Sáng chớm lạnh, không giống mùa hè.
Ánh mặt trời vẫn trốn sau những đám mây, để khu vườn bên ngoài lãng đãng sương mỏng, trong vắt dư vị của hơi mưa.
Thoảng trong gió là hương hoa quế cùng mùi lá mận vụn rơi ngoài sân, bị cơn dông đêm qua làm cho tả tơi đầy đất.
Hàn Quân Tường ngọ nguậy trong chăn, đưa tay đẩy khối thịt mập đang rúc bên hông mình ra xa để tìm chút không gian.
Nhưng nó không muốn ngồi dậy, cũng không muốn rời giường.
Bao lâu rồi nó mới cảm thấy lười biếng như hôm nay?
Đưa tay sờ vết sẹo sâu trên má, nó nhận ra từ dạo nhập ngũ, nó trở nên thức sớm hơn trước.
Là quân nhân, gặp lúc chiến tranh, dù chỉ là quân dự bị, nhưng kỷ cương cùng vất vả trong thời gian đánh trận là thứ nó được trải nghiệm sâu sắc nhất.
Ngủ ít ăn vội chực chờ cái chết, đời lính của nó chỉ có bấy nhiêu.
Chiến tranh kết thúc, cha mất tích, nó trở về với đệ đệ nhỏ dại cùng phụ thân không chấp nhận nổi sự thật.
Mỗi ngày cũng chỉ quay cuồng với việc học tập và bếp núc.
Nhưng nó không dám lười biếng, cũng chẳng muốn lười biếng.
Vì nếu lười biếng, phụ thân và đệ đệ sẽ chẳng có ai nâng đỡ, và hơn hết, chính nó sẽ nhận ra, bản thân cũng đang tổn thương và nhớ cha da diết.
Nhưng đêm qua, cha đã trở về.
Hàn Quân Tường nằm im, cuối cùng mới nhận ra bản thân đang mỉm cười.
Thật may, cha đã trở về!
Dần dần rời khỏi niềm sung sướng như bông mịn quấn quanh thân, Hàn Quân Tường tiếp nhận sự thật đó với tâm tình bình tĩnh hơn, nhanh nhẹn rời khỏi giường.
Hôm nay nó vẫn phải đến học phủ, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, khác chăng là nó đang tràn đầy hào hứng và năng lượng mà thôi.
Thế nhưng, chân nó còn chưa kịp đến bưng chậu ra sau nhà múc nước rửa mặt thì bên tai đã nghe vang vang tiếng mật âm thông báo nghỉ học của học phủ.
Ngẩn ngơ chốc lát, nó bỗng nảy ra một suy đoán dù không quá chắc chắn, nghi ngờ việc mình được nghỉ học này, phần lớn là có liên quan đến cha.
Khi nó bước ra gian nhà chính thì quả nhiên thấy đã có không ít người xuất hiện, quen có lạ có.
Cha mẹ Hàn Quân Cát sớm đã có mặt vào tận bếp pha trà nấu điểm tâm, thần sắc tươi tỉnh.
Trong sảnh chính, hành lang, ngoài sân ra tới cổng, Hàn Quân Tường nhận ra không ít tiên sinh của học phủ, Long tướng trong Quân Cục và cả vài người hoàn toàn xa lạ đối với nó, đứng thành nhóm cùng nhau, lớn tiếng nói chuyện.
Nhác thấy bóng Từ Thiên Diễm đang tần ngần bên hồ cá, nó vui vẻ sải chân lại gần.
Nghe tiếng, cậu quay đầu, nhìn nó mỉm cười, xem chừng rất xúc động kèm mừng rỡ.
"Vừa hay tin Hàn tiên sinh bình an trở về, ta liền cùng ngoại công và tiểu thúc sang thăm.
Chúc mừng ngươi nhé! Tốt quá rồi!"
Hàn Quân Tường khẽ gật đầu.
Nó biết mình không cần nói gì thì Từ Thiên Diễm cũng sẽ hiểu hết cảm xúc hiện tại của bản thân.
Hồi lâu bình tâm lại, nó kéo tay cậu vào nhà, nói khe khẽ.
"Vào nhà cùng ăn điểm tâm đi."
Người đến càng lúc càng đông, buổi sáng mát mẻ nhanh chóng bị nắng hè cùng tiếng người nói chuyện hong cho nóng hực.
Vừa ăn vừa tán gẫu gần cả chung trà, rốt cuộc Từ Thiên Diễm mới tò mò hỏi.
"Nhưng nãy giờ ta vẫn chưa thấy Hàn tiên sinh nhỉ."
Hàn Quân Tường gãi cổ.
Nó đã nhác thấy bóng cha một lần, xuất hiện để chào hỏi cảm tạ những người đến thăm nhưng rất nhanh liền mất hút vào căn phòng trong lâu ngày không có người dùng, còn kéo theo cả gia gia sau lưng.
Nhìn tình hình, nó e rằng phụ thân cũng đang ở nơi ấy.
Không chút câu nệ Từ Thiên Diễm ở cạnh, nó níu tay áo Lôi Ngọc hỏi thẳng.
"Bà ơi, phụ thân làm sao vậy?"
Lôi Ngọc khẽ cười khổ.
"Còn làm sao nữa, chống không nổi thì ngã thôi.
Bao lâu nay cứ cố quá, hiện tại cha ngươi vừa về thì liền thả lỏng, lăn đùng ra ốm.
Cũng không đáng ngại, có cả gia gia ngươi mà.
Hai đứa đừng lo lắng! Tiểu Diễm ăn thêm đùi gà không nào? Gầy quá, ăn thêm đi, thanh niên là phải ăn nhiều vào!"
Bị Lôi Ngọc nhồi nhét bắt ăn đủ thứ, Từ Thiên Diễm miễn cưỡng vô cùng, đành khổ sở hết ăn lại uống, còn phải cố cười thật vui vẻ.
Để cậu chịu đựng một mình, Hàn Quân Tường vẫn không yên tâm, lén lút tiến vào gian phòng trong.
Gian phòng trong vốn lạnh lẽo bụi bặm lúc này lại thoang thoảng mùi dược liệu ấm nóng làm nó hơi bỡ ngỡ.
Trên hành lang, nó đụng phải Hàn Du.
So với Hàn Quân Cát là bậc thầy Luyện Dược thì Hàn Du cũng có thể gọi là một y sư bậc thầy.
Chưa có bệnh nhân nào vào tay hắn mà không khỏi bệnh.
Nhìn vẻ mặt Hàn Quân Tường, hắn cười xoà trấn an.
"Không sao không sao, phụ thân ngươi chỉ là lao tâm quá độ rồi suy nhược thôi, lại gặp thêm Ma khí còn sót từ thân thể cha ngươi tấn công nên mệt một chút.
Gia gia ra tay, phụ thân ngươi sẽ sớm khoẻ lại ấy mà."
Thầm thở phào, Hàn Quân Tường định tiến vào phòng xem xét một chút nhưng nhìn thấy khung cảnh bên trong thì lại lùi ra.
Phụ thân đang được cha đút thuốc cho uống, khuôn mặt tái nhợt thế mà hai mắt lấp lánh như sao, ríu rít nói chuyện.
"Này, kể lại chuyện lúc ngươi đánh nhau trận cuối cùng đi, hay đấy.
Ta muốn nghe lại đoạn nổ tung ấy...!Khụ khụ..."
"Uống từ từ thôi.
Uống hết thuốc rồi ta mới kể.
Nào, há miệng, thêm một muỗng nữa."
Phụ thân rõ ràng đang bệnh nặng nhưng lại tràn đầy sinh khí, còn người cha khó chịu đáng ghét kia, sao hiện tại lại ân cần dịu dàng tới vậy? Trong quá khứ, hai người có từng như thế hay không? Hàn Quân Tường không nhớ nổi nên đối với khung cảnh vừa thấy có ấn tượng vô cùng xa lạ.
Nhưng lại mơ hồ quyến luyến khung cảnh ấy.
Nếu sau này, cha và phụ thân luôn như thế, không phải rất ấm áp rất thân thương hay sao?
- --
Đến xế chiều, nắng gắt, cây lá trong vườn rũ đầu, ao nước lăn tăn bóng cá.
Hàn Quân Tường chơi bắn cung trong lúc Từ Thiên Diễm nghịch màu nước cùng Tiểu Kiều, bất chợt nghe được trước nhà lớn tiếng ồn ào.
Cả ba tò mò ló đầu nhìn lên, thấy được Chu Hàm đã ra khỏi phòng, có Hàn Quân Cát theo sau, để đón chào đội Long binh từ Kinh thành mang quà ban thưởng của Long Đế tới.
Trong lúc Hàn Quân Cát quỳ nhận thưởng, không khí nhất thời tĩnh lặng lại, ai nấy đều kính cẩn trang nghiêm.
Chỉ có Chu Minh Kiều nấp sau cửa là vô tư thì thào hỏi dù đã bị Từ Thiên Diễm che miệng.
"Hàn tiên sinh được cho kẹo hả đại ca?"
Từ Thiên Diễm phì cười nhưng Hàn Quân Tường chỉ lẳng lặng gật đầu.
Đoàn Long binh Kinh thành hoàn thành nhiệm vụ xong rất nhanh rời đi, nhưng dư âm để lại thì vẫn còn đó.
Trong nhà lần nữa tiếp tục ồn ào dữ dội.
Ai nấy đều tán thưởng chúc mừng Hàn Quân Cát, tiếng nói tiếng cười không dứt.
Và trong mắt mọi người, không khó để nhìn thấy sự ngưỡng mộ, kính trọng, và có cả ghen tỵ dành cho Hàn Quân Cát.
Trái ngược với những thái độ đa dạng đó, hắn trước sau như một, thản nhiên và ngay thẳng, không kiêu căng cũng không e dè, tiếp nhận tất cả lời chúc mừng của mọi người.
"Hàn tiên sinh oai phong thật!"
Hàn Quân Tường giật mình, quay sang Từ Thiên Diễm, thấy cậu đang ngây ngốc nhìn cha.
Cậu tấm tắc.
"Nếu là ta, chắc là sẽ đắc ý lắm, nhưng cũng hơi ngượng ngùng.
Nhiều người cứ tán tụng như vậy cơ mà.
Nhưng Hàn tiên sinh thì xem kìa, chẳng khác mọi khi chút nào.
Hẳn trong mắt người, mấy lời tán tụng kia chỉ là lời nói thật mà thôi.
Oai phong ghê!"
Mím môi, Hàn Quân Tường không nhịn được gật mạnh đầu.
"Còn phải nói!"
Nhưng rồi rất nhanh cảm thấy nóng mặt, nó vội vàng bổ sung.
"Sau này, ta nhất định còn oai phong hơn!"
Nhìn ngược lại nó, Từ Thiên Diễm bật cười, vui vẻ hiền lành.
"Đó là đương nhiên rồi!"
Hàn Quân Tường hấp tấp quay lại tập bắn cung, chẳng hiểu sao cảm thấy mặt còn nóng hơn ban nãy gấp mấy lần.
- --
Tiễn cha mẹ ra về xong, Hàn Quân Cát quay người vào nhà, khó tránh được khẽ nhíu mày một cái.
Cả người mệt nhọc còn phải tiếp chuyện nói cười suốt từ sáng tới bây giờ, đến hắn cũng cảm thấy uể oải.
Thế nhưng, khi tiến vào bếp, hắn vô thức chậm lại bước chân, ngẩn ngơ hồi lâu.
Chu Hàm đứng đó, lẳng lặng dọn dẹp thức ăn thừa, lau chùi bàn ghế, sắp xếp chén dĩa.
Cửa sổ mở toang, đêm hè trong vắt, treo vầng trăng mỏng.
Hương quế lay động, côn trùng vo ve, tĩnh lặng lại êm đềm.
Hàn Quân Cát càng nhìn càng chạnh lòng.
Trước đêm qua, là hắn không về khiến Chu Hàm sầu lo.
Đêm qua, hắn về, khiến cả ngày nay người đến người đi tấp nập chúc mừng ban thưởng, ngoài mặt thì vẻ vang đấy, nhưng đón tiếp đãi ngộ vất vả, đều là Chu Hàm phải thay hắn cáng đáng.
Hắn, đến cuối cùng, vẫn thương yêu gì y đâu, chỉ rước khổ thêm cho y mà thôi.
Bước lại xắn tay áo bắt đầu rửa chén, hắn nói nhỏ.
"Ngươi mới khoẻ hơn một chút nhưng chớ chủ quan, nghỉ ngơi đi, mấy việc lặt vặt này, ta tự làm được."
Không đáp, y còn khẽ cười, quay đi lấy từ trong tủ ra một chén cháo vẫn hơi bốc khói.
"Ngươi cũng nghỉ tay ăn một chút đi, từ đêm qua về tới giờ thấy chỉ ăn qua quýt mấy thứ bánh đãi khách, bụng chắc chắn đã kêu rồi phải không?"
Khựng lại nhìn bọt nước bóng loáng trong thau đựng chén bát dơ, Hàn Quân Cát nghe cơn đói quả nhiên đang hoành hành khắp bụng, lẳng lặng chùi tay.
Nhưng hắn nhận lấy chén cháo rồi nhanh chóng đặt sang bên, kéo Chu Hàm tới gần, ôm chặt.
Ngỡ ngàng, y hỏi nhỏ.
"Làm sao vậy?"
"Xin lỗi!"
Vì đã gia trưởng làm ngươi mệt mỏi! Vì đã hoà ly! Vì đã luôn xa lánh ngươi cùng hài tử! Vì đã đợi lâu như vậy mới đòi tái hợp! Vì đã mất tích suốt thời gian qua! Vì đã chẳng xứng đáng với tình yêu của ngươi!
Xoa nhẹ lưng hắn, y nói nhỏ, giọng hiền lành đến khiến người mềm lòng.
"Ngươi đang làm ta xấu hổ đó.
Thôi đi mà!"
Hắn siết chặt vòng tay, không muốn xa người này chút nào, khẽ khàng mỉm cười khi phát hiện y cũng ôm lại mình, còn nũng nịu dụi dụi mũi vào vai áo mình.
Mảnh trăng ngoài cửa sổ, lung linh toả ánh trắng ngà đến tận vạt áo cả hai.
"Đại ca đại ca, Tiểu Kiều muốn ăn nữa!"
Bất chợt, ngoài hành lang vang lên tiếng chân cùng tiếng nói líu lo.
Biết là huynh đệ Tiểu Kiều, Chu Hàm lần này là xấu hổ thật, đấm mạnh vai Hàn Quân Cát.
"Buông coi! Muốn để hài tử cười nhạo đúng không?"
Hắn ngoan ngoãn buông tay, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cháo, còn chia cho y nửa chén.
Lúc huynh đệ Tiểu Kiều vào, cả hai đang ăn, thản nhiên như không.
Tiểu Kiều ngây thơ đương nhiên chẳng phát hiện ra gì, lon ton lại gần Hàn Quân Cát, sau một ngày cuối cùng cũng tiếp xúc được với hắn, vô tư hỏi.
"Hàn tiên sinh, bao lâu nay người đi đâu vậy? Tiểu Kiều đợi người tới chơi cùng mãi mà không thấy đó."
Hắn khựng người trong giây lát, tâm tình vừa bình tĩnh lúc này lại cuộn trào.
Buông chén, ẵm nhóc lên đùi mình, hắn không nghĩ nhiều, cũng không muốn nghĩ nhiều, nói ra chắc nịch.
"Xin lỗi Tiểu Kiều.
Sau này, Hàn tiên sinh không đi đâu nữa, sẽ ở đây mãi với Tiểu Kiều, chơi với Tiểu Kiều, sống chung với Tiểu Kiều nhé!"
Trợn to mắt, nhóc vui vẻ ôm chầm lấy hắn, hò hét inh ỏi.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn tinh ý nhìn thấy Chu Hàm ngán ngẩm ngó hắn còn Hàn Quân Tường lại đứng dậy bỏ về phòng.
Thiêu thân quanh đèn, vo ve bay lượn.
- --
"Quân Tường không vui vì ngươi không nói rõ ràng mà còn lấp liếm với Tiểu Kiều.
Tên nhóc đó thật ra rất nhạy cảm, lâu nay luôn âm thầm bất bình cho Tiểu Kiều."
Bóp trán, Hàn Quân Cát nhận lỗi.
"Ta, lúc đó hơi kích động."
Cởi ngoại bào, Chu Hàm ho khẽ vài tiếng, lung lay trèo lên giường quấn mền.
Hàn Quân Cát theo sau, lo lắng ôm y vào lòng, đút cho y một viên dược thông cổ.
Ngước mắt nhìn màn giường, lại nhớ đến dáng vẻ kích động của hắn ban nãy, y bỗng cảm thấy lòng rối bời.
Nến trong phòng tàn dần, ánh vàng yếu ớt hẳn.
"Quân Cát, ngươi cũng đã suy nghĩ kỹ chưa? Biết là ngươi muốn tái hợp, nhưng rồi đủ thứ chuyện xảy ra, chính ta cũng đem chuyện chiến tranh làm cớ, giờ ngẫm lại, cả hai ta, phải chăng đã vội vàng? Ta vẫn không thay đổi gì cả, sẽ không khiến ngươi lại chán ghét chứ? Hay là, suy nghĩ thêm nhé!"
Gối đầu lên tay Hàn Quân Cát, nghe tiếng tim hắn đập chậm rãi, Chu Hàm vừa nói vừa không khỏi u sầu.
Khi chiến tranh nổ ra, y chỉ lo lắng mình đánh mất hắn nên vội vàng hứa hẹn.
Nhưng hiện tại, nhìn đến tương lai hắn vẽ ra, y lại sợ.
Hắn đã cố gắng rất nhiều cho việc tái hợp.
Nhưng còn y? Trong quá khứ, y từng giận hắn gia trưởng độc đoán, nhưng y cũng biết, bản thân mình nào phải hoàn toàn đúng.
Bốc đồng, yếu lòng, là y chủ động đòi hoà ly trước, đó là sự thật vĩnh viễn không gì thay đổi được.
Từ đó đến nay, y chẳng tự kiểm điểm hay cải thiện gì, biết đâu qua đoạn thời gian mặn nồng sau xa cách, lại lần nữa khiến hắn thất vọng thì sao?
"Suy nghĩ? Ta chẳng thấy có gì cần suy nghĩ thêm cả."
Trái ngược với do dự lo lắng của Chu Hàm, Hàn Quân Cát đáp lời thật nhanh, còn siết chặt vòng ôm, làm y đau đớn, cũng làm y nhẹ nhõm.
Hắn nói đầy chắc chắn.
"Ta đã muốn tái hợp từ lâu rồi, tới tận bây giờ là để đợi cha con ngươi suy nghĩ thôi.
Còn chuyện ngươi nói lấy cớ, lại càng chứng tỏ rằng chúng ta giống nhau.
Lòng ngươi không muốn tái hợp, cần gì tìm cớ? Ta cũng không cần ngươi thay đổi bản thân điều gì.
Ta mới là người chưa tốt, một mình ta thay đổi là đủ.
Năm xưa, giận thì giận, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng ngươi lẽ nào lại cho rằng ta chán ghét ngươi sao?"
Ôm mặt Chu Hàm, Hàn Quân Cát nhìn y chằm chằm, nhìn đến mức y rối bời, nhỏ giọng đáp.
"Ta không biết.
Nhưng ngươi đã lớn tiếng lắm."
Khẽ thở dài, hắn hôn nhẹ trán y, an ủi.
"Xin lỗi! Là ta không đúng.
Nhưng ta chưa từng chán ghét ngươi, chưa bao giờ.
Chúng ta quay lại đi, được không, Hàm Nhi? Ta sẽ không lớn tiếng nữa, không làm ngươi sợ nữa, ta hứa đấy!"
Giọng điệu van nài như thế của hắn, làm Chu Hàm cảm thấy thật mới lạ và cũng có phần vui vẻ.
Dù thay đổi điều gì, nhưng khiến y an tâm, vẫn luôn là khả năng đặc biệt của hắn.
Lòng y dao động bao nhiêu, chỉ cần có hắn, liền bình tĩnh lại.
Khẽ gật đầu, y nhẹ cười.
"Thì đã đồng ý rồi mà.
Ngươi chỉ cần nói rõ cho huynh đệ Tiểu Kiều hiểu là được.
Ta, tự dưng nghĩ lung tung...!một chút thôi."
Vuốt ve trán y, hắn thở dài.
"Ừ, ta sẽ cẩn thận với hai nhóc con kia hơn.
Còn ngươi thì chỉ cần nghỉ ngơi cho thật nhiều vào.
Sức khoẻ sa sút quá!"
Lật người tựa cằm lên ngực hắn, y cười ranh mãnh.
"Không bằng ngươi truyền một ít sức lực cho ta đi?"
Dứt lời, y còn dùng răng cắn nhẹ cổ áo hắn, lộ rõ bản thân đang muốn điều gì.
Phì cười vỗ nhẹ cái eo thon trong tay mình, hắn khuyến cáo.
"Đêm qua đã lăn lộn mấy canh giờ, giờ còn muốn sao?"
Nhăn mặt, y phản đối.
"Đêm qua là đêm qua, đêm nay ta lại muốn, ngươi có làm không?"
Cười càng lớn, hắn véo mũi y, trêu đùa.
"Trên người ta còn Ma khí, ngươi quấn quýt nhiều sẽ bệnh đó.
Không sợ à?"
Gạt tay hắn ra, y lại lăn lộn trên ngực hắn, vòi vĩnh.
"Chẳng phải phụ thân đã cho ngươi dùng thuốc sao? Chẳng ảnh hưởng đâu.
Hay ngươi không thèm muốn ta nữa? Thế ta về ngủ với hài tử đây..."
"Ai nói?"
Miệng lớn tiếng, tay Hàn Quân Cát đã túm chặt cổ Chu Hàm đang định bò xuống giường.
Cười hì hì, y chui vào lòng hắn, thì thào.
"Ngươi lúc nào cũng thích làu bàu, muốn làm thì làm cho nhanh chứ."
Chịu thua Chu Hàm, hắn vừa giúp y cởi y phục vừa giải bày.
"Còn không phải tại ngươi là tên nhóc hấp tấp hay sao? Chả biết tí gì về lãng mạn trên giường ngủ."
Ngã vật ra kéo mặt hắn tới gần hôn lung tung, y cười khúc khích.
"Thế thì ngươi chỉ cho ta đi.
Ra sao mới là lãng mạn?"
Dứt lời, y ho khụ khụ hai tiếng, khiến Hàn Quân Cát định hôn đáp trả phải vội dừng lại.
Ôm y xoay người để y nằm phía trên mình, hắn vừa vuốt lưng y vừa thì thầm.
"Chỉ cần ở cạnh ngươi, liền cảm thấy lãng mạn, biết chưa Hàm Nhi ngốc.
Không cần hấp tấp như vậy, sẽ ho đấy.
Ngoan, từ từ thôi!"
Đỏ mặt, Chu Hàm cúi mặt cắn vai hắn, không khỏi xấu hổ mà gầm gừ.
"Đừng có mà dỗ ngọt ta.
Ta không phải ấu long đâu.
Mau làm đi!"
Nắm chặt mông y trong lúc bản thân đẩy mạnh hông, hắn khẽ cười và sảng khoái đáp.
"Đây, cho ngươi hết!"
Y bấu lấy vai hắn, nhấp nhô.
Dưới ánh đêm biêng biếc từ ngoài cửa sổ rọi tới, thân thể y sáng bóng mồ hôi, đuôi mắt y đẫm lệ vui sướng, và tên hắn, quanh quẩn bên môi y.
Nhìn y, lòng hắn mở ra, thân thể hắn tung bay.
Và tim hắn ngọt lịm, chìm vào mật, bung thành sao, sáng loà.
Bên giường, nến đơn côi tàn dần, thành khói, ngẩn ngơ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...