Giả hôn

Lâm Thần Khuynh vừa đến câu lạc bộ Tinh Hải đã thấy Khương Ngọc Doanh vừa ôm lấy cánh tay Mã Điêu vừa khóc, cô gái nhỏ khóc như mưa, không ai dỗ được.
Có nhiều lần Lâm Lan muốn xen vào nhưng đều bị ngắt lời.
“Anh à, Lâm…… Lâm Thần…… Lâm Thần Khuynh bắt nạt em.” Lông mi Khương Ngọc Doanh khẽ run, nước mắt muốn rơi lại không rơi được, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay thể hiện bộ dạng “Công chúa nhỏ tủi thân, công chúa nhỏ buồn lắm, công chúa nhỏ rất buồn” , cô sụt sịt, nhân cơ hội dụi vào tay áo của Mã Điêu, hai mắt đỏ hoe than vãn “Anh ấy, anh ấy, anh áy quá xấu xa,hu hu.”
Trong lòng Mã Điêu luôn xem Khương Ngọc Doanh như em gái mình, em gái bị bắt nạt thì làm sao người anh trai là anh ấy có thể chịu đựng được, hai mắt trợn to: “Anh ta làm gì?”
Khương Ngọc Doanh tỏ vẻ đáng thương, nước mắt rơi từng giọt xuống, khóc nấc: “Anh ấy không bóc tôm cho em.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mã Điêu còn tưởng là chuyện gì lớn lắm, nghe thấy chuyện nhỏ như móng tay nên cũng bình tĩnh trở lại, anh ấy muốn giải thích giúp vài câu nhưng khi nhìn thấy Khương Ngọc Doanh bĩu môi khó chịu giống như một đứa bé lạc đường liền vội vàng sửa miệng.
“Thật là quá đáng, sao tổng giám đốc Lâm lại làm như vậy chứ.” Anh ấy vỗ đùi: “Doanh Doanh à, em đừng khóc, nhìn thấy người là sẽ dạy dỗ anh ta một bài học nên thân, bóc tôm một tí sẽ chết à? À, sẽ chết được à?”
Dường như Khương Ngọc Doanh đã tìm được người chống lưng cho mình, khóe miệng càng thể hiện tủi thân, tiếp tục trách móc: “Anh ấy…. Anh ấy không….cắt bít tết cho em.”
“To gan quá rồi.” Mã Điêu lại vỗ vào đùi mình một lần nữa, lần này anh ấy dùng sức mạnh quá nên chân bị đau, anh cười méo miệng: “Để anh dạy cho anh ta một bài học.”
Khương Ngọc Doanh gật đầu: “Còn nữa…… ợ, anh ấy, anh ấy không…..bóc cua cho em, anh ấy bắt em…tự bóc lấy.”
Lần này Mã Điêu không vỗ đùi mà chuyển sang vỗ bàn: “Chuyện gì thế này, bắt buộc phải dạy dỗ một trận.” 
Nói xong anh ấy cảm thấy tim đập bình bịch, người ta thường nói phụ nữ và kẻ tiểu nhân là khó nuôi, xem ra đúng là thật rồi, mẹ ơi, khó quá đi mất. 
Lâm Lan cảm thấy hơi xấu hổ, mấy hôm trước Khương Ngọc Doanh rải cơm chó cũng không nói như vậy, cô ấy vẫn còn nhớ từng câu từng chữ cô nói đấy.
Anh trai em thương chị lắm, còn tự tay bóc tôm cho chị đấy.
Hi hi, còn cắt bít tết cho chị nữa này.
He he, còn bóc cua cho chị ăn nữa này.
Ha ha, canh anh nấu rất ngon, lại còn bón cho chị uống nữa chứ.
Chỉ mới qua vài ngày đã đổi sang một phiên bản khác, lại là phiên bản “buồn vì không ai thương, diễn xuất còn khổ hơn cả *Đậu Nga.
*Khóc như oan lắm
Lâm Lan muốn mở miệng khuyên nhủ nhưng lại không biết nói thế nào nên đành ngậm miệng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn nữa!” Đột nhiên Khương Ngọc Doanh đứng dậy.
Mã Điêu cũng đứng đỡ cánh tay cô và nói: “Có phải không mang canh cho em không? Bắt em tự bê lấy? Doan Doanh à, anh nói e này, lát nữa tổng giám đốc Lâm đến đây em phải nói chuyện rõ ràng với anh ta, làm người mà như vậy à! Lấy vợ là để làm gì, lấy về để thương đấy, bóc tôm thì sao! Cắt bít tết thì đã làm sao! Con cua mà lại cho em ăn sống à!”
Khương Ngọc Doanh đứng không vững nhưng vẫn giơ tay lên: “Em, em có lời muốn nói.”
Mã Điêu: “Nói đi.”
Khương Ngọc Doanh cứ làm liên tục nhắm mắt rồi mở mắt, nấc một tiếng: “Không, không phải ăn sống, là chín mà.”
Mã Điêu vẫn trợn mắt tức giận, tiếp tục hùa theo: “Là chín đấy! Anh ta làm vậy cũng sai, làm sao nhai cả con cua được? Thế thế răng làm sao chịu nổi? Sau này già rồi ăn không nổi nữa thì biết làm sao! Ăn không được thì sẽ gầy, gầy là chết luôn đấy.”
“Hu hu.” Khương Ngọc Doanh lại òa khóc, nước mắt như nước mưa: “Em,  em sắp chết rồi.”
Lâm Lan thực sự không thể nghe thêm được nữa, cô ấy gọi Mã Điêu đến để làm gì, là để anh ấy khuyên nhủ và giải quyết vấn đề, ngược lại thì sao, vấn đề còn không giải quyết được lại còn làm cho vấn đề trở nên xấu hơn. 

Cô ấy giật tay áo Mã Điêu: “Này, anh khuyên nhủ như vậy hả.”
Mã Điêu chưa có một mảnh tình vắt vai nên không biết cách dỗ con gái, anh ấy đã cố gắng hết sức rồi, anh ấy xua tay: “Cô biết thì vào mà dỗ này, tôi nhường cho cô đấy.”
Lâm Lan tức nghẹn cổ, hai mắt trợn ngược, nếu dỗ được thì cô ấy còn gọi người này đến làm gì, cô không khuyên được mới tìm anh ấy chứ.
Hai người nhìn nhau và cùng thở dài một tiếng.
Mã Điêu nhìn đồng hồ, cau mày: “Tổng giám đốc Lâm đi tận nước Mỹ à? Sao lâu vậy còn chưa tới nơi chứ?”
Khi nào mới có thể giao quả bom nổ chậm này đi được?
Thực sự thì Lâm Lan cũng rất lo, nếu chị dâu tiếp tục gây sự thì cô ấy chết mất, cô ấy không thở nổi, cổ tay thì bị kéo lại nên đành ngồi trên sô pha.
Khương Ngọc Doanh quàng tay qua vai cô ấy: “Lan Lan à, chị, chị nói cho em biết, phụ nữ phải….phải tự gây dựng sự nghiệp, đàn ông…cũng chẳng để làm gì!”
“Đúng rồi, phải có sự nghiệp.” Lâm Lan nói: “Chị dâu à, đã khuya rồi, hay là chúng ta về nhà đi?”
“Không được!” Khương Ngọc Doanh mờ mắt nên phải nheo mắt lại: “Chị còn chưa…..chưa uống đủ, uống nào! Uống tiếp nào.”
Lâm Lan bị cô giữ vai lại và rót rượu vang đỏ vào miệng nên ho rất to, cô ấy tránh được liền bảo với Mã Điêu: “Tôi, tôi không ổn rồi, tôi bị chị dâu rót ba cốc rượu rồi, nếu còn uống nữa sẽ say mất.”
“Tôi cũng không uống được thêm nữa đâu.” Mã Điêu buồn bực: “Tôi đến muộn hơn cô có thể uống thêm được, chỉ uống được 5 cốc nữa thôi, nếu còn uống nữa là hai người phải cõng tôi đi về mất.”
Hai người họ cứ đứng thì thầm với nhau làm cho cô cả nhà họ Khương cảm thấy không vui, cô chống tay lên bàn và bước đi loạng choạng đến trước mặt họ, một tay kéo một người, dùng sức kéo cả hai đến sô pha ngồi.
“Uống nào, hôm nay không, không say không về.”
Cô vừa dứt lời, cửa phòng riêng mở ra, bóng người cao to bước đến gần, mặt mày sắc lạnh ánh mắt xám xịt, dường như mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào.
Mã Điêu theo bản năng đứng lên định chào hỏi, nhưng vừa nhấc người lên thì bị Khương Ngọc Doanh kéo cánh tay ngồi xuống: “Không được, đừng nhúc nhích.”
Nói thì cứ nói thôi, ai ngờ Khương Ngọc Doanh nhân cơ hội dán sát vào người nên Mã Điêu lại phải nhận ánh mắt lạnh như bằng từ Lâm Thần Khuynh, lập tức anh ấy cảm thấy mình sắp toi rồi.
“À ừ…..tổng giám đốc Lâm à, ngài nghe tôi giải thích đã, là thế này….”
“Tổng giám đốc Lâm? Lâm, Thần, Khuynh!” Khương Ngọc Doanh nheo mắt lại, hét to: “Đồ! Đàn! Ông ! Chó!”
“Khụ.” Mã Điêu bật cười trên nỗi đau của người khác, sau khi cười xong anh ấy mới nhận ra điều gì và cố gắng kìm chế lại: “Tổng giám đốc Lâm à, nếu ngài đến rồi thì tôi xin phép về trước đây, mẹ tôi đang ở nhà chờ tôi rửa chân cho bà nữa.”
“Không, cho, anh, đi!” Khương Ngọc Doanh ôm chặt cánh tay của Mã Điêu, rưng rưng nước mắt: “Anh à, anh, anh nói sẽ……dạy dỗ người này giúp em mà.”
 Dạy dỗ?
Sao anh ấy dám chứ?
Mã Điêu cố gắng gỡ ngón tay của Khương Ngọc Doanh ra: “Doanh Doanh à, em say rồi, sao anh có thể nói vậy được.”
Khương Ngọc Doanh lại dùng sức ôm chặt lấy cánh tay của anh ấy: “Anh có nói mà, anh, nói muốn dạy cho anh ấy một bài học nên thân.”
Bà cô của tôi ơi, em muốn hại chết anh à?
Mã Điêu cười với Lâm Thần Khuynh: “Tổng giám đốc Lâm à, tôi, tôi chưa bao giờ nói như vậy đâu, Doanh Doanh say rồi, thật mà, ngài tin tôi đi.”
Vào thời điểm quan trọng thì giữ được mạng sống là tốt nhất.
“Anh còn nói, đàn ông như vậy thì lấy, lấy vợ về làm gì.”Đột nhiên Khương Ngọc Doanh ngồi thẳng người lại: “Anh à, anh nói rất đúng, đàn ông như vậy không xứng đáng có vợ.”

Cái gì mà anh nói đúng vậy.
Anh có nói như vậy à?
Suýt nữa là Mã Điêu bị tường đâm vào đầu, à, sai rồi, là đập đầu vào tường.
Anh ấy vội vàn muốn giải thích, nhưng càng nói càng không xong, cuối cùng chỉ có thể rụt cổ chờ Lâm Thần Khuynh xử lý. 
Lâm Lan nhìn cảnh tượng trước mắt mà giật cả mình, trước mặt cô như có mấy chữ bay qua: Không thể chọc giận Lâm Thần Khuynh.
Cô ấy nuốt nước bọt: “Anh à, nếu anh đến rồi thì bọn em về trước nhé.”
Mã Điêu gật đầu hùa theo: “Đúng đấy, tổng giám đốc Lâm đã tới thì chúng tôi về trước đây.”
“Không được đi đâu hết.” Khương Ngọc Doanh vẫn ôm chặt cánh tay của anh ấy không thả.
Mã Điêu ngồi xổm nhìn Khương Ngọc Doanh rồi lại nhìn Lâm Thần Khuynh, anh ấy thật sự rất rất hối hận vì sao tối nay lại xuất hiện ở đây, nằm trên giường xem TV không thích hơn à? Lên mạng không thích à?
Vừa ăn *malatang vừa ôm với chó con không thích à?
*Ma lạt thang là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lẩu khu vực phía Bắc Trung Quốc hơn.
Tại sao lại, đến đây!
Bé cưng hối hận rồi.
Anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm trong một phút, hai đùi sắp gãy rồi, cả khuôn mặt xám xịt như muốn khóc: “Tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thần Khuynh từ từ bước lên, vừa giữ cổ tay của Khương Ngọc Doan vừa nháy mắt ra hiệu với Mã ĐIêu, Mã Điêu hiểu ý liền rút tay ra và chạy ra xa.
Trước khi ra khỏi cửa, anh ấy còn quay đầu lại dặn: “Tổng giám đốc Lâm à, Doanh Doanh không vui nên uống nhiều chút, ngài….”đừng làm khó dễ cho cô ấy.
“Tôi biết rồi.” Lâm Thần Khuynh nói: “Anh đưa Lâm Lan về nhà giúp tôi.”
Lâm Lan cũng thấy hơi lo, cô ấy đến bên cạnh Lâm Thần Khuynh và nghiêng người nói nhỏ: “Anh, chị dâu giận vì chuyện Lâm thị và Lưu thị hợp tác đấy, khi nào chị ấy tỉnh rượu thì anh giải thích cho chị ấy hiểu. Còn nữa, chuyện hợp tác này thật sự không thể thay đổi được à?”
Dù thế nào đi nữa thì Lâm Lan vẫn đứng về phía Khương Ngọc Doanh, chuyện hợp tác lần này chắc chắn có gì đó rất lạ, và không thể bảo đảm đó là do bông sen trắng đó làm ra.
Chắc chắn cô ta tính toán quấn lấy anh trai mình không buông.
Đúng rồi, chắc là vậy.
“Anh, tốt nhất là anh đừng hợp tác với Lưu thị nữa.” Lâm Lan nói tiếp.
Lâm Thần Khuynh vẫn nhìn chằm chằm vào Khương Ngọc Doanh và trả lời rất bình tĩnh: “Chuyện này anh có kế hoạch cả rồi.”
“Nhưng mà- -“
“Về nhà đi.”
Mã Điêu kéo tay áo Lâm Lan, nhếch miệng ra hiệu cho cô ấy đi theo.
Lâm Lan bĩu môi một cái rồi ra ngoài.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Khương Ngọc Doanh vẫy tay gọi: “Này, hai người, hai người đừng đi, đừng đi mà.”
Cô dùng sức giãy giụa tránh khỏi bàn tay của Lâm Thần Khuynh: “Thả ra, thả tay ra.”
Sức đàn ông rất lớn, bàn tay không xê dịch chút nào.
Khương ngọc doanh không gỡ được liền giơ tay cấu véo anh, trên mu bàn tay của Lâm Thần Khuynh xuất hiện mấy vết bầm: “Gây sự đủ chưa?” 
“Không —— đủ!” Véo không được, cô liền há miệng cắn, bàn tay của đàn ông thối toàn là xương làm cho răng cô bị đau buốt.
Dường như Lâm Thần Khuynh không có cảm giác gì hết, dù cô véo hay cắn thì anh đều không nhúc nhích, cứ để cho cô tùy ý gây sự, không lâu sau mu bàn tay toàn là vết thương.
Có dấu bị véo và cả dấu răng cắn.
Hình như Khương Ngọc Doanh vẫn chưa hết giận, cô nắm tay lại đấm vào người anh, anh đứng còn cô ngồi nên cô không đấm đúng nơi mình muốn, cô dứt khoát đứng dậy. 
Đứng thẳng người lên cũng không tới, cô lại đứng hẳn lên bàn uống nước. 
Lúc trèo lên bàn uống nước còn không phải tự cô làm, uống nhiều quá nên cứ như bay ấy,  giống như có người giữ chặt eo của cô, tuy nhiên cô cũng không có thời gian để ý đến nó.
Trong lòng nghẹn một bụng tức, cái gì cũng không để ý.
Cô đứng từ trên nhìn xuống, lúc này thị giác mới hoàn hảo này, cô giơ nắm tay đấm vào ngực Lâm Thần Khuynh, một lần đấm là mắng kèm một câu: “Đồ đàn chó má.” 
“Đồ đần ông xấu.”
“Đồ đàn ông xấu xa.”
“Bắt nạt tôi.”
“Anh quá xấu rồi.”
Đánh người cũng rất mất sức, nên chỉ một lúc sau cánh tay cô đã không có sức nữa rồi, cả người mệt mỏi phải cúi người xuống, há miệng thở hổn hển. 
Lâm Thần Khuynh thả cổ tay của cô ra rồi nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu như đang dỗ dành trẻ con: “Tâm trạng đỡ hơn chưa?”
Tay của Khương Ngọc Doanh mãi mới được thả ra, khi nghe anh nói liền lắc đầu liên tục.
Rất tốt, vừa đúng lúc.
Anh vừa dứt lời, cô liền giơ tay lên tát anh một cái.
Da của Lâm Thần Khuynh khá trắng, bị một cái tát vào mặt liền xuất hiện vết bàn tay màu đỏ, dưới ánh sáng đèn mờ ảo, nhìn thì cũng không rõ mấy. 
Khương Ngọc Doanh uống say, không biết mình đã làm chuyện tày đình gì cả, cô cứ cười ngớ ngẩn một mình rồi thu tay lại, vừa khéo lại giống như lúc chuẩn bị tát Lâm Thần Khuynh.
Cao Huy  đúng lúc bước vào nhìn thấy cảnh này, cậu ta vừa đẩy cửa ra và gọi một tiếng: “Lâm ——”
“Chát.”Tay của Khương Ngọc Doanh dừng trên mặt Lâm Thần Khuynh.
To, rất to.
Dường như Cao Huy chính là người bị đánh, cậu ta trợn mắt sững sờ, cổ cứng ngắc và đứng với một tư thế thẳng rất lạ, trong đầu cứ lặp đi lặp lại  mấy câu:
Vì sao cậu ta lại xuất hiện đúng lúc này?
Vì sao cậu ta lại nhìn thấy cảnh này!
Vì sao cậu ta tới đúng lúc như vậy!
Không sống nổi mất..
Chờ chút, nếu nhân viên mà nhìn thấy chuyện mất mặt của ông chủ thì sẽ bị xử lý thế nào nhỉ?
Cậu ta cứ ngẫm nghĩ mãi.
Sa thải!

Đúng rồi, là sa thải!
Khoản vay mua nhà của cậu ta
Xe của cậu ta.
Dự định của cậu ta.
Lúc này trong đầu Cao Huy còn tưởng tượng phong phú hơn cả Khương Ngọc Doanh.
Khương Ngọc Doanh đánh người hai lần đúng là làm bản thân tỉnh táo hẳn, cô từ từ thu tay lại, trong đầu toàn là suy nghĩ về chuyện xảy ra lúc nãy.
A a a, mình làm gì vậy?
Đánh đồ đàn ông chó má này!
Thật là tuyệt.
Vậy mà mình! Mình lại làm được một chuyện phi thường!
Hu hu, ba ngày không rửa tay luôn!
Không, bảy ngày, phải là bảy ngày không rửa tay!
Mình phải giữ lại mùi vụ chiến thắng này mới được!
Thổi kèn ăn mừng nào!
Nổi nhạc lên!
Cô ——
Hay là phải ngất tiếp vậy.
Một giây sau, Khương Ngọc Doanh nhắm chặt mắt lại, cả người lảo đảo ngã về phía Lâm Thần Khuynh.
Cô đã tính toán góc ngã rồi, không ngã xuống đất là tốt nhất, nếu thật sự mà phải ngã thật thì phải lấy đàn ông thối làm đệm lưng mới được.
Không có dấu hiệu báo trước gì cả, nhìn giống như là vì say rượu nên ngất xỉu không biết gì.
Cô ngã đúng nơi rồi.
Lâm Thần Khuynh ôm chuẩn rồi.
Chuyện cái tát giống như không giải quyết được gì cả.
Cao Huy trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt nữa mà rớt tròng mắt ra ngoài, cậu ta tự cảm thán một câu: Học được, thật sự học được rồi.
Bà chủ thật là quá giỏi.
Khi đối diện với ánh mắt của Lâm Thần Khuynh thì cả người run lên, mắt nhắm lại chuẩn bị học Khương Ngọc Doanh ngất xỉu.
Dù sao thì cũng không phải xuất thân là diễn viên nên kỹ thuật không ổn, cách ngã quá cứng ngắc, đầu còn va vào khung cửa. 
Quan trọng là sau khi cậu ta ngã xuống đất còn học một câu trong phim nào đó trên TV: “Tổng giám đốc Lâm, tôi.... không ổn rồi.”
Hỏng rồi.
Hỏng thật rồi. 
Khương Ngọc Doanh lặng lẽ đưa ra bình luận.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui