Giả hôn

Ánh mắt Khương Ngọc Doanh dừng trên người anh, cô dường như nghe được anh nói cái gì, mi dài chớp chớp: “Hả?"
Lâm Thần Khuynh đặt tay còn lại lên đầu gối, nhẹ nhàng gõ gõ hai cái, cằm giơ lên một độ cong không cao không thấp, nói lại một lần nữa: “Đến đây đi, tôi cho phép em lại gọi một lần nữa.”
Mày kiếm nhướng lên, trên mặt anh lạnh nhạt mang theo dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ, khiến Khương Ngọc Doanh trông mà muốn cởi giày ném lên mặt anh.
Con hàng này nào phải đơn giản như trong não có hố, này là thần kinh rung rinh, sinh ra ảo giác rồi.
Khương Ngọc Doanh đưa tay lên vuốt ve trán anh, lắc đầu thở dài: "Bệnh cũng không nhẹ, thật sự cần phải chữa trị."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chống cằm dặn dò tài xế phía trước: "Tài xế, đến bệnh viện."
Giọng của Cao Huy qua tấm ngăn truyền đến: “Phu nhân, cô không thoải mái sao?”
Khương Ngọc Doanh liếc xéo Lâm Thần Khuynh, trong ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông, cô từ từ nói: "Không phải tôi, là Tổng Giám Đốc Lâm của các anh."
"Ai nha, bệnh còn khá nặng đấy.”
"Đi chậm thì có 80% là không trị được đâu.”
"Không phải, đừng giảm tốc độ a, phải tăng tốc."
Khương Ngọc Doanh không hổ là diễn viên, một người diễn viên chuyên nghiệp.
Cao Huy gấp đến độ đổ mồ hôi, ông chủ không nói cũng không hạ vách ngăn xuống, cậu ta chỉ có thể cách tấm ngăn mà hỏi: “Tổng Giám Đốc Lâm, anh thế nào rồi? Còn có thể kiên trì được không?"
Lâm Thần Khuynh liếc mắt nhìn Khương Ngọc Doanh, thản nhiên mở miệng: "Tôi không sao."
"Nhưng phu nhân nói..."
"Phu nhân thích nói đùa.”
Làm một cẩu độc thân, Cao Huy thực sự không thể hiểu được ‘tình thú’ giữa hai vợ chồng, nhưng cậu lại không thể oán giận, chỉ có thể lấy ra khăn tay ngoan ngoãn lau mồ hôi trên trán. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim của cậu lạnh vèo vèo.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà Khương Ngọc Doanh đặc biệt thích nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Thần Khuynh, cô dùng sức áp chế khóe môi đang không ngừng vểnh lên, cố nhịn không cười ra tiếng.
Lâm Thần Khuynh nhẹ giọng nói: "Vui không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh có lẽ đã quen với việc nhảy lên đầu cọp nên nói gì cũng vô dụng, cô chớp chớp mắt: “Vui lắm.”
Lâm Thần Khuynh vươn tay làm bộ muốn kéo cô.
Khương Ngọc Doanh phản ứng trước một bước, nhích mông lui về phía sau, hai mắt híp lại, như là đang nói: xem đi, anh không bắt được tôi.
Cô chỉ lo lùi về phía sau, không thèm nhìn kỹ, sức nảy lên có hơi quá một chút, đầu đập vào nóc xe, tiếng ‘độp’ rõ to vang lên khiến trái tim Cao Huy ngồi phía trước lại run lên, mồ hôi lại chảy ròng ròng.
Đùa như vậy rất vui sao?
Hình như không vui thì phải?

Cao Huy cho người lái xe một cái nháy mắt, ý bảo không nghe không nhìn, hai người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhìn thẳng về phía trước.
Phía sau truyền đến tiếng cười.
Lúc đầu Lâm Thần Khuynh còn có thể kiềm chế, cười rất hàm súc, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng sau lại thấy Khương Ngọc Doanh mặt nhăn mày nhíu, trông cực kỳ giống một loại chó béo nhăn mặt*, tiếng cười từ dưới đáy lòng phát ra. 
* pug ấy:v
Anh rất không nể mặt mà cười ra tiếng.
Khương Ngọc Doanh bị đụng đầu đã đáng thương rồi, ‘người xem’ ở một bên lại còn cố tình cười nhạo, có nhịn thì cũng không thể nhịn nữa rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cười đúng không?
Đi, cùng nhau cười.
Cô nhích mông về phía anh, không quan tâm đến bộ nail mới làm của mình, ngón tay thọc dưới nách anh: "Tôi cho anh cười, cho anh cười này."
Thọc anh.
Lại thọc anh.
Lâm Thần Khuynh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ có người thọc lét mình, người đàn ông dù Thái Sơn có sập trước mắt cũng không dao động hôm nay xem như gặp phải tấm sắt, vừa trốn vừa cười nói: “Khương Ngọc Doanh em dừng lại cho tôi!”
“Không dừng đấy, làm gì được nhau.” Tâm chơi đùa của Khương Ngọc Doanh nổi lên, áp cả người lên người anh, ngón tay cào bên này chọc bên kia: “Anh còn cười à? hả? Còn cười nữa à?”
Chỉ lo gây sức ép không chú ý đến tư thế của hai người, càng không chú ý đến cô nằm sấp như vậy có bao nhiêu nguy hiểm, vừa không lưu ý đã ngã xuống.
Lâm Thần Khuynh nhướng mày liếc cô một cái, tránh khỏi ma trảo của cô, đồng thời vươn ra một cánh tay như có như không vây quanh cô, bảo vệ cô trong lòng.
Khương Ngọc Doanh còn đang nháo: "Giải thích, giải thích nhanh lên.”
Mí mắt Lâm Thần Khuynh vừa nâng lên, lại không nói cái gì.
“Không xin lỗi đúng không?” Khương Ngọc Doanh rút tay về, thở dài: “Tôi chọc, chọc nữa này.”
Lâm Thần Khuynh bị cô làm cho rối tung cả tóc, cà vạt của anh bị lệch, nút trên cùng của áo sơ mi không biết mở ra lúc nào, một bên vạt áo tụt ra ngoài quần, lộ ra cạp quần.
Có một loại cảm giác ‘cảnh không thể tả’.
Hai phút sau, anh nắm lấy tay cô, gọi: "Khương Ngọc Doanh."
Ngữ điệu của anh rất khác với bình thường, trong hỗn loạn mang theo một chút âm rung.
Khương Ngọc Doanh dừng tay, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, sau đó nhìn đến áo sơ mi đang mở ra của anh, cả người như đông cứng lại.
Một phút sau.
“Còn không đứng lên.” Lâm Thần Khuynh nói.
“A, dậy, dậy liền.” Khương Ngọc Doanh vội vàng đứng dậy, lại đụng phải nóc xe: “Âu sịt, đau quá.”
“Đau à, để tôi xem thử.” Lâm Thần Khuynh không quan tâm sửa sang quần áo, ngồi dậy xem đầu cho cô.
Khương Ngọc Doanh quỳ gối, đầu cô hướng về phía người anh: “Chỗ này, chỗ này này, anh xem xem có bị đỏ không?”

Ngón tay Lâm Thần Khuynh luồn qua những sợi tóc của cô, như có dây thần kinh nào đó bị đoản mạch, anh ghé sát vào thổi thổi.
Hơi nóng ập đến, Khương Ngọc Doanh ngây ngẩn cả người.
Cái, cái tình huống gì đây?
Anh, anh ta đang làm cái gì vậy?
Nuốt mạnh vài ngụm nước bọt, Khương Ngọc Doanh đẩy anh ra: "Không, không có việc gì."
Thân thể vừa lùi về phía sau thì lại đau nhức: "A, tóc của tôi."
Rất không khéo, tóc của Khương Ngọc Doanh bị mắc vào khuy tay áo của Lâm Thần Khuynh, quấn chặt lấy nó. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh đưa tay ra gỡ, cô không ngừng ồn ào: "Chậm một chút, chậm một chút."
"Anh ăn rau chân vịt mà lớn đấy à? Sao sức lớn thế hả?”
"Không phải, anh nhẹ thôi, đau lắm ấy.”
"Anh rốt cuộc có làm được không thế?”
"Oa oa oa..."
Khương đại tiểu thư sợ đau, một nấc thang chia độ đau trên người cô đều phóng lên gấp mười, nước mắt cũng phải chảy ra, nói chuyện còn mang theo tiếng khóc.
Mặc dù cách âm của vách ngăn rất tốt nhưng không thể chịu được tiếng ồn lớn như vậy, Cao Huy không muốn nghe, nhưng âm thanh đó luôn tự động truyền vào tai cậu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó cậu ta nghe thấy tiếng bà chủ vừa khóc vừa nói: "Nhẹ thôi, nhẹ thôi.”
"Tôi đau, tôi đau."
"Anh mạnh thế."
"Có biết thương hương tiếc ngọc không thế hả?”
"Đằng sau, đằng sau, ui, không phải."
"...Đừng có kéooo…"
Cao Huy mở to mắt, cổ không nhúc nhích, cậu ta nghe được cái gì thế này.
Trời cao ơi, nếu cậu ta có tội tình gì thì cũng đừng có trừng phạt như vậy chứ.
Quá độc ác rồi.
Cao Huy sợ mình bị chảy máu mũi nên chỉ biết cứng cổ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Âm thanh vẫn chưa chịu dừng lại.
"Anh rốt cuộc xong chưa đấy hả?”

Xong chưa?
Phu nhân ơi sao cô lại nói ông chủ như thế hả?
Phương diện này của đàn ông có thể nói nghi ngờ là nghi ngờ được sao?
Cao Huy nắm chặt tay, ông chủ nhất định phải làm được đấy nhá.
"Lâm Thần Khuynh bỏ cái móng chó của anh ra.”
"Nếu anh còn chạm vào tôi nữa, tôi liều mạng với anh.”
Cao Huy chép miệng hai cái, tự mình lý giải một chút: đại khái phương diện này của ông chủ còn cần phải củng cố thêm, anh xem xem phu nhân còn không cho anh chạm vào kia kìa.
Đàn ông ấy mà.
Vẫn phải luyện tập nhiều lắm.
Cậu liếc nhìn cánh tay nhỏ bé của mình rồi gật đầu, lần sau đi báo danh một khóa thể hình, phương diện thể trạng vẫn còn cần tăng cường.
Khương Ngọc Doanh lấy gương ra vén tóc xem: "Xong rồi, hình như tôi bị hói rồi."
Lâm Thần Khuynh cài lại cúc áo sơ mi, chỉnh lại cà vạt, khi đang bỏ áo sơ mi vào trong quần, dư quang khóe mắt Khương Ngọc Doanh quét đến.
Hàng mi run rẩy liếc nhìn anh một cái.
Cái liếc mắt kia mang hàm ý sâu xa, trong ai oán mang theo một chút thăm dò.
Tầm mắt của cô dừng lại nơi bụng dưới của anh chừng năm giây, ba giây trước hoàn toàn là hờn giận, giây thứ tư là chuyển đổi tâm trạng, sang giây thứ năm, mắt cô dán chặt vào chỗ không thể nói nào đó. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lặng lẽ nuốt nước miếng, động tác xoay cổ chậm chạp thu hồi tầm mắt kèm theo động tác nuốt nước miếng, tình cờ chạm phải ánh mắt của Lâm Thần Khuynh, giấu đầu lòi đuôi nói: “Tôi không nhìn thấy gì hết."
Lâm Thần Khuynh chỉnh trang xong, lại cài cúc áo, sửa sang lại đồng hồ đeo tay, lúc này mới mở miệng: “Tôi có bảo em nhìn à?”
"Ai kêu anh không có nói rõ ràng." Khương Ngọc Doanh nâng cằm: “Nhưng là ánh mắt của anh đã bán đứng anh.”
“Ánh mắt của tôi như thế nào?” Lâm Thần Khuynh khẽ nhướng mày lên, môi cũng cong cong.
Khương Ngọc Doanh trực tiếp nhìn anh, hai mắt sáng ngời nói: "Anh đây là đang dụ dỗ tôi?"
"Vậy thì sao?"
"Tôi không bị lừa đâu."
Lời vừa dứt, xe dừng lại, Khương Ngọc Doanh đẩy cửa xuống xe, lúc đóng cửa xe, ngón tay cô khẽ run lên một chút.
Cao Huy nhìn bộ dáng bà chủ vội vã bước vào cửa, trong lòng lo lắng nghĩ: Không ổn rồi, ông chủ thật sự không được, bà chủ tức giận rồi.
Vậy thì nên bổ sung đồ bổ như nào giờ?
Trợ lý toàn năng bắt đầu lên kế hoạch lại bữa trưa của ông chủ sau này.
Một lúc sau, Lâm Thần Khuynh cũng xuống xe, ngữ khí thản nhiên: “Chuyện tôi bảo cậu đã làm xong chưa?"
“Tổng Giám Đốc Lâm, những gì anh dặn dò tôi đều đã làm tốt.” Cao Huy trả lời: “Đồ vật này nọ đều chuẩn bị dựa theo sở thích của phu nhân.”
Khương Ngọc Doanh không nghĩ tới đàn ông chó này nói đã chuẩn bị tốt là chuẩn bị theo phương thức này, không chỉ trang hoàng dựa theo sở thích của cô, quần áo trong tủ cũng dựa theo yêu thích của cô mà mua. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn có bộ trang sức ‘Trái tim tình nhân’ trị giá gần trăm triệu mà cô yêu thích nhất cũng đã được đặt trên bàn trang điểm của cô rồi.
Chiếc đồng hồ cô nhìn trúng trong lần đi Paris cùng Lâm Lan trước đó cũng đã có mặt, chưa kể đến giá cả, những thứ cô thích chưa bao giờ rẻ.
Cô nhìn cái này sờ cái kia, trên mặt thì bình tĩnh đấy, trong lòng đã sớm có một đàn thần thú nhảy bum ba là bum: a a a, tên chó này đúng là giỏi quá trời!

Làm việc không tồi.
Năm mươi chín điểm.
À, không, hào phóng một chút.
Sáu mươi.
Khương đại tiểu thư hiếm khi phát thiện tâm cộng thêm cho người nào đó vẫn luôn lượn lờ ở giới hạn người qua đường thêm một điểm.
Cô thử đeo đồng hồ, không tệ, rất xứng với khí chất của cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lại xem một loạt túi xách phiên bản giới hạn trên tủ bên cạnh, cầm đeo trên tay, đứng trước gương ngắm nghía, tốt lắm, thứ này cho cô càng thêm cao quý.
Đặt túi xách xuống, xoay người cầm lấy kệ châu báu màu đỏ vuông vắn, bên trong chính là bộ trang sức ‘Trái tim tình nhân’, cô cầm sợi dây chuyền ướm lên cổ, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm thanh lãnh: “
  "Tôi giúp em."
Từ trong gương phản chiếu ra một bóng người, mày kiếm mắt sáng, tây trang đen sơ mi trắng, vai rộng eo hẹp, chính là một cái móc áo di động.
Anh đứng sau lưng Khương Ngọc Doanh, cầm lấy sợi dây chuyền trên tay cô, mở chốt ra, vòng qua cổ cô, nhẹ nhàng gạt tóc sau gáy cô.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính, như từng chùm tơ nhuộm đẫm màu vàng, kéo dài, đan xen vào nhau phủ trên lưng anh, thân ảnh vốn đã cao to lại càng thêm cao lớn.
Có lẽ là ánh sáng quá chói mắt, hàng lông mi dài của Khương Ngọc Doanh không tự chủ được run lên, bên tai cô vang lên một giọng nam trầm thấp: "Được rồi."
Khương Ngọc Doanh lấy lại tinh thần nhìn hình ảnh trong gương, tiểu công chúa xinh đẹp nhỏ xinh, mi mắt cong cong, cười yếu ớt hỏi: "Nhìn có đẹp không?"
Hỏi xong cô có chút hối hận, tượng băng như Lâm Thần Khuynh không có khả năng nói ra đáp án làm người vừa lòng.
Sai.
Sai quá là sai.
Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, quên đi, xem mặt mũi lễ vật, không so đo với anh ta.
Lúc này người đứng trước gương vui vẻ không thôi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh có lẽ là bị chọc đến choáng váng, cũng có thể là bị ánh nắng làm cho lóa mắt, hoặc có thể là bầu không khí lúc này rất dễ chịu, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Đẹp.”
Bây giờ đến lượt Khương Ngọc Doanh giật mình, trái tim cô không tự chủ được mà loạn nhịp.
Anh vừa mới khen cô sao?
Ô ô, tên đàn ông chó này cuối cùng cũng có thể thẩm thẩm mỹ của đàn ông bình thường.
Điềm lành nha.
Cô nhìn anh qua gương, bẽn lẽn nói: "Mặc dù tôi biết bộ dáng tôi đẹp, dáng người cũng rất tốt, là cái loại tồn tại trong đám người cũng có thể phát sáng, nhưng là anh cũng không cần khen tôi trực tiếp như vậy đâu. Đương nhiên anh khen tôi chứng minh anh bắt đầu công nhận tôi đẹp rồi, điều ấy chứng tỏ anh rất có ánh mắt…” Chó con, hôm nay má mi sẽ cho anh thoát khỏi chó tịch.
Lâm Thần Khuynh ngắt lời cô: "Đừng hiểu lầm."
Khương Ngọc Doanh: "..."
"Tôi nói chính là cái vòng cổ này."
... Tôi thấy cả đời này anh cũng không thoát khỏi dòng họ nhà chó được đâu.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui