Giả hôn

Lâm Thần Khuynh trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng hỏi: "Lại Phó Châu?"
Khương Ngọc Doanh xoắn xoắn lọn tóc trên vai: "Ai nha, anh cứ nói cho tôi biết là được rồi.”
"Sao em cứ hỏi về Phó Châu thế, chẳng lẽ ..." Em thật sự thích anh ta sao? Lâm Thần Khuynh  không hỏi thẳng ra.
“Chẳng lẽ cái gì?” Khương Ngọc Doanh phất tay: “Anh đừng đoán có được không, tôi đây là vì em chồng đấy.”
"Lâm Lan? Con bé xảy ra chuyện gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh trợn trắng mắt xem thường, chọc chọc vào ngực anh mà nói: "Anh là anh trai kiểu gì vậy, tâm tư em gái cũng không biết, quá không xứng chức.
"Nói trọng điểm."
"Trọng điểm là Lâm Lan thích Phó Châu."
"Lâm Lan thích Phó Châu thì liên quan gì đến em?"
"..." Khương Ngọc Doanh chống nạnh, lòng đầy căm phẫn nói: “Sao lại không liên quan, thân làm chị dâu, tôi sao có thể trơ mắt nhìn em chồng đau buồn chứ, chúng ta là người một nhà, tôi phải giúp con bé.”
Lâm Thần Khuynh  tiến lên: "Người một nhà?"
Khương Ngọc Doanh nâng cằm nói: "Đúng vậy, người một nhà."
Cũng không biết câu nào chọc đến điểm cười của Lâm Thần Khuynh , Khương Ngọc Doanh thoáng nhìn nhìn thấy khuôn mặt băng vạn năm của Tổng Giám Đốc Lâm hé ra một nụ cười. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù nụ cười kia chỉ chợt lóe rồi vụt tắt, nhưng cô xác định anh thật sự cười.
Tâm tư của tên đàn ông này như mò kim đáy bể, càng đoán càng không ra.
Hiện tại Khương Ngọc Doanh không có thời gian để mà quan tâm đến suy nghĩ của Lâm Thần Khuynh, việc quan trọng nhất hiện tại là giải quyết chuyện của Lâm Lan và Phó Châu. Cô chớp mắt, nghiêng đầu hỏi: "Tổng giám, anh thấy tâm tình Phó Châu như thế nào? "
Lâm Thần Khuynh  ho nhẹ một tiếng.
Khương Ngọc Doanh gật đầu nói: "Chờ chút."
Lúc quay lại, trong tay cô cầm một cốc nước đưa cho Lâm Thần Khuynh, trên mặt mang theo nụ cười: "Đây."
Lâm Thần Khuynh  sờ cốc: "Nóng quá."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh cầm cốc nâng đến trước mặt nhẹ nhàng thổi thổi, vừa thổi vừa cười với Lâm Thần Khuynh, thật ra trong lòng đã mắng người ta cả nửa ngày.
Tên chó má này, tôi cảnh cáo anh tốt nhất là nên thấy tốt liền lui.
Cẩn thận bà đây không hầu hạ anh nữa.
Một lúc sau, Khương Ngọc Doanh lại đưa cốc nước qua, dỗ dành anh: "Không nóng nữa, uống đi."
Lâm Thần Khuynh  xoa xoa cổ tay, nói: "Mệt mỏi lắm."
Khương Ngọc Doanh kiềm chế ý muốn tạt nước vào mặt đối phương, cười nói: "Nào, tôi đút cho anh.”

Người đàn ông vóc dáng cao lớn, hai người cách nhau nửa cái đầu. Lâm Thần Khuynh  đứng thẳng tắp, Khương Ngọc Doanh thử hai lần, căn bản không thể nào đút nước được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh, cười hỏi: “Anh có thể cúi thấp xuống một chút không?"
Lâm Thần Khuynh  không có trả lời câu hỏi, chỉ là lại chuyển động cổ tay: “Hình như còn đau hơn."
“Được rồi được rồi, tôi đút cho anh.” Khương Ngọc Doanh quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó kéo cánh tay anh đến bên cạnh bàn trà, nhấc chân trèo lên bàn, lúc này tầm mắt hai người từ nhìn xuống biến thành nhìn thẳng.
Cô bán híp mắt đưa cốc nước đến bên môi anh: “Há miệng ra nào."
Lâm Thần Khuynh hé miệng nhấp một ngụm, có lẽ là vì động tác của Khương Ngọc Doanh quá nhanh, có một ít nước theo khóe miệng anh chảy ra.
Thấy vậy, cô đưa tay lên lau cho anh.
Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, ánh mắt Lâm Thần Khuynh  hơi thay đổi.
Tất cả sự chú ý của Khương Ngọc Doanh dồn hết lên khóe môi anh, căn bản không chú ý đến biến hóa trên mặt anh, ngay khi cô định nhảy xuống bàn trà thì bên hông có một bàn tay đặt lên.
‘Từ bạch tu trường’.
* Ý nói đến gốm sứ, ý bảo tay anh vừa thon dài vừa trắng như sứ.*
Như là một kiệt tác của trời đất.
Cảm xúc bên hông rất rõ ràng, hơi ấm chầm chậm thấm qua lớp áo, muốn bỏ qua cũng không được. Khương Ngọc Doanh nuốt nước miếng, run run hỏi: “Làm, làm gì đấy?”
Ánh mắt Lâm Thần Khuynh đặt trên mặt cô, thản nhiên nói: "Quá cao, tôi ôm em xuống."
“Không cần, tôi tự xuống được.” Khương Ngọc Doanh nhỏ giọng nói: “Lúc đi lên cũng không thấy anh nói muốn ôm xuống.”
Giải thích chính là: tôi lên được thì khắc xuống được, cho nên… mời anh bỏ cái chân giò muối ra hộ cái. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng câu này vào tai Lâm Thần Khuynh lại có ý khác.
Anh cong môi nói: "Lâm phu nhân đang trách tôi đấy à?"
Khương Ngọc Doanh: "..." Tôi không có.
"Trách tôi vừa rồi không ôm em lên à?”
“…" Anh nghĩ nhiều rồi.
"Nếu đã như vậy, tôi đây cành phải ôm em xuống.”
"..." Đồ chó nhà anh mời anh bảo vệ thiết lập tượng băng.
Khương Ngọc Doanh lắc đầu: "Thật sự không cần, tôi tự mình xuống.”
Nói xong thì không để ý đến anh nữa mà nhảy xuống.
Cũng không biết là do cô không kiểm soát được sức lực hay là do cô nhảy quá xa, hay là do cái tay bên hông, trùng hợp lúc cô nhảy xuống vừa vặn đáp lên người Lâm Thần Khuynh.
Sau đó cả hai cùng ngã xuống thảm.

Tư thế nữ cường tiêu chuẩn, nữ trên nam dưới.
Nửa ly nước còn lại trong tay Khương Ngọc Doanh cũng tràn ra ngoài, tất cả đều đổ hết lên ngực Lâm Thần Khuynh. Dây lưng áo ngủ không biết tuột ra khi nào, vạt áo mở rộng, lộ ra da thịt tinh xảo của anh.
Bên trên có nước, dưới ánh sáng chiết xạ tản ra ánh sáng lấp lánh.
Từ xa nhìn lại giống như đang chơi trò chơi bị cấm nào đó.
Nữ vương cuồng bạo chơi chết chó săn nhỏ.
Chó săn nhỏ phản kháng không được chỉ có thể hèn mọn chịu đựng.
Thím Ngô lên lầu kêu bọn họ xuống ăn cơm tối đúng lúc nhìn thấy cảnh này, còn cẩn thận vì bọn họ mà đóng cửa lại: “Thiếu gia, phu nhân cứ tiếp tục, tiếp tục.”
Khương Ngọc Doanh mở miệng kêu: "Thím Ngô, chờ đã, không phải như thím nghĩ đâu."
Tiếp tục cái quỷ gì chứ.
Bọn họ chưa làm cái gì hết có biết không hở...
Một lát sau, cánh cửa vừa đóng lại mở ra, thím Ngô bước vào, nhắm mắt nói: "Thiếu gia, phu nhân, đừng trách tôi lắm miệng, trên thảm lạnh lắm, không thì hai người vẫn là nên lên giường đi, chỗ đó…” Càng tiện hơn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh nhớ tới ánh mắt do dự muốn nói lại thôi của thím Ngô trước khi đi, lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn thầm nghĩ, lần này cô thật sự là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội.
Cái này là do Lâm Thần Khuynh, không có việc gì đi ôm cô làm chi?
Cô ném cái cốc xuống, cũng không quản anh có mặc quần áo vào hay không, giơ nắm đấm nhỏ đấm đấm vào ngực anh: “Tại anh, tại anh, đều tại anh.”
Lâm Thần Khuynh lạnh lùng nhưng vẫn có phong độ thân sĩ, mặc kệ Khương Ngọc Doanh có đánh anh như thế nào cũng không có tí ý định phản kháng nào.
Chẳng những không phản kháng, tay còn vô thức đỡ bên người cô, tránh cho Lâm phu nhân đang đấm đến hăng say mà bị ngã sấp xuống, trước có sô pha sau có bàn trà, ngã thế nào thì trên mặt cũng sẽ có vết thương.
Anh làm tất cả theo bản năng.
Khương Ngọc Doanh ăn trưa ít, cơm tốt còn chưa ăn, toàn bộ sức lực đều dùng hết trên người Lâm Thần Khuynh, không qua bao lâu cổ tay cô đã không động được nữa.
Cô bắt đầu làm nũng: “Mệt quá đi."
"Cổ tay thật đau."
"Lâm Thần Khuynh người anh làm bằng sắt à?”
"Làm sao bây giờ, không động đậy được rồi.”
"Tay của tôi được mua bảo hiểm rồi đấy, bị làm sao thì anh phải bồi thường.”
"Anh đừng có mà giả chết.”
Khương Ngọc Doanh nhéo nhéo mặt anh: “Tôi mặc kệ, anh phải giải thích cho tôi. Với cả lúc ăn cơm phải nói rõ ràng với thím Ngô, tôi – không – làm – cái – gì – hết.”
Trọng điểm là ở đoạn sau. 

Nếu cô mà làm cái chuyện í thì cô sẽ nhận, còn nếu cô không làm, có chết cô đây cũng không nhận đâu. 
Cô càng gây sức ép mạnh hơn,  đột nhiên có tiếng rên nhẹ vang lên, Khương Ngọc Doanh dừng lại, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt đang dần đỏ lên của Lâm Thần Khuynh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh : "Đừng nhúc nhích."
"..." Khương Ngọc Doanh không dám động.
“Xuống đi.” Hai mắt Lâm Thần Khuynh như muốn bốc hỏa, trong mắt cũng như có lửa.
Khương Ngọc Doanh đột nhiên hiểu ra cái gì, giãy dụa muốn xuống khỏi người anh, nhưng vừa rồi cô ầm ĩ quá kinh khủng, không phát hiện chân mình bị mắc vào dây lưng áo ngủ của anh từ khi nào, càng muốn xuống thì dây lưng quấn càng chặt.
Không còn cách nào khác, cô đành nằm đè lên người anh, sau đó dùng tay còn lại cởi gỡ rối.
Bởi vì không nhìn thấy nên độ khó hơi cao, cô áp mặt vào ngực anh, hàng mi dài run rẩy cố gắng nhìn nhưng chỉ thấy được ngón chân, còn nơi bị buộc chính là gót chân, nhìn không đến, chỉ có thể sờ sờ lần lần. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay vừa chạm xuống, anh lại rên thêm cái nữa.
Khương Ngọc Doanh khẩn trương nói: "Làm sao vậy?"
Lâm Thần Khuynh trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
“Tôi cũng đâu muốn nhúc nhích đâu.” Khương Ngọc Doanh ấm ức đáp: “Tôi thật sự không nhìn thấy mà, Nếu không thì anh cởi hộ tôi đi?”
Vừa dứt lời, cô lại thử thêm lần nữa, vần không tháo được, dùng sức kéo thì làm chân đau, cô không kiên nhẫn nói: “Lâm Thần Khuynh, anh cởi đi.”
Lâm Thần Khuynh đang nằm lại càng không nhìn thấy, chỉ có thể ngồi dậy trước, anh đỡ eo cô từ từ ngồi dậy, lúc này tư thế của hai người biến thành ngồi đối mặt.
Chân trái của cô lấy tư thế không tưởng tượng nổi mà cong lên.
Cô đập vào ngực anh: "Nhanh lên, nhanh lên, tôi đau chết mất."
Tay phải Lâm Thần Khuynh siết chặt eo cô, tay trái duỗi thẳng cởi dây, động tác không tính là nhẹ nhàng.
"Ái, anh đừng kéo mạnh như vậy!”
"Ngón chân của tôi!"
"Móng chân sắp rụng rồi!."
"Rốt cuộc anh có cởi được hay không thế hả?”
"..."
"Anh nói coi, không phải anh đang nhân cơ hội trả thù tôi đấy chứ?”
Khi Khương Ngọc Doanh đau đến không chịu nổi nữa thì cô hung hăng nhéo mạnh vào cánh tay anh, đã đau thì cùng nhau đau mới phải chứ.
Hai phút sau, Lâm Thần Khuynh  cởi dây được dây lưng, chân của Khương Ngọc Doanh lấy lại tự do, cô tựa cằm vào vai anh thở dài một hơi.
Còn may, còn may, mệnh vẫn còn.
Hít đến hơi thứ hai, cô mới nhận ra gì đó không ổn, dưới thân hình như…
Khương Ngọc Doanh lấy lại tinh thần, hai mắt trợn to nhìn Lâm Thần Khuynh , vừa định nói chuyện, Lâm Thần Khuynh  đã mở miệng trước: "Xuống đi."
Khương Ngọc Doanh không dám chậm trễ, nhanh chóng xuống khỏi người anh, lúc xuống dưới hình như còn chạm vào thứ gì đó, cảm xúc không nói rõ được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là sau khi cô đứng vững, nhìn về phía nào đó, cô lập tức hiểu ra, đỏ mặt nói: “Tôi, anh, tôi, tôi không phải…” Cố ý.
Trong khi nói, ánh mặt còn trộm liếc một cái.
Hạ xuống một chút kìa.

Lâm Thần Khuynh thậm chí che cũng lười, thoải mái đứng lên, nghiêm trang nói: “Cưới cũng đã cưới, Lâm phu nhân em định phụ trách với tôi như thế nào? Hử?”
Khương Ngọc Doanh chớp chớp mắt, cố gắng trốn tránh trách nhiệm: “Tôi không có đụng vào, chỉ là sờ một chút thôi mà.”
"Ý của em là thời gian sờ quá ngắn?”
Khương Ngọc Doanh không hề suy nghĩ thốt ra: “Ý của tôi là, cảm giác không được..." Mượt cho lắm.
“Hử?” Lâm Thần Khuynh cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Khương Ngọc Doanh đổi miệng: “Ai, anh đừng có nhỏ mọn như vậy chứ, sờ có chút xíu hà, cũng có mất miếng thịt nào đâu, hơn nữa lúc chúng tôi quay phim thường có nam diễn viên cởi trần bị sờ tới sờ lui, biết cái này gọi là gì không, là hiến thân vì nghệ thuật đó.”
Sắc mặt Lâm Thần Khuynh tối sầm lại.
Khương Ngọc Doanh đúng lúc bổ sung: "Là cởi trần thân trên.”
Lâm Thần Khuynh tiến lên lại gần cô: "Em cũng sờ?”
“Tất nhiên là không.” Cô chỉ diễn một vai phụ nhỏ, cấp bậc không đủ, không thể cởi công khai như vậy được.
Khương Ngọc Doanh sợ Lâm Thần Khuynh  lại đưa ra chủ đề sắc bén nào đó, lập tức hóa thân thành *sweetheart dịu dàng, cười nhắc nhở: “Nếu không thì anh vào nhà vệ sinh hạ họa trước đi, nghẹn lâu không tốt lắm đâu.”
*người yêu
"Dễ gây ra mất cân bằng ở phương diện nào đó lắm.”
"Nghiêm trọng có thể ảnh hưởng đến sinh hoạt nào đó lắm á.”
“Chuyện này anh phải chú ý, nếu không…” Cô chưa kịp nói hết lời, Lâm Thần Khuynh đã kéo cánh tay cô vào phòng tắm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tại sao lại kéo tôi?"
"Chà lưng cho tôi."
“Tại sao tôi phải chà lưng cho anh?” Khương đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn luôn là đối tượng được người khác hầu hạ, có bao giờ phải hầu hạ người khác?
Chà lưng?
Oắt đờ phúc, cô cũng không phải người hầu tắm.
Với cả, cái bệnh sạch sẽ kinh niên của anh đâu rồi?
"Không chà!"
"Phó Châu..."
"Chà chà, tôi chà."
Đang nói chuyện, điện thoại di động của Khương Ngọc Doanh vang lên, Lâm Lan gọi đến, cô ấn nút trả lời, Lâm Thần Khuynh lên tiếng trước.
"Sức nhẹ quá."
"Nước nóng quá."
Lâm Lan nghe thấy tiếng anh trai, giật mình từ trên giường ngồi dậy, cầm điện thoại nói: "Chị dâu, chị với anh trai em đang tắm uyên ương à?”
Tắm uyên ương?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui