Vấn đề thứ nhất: Nếu như trên thế giới này thực sự có ma vương, vậy nên làm thế nào?
Đầu tiên, trên đầu hắn đầy sừng, sau đó sở hữu gương mặt hoàn mỹ có thể đầu độc toàn bộ trai gái già trẻ trên Trái Đất, vóc người tỉ lệ hoàng kim, còn thêm cả nụ cười tà ác.
Tài hoa hơn người, bất kể là tế bào vận động hay tài năng nghệ thuật đều là thứ không người trái đất nào có thể địch nổi.
Nhưng tính khí lại vô cùng kém, mở miệng ngậm miệng đều là câu “X mày” thô tục, tính cách ngạo mạn luôn tự cho mình là đúng, thái độ tồi tệ, động một chút là mây đen sấm chớp vang rền đầy đầu, thận chí còn đưa tới động đất cấp mười cùng bão tố giết hại sinh linh, hoặc sẽ thả tiểu quỷ ra để kéo kẻ khiến hắn không hài lòng vào thế giới hắc ám.
Thế nhưng, trong lúc bạn không để ý lại len lén quan tâm bạn, thậm chí bị thương, đổ máu vì bạn cũng không kêu rên một tiếng, bảo vệ bạn như món bảo bối quý giá nhất của mình.
Trên kia chính là ông anh trai ma vương vô cùng kinh dị nắm giữ sức mạnh hắc ám, đồng thời cũng là người yêu của tôi, người ngay cả việc tôi trò chuyện với anh cả cũng sẽ khiến anh ấy phát điên như núi lửa phun trào.
(Nếu như ngày nào đó Trái Đất vô duyên vơ cớ bị hủy diệt thì phải đến tám, chín phần mười là trách nhiệm của tôi)
Mặc dù tuần trước đã xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ, cơ hồ phá hủy nóc căn biệt thự nhỏ năm tầng của chúng tôi, (tôi tốn biết bao thời gian mới thu dọn được sạch sẽ đó) nhưng ma vương đại nhân hoàn toàn không có bất kỳ sám hối hay áy náy gì, tựa như việc ghen tuông kia là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đồng tẩu vô khi* vậy.
(Thiên kinh địa nghĩa: chuyện hiển nhiên, tất nhiên, vô cùng chính đáng.
Đồng tẩu vô khi: Không lừa người già cũng chẳng lừa trẻ con, rất công bằng chính trực.)
Bởi vậy mới đến vấn đề thứ hai: Tại sao Ngọc ca lại thích tôi như vậy?
Độ khó của vấn đề này quả thực rất cao.
Bàn về sắc đẹp, tôi không bằng Thấm ca.
Bàn về đáng yêu, tôi không sánh bằng anh ba anh bốn, bàn về vóc người… Khụ khụ! Dĩ nhiên không có “trước” cũng chẳng có “sau”.
(Nói nhảm, nếu có thì còn là đàn ông sao?) Đừng nói so sánh với mấy ông anh siêu ưu tú nhà tôi, chỉ riêng Ngọc ca thôi, khuôn mặt sau khi bỏ lớp trang điểm yêu quái đi ấy, lần nào thấy cũng khiến hai mắt tôi sáng lên, nước miếng chảy đầy đất lau không kịp.
Nếu không phải đã biết bản tính nóng nảy của đại vương ấy, kể cả tôi cũng sẽ lập tức nhào tới chén sạch, đến cái dây nịt cũng chẳng còn! (Dĩ nhiên là mấy cái mơ mộng tốt đẹp này thích nghĩ thế nào thì nghĩ, cơ mà nếu định bổ nhào đến thật, một gia tiếp theo sẽ bị đè cho phát khóc, tôi nhất định sẽ trở thành cái bánh bao thịt chủ động ném bản thân về phía con chó mất.)
Tôi chưa bao giờ làm thứ gì cho Ngọc ca – thứ có thể khiến đại nhân ấy vui vẻ, chứ đừng bàn tới việc có thể khiến anh ấy cảm động tận tâm can.
Cơ mà việc khiến Ngọc ca tức giận nổi nóng bị thương đổ máu phát điên… lại nhiều đến nỗi đếm không xuể.
Tại sao Ngọc ca lại thích tôi chứ? Chẳng lẽ thật ra Ngọc ca là M? (Nếu anh ấy thật sự là M, vậy tôi sướng chết mất)
“Lam, đi học!”
“Vâng!” Gay go, lại vô tình ngẩn người rồi.
Đã trễ thế này, chắc là bữa sáng không ăn no được rồi… Thôi, lấy một lát bánh mì nướng phết bơ lạc để gặm trên đường vậy!
Thế nhưng tôi vừa mới đi tới bên cạnh xe của anh cả, còn chưa chạm vào cửa xe, bỗng nhiên lại bay lơ lửng lên… Không đúng, là tai thỏ bị một ai đó đang bất mãn nắm chặt, hoàn toàn không để ý đến nguyện vọng cá nhân của tôi, lập tức kéo tôi qua: “Con bà nó! Ai cho em ngồi xe của anh cả? Ông đây không có xe đưa em đi học à?!”
Miệng tôi còn ngậm miếng bánh mì nướng đáng thương, không cách nào khiếu nại một câu, bị Ngọc ca đặt ngồi sau xe mô tô như hàng hóa.
Không để ý đến việc tôi nước mắt lưng tròng liều mạng níu quần áo lẫn xe ô tô của anh cả, chiếc mô tô lập tức tăng lên tận vận tốc 80Km/h, phút chốc, mấy ông anh đứng ở cửa nhà chỉ còn lại một điểm nhỏ phía xa xa, còn trong tay tôi thì cầm một miếng vải quần áo đang run run trong gió.
(Chắc là anh cả sẽ… không trách cứ việc tôi “vô tình” xé chiếc áo khoác của ảnh đâu nhỉ? *Đồ mồ hôi* Thiên địa chứng giám, tôi vô tội mà)
Tốc độ xe của Ngọc ca thực quá kinh khủng, căn bản không thấy được bất kỳ cảnh sắc gì, chỉ nghe được tiếng cuồng phong gào thét bên tai.
Ôi… miếng bánh mì nướng thân thương của tao, sao mày lại bị gió GG quyến rũ đi vậy? Mau trở lại đi bé cưng ơi! Tao – đói – mà…
(Gió GG: Gió ca ca, anh trái gió =]])
“Đến rồi!”
Xe phanh gấp một cái, Ngọc ca trịnh trọng tuyên bố đã thông qua việc hồi hồn, cơ mà hiện tại linh hồn nhỏ bé của tôi đã báo tên cúng cơm ở điện Diêm La mất rồi… Phỉ phui, mau câu hồn trở lại nào!
“Lam, không sao chứ?” Rốt cuộc ma vương đại nhân đã phát hiện sắc mặt của tôi chẳng khác mấy với miếng bánh mì lên mốc cả tháng trời.
“Không… không sao cả.” Tôi xoa xoa hai bắp chân mềm như sợi mì của mình, lảo đảo như muốn ngã mà đi về phía dãy phòng học.
Mới đi chưa được ba bước, bỗng nhiên một đôi tay ấm áp sau lưng chợt vòng qua ôm tôi trở về, cái đầu với mái tóc nhọn như lông nhím đâm thẳng lên bả vai tôi.
“Ngọc ca?”
Ngọc ca trầm mặc một lúc lâu mới dùng giọng nam trầm nói: “… Chờ… một thời gian nữa ông đây có thời gian rảnh… sẽ… sẽ đi thi lấy bằng lái xe… Sẽ tiết kiệm tiền mua ô tô, cho nên… em… em nhẫn nại thêm chút nữa…”
“Hửm?” Tôi khó hiểu nhìn Ngọc ca: “Anh nói gì?” Giọng hắn nhỏ như vậy, tai tôi có phải tai thỏ đâu, làm sao nghe thấy được chứ!
“Con bà nó! Không có gì, em đi học đi!”
Tôi nghi hoặc, đi về phía dãy phòng học lần nữa, tuy nhiên chưa đi được ba bước lại khóc lóc quay trở lại.
Sau kẻ đang văng nước mắt tung tóe tôi đây là một đám người kích động còn kinh khủng hơn cả ma vương, họ xông thẳng về đây như bão cát cuồn cuộn vậy.
“Đàn anh Ngọc! Lần này nhất định phải mời được ngài tham gia câu lạc bộ của bọn em!”
“Oa~~~~~~~~! (thét chói tai) là đàn anh Ngọc và đàn em Lam kìa! Hôm nay nhất định phải chụp được hai người cùng chung khung hình!”
“Bạn học Mộng Hàng Ngọc, vì sự tồn vong và danh dự của trường, lần này cậu nhất định phải tham gia giải XXOO, phải đoạt giải thưởng lớn để làm vẻ vang trường học!”
“Bạn học Tiểu Lam, cậu chính là nam sinh dễ thương nhất trong mắt chúng tôi, xin cậu nhất định phải tham gia câu lạc bộ nhân yêu của chúng tôi! Cậu xem, đây là đồng phục hầu gái và đồng phục nữ sinh trung học mà chúng tôi may riêng theo số đo của cậu này, trừ cậu ra thì không ai có thể mặc vào mà tạo ra được hiệu quả đáng yêu như thế! Mong cậu ngàn vạn lần đừng từ chối tấm lòng của các tiền bối mà!”
Đùa gì chứ!
Ai muốn mặc đồng phục hầu gái với đồng phục nữ sinh trung học hử! (Ở trong mắt các người, tôi không có khí khái quyết đoán của đàn ông thế cơ à?! Hơn nữa các người còn nói là may theo số đo riêng… Các người đo người tôi lúc nào thế? Tại sao tôi hoàn toàn không có ấn tượng về việc này?!)
Trước kia ít ra chỉ có một mình Ngọc ca dẫn đầu quân đoàn marathon, rốt cuộc là từ lúc nào lại biến thành hai người dẫn đầu thế này?
(Hình như là từ lúc tin tức tôi và Ngọc ca hẹn hò bị truyền ra ngoài?)
Cơ mà đều là bị đuổi theo, tại sao Ngọc ca chạy ung dung như thế, mà tôi lại nước mắt như mưa liều cái mạng già để chạy trối chết chứ?! Ngọc ca quá gian trá rồi! Cho dù năng lực vận động vạn năng cũng không thể như thế chứ!
“Ngọc ca, tiết đầu tiên của anh ở đâu?” Tiếp tục như vậy cũng không phải cách, còn vậy nữa thì tôi không thể thoát khỏi đám điên ở phía sau này, sắp muộn tiết đầu tiên rồi.
Ngọc ca mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, giống như chẳng qua chỉ đang tản bộ trên mặt trăng đáp: “Bà nó! Hình như là ở phòng hội họa!”
“Ok! Vậy tách ra hành động, anh về khoa sơn dầu của anh, em phải tới lớp công khai!”
(Lớp công khai hay còn gọi là Open class, là kiểu lớp học được tổ chức theo kế hoạch, có mục đích hoặc định hướng được đặt trước.
Trừ học sinh còn có cả các vị lãnh đạo, giáo sư, giáo viên tham gia.
Đôi khi còn có cả các công ty tham gia chung.)
Vừa dứt lời, tôi lập tức quẹo trái, để lại một vệt sáng vô cùng xinh đẹp.
Hề hề.
Chỉ cần tách khỏi Ngọc ca là phỏng chừng sóng người biến thái điên cuồng phía sau sẽ lập tức bớt đi ba phần tư trở lên, dù sao sức quyến rũ của Ngọc ca vẫn tương đối lớn, như vậy thì tôi có thể dễ dàng trở lớp để học rồi.
Xét về phương diện cá nhân, tôi rất tán thưởng hành động bán đứng Ngọc ca để cứu lấy bản thân mình này.
Hết cách, mặc dù Ngọc ca thuộc đẳng cấp ma vương, nhưng tôi là người trái đất bình thường hàng thật giá thật đó, không biết kéo mây đen màn sét đến được, cũng không biết thả tiểu quỷ ở thế giới hắc ám ra ngoài.
Tôi nghĩ Ngọc ca chắc sẽ không… Chờ chút! Chuyện gì thế này? Tại sao tôi đã tách ra khỏi Ngọc ca mà phía sau vẫn còn chừng một nửa sóng người thế này?!
“Ê, mấy người có nhầm không vậy.
Ngọc ca trở về khoa tranh sơn dầu rồi, có phải các người chạy sai hướng không? Mai quay đầu lại đi!” Miệng tôi kêu la, bắp chân vẫn không dám đình bước, vẫn chạy đến “vui vẻ” luôn! Nói xàm! Một bước đạp sai cả đời ân hận đấy! Đây là đồng phục hầu gái và đồng phục nữ sinh trung học đấy!
“Không lầm đâu mà! Tiểu Lam, chụp một tấm, chỉ một tấm thôi! Xin cậu mà!”
“Đáng ghét! Tiểu Lam đang nói chuyện với tôi, cô trả lời cái gì!”
“Còn lâu, mấy mụ điên các cô biến hết đê! Rốt cuộc Tiểu Lam cũng cảm nhận được sức quyến rũ của câu lạc bộ nhân yêu chúng tôi, đang hưởng ứng chúng tôi đấy! Tiểu Lam, cậu mau dừng lại đi, trừ đồng phục hầu gái và nữ sinh đáng yêu ra, chúng tôi còn chuẩn bị rất nhiều trang phục đáng yêu khác, ví dụ như sườn xám xẻ cao và Kimono hoa lệ lộ bắp đùi nè! Cậu thích loại nào cũng có thể mặc sức chọn!”
Khốn nạn! Chọn cái đầu anh thì có!
Nếu bây giờ tôi mà dừng bước thì tôi không phải con người!
Tôi lập tức thay đổi, tăng tốc độ chân lên mấy mã lực, vất vả lắm mới kéo được khoảng cách với bọn họ xa một chút, nhưng lại càng ngày cách dãy phòng học xa hơn.
Lúc đi qua bụi cây ở sân trường, bỗng nhiên một đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn vươn ra, tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta kéo đi lần thứ hai, rơi vào sau bụi cây.
Đáng ghét! Làm gì thế?! Lại chỗ này, lại vị trí này, lần trước đám bạn học nữ đã dùng khí thế muốn rap* tập thể mà kéo tôi vào trong, vậy mà lại…
Đang lúc kích động muốn nhảy cỡn lên mà phun lửa, tôi lại thấy rõ người trước mặt, hoàn toàn sợ đến ngây người: “Cậu… cậu cậu cậu… tại sao cậu… lại ở đây… Cậu… Tiểu… Tiểu Lệ!?”
Không sai!
Người xuất hiện trước mặt tôi hóa ra là Tiểu Lệ!
“Suỵt!” Tiểu Lệ lập tức chặn miệng tôi, đè tôi lên cỏ, liếc trộm về phía rừng cây.
Cho đến khi đám đông marathon đuổi theo tôi vì mất đi mục tiêu mà không thể không giải tán, Tiểu Lệ mới buông tôi ra.
“Tiểu Lệ, tại sao cậu lại chạy đến trường mình? Cậu không cần đi học sao?” Dù sao bây giờ cũng là thời gian học của trường đại học mà!
Tiểu Lệ le lưỡi, tiến lại gần tôi… Thôi xong, mùi nước hoa tục tĩu trên người cô ấy quá nồng, tôi… phản ứng thai kỳ của tôi dấy lên… lập tức đẩy cô ấy ra!
Tiểu Lệ bất mãn bĩu môi: “Tiểu Lam quá đáng quá đi, người ta đặc biệt tới tìm cậu đó! Bởi vì mình không biết cậu dọn đi đâu nên bắt buộc phải tới trường cậu để tìm cậu mà!”
“Đến tìm mình?” Lần này tôi còn kinh ngạc hơn.”Cậu không lên lớp mà đến tìm mình làm gì? Hơn nữa tại sao cậu lại lén la lén lút núp sau bụi cây?” (Làm tôi hoảng, tưởng có người định rape mình chứ! Bởi vì tôi thực sự có quá nhiều kỷ niệm kinh khủng mà! *khóc*)
“Cậu còn không biết ngượng mà nói vậy nữa.
Chẳng phải vì cô bạn sân bay của cậu sao! Mình vừa tới đã chạm trán cô ta, kết quả cô ta hung thần ác sát chạy đuổi mình chạy chín vòng quanh sân trường, vất vả lắm mới thoát khỏi cô ta, làm sao dám ló đầu ra nữa! Tiểu Lam, cậu quen bạn gái kiểu gì thế, dữ dằn quá nha, cô ta căn bản không cho mình đến gần cậu!”
Lại nữa rồi, đòn tấn công bằng nước mắt của Tiểu Lệ! Khụ khụ, chiêu này trước kia cũng đã lừa được không ít sự đồng tình từ tôi, bất quá hiện tại đừng nghĩ đến việc lừa tôi mềm lòng nữa, bởi vì tôi đã hoàn toàn tôi luyện từ chỗ tuyệt đỉnh cao thủ giả khóc tầm cỡ thế giới rồi – Cảnh khóc hoa lê ngậm mưa kia của Thấm ca mới thực sự khiến người ta tan nát tâm can, thiếu chút nữa đã vì giọt nước mắt đó mà khiến người ta đáp ứng mọi yêu cầu của anh ấy! (Thật sự đáp ứng là toi đời luôn đấy)
“Tiểu Lệ, cảm ơn cậu khi nãy đã giải vây giúp mình, mình phải lên lớp.
Nếu không có chuyện gì thì cậu cũng mau về trường rồi lên lớp đi, đừng tùy tiện bùng học.”
“Chờ chút!” Tiểu Lệ níu tôi lại: “Trừ phi Tiểu Lam đồng ý trở thành bạn trai mình, bằng không mình sẽ không buông tay!”
Con nhóc này!
Tôi thở dài bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nâng tay bung lên trán cô ấy một cái, cô ấy hoảng sợ bất giác buông tay, che cái trán hồng hồng lại, chuẩn bị rơi nước mắt.
“Tiểu Lệ, cậu thật sự thích mình sao?”
Tiểu Lệ rơi nước mắt, gật đầu thật mạnh: “Dĩ nhiên là thích rồi, mình thích Tiểu Lam nhất!”
“Vậy cậu thích mình chỗ nào?”
“Bởi vì Tiểu Lam rất đáng yêu mà.
Dáng vẻ siêu cấp đẹp trai, tính cách tốt, còn vẽ rất đẹp!”
“Nhưng mà mình rất nghèo?” Tôi không quên lý do tại sao lúc đầu cô ấy lại đá tôi.
Ai ngờ đến điều này mà Tiểu Lệ cũng đã điều tra rõ ràng.
”Mình đã xác định rồi, hiện tại Tiểu Lam đã đổi tên, đến chỗ người anh thất lạc từ nhỏ.
Anh cậu rất giàu đúng không? Còn lái chiếc xe quý tộc sang trọng đưa cậu đi học, cho nên…”
Không chờ Tiểu Lệ nói xong, tôi vỗ vỗ đầu cô ấy.
”Con nhỏ ngốc nghếch này!”
Nhìn bộ váy ren hoa lệ cùng một đống đồ trang sức lấp lánh trên người Tiểu Lệ, lại nhìn về gương mặt đáng yêu kia, tôi bất đắc dĩ thở dài.”Tiểu Lệ, ngày nào đó cậu sẽ gặp một người đàn ông thế này: Cho dù gương mặt anh ta bị hủy hoại, hơn nữa còn nghèo rách mùng tơi, không mua nổi bất kỳ món đồ nào cho cậu, cũng không cách nào dành thời gian đi khắp nơi khoe khoang cùng cậu, thế nhưng cậu vẫn có thể thật tâm thốt lên câu “em yêu anh”, lúc đó cậu mới thực sự đã thích một người.
Ngoan, về đi, cậu là cô gái tốt, đừng tùy tiện bán tình yêu của mình đi.”
Tiểu Lệ vẫn ngơ ngác nhìn tôi như cũ, tôi cười cười sờ mái tóc dài cài ruy băng lụa của cô ấy, xoay người rời đi.
Ôi, chẳng biết Tiểu Lệ nghe có hiểu không, cơ mà quan trọng nhất lúc này chính là… Tôi đã trễ mất nửa tiết học rồi!
Kết quả, tôi khóc thút thít vì bị thầy giáo phạt đứng nguyên buổi trưa.
Tôi khóc luôn á! Người xưa nói hồng nhan họa thủy cấm có sai! Kiếp này của tôi, kiếp sau, kiếp sau nữa… vĩnh viễn vĩnh viễn không muốn dây dưa đến phụ nữ nữa! (Ủa mà chẳng lẽ kiếp sau vẫn phải làm đồng tính luyến ái à? Tôi không muốn đâu! Kiếp sau dứt khoát xuất gia làm hòa thượng! A men!)
Tôi nhìn tên nam sinh thân cao hơn mét tám đang diễn vai tiểu thiếp phiến tình dưới ánh đèn pha (Chẳng biết chỗ nào chiếu đèn đến cho hắn nữa), khóe miệng co rút nghiêm trọng, gương mặt cũng sắp biến hình!
Tôi quả thực không rảnh để luyện tập diễn xuất với hắn (Tôi cảm thấy câu lạc bộ nhân yêu hẳn phải tới tóm hắn gia nhập, thiên phú ưu tú biết bao nhiêu nha).
Tôi xua tay nói: “Số điện thoại của bệnh viện tâm thần là 88888888, phục vụ hai tư trên hai tư khắp ba mươi tuyến đường.
Yên tâm, bọn họ sẽ cho xe riêng tới đón cậu.
Tôi còn đang bận, không tiễn đâu, khi nào rảnh sẽ đến thăm câu.
Tạm biệt!” Nói xong, tôi chạy nhanh như một làn khói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...