Nửa tiếng trước Khương Ngọc Doanh gửi cho Lâm Thần Khuynh một tin nhắn trên điện thoại, là tấm ảnh cô chụp lúc luyện tập cắm hoa, trên bàn có một bình hoa được cắm siêu cắm vẹo, bên cạnh là kéo cùng với một bình hoa bách hợp nữa, nhìn không ra hình ra dạng gì cả.
Theo ánh đèn chiếu xuống, cánh hoa được phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, cách một màn hình giống như có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa.
Lâm Thần Khuynh rũ mắt vuốt ve màn hình điện thoại, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Tùng thấy thế cúi đầu đến gần nhìn xem, một cái đầu màu vàng cực kỳ giống lông chó tiến lại gần Lâm Thần Khuynh, sau khi nhìn thấy bức ảnh, chậc chậc hai tiếng, một lời khó nói hết: “Cắm hoa mà ra được tác phẩm như này đúng thật là thiên tài.”
Lâm Thần Khuynh đột nhiên cũng nảy ra ý như này, anh cười nhạt: “Đúng vậy, quả thật là thiên tài.”
Mạnh Tùng không ngờ anh lại nói như vậy, nhướng mày cười một tiếng : “Ái chà chà, đại ca chắc chắn có chuyện gì là lạ nhaaa.”
Lâm Thần Khuynh không quan tâm lắm liếc nhìn anh ta một cái, thu hồi tầm mắt, sau đó mở album chọn một bức ảnh, ngày thường anh rất ít khi chụp ảnh, trong album toàn là những bức ảnh chụp từ lâu, nhìn qua cũng bình thường.
Chọn một vòng không tìm thấy bức nào đẹp nên gửi cho Cao Huy một tin nhắn.
[Gửi cho tôi một bức ảnh chụp.]
Lúc đó Cao Huy vẫn ngồi chờ trong xe, nhìn thấy tin nhắn anh gửi còn tường điện thoại của ông chủ mình bị tên oắt nào trộm, cẩn thận nhắn tin lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[?]
Lâm Thần Khuynh nhắn lại.
[Nhanh lên!]
Cao Huy có thể từ hai chữ này nhìn ra nhiều vấn đề, giống như tin nhắn này, lúc ông chủ không kiên nhẫn đều là giọng này, khiến cho trái tim bé bỏng của người ta bị đông lạnh mà chết lặng.
Trong album của cậu có mấy trăm tấm ảnh, mở điện thoại ra chọn một lượt, sau đó nhắn lại cho anh.
[ Lâm tổng muốn ảnh chụp kiểu nào?]
[Ban ngày hay là đêm?]
[Có người hay chỉ cảnh?]
[Khung cảnh có yêu cầu gì khác không?]
Sau khi hỏi một nùi câu xong, kết quả chỉ nhận được hai chữ ngắn gọn xen lẫn lạnh lùng: [Tùy cậu.]
Vì vậy Cao Huy lại “tùy ý” gửi cho anh một bức ảnh.
Sau đó Lâm Thần Khuynh lại gửi bức ảnh đó đi, trong ảnh là một đống các văn bản nằm la liệt trên bàn, khiến người ta hít thở không thông.
Khương Ngọc Doanh bĩu môi, đúng là tên đàn ông cuồng công việc, nói thế thôi chứ sau đó cô lại gõ gõ mấy chữ: [Làm việc vất vả rồi, thương thương.jpg]
Lâm Thần Khuynh: [Cố gắng.]
Một màn này cứ thế mà trôi qua êm đẹp.
Khương Ngọc Doanh bỏ di động sang bên, cười không khép miệng lại được, nếu không có cái ót giữ lại chắc ngoạc ra tận mang tai, nếu Lâm Thần Khuynh nhìn kỹ bức ảnh thì có thể thấy được nơi mà hai người họ ở không có cái bàn nào như vậy.
Càng không nói tới buổi tối lấy đâu ra nhiều hoa bách hợp như vậy.
Bức ảnh này là do lúc đi công tác tùy tiện chụp một cái.
Khương Ngọc Doanh cũng vậy, nếu như cô nhìn kỹ thì có thấy dưới góc bức ảnh có ghi lại ngày tháng chụp ảnh, đó là anh của một tháng trước. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong mắt Khương Ngọc Doanh thì Lâm Thần Khuynh lúc này chắc chắn đang vùi đầu vào chồng văn kiện trước mắt mà điên cuồng làm việc.
Còn trong mắt Lâm Thần Khuynh thì chắc chắn Khương Ngọc Doanh đang nỗ lực học cắm hoa, hơn nữa học cũng có chút tiến bộ rồi. Anh còn nghĩ chắc lúc mình trở về nhất định sẽ nhìn thấy một “tác phẩm” để đời.
Nhưng mà—------
Tình cảnh trước mắt thật khiến người ta sa mạc lời.
Lâm Thần Khuynh và Khương Ngọc Doanh cùng lúc gào lên với Tống Hải: “Câm miệng!”
Tống Hải chết lặng trong lòng nhiều chút.
Sao vậy?
Chuyện gì đây?
Ai đó nói xem chuyện gì đang xảy ra thế này.
Tống Hải có thắc mắc to như con bò, không thể hỏi cũng chẳng dám hỏi, chỉ tùy tiện tìm cớ: “Ahaha đi vệ sinh chút ha, mọi người tiếp tục!”
Sau đó lấy tốc độ ánh sáng cút khỏi đây.
Khương Ngọc Doanh ngẩng đầu nhìn anh: “Hóa ra giám đốc Lâm nói làm việc là cái loại làm việc này.”
Lâm Thần Khuynh trào phúng: “Hóa ra Lâm phu nhân nói mình học cắm hoa là lên đây học cắm sao?”
Khương Ngọc Doanh nghiến răng nghiến lợi dỗi: “Anh lừa người.”
Lâm Thần Khuynh: “Em cũng là kẻ lừa đảo.”
Khương Ngọc Doanh: “Như nhau thôi, kẻ tám lạng người nửa cân.”
Lâm Thần Khuynh dồn cô vào góc tường, bàn tay nâng cằm cô: “Không giống như em đâu.”
Khương Ngọc Doanh bĩu môi, công nhận là không giống nhau thật, chỉ có cô là ngồi đây chơi một mình, còn bọn họ là chơi kiểu khác….
Cô liếc mắt đến quầy bar, nhìn thấy bên đó còn một vài người nữa. Sau bức tường đó là Mạnh Tùng đang uống rượu cùng với hai người con gái khác. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Tùng vừa đúng lúc hô lên: “Nào mấy em mau uống đi, để anh đây em xem tửu lượng của mình tốt hay vẫn là tửu lượng của mấy em tốt nào.”
Anh đây?
Mấy em?
Cũng trâu bò đấy.
Khương Ngọc Doanh chậm rãi thu hồi tầm mắt, trên mặt là ý cười nhạt nhẽo, phun ra một câu: “Đúng rồi, đúng thật là khác nhau.”
“Chúng tôi là tự mình chơi.”
“Còn anh đây là—----cùng nhau chơi.”
“........” Khuôn mặt Lâm Thần Khuynh còn đen hơi lúc nãy.
Anh bĩnh tĩnh đi đến trước mặt Phó Châu: “ Cậu đưa Lâm Lan về đi.”
Phó Châu gật đầu: “Được.”
Lâm Thần Khuynh cởi âu phục màu trắng khoác lên người cô, sau đó kéo cô cùng đi vào thang máy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh giãy giụa: “Này, kéo tôi làm gì?”
“Mau thả ra…”
“Tôi còn chưa nhảy xong đâu.”
“Nhanh lên mau buông tay ra…”
Người đàn ông sức lớn, mặc kệ Khương Ngọc Doanh có giãy giụa thế nào cũng không thoát được ra, cuối cùng vẫn bị anh kéo vào trong thang máy, không khí lúc này có chút quỷ dị.
Cô dùng sức thoát ra, xoa xoa cánh tay nói: “Anh có bệnh à?”
Lâm Thần Khuynh ép cô vào vách thang máy, khuôn mặt lạnh băng hờn dỗi: “Em có thuốc à.”
“.....” Khương Ngọc Doanh gì cũng có thể chịu được, nhưng mà cáu nhất chính là không chịu được thiệt, cô cười cười đưa cho anh một ý kiến khác: “Bệnh này của anh có uống thuốc cũng không trị khỏi.”
Tiếp theo đó lại bổ sung thêm: “Bệnh viện Thành Đông có tiêm vacxin phòng bệnh chó dại, anh mau đến đó xem thử đi.”
Bình thường cô cả nhà họ Khương toàn nói những lời khiến người bình thường không đỡ được, nhưng vừa đúng Lâm Thần Khuynh lại không phải người bình thường, anh chính là người đàn ông mạnh mẽ nhất thương trường, là người đàn ông độc miệng nhất Thương Thành.
Tài ăn nói của anh tốt đến mức nào ư, chúng ta có thể hình dung một chút như sau, anh có thể khiến cho vị luật sư giỏi nhất nơi này á khẩu không trả lời được.
Đương nhiên không phải người nào cũng có thể khiến anh ra mặt, có một số kiểu người căn bản là đến tư cách cũng không có thể nói chuyện cùng anh.
Khương Ngọc Doanh đúng lúc là “đối tượng đặc thù” được nhắc đến của Lâm Thần Khuynh, anh cũng không ngại thể hiện cho Lâm phu nhân biết cá gì gọi là phải “nghe lời”
Khương Ngọc Doanh tiếp tục nói chuyện không ngừng: “Lâm Thần Khuynh, anh không định giải thích một chút chuyện lúc nãy là thế nào sao?”
“Chắc những gì tôi nhìn thấy là sự thật đúng không.”
“Mấy người các anh đến nơi này chơi gái?”
Lâm Thần Khuynh dùng lực ấn lên vai cô: “Em nói lại lần nữa?”
“Tôi có nói mười lần cũng là như vậy thôi.” Khương Ngọc Doanh dùng một cái tay khác chọc chọc lên ngực anh, gằn từng chữ một: “Các anh đúng là đến đây chơi gái!”
Vừa dứt lời thì khuôn mặt của Lâm Thần Khuynh càng đen.
Khương Ngọc Doanh cũng không sợ vẻ mặt này của anh, ngược lại cô cảm thấy mặt anh càng lạnh tức là anh đang chột dạ.
Nhìn xem nhìn xem, chắc là bị cô đoán trúng rồi.
Thẹn quá hóa giận à?
Đúng là không biết xấu hổ.
Đôi mắt Khương Ngọc Doanh trợn lên, thẳng thắn nghênh đón tầm mắt của anh, hừ một tiếng, nhìn cái quần ấy mà nhìn, tên đàn ông đểu chết tiệt!
Lâm Thần Khuynh nhìn bộ dạng này của cô mà buồn cười, đáy mắt dần có độ ấm, đầu ngón tay như bạch ngọc của anh dừng trên má cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một luồng nhiệt dừng trên mặt.
Khương Ngọc Doanh không nhịn được run lên, quay đầu sang một bên, nhỏ giọng nói: “Làm, làm gì?”
Lâm Thần Khuynh tiến thêm một bước, cúi người xuống gần cô: “Em cho rằng tôi muốn làm gì?”
Hơi thở của anh vờn quang khuôn mặt Khương Ngọc Doanh, cô chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, chớp chớp mắt không hiểu tại sao bọn họ lại thành thế này.
Ơ kìa không phải lúc nãy vẫn còn cãi nhau à?
Sao tiến độ phát triển nhanh thế.
Không để cô suy nghĩ quá lâu, ngón tay của Lâm Thần Khuynh lại di chuyển tiếp xuống dưới, suýt nữa thì chạm đến môi cô.
Cơ thể Khương Ngọc Doanh nháy mắt căng thẳng, run lông mi nói: “Anh ——”
Lâm Thần Khuynh vén sợi tóc dính trên má cô, nhàn nhạt: “Trên mặt em có tóc.”
Nói xong còn đưa ra cho cô xem.
Phải biết rằng Tổng giám đốc Lâm đây có thói quen sạch sẽ, lần này có thể chủ động giúp cô lấy tóc ra đúng là hành động lạ, vì thế mặt Khương Ngọc Doanh càng đỏ hơn, đại não cũng trở nên mụ mị, câu đầu tiên nói là “À” một tiếng, sau đó nói: “Cảm ơn.”
Lúc còn sống có thể nghe thấy câu “cảm ơn” từ miệng của cô cả nhà họ Khương đúng là không bình thường, tâm trạng Lâm Thần Khuynh cũng bình tĩnh, thu tay lạ, đồng thời nói: “Không cần cảm ơn.”
Cửa thang máy mở ra, sau khi đi ra khỏi đó, Lâm Thần Khuynh giải thích: “Không có người nữ nào khác.”
“Hả?” Khương Ngọc Doanh chậm nửa nhịp mới phản ứng một chút.
“Chỉ là tụ họp bình thường thôi.” Lâm Thần Khuynh lại giải thích.
Khương Ngọc Doanh: “…… À.”
Trên đường về nhà hai người cũng không nói thêm gì, không khí yên ổn khiến người ta không được tự nhiên lắm. Đêm nay tài xế bận chút việc nên người lái xe là Cao Huy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu thấy không khí trong xe hơi quạnh quẽ nên tìm chút gì đó náo nhiệt: “Tổng giám đốc Lâm, bức ảnh vừa rồi tôi gửi cho anh có được không? Đó là bức ảnh tôi chụp tháng trước, trong album của tôi có rất nhiều, nếu anh thích tôi lại gửi thêm mấy tấm nữa.”
Lâm Thần Khuynh liếc nhìn cậu, hận không thể ném cậu ra khỏi xe.
Đáng tiếc Cao Huy không nhìn thấy, còn tiếp tục nói: “Nhưng mà tôi cũng phải nhận sai với ngài, góc bên phải bức ảnh tôi quên xóa ngày tháng chụp bức ảnh đó. Không biết là ngài gửi cho ai, nếu như gửi cho bạn thì đúng là không nên lừa người ta như thế, phải không?”
Cao Huy đêm nay tâm tình vui vẻ, vì cậu mua được một cái vé số, trúng kha khá tiền, chính vì vậy nói chuyện cũng thả cửa.
Ngày thường cậu cũng không nói nhiều như thế.
Mới đầu Khương Ngọc Doanh cũng không hiểu ý của Cao Huy lắm, ảnh chụp gì? Ngày tháng gì?
Nhưng sau đó cô nghĩ qua ảnh chụp mà Lâm Thần Khuynh gửi cho cô trong tin nhắn, lập tức hiểu ra, hóa ra bức ảnh này là giả.
Tốt, đúng là việc mà tên cẩu đàn ông đểu Lâm Thần Khuynh này có thể làm ra.
Dám lấy ảnh chụp lừa cô.
Khương Ngọc Doanh híp mắt, chậm rãi quay qua nhìn Lâm Thần Khuynh, ngoài cười nhưng trong không cười: “Được, đúng là được quá ha.”
Đúng là cái kẻ lừa đảo.
Lâm Thần Khuynh giơ tay xoa bóp giữa hai đầu lông mày, biểu tình lạnh băng: “Máy anh không có ảnh nào cả.”
Ngụ ý chính là phải tìm Cao Huy mượn ảnh.
Khương Ngọc Doanh cắn môi chất vấn: “Không có ảnh thì đó là lý do anh gạt tôi à?”
“.....” Lâm Thần Khuynh hỏi: “Em không gạt anh?”
“Tôi lừa anh làm ——” Khương Ngọc Doanh vừa lên tiếng thì nhớ ra ảnh của mình cũng là giả, lời nói đến bên miệng lại sửa thành: “Tôi khinh thường nhất chính là chuyện gạt người này.”
Cô chuyển ánh mắt “Anh cho rằng ai cũng giống anh sao” lên trên người anh.
Cao Huy không hiểu tại sao lúc trước không khí đang tốt, thế nào chớp mắt lại thành như này, không dám nói chen vào một câu, dưới tình thế cấp bách đột nhiên giẫm mạnh chân ga trên nút giao phía trước, cơ thể Khương Ngọc Doanh theo quán tính nghiêng ngả. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh duỗi tay đỡ eo cô, ôm người vào trong ngực.
Cao Huy giảm tốc độ xin lỗi: “Xin lỗi giám đốc Lâm, vừa rồi tôi tránh một còn mèo không biết chạy từ đâu ra.”
Có quỷ mới biết mèo từ đâu chạy ra.
Lâm Thần Khuynh lạnh lùng ừ một tiếng.
Khương Ngọc Doanh nắm lấy vạt áo anh, ngây người một lúc cho đến khi một giọng nói truyền đến trên đỉnh đầu: “Lâm phu nhân ôm đủ chưa?”
Khương Ngọc Doanh đứng dậy, ngồi xuống một bên khác.
Cũng đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, là Lâm Lan gọi điện đến.
“Chị dâu, chị tìm ảnh cắm hoa đúng không? Em tìm được một bức đẹp hơn bức kia của chị nhiều, không phải chị nói muốn lừa kẻ ngốc sao? Cho chị cái này nè, cái này đẹp.”
Tầm mắt Khương Ngọc Doanh và Lâm thần huynh chạm nhau giữa không trung.
Lâm Thần Khuynh: “…… Lừa kẻ ngốc?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cẩu tử: Tôi là đồ ngốc à??
Tác giả: Xóa dấu chấm hỏi đi, anh chính là đồ ngốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...