Hôm sau, Lâm Lan đón Khương Ngọc Doanh đến suối nước nóng Thịnh Gia ở ngoại ô, khi đi đến đó tâm trạng của cô khá tốt, sau khi tắm xong thì có chuyện xảy ra.
Nói đúng ra là gặp phải người đáng ghét.
Thuộc loại “Tốt nhất không cần gặp mặt, gặp là phải đánh”.
Khương Ngọc Doanh và Lâm Lan vừa đi vừa cười, ở phía trước có người chặn đường lại còn ăn nói khó nghe: “Tôi còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là diễn viên tuyến 18 chuyên nhận vai quần chúng vai người chết ngay cả người qua đường cũng không phải là Khương XX nào đó nha.”
Không có nhiều ruồi thì có khả năng dễ xử lý, mà nhiều ruồi như vậy thì chuyện này chắc chắn sẽ khó dứt đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh chưa biết nhịn là gì, cô hừ một tiếng: “Tôi còn tưởng là ai cơ? Hóa ra là tuyến 3 rơi xuống tuyến 18 đến vai quần chúng cũng không ai mời diễn Tống XX đấy à”
Tống Viện trợn mắt nhìn: “Cô nói cái gì đấy?”
Khương Ngọc Doanh ôm ngực liếc cô ta rồi tặc lưỡi: “Cô ấy à không những bị mù mắt mà tai cũng điếc rồi đấy.”
“Cô nói bậy gì đấy!” Dạo này Tống Viện gặp trục trặc trong công việc, đang không có nơi trút giận laị gặp phải Khương Ngọc Doanh nhào vào nói mát liền giơ tay muốn đánh cô.
Kỳ thật trước đây khi cô ta đóng phim cũng phải nhờ vào kịch bản mới đánh được mấy người cùng cấp bậc, những người đó cũng không dám nói lời nào, lúc gặp riêng còn phải gọi cô ta một tiếng: “Chị Viện.”
Vì vậy mới dưỡng thành tính cách của cô ta bây giờ.
Tuy nhiên, hôm nay cô ta đánh nhầm người rồi, Khương Ngọc Doanh phản ứng còn nhanh hơn cô ta, cô giơ tay tát cô ta một cái: “Muốn đánh tôi à, đừng có mà mơ.”
Khương Ngọc Doanh có thân phận gì không ai biết mà có tìm cũng không ra. Vì vậy nên Tống Viện mới không kiêng nể gì, hôm nay bị ăn một cú đau làm sao cô ta có thể chấp nhận được.
“Xem tao xé xác mày ra.” Tống Viện đùng đùng giơ tay tát lại nhưng tiếc là không đụng vào cô được.
“Chát.” Cô ta lại ăn thêm một cái tát nữa, vẫn là Khương Ngọc Doanh đánh, mỗi bên trái phải một cái, cũng khá cân đấy.
Chưa bao giờ Tống Viện phải chịu nhục nhã như vậy, nếu tay không được thì dùng chân, nhân lúc Khương Ngọc Doanh không để ý liền giơ chân đá.
Lâm Lan nhìn thấy trước tiên liền hét lên: “Cẩn thận.”
Khương Ngọc Doanh tránh được, chân Tống Viện lại đá về phía trước, vang lên tiếng bùm khi đá phải bể tắm nước nóng, đầu ở dưới chân ở trên, lúc vùng vẫy còn bị uống mấy ngụm nước.
Mùi vị của nước này không cần nói cũng biết, khi đầu cô ta nhô lên khỏi mặt nước liền nôn một trận.
Khương Ngọc Doanh thấy bộ dạng ướt đẫm nhếch nhác của cô ta liền bật cười thành tiếng, Lâm Lan cũng cười theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả người Tống Viện run lên vì tức.
Lúc này, điện thoại của Lâm Lan vang lên, có người gọi cho cô ấy, cô ấy vội vàng chạy đến nơi không có người để nghe điện thoại.
Khương Ngọc Doanh quấn chặt áo tắm trên người và đi về phía trước, mới đi được một chút thì có người lạ đứng trước mặt và chặn đường cô.
Người đó chắn đường cô và nói: “Cô Lâm.”
Khương Ngọc Doanh nhướng mày: “Là tôi.”
“Xin chào, tôi là Lưu Tiểu.” Lưu Tiểu giơ tay ra.
Lưu Tiểu?”
Khương Ngọc Doanh ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra người trước mặt mình là thanh mai trúc mã của Lâm Thần Khuynh. Cô ngước mắt lên nhìn và đánh giá cẩn thận người trước mặt.
Khá đẹp, đúng là khá đẹp đấy. Da rất trắng, mắt to, vóc dáng cũng khá được, có thể nhận ra ngực cỡ C. Đứng cùng Lâm Thần Khuynh cũng khá đẹp đôi đấy.
Khi Khương Ngọc Doanh đánh giá Lưu Tiểu thì Lưu Tiểu cũng đang đánh giá cô, chẳng trách Thần Khuynh đồng ý đám cưới này, Khương Ngọc Doanh cũng đủ vốn đấy.
Đủ vốn là một chuyện, tự nguyện đồng ý lại là chuyện khác, lần này Lưu Tiểu trở về không chỉ tiếp nhận công ty mà cô ta còn có một chuyện quan trọng khác phải làm.
Giành lại Lâm Thần Khuynh.
Lưu Tiểu nở một nụ cười dễ mến và ngây thơ, giọng nói thân thiết: “Cô Khương, đây là danh thiếp của tôi, có rảnh không cùng uống trà chiều với tôi chứ.”
Rõ ràng có một số người không làm trong ngành giải trí nhưng kỹ thuật diễn lại là hạng nhất, thể hiện sinh động một bông sen trắng ngoài đời thực.
Chính là đang nói về loại người như Lưu Tiểu.
Khương Ngọc Doanh cầm danh thiếp và cụp mắt liếc nhìn: “Được thôi.”
Nụ cười của cô còn ngây thơ trong sáng hơn cô ta nhiều.
Ngay lập tức, Lưu Tiểu lại có ấn tượng mới về cô, đây không phải là một cô gái ngây thơ ngốc ngếch à?
Đối phó với người ngây thơi ngốc ngếch cũng có cách riêng, Lưu Tiểu tiếp tục thăm dò: “Nghe nói cô Khương là diễn viên, công ty của chúng tôi cũng có ý định hợp tác với công ty điện ảnh, tôi mong sau này sẽ có cơ hội được hợp tác với cô Khương đây.”
Những người trước đây cô ta từng tiếp xúc đều tham lam những lợi ích trước mắt, ở trong mắt cô ta, Khương Ngọc Doanh cũng chẳng khá hơn là bao.
Đúng là Khương Ngọc Doanh không làm Lưu Tiểu thất vọng, cô tiếp tục sắm vai mà cô ta mong đợi: “Được thôi.”
Sự cảnh giác của Lưu Tiểu với Khương Ngọc Doanh đã giảm đi rất nhiều, lúc nói chuyện còn cố tính lấy đồng hồ từ trong túi ra và đeo nó trước mặt cô rồi hỏi: “Có đẹp không?”
Chiếc đồng hồ này nhìn rất quen, dù sao tối qua cô còn cùng Lâm Thần Khuynh thảo luận về chuyện này mà, cùng mẫu mà.
Cô có.
Lâm Thần Khuynh cũng có.
Vốn dĩ Khương Ngọc Doanh nghĩ rằng Lưu Tiêu đẹo như vậy thì chắc cũng không ngốc, bây giờ đúng là phải thay đổi suy nghĩ thôi, ngực to não phẳng đúng là dành cho cô ta đấy.
“Đẹp, đẹp vô cùng.” Ai mà quen Khương Ngọc Doanh sẽ hiểu nếu cô khen thì phải cẩn thận.
Tiếc là Lưu Tiểu không quen cô, cũng có thể nói Lưu Tiểu kiêu ngạo đến mức chưa từng nghĩ “tình địch” của mình sẽ tự ra trận.
“Thần Khuynh cũng có một chiếc.” Lưu Tiểu nói.
“Thật sao?” Khương Ngọc Doanh sững sờ, “Tôi không biết.”
“Cô không thấy anh ấy đeo bao giờ à?” Lưu Tiểu hỏi.
“Tôi từng thấy qua rồi, tiếc là không biết có cùng mẫu không thôi.” Khương Ngọc Doanh bĩu môi: “Tôi có thể nhìn chiếc đồng hồ của cô không?”
Lưu Tiểu đang lo không có cơ hội khoe ra, thấy thế liền gỡ nó ra và đưa cho cô: “Cho cô này.”
Khương Ngọc Doanh cười nhận lấy, cẩn thận nhìn qua một lượt từ trước đến sau, gật đầu: “Có chút giống, có chỗ lại không giống.”
Khi cô nói chuyện liền bước lên trước hai bước, khóe mắt liếc nhìn bể cá ở đằng sau, bể cá rất lớn, cao bằng cả người, nếu vứt thứ gì đó vào trong thì khó lấy ra đấy.
Lưu Tiểu nói: “Làm sao lại không giống nhau cho được.”
Chiếc đồng hồ này là cô ta đặt theo mẫu của Lâm Thần Khuynh mà, sao có thể khác được.
Khương Ngọc Doanh giơ cao chiếc đồng hồ, vừa ngửa đầu lên nhìn vừa đi tiếp, nhìn thì như kiểu đang suy nghĩ gì đó nhiều lần rồi.
Nhân lúc không ai chú ý, Lưu Tiểu nhếch miệng nở một nụ cười chế giễu, tức giận đi, nổi giận đi.
Cô ta bắt đầu tưởng tượng đến cảnh Khương Ngọc Doanh và Lâm Thần Khuynh cãi nhau rồi cô ta sẽ an ủi anh ấy như thế nào. Cô ta còn chưa tìm ra lý do gì hợp lý thì một màn hài kịch đã xảy ra, Khương Ngọc Doanh thả tay ra, đồng hồ rơi vào bồn tắm.
Cô lấy tay che miệng lại, hàng mi run rẩy nói: “Làm sao bây giờ, rơi vào trong rồi à?”
Nhìn cô có vẻ hốt hoảng, nhưng trong lòng lại rất vui, muốn đấu với cô à, còn non và xanh lắm.
Lưu Tiểu đi tới vài bước: “Cô làm cái gì vậy?”
“Tôi, tôi không cố ý đâu.” Nếu nói về kỹ thuật diễn tốt thì phải nói đến Khương Ngọc Doanh, chỉ vài giây là đổi ngay sang vẻ mặt xin lỗi thành khẩn.
“Không phải cố ý à? Cô có biết chiếc đồng hồ đó có giá bao nhiêu không?” Giọng nói của Lưu Tiểu đột nhiên to hơn.
Khương Ngọc Doanh cúi đầu, tiếp tục xin lỗi: “Thật sự xin lỗi cô.”
“Xin lỗi, xin lỗi thì có ích gì.” Ngay khi Lưu Tiểu đang hét ầm lên, Lâm Lan đã chạy lại đứng trước mặt Khương Ngọc Doanh để che chở cho cô như một đứa trẻ: “Lưu Tiểu, cô đang làm gì thế hả?”
Dù sao Lâm Lan cũng là người nhà họ Lâm, Lưu Tiểu nghĩ sau này cô ta và Lâm Thần Khuynh kết hôn thì Lâm Lan cũng là em chồng của mình, nếu cứ khó chịu thì không tốt, vội vàng thay đổi thái độ ngay.
“Lan Lan, em nghe chị nói đã.” Cô ta bày ra vẻ mặt chán nản: “Chiếc đồng hồ đó rất quan trọng với chị.”
Lâm Thần Khuynh nhìn bộ dạng bông sen trắng của cô ta là hết chịu nổi, cô ấy không nói gì cả cứ thể lấy điện thoại ra gọi: “Anh à, anh đến suối nước nóng Thịnh Giai ngay cho em.”
Lâm Thần Khuynh đang làm việc, nghe thấy giọng nói của Lâm Lan mới hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Lan: “Chị dâu bị người ta bắt nạt kìa.”
Lâm Thần Khuynh đặt bút xuống, trầm giọng nói: “Bảo vệ cô ấy cho tốt.”
Lưu Tiểu nghe thấy Lâm Lan nói những lời này bắt đầu rơm rớm nước mắt: “Lan Lan, em nói gì vậy? Chị, chị có bắt nạt cô ta đâu.”
“Cô có làm hay không thì tôi không thèm quan tâm, để anh tôi đến xử lý đi.” Lâm Lan nói.
Nói xong, cô ấy nắm tay Khương Ngọc Doanh: “Chị dâu à, chị có sao không?”
Khương Ngọc Doanh đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với bông sen nhỏ này, cả bước tiếp theo cũng đã nghĩ kỹ rồi, không phải cô ta thích giả vờ à, vậy thì cô sẽ xé rách khuôn mặt giả dối này của cô ta xuống.
Tuy nhiên, không ngờ lại có lại có thay đổi, Lâm Lan tiến lên một bước, nói cô không cảm động là giả, Khương Ngọc Doanh nắm lại tay cô ấy: “Chị không sao.”
Còn Lâm Lan thì không nghĩ như vậy, từ nhỏ cô ấy đã rất ghét Lưu Tiểu, lúc nhỏ không có sức phản kháng, nhưng bây giờ thì khác, đánh không được cũng không sao, còn có anh trai của cô ấy nữa mà.
Cô ấy lấy điện thoại ra và nhắn tin qua điện thoại cho Lâm Thần Khuynh.
[Anh à, đây là cơ hội tối để anh thể hiện đấy, nhất định phải nắm bắt lấy.]
[Thật ra chị dâu là người hay cả tin, dễ bị Lưu Tiểu lừa.]
[Nếu anh đến muộn mà xảy ra chuyện gì thì em không chịu trách nhiệm đâu.]
[Dù sao cũng là vợ anh, anh tự xem mà làm đi.]
[Nguy rồi, nguy rồi, mắt chị dâu đỏ ửng rôi.]
[Chị dâu rơi nước mắt]
[Chị dâu khóc rất đau lòng.]
[Chị dâu khóc làm em cũng cảm thấy xót xa thay.]
Lâm Lan quay lưng cho hai người họ để phóng đại tình hình cho Lâm Thần Khuynh biết, chỉ sợ anh bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Mải nhắn tin nói chuyện mà không chú ý tới tình hình phía sau mình, chờ tới lúc cô nhận ra thì vang lên tiếng “bịch”.
Lâm Lan: [Thôi xong rồi, chị dâu bị đánh rồi]
Sau khi gửi tin nhắn xong cô ấy xoay người ngay lập tức, và cảnh tượng trước mắt làm cho cô ấy sốc.
Đúng là có người bị đánh thật.
Người kia còn đang nằm trên mặt đất đấy.
Trên mặt có dấu bàn tay.
Có những giọt nước mắt vương trên khóe mắt.
Khóc rối tinh rối mù.
Tuy nhiên! Quan trọng là người nằm trên mặt đất không phải Khương Ngọc Doanh mà là Lưu Tiểu.
Khương Ngọc Doanh đang đứng bên canh thổi bàn tay, vừa thổi vừa nói với Lâm Lan: “Tê tay quá, tê tay quá.”
Lâm Lan:…… Đây là đánh người đến mức tê cả tay rồi à??!!
Cô ấy nhìn lòng bàn tay của cô nhìn rất đỏ, chắc là dùng lực mạnh lắm. Cô ấy lại liếc nhìn Lưu Tiểu, đúng là cảm thấy hơi thê thảm.
Người quản lý lễ tân nghe thấy tiếng vang vội vàng chạy tới, Lâm Lan lại muốn làm gà mái mẹ bảo vệ gà con, quản lý đứng lại nói với Khương Ngọc Doanh: “Thưa cô, xin mời.”
Khương Ngọc Doanh dùng một ánh mắt an ủi Lâm Lan rồi cùng quản lý rời đi, khi quay lại thì cô đã thay quần áo xong rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...