Hôm sau, Lạc Thiếu Thừa đến đúng chỗ hẹn để chờ chị gái.
Chị họ của Tiểu Lạc từ trước đến nay luôn có lối suy nghĩ vô cùng mạnh mẽ,
giờ phút này nhìn thấy em trai đứng cửa trung tâm thương mại Vương Phủ
Tỉnh (Giếng Vương Phủ) chờ mình, khiến cho đám MM đi ngang không ngừng
vụng trộm quan sát, thì thấy kiêu ngạo, tự hào: Em trai Tiểu Thừa, thực
sự là càng lúc càng anh tuấn, duyên dáng, cho dù đứng ở đâu cũng khiến
cho cảnh sắc trở nên tuyệt mỹ; sau đó lại nghĩ: Đáng tiếc mắt thẩm mỹ
của đứa nhỏ này bị vặn vẹo nghiêm trọng, chán ghét mỹ nữ, bằng không
những cháu trai cháu gái của mình chắc chắn sẽ đẹp đến mức trở thành nỗi bi thảm của trần gian , đáng tiếc thật, đáng tiếc thật...
"Tiểu
Thừa, lúc nào em dẫn đứa nhỏ của em đến cho chị xem với?" Nghĩ như vậy
nên vừa đi đến trước mặt Lạc Thiếu Thừa, chị họ này đã thốt ra.
Lạc Thiếu Thừa nghe vậy, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, khóe miệng cong
lên, cười nói: "... Chị, chị đang biểu đạt uyển chuyển câu nói thể hiện
sự nhung nhớ 'từ biệt một ngày như cách ba thu' sao? Cho nên em có cả
đứa nhỏ hả?" Tâm phụ nữ như kim đáy biển, cấu tạo bộ não của chị gái quả thật không phải thứ mà anh có khả năng thấu hiểu, mấy tháng không gặp,
vừa gặp đã nói ra câu mở màn rung động như thế, nếu không phải anh giữ
mình trong sạch, sợ rằng đã cho là mình có con riêng lúc nào đó mà chính mình cũng không biết.
"Ha ha, là...nhìn em và Tiểu Hiên, cảm
thấy đời này không còn soái ca nữa rồi..." Chị gái khoa trương thở dài,
"Cho nên em phải bù lại cho tỷ, đến, ôm cái!" Muốn trình diễn một màn ôm ấp trai đẹp trước cửa tiệm.
Chị gái vừa bổ nhào tới, Lạc Thiếu
Thừa đã mau chóng nghiêng người né tránh: "Nơi công cộng, chú ý hoàn
cảnh." Anh chậc lưỡi, hờ hững lên tiếng.
"Tiểu Thừa, hôm nay là sinh nhật chị! Em để cho chị ôm em một cái đi mà..."
"Chị..." Aizz, chị Hạ rõ ràng đã có bạn trai, lại còn... cúi đầu xem như ngầm
đồng ý, chị gái liền cười giống như mèo trộm được thịt, hùng hổ ôm lấy
mình, Lạc Thiếu Thừa trừ việc không nói gì, vẫn là không nói gì...
"Lâm...?" Lúc này, phía sau có một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Hạ Lâm hẹn gặp mình ở trước cửa Vương Phủ Tỉnh, Dương Thừa Duệ vừa đến đại học C đón em gái, đậu xe ở gara B2 xong, bước
vào thang máy lên lầu một, vừa ra cổng đã nhìn thấy...
"Sao thế?" Thấy anh trai dừng bước, Lê Duyệt nghi hoặc hỏi. Ở cửa có có hai người đang ôm ấp, không thể nào.... con hồ ly này...
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Hạ Lâm rời khỏi lòng của em trai nhà mình,
trùng hợp thấy được Lê Duyệt đang nhỏ giọng hỏi vào tai Dương Thừa Duệ,
Dương Thừa Duệ nghiêng đầu nhìn về phía Lê Duyệt...
"Ha ha, Dương Thừa Duệ, buổi trưa vui vẻ!" Cơn ghen trong lòng chị gái nhất thời dâng cao như bão táp, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không có việc gì.
Quả nhiên trực giác của phụ nữ rất sắc bén, may mà hôm nay có dẫn theo em
trai, muốn quăng cũng phải là bà đây quăng anh! Ra tay trước thì chiếm
được lợi thế, ra tay sau thì bị thiệt! Đáng giận thật... Cô gái này, tóc đen như thác nước, dung nhan như họa, khí chất xuất trần, dáng người
cao gầy cân xứng, trùng hợp là loại mà mình thích, rõ ràng là tiểu tam
nhưng lại không sao ghét bỏ cho được!
"Dương Thừa Duệ, giới thiệu cho anh biết, đây là bạn trai mới của tôi - Lạc Thiếu Thừa." Chị gái
vừa nói vừa cười, Lạc Thiếu Thừa lại cảm thấy bàn tay đang nắm vai mình
của chị gái siết lại thật chặt... Biết chị gái đang mạnh mẽ chống đỡ,
ánh mắt nhìn về phía Dương Thừa Duệ lại lạnh thêm vài phần.
"Lâm Lâm, em.... chúng ta mới không gặp mấy ngày.... sao có thể..." Dương Thừa Duệ không thể tin được.
"Ha ha, đúng vậy, vài ngày không gặp, anh không biết thế giới này mỗi ngày
đều xãy ra rất nhiều chuyện kỳ diệu hay sao.. Tôi và Tiểu Thừa vừa gặp
đã yêu, là vậy đó!" Hạ Lâm cảm thấy vô cùng châm chọc, mình vốn định
dùng em trai để làm bạn trai tức giận, kết quả lại mình lại gặp phải
tình huống chưa từng nghĩ tới.
Lạc Thiếu Thừa lại là tình địch
của anh trai? Không phải Sơ Du nói anh ta không thương hồng nhan, là một tên Gay hay sao? Quả nhiên lời của hủ nữ không thể tin... Chỉ là... chị dâu cũng đã 25 rồi, không nghĩ tới thì ra tên họ Lạc đó lại thích chơi
tình chị em...
Lê Duyệt lẳng lặng nhìn chăm chú hết thảy, cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý cho lắm...
"Ha ha, vậy sao? Trùng hợp thật, anh cũng giới thiệu, đây là bạn gái của
anh, Lê Duyệt, hoa khôi khoa quản lý của đại học C!" Người đàn ông mặt
mày đều cười, nhưng hàm răng lại cắn chặt vào nhau! Dương Thừa Duệ cũng
quàng tay lên vai em gái, khiêu khích nhìn về phía hai anh em nhà họ
Lạc.
Đại học C? Hạ Lâm theo bản năng nhìn về phía Lê Duyệt, phát hiện cậu đang thích thú nhìn về phía cô hoa khôi kia.
Lê Duyệt... Tối hôm qua mới nhìn thấy tấm poster trong phòng ngủ của Tiểu
Phong, mình còn bị các hòa thượng đùa cợt, chế nhạo một phen... Giờ cô
ta lại xuất hiện ở đây, lấy thân phận là bạn gái mới của bạn trai chị
gái... Vậy là sao? Cô ta vẽ bức tranh kia là có mục đích gì? Cho rằng có thể chân đứng hai thuyền, trong trường ngoài trường đều xuân phong đắc ý sao?
Từ ánh mắt giao nhau Lê Duyệt cảm giác được sự khinh bỉ của Lạc Thiếu Thừa đối với mình đã cao thêm một tầng, địch ý của mình đối
với hắn cũng ngày càng sâu, vì thế rốt cuộc cũng mở miệng: "Chị à, chị
phải cẩn thận đó, bạn trai mới của chị ở trường tụi em có tiếng là không thương hồng nhan chỉ yêu trai đẹp, coi chừng quần áo chị tặng cho anh
ta bị anh ta cầm đi mượn hoa hiến phật làm niềm vui cho người khác...:
"Là sao? Tôi nói này cô gái hôm qua cô còn vẽ tranh tò tình với tôi, hôm
nay sao lại có đôi có cặp với tên đàn ông khác rồi, thì ra là do cô tin
vào lời đồn, cảm thấy cuộc đời này của mình không còn duyên với tôi
sao... Nhưng mà quả thật là cô có thể hết hy vọng rồi, từ trước đến nay
tôi luôn khinh thường những kẻ tráo trở lật lọng bắt cá hai tay..." Có
qua có lại mới toại lòng nhau. Lạc Thiếu Thừa cũng cảm thấy tình huống
có chút quái dị, vốn định quan sát thêm một chút rồi nói tiếp, nhưng vị đàn em của bộ tuyên truyền kia lại nói lời thâm độc, hết châm chọc lại nói móc, bị động chịu đáng không phải
là phong cách của Lạc Thiếu Thừa anh.
"Đàn anh tiền nhiệm à, anh nhạy cảm quá rồi đó, anh đang nói tranh gì? Sao tôi lại không có chút
ấn tượng nào thế?" Đáy lòng Lê Duyệt không khỏi gào thét: Sơ Du đáng
chết bức tranh đáng chết, quả nhiên là bị anh ta nhìn thấy mà! May mà
trên bức tranh này không viết ba chữ Lạc Thiếu Thừa, đánh chết cô cũng
không thừa nhận, xem hắn có thể làm gì cô!
Đầu mày Lạc Thiếu Thừa hơi cau lại, cười đến gian manh: "À, bức tranh này còn đang ở trong tay Tiểu Hàn đó, không biết bạn trai mới của cô có hứng thú xem thử hay
không, xem coi người cô vẽ có phải tôi hay không? Người đứng bên cạnh
lại có phải là cô hay không?" Con nhóc răng bén lưỡi nhọn, đừng có làm
rồi không dám nhận! Sao cứ phải thấy quan tài rồi mới rơi lệ? Anh vốn
không định hùng hổ gây sự, nhưng đối phương lại làm chị gái đau lòng,
còn nói bậy bạ về khuynh hướng tính dục của anh, thật sự là bị thiếu dạy dỗ mà!
"Tôi không có vẽ gì hết... Cho dù có bức tranh gì đó thì
cũng không thể chứng minh là tôi vẽ? Tôi nói này đàn anh tiền nhiệm, anh cũng đừng mượn chuyện của mình để chuyển hướng đề tài, không bết chị có hứng thú tới trường tụi em không, chuyện bạn trai mới của chị là Gay
mọi người trong trường đều biết đó..." Vốn cũng không phải do cô vẽ, có
muốn cô thề độc cũng được. Lê Duyệt nở nụ cười giả tạo.
Đây là
tình huống gì thế? Chị gái của Tiểu Lạc và anh họ của Tiểu Duyệt ngây
người, em trai/ em gái của mình, thế nhưng lại là có quan hệ mờ ám không rõ với bạn trai mới/ bạn gái mới của đối phương...
Tiểu Duyệt,
anh không biết thì ra em đã có người trong lòng rồi! Tuy rằng người
trong lòng em không ra gì, còn đoạt người phụ nữ của anh em! Nhưng tổn
hại danh dự của em, hại em bị người ta hiểu lầm, trong chuyện này, anh
xác thực phải chịu trách nhiệm... Dương Thừa Duệ đột nhiên cảm thấy có
chút áy náy với em gái nhà mình, da mặt của con gái đều tương đối mỏng,
nếu không phải vừa rồi mình nhất thời xúc động, cũng không đến mức...
"Chuyện này.... Cậu đừng hiểu lầm Tiểu Duyệt, Tiểu Duyệt là em họ tôi..." Thôi, dù sao chuyện hôm nay cũng không hay ho gì, bị bạn gái đá, mất mặt thì
mất mặt, làm anh trai thì không thể để em gái chịu tiếng xấu được! Rốt
cuộc, Dương Thừa Duệ cắn răng một cái, dũng cảm nói ra sự thật!
Lời vừa nói ra, ba người còn lại đều sửng sốt. Hai người đang dùng lời lẽ
thô tục kèm trào phúng anh một câu tôi một câu đấu đá nhau cũng không
tiếp tục ầm ĩ nữa.
Anh, sao anh lại tự mình thú tội chứ! Mặt mũi của anh lại bại dưới tay hồ ly rồi... Lê Duyệt hơi cáu, lại không nghĩ
tới nội dung đoạn hội thoại vừa rồi của cô và Lê Duyệt đã khiến cho
người ta hiểu lầm.
Em họ? Không phải tiểu tam? Lê Duyệt bắt đầu suy nghĩ những lời vừa rồi của mình có phải hơi quá đáng rồi không...
Tâm tình của chị gái Tiểu Lạc quay ngoắt 180 độ, đã là em gái của Thừa Duệ, không phải tình địch... Chị gái phân tích tình huống vừa rồi một lần
nữa:
Khó có khi có một cô gái có thể khua môi múa mép, d∞đ∞l∞q∞đ
đao đến kiếm chắn, gặp chiêu phá chiêu tương xứng với em trai, hơn nữa
còn là một mỹ nữ... Trước khi những cô gái bộ dạng hơi xinh một chút đầu bị em trai lễ phép từ chối, bởi vì em trai không có hứng thú với con
gái nên thiếu quan tâm, nhưng giờ lại có thể đứng trước cửa trung tâm
thương mại Vương Phủ Tỉnh đấu khẩu với cô ấy, không màng đến thời gian
địa điểm... Tục ngữ nói, đánh là thương mắng là yêu, em gái, em có tiền
đồ, chị đây xem trọng em!!
"Ha ha, kỳ thực... Tiểu Lạc là em họ
của chị..." Vì hạnh phúc của em trai, vì để gien ưu tú của nhà họ Lạc có thể kéo dài, vì để sau này có thể tiếp tục ngắm nhìn mỹ nữ, nhất định
phải bắt lấy cơ hội, nhanh chóng phủi sạch quan hệ giữa mình và em trai, thúc đẩy JQ giữa em trai và em gái mỹ nhân!!
"Lâm Lâm, không phải lúc nãy em nói..." Lần này đến phiên anh trai Tiểu Duyệt ngơ ngác.
"Ha ha, vừa rồi.. em nói đùa..." Chị gái vừa cười gượng giải thích, vừa
thầm mắng Dương Thừa Duệ là một tên ngốc, khiến cô không xuống đài được.
"Anh, lúc trước em ra nước ngoài du học, lần này trở về, bị chị gái la hét nhất định phải để anh trông thấy... Để có thể khắc sâu ấn
tượng trong lòng anh, cho nên phương thức ra sân có hơi khác lạ một
chút, để anh chê cười, thật có lỗi." Lạc Thiếu Thừa thấy thế thì bước
lên trước hòa giải.
"Chúng ta cứ đứng trước cửa như thế làm cản
trở việc buôn bán của người khác, tốt hơn là nên đổi chỗ khác để tán gẫu đi..." Hiển nhiên là Lê Duyệt cũng hiểu được tình huống, giúp chuyển
hướng đề tài.
"Được thôi, chúng ta vô quán cà phê ngồi một chút
đi..." Em gái à, quả nhiên là ý tốt... Chị gái tương đối hài lòng với
hành động của Lê Duyệt, mở to mắt nhìn Lê Duyệt, rồi bước lên kéo tay
anh trai, "Thừa Duệ, đi thôi..." bạn trai mất mà lại được, còn nhặt thêm được một bạn gái tiềm năng cho em trai, chị gái nhanh chóng ném bỏ oán
giận lúc trước ra sau ót, hiện giờ tâm tình của cô đang rất tốt!
Chị gái kéo tay anh trai đi trước, thừa lại hai người phía sau, vốn đã xấu
hổ, giờ lại càng xấu hổ, hai người bước bên nhau chậm rì rì.
"Lạc Thiếu Thừa... Chuyện đó... bức tranh đó thực không phải do tôi vẽ..."
Im lặng mười giây, Lê Duyệt cảm thấy cần phải nói rõ chuyện này, nhưng
mà lúc cô nói ra thì vẫn cảm thấy lúng túng, ánh mắt thiếu tự nhiên nhìn về phía Lạc Thiếu Thừa.
"Bức tranh nào?" Lạc Thiếu Thừa thấy cô như vậy, không khỏi nảy ra ý muốn trêu cợt.
"Anh..." Con hồ ly đáng giận, biết rõ còn cố hỏi! "Tóm lại là không phải tôi vẽ! Không tin anh có thể lật tìm những bản thảo cũ của tôi ở bộ tuyên
truyền, cho dù là bố cục hay nét vẽ cũng không giống nhau... Anh cũng có thể tìm một người có nghề trong bộ tuyên truyền, hẳn là nhìn ra được
điểm khác nhau." Lê Duyệt cố gắng giải thích. Trong lòng cô âm thầm thôi miên bản thân: Người này là em trai chị dâu, sau
này cũng coi như là người trong nhà, thái độ của mình phải thân thiết
một chút, cho dù biết rõ anh ta đang giả ngốc, cũng không được tính toán chi li với anh ta...
"Tôi hiểu... Ý của cô là kêu tôi đi xem
những bức tranh khác của cô? Kỳ thực cô không cần phải nói uyển chuyển
như vậy, đổi thành người khác còn không nhận ra được hàm ý của cô nữa
là..." Lạc Thiếu Thừa cười nói.
Lê Duyệt cảm thấy suy nghĩ lúc
trước của mình thật ngây thơ. Tên Lạc Thiếu Thừa này, không chỉ độc
miệng mà da mặt còn dày, thật sự là đáng ăn đòn, đáng ăn đòn mà! Đang
định phản bác, lại nghe Lạc Thiếu Thừa nói thêm một câu:
"À...
vừa rồi thật sự xin lỗi..." Lê Duyệt cảm thấy có phải mình nghe lầm rồi
không, rốt cuộc quay đầu nhìn về phía người nào đó thì thấy tên hồ ly
cười vô cùng ôn hòa mà nhìn cô, "Vì muốn bênh vực cho chị nên nhất thời
xúc động gây ra lỗi lầm, nói năng không có chừng mực..."
"À
chuyện đó, kỳ thực tôi cũng...." Lạc Thiếu Thừa vốn đang cảm thấy lòng
dạ của mình quá hẹp hò, cũng đang định xin lỗi anh ta.
Lại nghe
người nọ cảm thán nói: "Làm liên lụy cô phải chửi đổng lên như người đàn bà chanh chua, mất hết hình tượng, mất hết khí chất..."
Bị anh
ta chọc nữa rồi! Ánh mắt Lê Duyệt nhìn Lạc Thiếu Thừa như muốn bốc hỏa,
đúng lúc đó, đám người đi đến tiệm cà phê, chị gái quay đầu lại gọi bọn
họ tới nhanh một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...