Cô hỏi: “Lưu Tiểu đâu?”
Lâm Lan: “Chắc là thấy mất mặt nên bỏ đi trước rồi.”
Khương Ngọc Doanh: “Có sợ không?”
Lâm Lan lắc đầu, giữ cánh tay cô và liên tục lắc qua lắc lại: “A a a, chị dâu ơi, chị quá đẹp rồi, sao chị lại dám đánh đồ bông sen trắng vậy, chị có biết không từ lúc em còn nhỏ thường bị cô ta bắt nạt, bực nhất là rõ ràng cô ta bắt nạt em mà người khóc lại là cô ta, vì vậy người lớn lúc nào cũng chỉ trích em.”
Nhắc tới đoạn lịch sử đáng buồn này, Lâm Lan lại nổi cơn tức: “Chị nói xem, dựa vào cái gì chứ, chỉ vì cô ta biết khóc à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trẻ con biết khóc mới có sữa mà ăn.” Khương Ngọc Doanh nói ra sự thật này: “Muốn đối phó với loại bông sen trắng thì hoặc là em phải giả vờ giỏi hơn cô ta, hoặc là không để cho cô ta có cơ hội bắt nạt em.”
Lâm Lan gật đầu đồng ý: “Chị nói quá đúng.”
Sau đó cô ấy nhìn Khương Ngọc Doanh bằng một ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Chị dâu à, chị giỏi thật đấy.”
Vuốt mông ngựa từ khu lễ tân tới cửa, nhìn thấy bên cạnh đứng một hàng người, không cần hỏi cũng biết những người này được ai phái đến.
“Chào phu nhân, chào cô chủ.” Giám đốc đi đầu cung kính nói: “Để hai người sợ hãi rồi.”
Khương Ngọc Doanh tháo kính râm xuống, giọng nói lạnh nhạt: “Sau này đừng để bất kỳ ai cũng vào đây được, cẩn thận bị chó cắn.”
“Vâng.” Giám đốc toát mồ hôi hột.
Phía trước có một chiếc ô tô dừng lại, ngay sau đó có người bước xuống, Cao Huy bước lại gần: “Thưa phu nhân, tổng giám đốc Lâm đến rồi.”
Cửa xe Bentley từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, quai hàm căng chặt, sắc mặt hơi nặng nề.
Khương Ngọc Doanh nghĩ đến sự kiêu ngạo của Lưu Tiểu đổ hết lên đầu Lâm Thần Khuynh, đều tại anh thu hút ong bướm lung tung, hại bàn tay cô đến bây giờ vẫn còn đau.
Đánh người mệt lắm chứ, hừ, tâm trạng không vui, không muốn gặp anh.
Cô nói: “Tôi đi cùng Lâm Lan rồi.”
Cao Huy hơi khó xử: “Phu nhân à, tổng giám đốc Lâm đang chờ cô lên xe.”
Khương Ngọc Doanh: “Không lên.”
Cao Huy: “Phu nhân còn chần chừ là lại bị người ta chụp được ảnh đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi lần đều dùng cớ này để chặn cô lại, nhưng lần nào cũng có hiệu quả, Khương Ngọc Doanh vỗ tay Lâm Lan: “Chị về trước đây.”
Lâm Lan xua tay: “Chị đi đi.”
Khương Ngọc Doanh miễn cưỡng đi về phía trước và hình như còn nghe thấy tiếng Cao Huy đang mắng người.
“Không có mắt à? Không biết đó là phu nhân à? Tôi thấy mấy người không muốn làm nữa mà.”
“Bảo vệ đâu? Chết hết cả rồi à?”
“Chỉ lần này thôi không được có lần sau ……”
Tiếng dạy bảo rất to đến nỗi Khương Ngọc Doanh biết là cậu ta đang cố ý muốn cho cô nghe thấy.
Lần này Lâm Thần Khuynh không ngồi trơ trơ trên xe mà chủ động xuống mở cửa xe giúp cô, đây là lần đầu tiên anh làm như vậy, đừng nói Khương Ngọc Doanh phải ngây ra một lúc, đến cả lái xe cũng trợn mắt nhìn.
Chuyện gì thế này?
Vậy mà tổng giám đốc Lâm lại chủ động mở cửa xe cho phu nhân,
Xem ra tin đồn là thật rồi, tổng giám đốc Lâm rất yêu vợ mình.
Còn về chuyện làm sao có tin đồn thì bắt đầu từ một cuộc họp qua video, nghe nói giám đốc phòng kế hoạch đang báo cáo, đột nhiên camera của ông chủ tắt ngúm, ban đầu mọi người còn nghĩ là có vấn đề gì, nhân viên kỹ thuật còn vội vàng kiểm ra, ai ngờ có tiếng phụ nữ vang lên từ bên kia.
Giọng nói vừa mềm vừa ngọt làm cho mọi người nổi da gà.
Đầu tiên mọi người cứ nghĩ là bị virus, ông chủ sắp tức giận rồi, mọi người đều im lặng chờ diễn biến tiếp theo.
Không ngờ, sau đó lại vang lên tiếng người đàn ông, giọng nói không lạnh lùng như hàng ngày, giọng điệu hơi cao lên, có thể nhận ra tâm trạng khá tốt.
Nội dung cuộc trò chuyện làm cho mọi người suy nghĩ theo hướng lệch lạc.
Cái gì mà đi xuống.
Không xuống.
Đi xuống.
Thì không xuống đấy.
Nghe qua nghe lại chỉ có hai câu nhưng mà thể hiện ý khác thường, đây là từ loại gì?
Để diễn giải cho mọi người nghe đây là lời âu yếm.
Giải thích ở một mức độ sâu hơn chính là lời ngon tiếng ngọt.
Một đám người tưởng tượng người phụ nữ này là ai?
Người có thể xuất hiện ở nhà ông chủ lúc này, chỉ có thể là….
Phu nhân.
Ban đầu, mọi người chỉ biết mơ hồ về phu nhân, sau đêm nay, hình tượng phu nhân trở nên rõ ràng hơn, hóa ra giọng nói của phu nhân lại hay như vậy.
Hóa ra ông chủ còn có mặt này.
Có người đã nhắn tin trong nhóm công ty: Đây là thứ mà chúng ta chờ để nghe à?
Có người bổ sung thêm: Cái này cần trả tiền nhé.
Có người trả lời lại: Trả tiền cũng không nghe được cơ mà.
…
Sau nửa tiếng đồng hồ, truyền thuyết về phu nhân xuất hiện ——
Tương truyền giọng nói của phu nhân rất ngọt.
Tương truyền phu nhân đẹp như tiên trên trời.
Tương truyền ông chủ rất rất yêu phu nhân.
……
Mà Tiểu Lưu cũng ở trong nhóm nhỏ đó, cậu ta mới vào nhóm thôi, chỉ ăn dưa không nói chuyện, cậu ta liên kết mọi việc lại và đưa ra kết luận.
Ông chủ thực sự quan tâm phu nhân.
Sau đó, cậu ta vô tình bắt gặp ánh mắt của phu nhân liền vội vàng vuốt mông ngựa như Cao Huy: “Phu nhân đẹp quá.”
Chỉ khen ngợi cấp trên mà không trộn lẫn suy nghĩ nào khác.
Khương Ngọc Doanh rất vui, cô còn gật đầu.
Lâm Thần Khuynh thì khác, anh phóng một ánh mắt lạnh lẽo qua, làm cho Tiểu Lưu phải tự hỏi nhiệt độ hôm nay có phải xuống tới mức 20 độ rồi không.
Đúng là không biết cách ăn nói.
Anh phải ghim lại.
Cao Huy quay lại xe, theo thói quen khen người: “Phu nhân à, hôm nay cô mặc bộ quần áo này thật là đẹp.”
Ánh mắt chết chóc lại đánh tới, ngón tay Lâm Thần Khuynh gõ trên cửa xe: “Phía Châu Phi……”
“Thưa tổng giám đốc Lâm, tôi nhớ ra rồi, lịch làm việc của ngài lại thay đổi.” Cao Huy vội ngồi lên xe, chuyển sang nói chuyện công việc.
Nguy hiểm thật, suýt nữa lại bị sung quân đi ra ngoài.
Sau khi nói xong chuyện công việc, xe cũng chạy được một lúc rồi, Khương Ngọc Doanh cúi đầu ngịch điện thoại, Mã Điêu gửi tin nhắn qua cho cô.
[Bà cô của tôi ơi, em vừa gặp Tống Viện à? ]
Khương Ngọc Doanh: [Có chuyện gì vậy? ]
Mã Điêu: [Làm sao? Còn làm sao nữa? Cô ta nói với người đại diện là em đánh cô ta.]
Mã Điêu: [Em không đánh cô ta thật chứ, sao em có thể đánh cô ta được, em chính là người có một gameshow sắp được phát sóng đấy, chắc chắn sẽ không làm chuyện bốc đồng đâu. ]
Khương Ngọc Doanh: [Đúng thật là bốc đồng.]
Mã Điêu: [Là sao?]
Khương Ngọc Doanh: [Em đánh.]
Mã Điêu: […… Chết thật rồi]
Mã Điêu không sợ gì ngoài chuyện lỡ như cô bị người ta chụp ảnh rồi ảnh hưởng đến gameshow sắp phát sóng thì nguy.
Mã Điêu: [Bây giờ anh tạm thời chưa nói chuyện với em được, anh phải tìm người quen hỏi thăm cái đã, xem em có bị chụp không]
May thay, anh ấy chỉ lo thừa, không ai chụp cô cả.
Tuy nhiên Mã Điêu vẫn không yên tâm cho lắm, cứ luôn dặn cô [Bà cô của tôi ơi xin em bình tĩnh lại được không, thực sự tiền trong tài khoản của chúng ta không còn nhiều nữa đâu.]
Khương Ngọc Doanh trả lời: [Em biết rồi.]
-
Mới chưa nói xong được bao lâu, Lâm Thần Khuynh liền nhận được điện thoại của nhà họ Lưu để nói về chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Lâm Thần Khuynh đến hẹn đúng giờ.
Không ai biết bọn họ đã nói những gì, dù sau đó mấy ngày tiếp Khương Ngọc Doanh nghe được một tin làm cô rất không vui. Tập đoàn Lâm thị quyết định hợp tác cùng với tập đoàn Lưu thị để phát triển dự án khu nghỉ dưỡng.
Khương Ngọc Doanh nghe thấy tin này vừa lúc cô vừa nhét ngón chân vào ống quần của Lâm Thần Khuynh rồi nhân cơ hội gãi vài cái, trên mặt vừa đắp mặt nạ vừa cười trộm.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, là điện thoại của cha Khương, ngoài quan tâm sức khỏe của cô ra còn muốn hỏi cô dự định sinh nhật vào ngày kia sẽ làm như thế nào.
Lúc này Khương Ngọc Doanh mới nhận ra lại một năm nữa sắp qua, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra nên làm sinh nhật thế nào.
Cha Khương đề nghị hay là cô về nhà họ Khương làm bữa tiệc sinh nhật, nhưng Khương Ngọc Doanh không đồng ý ngay lập tức và nói rằng muốn suy nghĩ thêm. Chủ đề này kết thúc tại đây, sau đó cha Khương lại hỏi thêm: “Con có biết chuyện Lâm thị và Lưu thị định hợp tác với nhau không?”
Khương Ngọc Doanh sững sờ vài giây rồi nói: “Biết, con biết.”
Sau đó cô cũng không nghe thấy cha Khương nói gì nữa, trong đầu cô cứ nghĩ mãi một chuyện Lâm thị hợp tác với Lưu thị à?
Chuyện từ bao giờ vậy?
Không đúng, Lâm Thần Khuynh biết rõ cô và Lưu Tiểu không ưa gì nhau mà còn hợp tác với Lưu thị nghĩa là sao, anh có ý gì vậy?
Anh cố tình làm vậy à.
Khương Ngọc Doanh lột mặt nạ và rút chân ra, cô ngồi xếp bằng trên sô pha yên lặng trong hai phút đồng hồ, còn người đàn ông ngồi đối diện vẫn chưa nhìn sang cô lấy một lần, cô không chịu nổi liền đá anh một cái.
Lâm Thần Khuynh bị đá mới từ từ ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy?”
Nhìn bộ dạng bình tĩnh và giọng điệu lạnh nhạt của anh thật là khó chịu.
Khương Ngọc Doanh ngồi thẳng người lên và nói: “Có chuyện, chuyện rất quan trọng.”
Lâm Thần khuynh hiếm khi nhìn thấy cô như vậy, anh tháo kính ra và lau nó rồi đeo lên, giọng nói rất bình tĩnh: “Chuyện gì vậy?”
“Lâm thị muốn hợp tác với Lưu thị à?” Khương Ngọc Doanh không thích vòng vo, cô hỏi thẳng: “Có quyết từ bao giờ, sao tôi lại không biết gì hết?”
“Vừa mới quyết định.” Lâm Thần Khuynh nói.
“Thành phố Nam có nhiều công ty như vậy, tại sao lại muốn hợp tác với Lưu thị?” Khương Ngọc Doanh tức đến mức lồng ngực phập phồng: “Anh không biết tôi ghét Lưu Tiểu à?”
“Đây là sự hợp tác giữa Lâm thị và Lưu thị, không liên quan gì đến Lưu Tiểu cả.” Ẩn ý là cũng không liên quan đến cô —— Khương Ngọc Doanh.
“Nhưng mà tôi không thích.” Khương Ngọc Doanh nhăn mày: “Nếu tôi phản đối thì anh sẽ làm thế nào?”
“Chuyện này đã được quyết định rồi.” Lâm Thần Khuynh nói thẳng, so sánh với sự tức giận trong lòng Khương Ngọc Doanh, sự bình tĩnh của anh thật đáng sợ và đáng ghét.
“Không thể thay đổi được sao?” Khương Ngọc Doanh vẫn cố gắng hỏi tiếp.
“Không thể.” Lâm Thần Khuynh nói.
Đột nhiên Khương Ngọc Doanh bật dậy khỏi sô pha, chân cũng không đeo dép lê mà đi thẳng vào phòng ngủ, khi ra ngoài đã thấy cô ôm theo chăn và gối đầu trong ngực, cô ném mạnh chúng vào người anh: “Tối nay anh ở sô pha đi!”
Lâm Thần Khuynh không ngờ cô lại phản ứng kiểu này, anh tháo kính ra và nhéo lông mày: “Em đừng có cố tình gây sự nữa.”
Cố tình gây sự.
Vâng, là tại cô cố tình gây sự.
Khương Ngọc Doanh gân cổ lên cãi: “Hôm nay tôi cứ cố tình gây sự đấy, anh muốn làm sao?”
Dường như sự kiên nhẫn của Lâm Thần Khuynh đã cạn, anh nói bằng giọng điệu rất lạnh nhạt: “Tùy em.”
Anh ôm chăn gối đứng dậy rồi đi sang phòng ngủ bên cạnh, Khương Ngọc Doanh nhìn cảnh này liền cắn chặt môi, không biết vì sao đột nhiên cô cảm thấy rất buồn.
Cứ như là…..cứ như là có người đã đâm vào trái tim cô một dao.
“Rầm” cánh cửa phòng cho khách đóng lại, Khương Ngọc Doanh nhìn cánh cửa đã đóng càng cảm thấy khó chịu hơn, cô cầm điện thoại và chìa khóa xe đi ra khỏi nhà.
Lâm Thần Khuynh vừa vào cửa không lâu đã nhận được điện thoại của Cao Huy, cậu ta nói cho anh biết sự việc đã sắp xong rồi, chắc khoảng hai ngày nữa sẽ có kết quả.
Lâm Thần Khuynh gật đầu: “Làm nhanh lên.”
Cao Huy: “Vâng.”
Một lúc sau, thím Ngô đến gõ cửa: “Cậu chủ à, cô chủ đã ra ngoài rồi.”
Lâm Thần Khuynh mang khuôn mặt lạnh lùng đi ra khỏi phòng, quần áo còn chưa mặc đã cầm chìa khóa ra khỏi cửa, anh vòng đi vòng lại trong nội thành rất lâu, cũng gọi rất nhiều cuộc điện thoại nhưng đầu dây bên kia lại báo đang có cuộc gọi khác, cuối cùng anh giận giữ ném điện thoại sang ghế phụ.
Lúc này, Lâm Lan gọi điện thoại tới: “Anh à, em và chị dâu đang ở câu lạc bộ Tinh Hải, anh mau đến đây đi……”
Cô ấy chưa nói hết câu thì trong điện thoại vang lên một giọng nói ồn ào, còn có giọng nói của một người phụ nữ say rượu: ”…… Lâm Thần Khuynh là ai?”
“À, tên đàn ông chó má.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...