ngọc Doanh.
Khương Ngọc Doanh chỉ lo đánh người mà quên là mình đang không mặc gì, chờ lúc cô nhớ ra thì đã là chuyện của mười mấy giây sau rồi, cô mắng: “Đồ đàn ông cặn bã.”
Một tay che lại một tay kéo mạnh quần áo lại.
Lâm Thần Khuynh đứng lên, ánh mắt nhìn cô như kiểu có thể giết người: Rất tốt, hết đánh lại đá, giỏi đấy.
Đột nhiên Khương Ngọc Doanh có ý lùi bước, nhưng nhớ tới mấy hành động ác độc của anh là cô tự tin trở lại : “Nói đi, anh muốn làm gì tôi?”
Đừng tưởng rằng anh không nhận là cô không biết nhé.
“Tắm rửa.” Ngược lại Lâm Thần Khuynh không có ý tránh né, thoải mái thừa nhận.
Nhìn xem.
Nhìn xem.
Vậy mà anh lại nhân lúc cô say rượu để tắm cho cô.
Hừ, tắm rửa.
Từ từ, tắm rửa? Là sao?
Không phải âm mưu gây rối à?
Không phải có ý chiếm tiện nghi từ cô à?
Không phải thèm thuồng sắc đẹp của cô nên có ý gây rối à?
Đừng có mà lừa người khác.
Cô lại không phải cô gái mới lớn ngây thơ không biết gì, còn lâu cô mới mắc mưu nhé.
Khương Ngọc Doanh nheo mắt: “Tắm rửa? Lạ lắm nhé.”
Lâm Thần Khuynh: “Vậy em nghĩ tôi muốn làm gì?”
“Làm gì á?” Khương Ngọc Doanh hơi kéo cổ áo, dùng sự thật để tát vào mặt anh: “Còn phải nói nữa à, anh muốn chiếm tiện nghi của tôi.”
Cô ngửa cô lên đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Lâm Thần Khuynh, trong đó có rất nhiều ẩn ý khác nhau, tóm tắt bằng một câu chính là: Em đừng có nằm mơ, tôi thà chiếm tiện nghi của lao công còn hơn là em.
Đây chính là ánh mắt khinh thường trần trụi.
Lâm Thần Khuynh: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“……” Bây giờ, tội kỳ thị phụ nữ chắc là bị phán mấy năm tù.
Tất cả sức lực của Khương Ngọc Doanh đều dùng hết cho việc giằng co với anh, mắt to trừng mắt nhỏ, đột nhiên cô ngửi được mùi gì đó không đúng.
Cô cúi đầu ngửi bên này bên kia, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân.
Trên vạt áo chiffon màu trắng có một vết bẩn khá to, mùi cũng rất quen, đó là canh giải rượu cô nôn ra lúc nãy.
Cũng không chỉ mình mùi canh giải rượu mà trong đó còn có cả mùi rượu, cũng khéo thật, cô đến câu lạc bộ Tinh Hải uống rượu vang đỏ sau đó lại uống champagne, mấy loại mùi trộn lẫn với nhau tạo ra một loại mùi “có thể làm người ta ngất xỉu”.
Nôn.
Cô muốn nôn.
Khi cô che miệng để khỏi nôn ra thì vô tình va phải ánh mắt của Lâm Thần Khuynh, người đàn ông mở miệng vàng của mình ra từ từ giải thích cho cô nghe: “Em nôn không đúng lúc nên rơi vào người mình, tôi ôm em vào để tắm cho em, dù sao mùi vị này quá khó ngửi, em cũng không muốn ngửi cả đêm chứ.”
Nghe mà xem, loại giải thích bằng phẳng không có chút tình cảm đúng là làm người khác khó chịu.
Đúng đấy!
Bây giờ còn có thể làm gì được nữa?
Khương Ngọc Doanh xấu hổ lắm luôn, cô đang hiểu lầm anh.
Người ta tốt bụng chỉ đưa cô vào đi tắm, còn cô lại tưởng tượng ra những hình ảnh kích thích đầy máu me đó, căn bản là không bao giờ xảy ra.
Trên thế giới có gì xấu hổ hơn chuyện “Bạn nghĩ là người khác có ý với mình nhưng thật ra thì người khác chẳng có chút cảm giác nào với bạn cả” ?!
Không! Có!
Khương Ngọc Doanh cứ dùng ngón chân chọc dưới đất, suýt nữa đào ra được một biển Thái Bình Dương.
Cô cầu nguyện màn này nhanh qua, tuy nhiên ông trời không có ý định tha thứ cho cô.
Lâm Thần Khuynh nhướng mi: “Nếu em tỉnh thì chúng ta phải tính toán chuyện này đã.”
“……” Trả lãi còn có thời hạn chứ, anh vội như vậy để làm gì.
Khương Ngọc Doanh cười: “Có vội lắm không? Không vội thì chờ chút nữa lại nói tiếp.”
Lâm Thần Khuynh: “Rất vội.”
Khương Ngọc Doanh giơ tay đỡ trán: “Không được, tôi thấy hơi váng đầu.”
Lâm Thần Khuynh: “Cố gắng chịu đựng đừng để bị ngất xỉu, lần này không có ai đỡ em nữa đâu.”
Khương Ngọc Doanh lén nhìn một cái, sàn nhà lát bằng đá cẩm thạch, ngã xuống không chết người thì cũng bị hủy dung, cô lập tức đứng thẳng người, thả tay và nói rất bình tĩnh: “Ồ, tôi có ngất xỉu đâu.”
Cô lắc mái tóc dài ướt đẫm: “Tính toán gì cũng phải chờ tôi tắm xong cái đã.”
Lâm Thần Khuynh cúi người ngửi thấy mùi vị khó chịu, anh gật đầu: “Được thôi.”
Cửa phòng tắm đóng lại, Khương Ngọc Doanh ngồi hẳn vào bồn tắm suy nghĩ làm sao để vượt qua cửa ải khó khăn trong đêm nay.
Sau hai tiếng đồng hồ, cửa phòng tắm hơi hé, có một đôi mắt nhìn ra ngoài, lông mi run run, ánh mắt đảo liên tục từ bên này sang bên kia.
Không thấy bóng người nào cả.
Một lúc sau, lại đẩy hơi to ra một chút..
Có bàn chân trắng nõn thò ra ngoài.
Sau đó, cánh cửa lại mở ra to thêm chút nữa, cái chân còn lại cũng bước ra.
Khương Ngọc Doanh đứng trước cửa phòng tắm, sau khi xác nhận rõ ràng không có ai ở ngoài nên đi tiếp về phía trước để kiểm tra một lượt mỗi phòng ngủ có ai không.
Rất tốt, không có ai.
Quầy bar, không có ai.
Phòng làm việc, không có ai.
Ban công, không có ai.
Cô không xuống tầng xem, chỉ đứng dựa đầu cầu thang nhìn xuống vẫn không thấy ai cả.
Giây tiếp theo, cô xoay người lại, khom lưng, lẩm bẩm một mình: “Ở đâu nhỉ? Rốt cuộc là ở đâu nhỉ?”
Lúc này cô thấy cả người nhẹ nhõm, khóe môi khẽ nhếch, vừa đi được hai bước liền đối diện với người từ trên tầng đi trước.
Lâm Thần Khuynh cầm cốc nước trong tay từ từ đi xuống: “Tìm gì vậy?”
Khương Ngọc Doanh vẫn đang cúi người tìm khắp nơi, người không hiểu còn tưởng cô đang tìm bé dễ thương nào chứ: “Ra đi, ra đi.”
Lâm Thần Khuynh lại hỏi một lần nữa: “Tìm cái gì vậy?”
Khương Ngọc Doanh cũng không quay đầu lại nhìn mà chỉ nói: “Điện thoại di động.”
“Di động tự chạy ra ngoài được à?” Lâm Thần Khuynh hỏi.
“Đúng nhỉ, sao di động tự chạy ra được nhỉ.” Khương Ngọc Doanh vỗ trán: “Đúng rồi, di động của anh ở đâu cho tôi mượn chút.”
Lâm Thần Khuynh lấy di động từ trong túi áo ngủ ra, sau khi mở mật khẩu mới đưa cho cô.
Khương Ngọc Doanh cầm di động rồi gõ số của mình vào, đúng là không làm cô thất vọng, đồ đàn ông thối cũng chẳng thèm ghi chú gì cho số của cô.
Cô dùng sức ấn nút gọi, một giây sau vang lên tiếng tổng đài máy móc trả lời: “Chào bạn, đầu dây bên kia đang có cuộc gọi ……”
Cô gọi lại một lần nữa nhưng vẫn nghe thấy tiếng nhắc nhở như vậy.
Khương Ngọc Doanh bực mình, cô xoay người nhìn anh: “Lâm Thần Khuynh, anh có ý gì đây, có phải anh chặn tôi không!”
Nói xong, cô mới nhớ ra, không phải đàn ông thối chặn cô mà là cô chặn người ta.
Lâm Thần Khuynh nhìn ra dấu vết, anh từ từ bước lên và nói giọng lạnh lẽo: “Ai chặn ai trước?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...